Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 47: Ba ba đừng thích anh ấy




Đỗ Hành là thật không nghĩ tới khi cách mấy tháng có thể lại gặp lại Lê Chanh, thiếu niên này để lại ấn tượng rất sâu đối với gã, đầu tiên là một người tốt bụng, tiếp theo thân thể đối phương tốt cực kỳ, nếu không bất kể ai dưới cái loại tình huống đó cho dù có tâm tư muốn cứu người chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm, không thể không nói kỳ thật khi đó rất cảm động, ở lúc chính mình nghèo túng nhất, bạn bè trước đây đạp thấp ôm cao, người xa lạ không quen biết còn có người vươn tay cứu trợ cứu con gái mình, chuyện cách mấy tháng vốn tưởng rằng gần như là hồi ức rồi, hiện tại thấy người, chút cảm động này liền trở về rồi.

Tùy tiện ngẫm lại, lòng đều là ấm áp, Đỗ Hành hít hít cái mũi.

Thân không một đồng bị đuổi khỏi công ty của chính mình, ban đầu chính mình một lần nữa bắt đầu, vì con gái như thế nào cũng phải cắn răng kiên trì, nhưng cố tình con gái lại nằm viện, hiện tại thấy Lê Chanh hỏi chuyện con gái, Đỗ Hành cũng không biết chính mình như thế nào liền nói ra, nói là bệnh cũng coi như bệnh không nặng lắm, mới đầu chính là đau bụng, sau đó bác sĩ cho chút thuốc, không biết như thế nào lại càng lúc càng nghiêm trọng, ăn gì đều tiêu chảy, trước đó nói là phải rửa ruột, sau đó lại nói phải phẫu thuật.

Lo âu mất hai ngày, tóc bạc mấy cọng, hôm nay gã là suy nghĩ thật kỹ rồi, nếu, thật sự, thật sự, không còn cách nào nữa, gã chỉ đành đi tìm vợ trước, ít nhất đối phương xem ở phân thượng Nữu Nữu là con ruột cô ta, như thế nào cũng có thể để con bé làm xong phẫu thuật.

Sĩ diện của đàn ông, loại thời điểm này đều mịa nó tính cái quái gì.

Đóng gói xong hamburger Điền Viên, Đỗ Hành mang theo thiếu niên nói muốn đi thăm bệnh đi hướng bệnh viện, trong lòng một trận thương hải tang điền*, cảm khái lại muốn thở dài, trước kia còn công ty, lúc con gái bệnh chú này dì kia tới thăm một đống, vừa tặng hoa tặng nước trái cây, người tới người đi nối liền không dứt……. So ra kém hiện tại, sự nghiệp là không có, nhưng được người cứu giúp, sau đó lại là thiện ý thăm bệnh, rõ ràng không phải người có lợi ích liên quan gì, tâm tư chúc phúc cũng rõ ràng chân thành hơn nhiều so với bất cứ ai trước đây

*thương hải tang điền: chỉ sự thay đổi lớn lao

Bao giờ nhìn người, tấm lòng trưởng thành như thế nào thì người như thế ấy.

Bên trong cánh cửa đăng ký vào bệnh viện đi vào hai người đàn ông một cao một thấp, trong đó miệng của thiếu niên nhỏ tuổi lại ăn ngấu nghiến một cái hamburger, liền thuận tay ném bao bì vào trong thùng rác gần đó.

Phòng bệnh ở tầng năm, hộ sĩ trong bệnh viện cơ bản đều tập trung tại tầng một, Lê Chanh đi dọc theo hành lang tìm được phòng bệnh phổ thông 522, đi ngang qua ba hàng giường bệnh, đúng lúc gặp một nữ y tá đi qua, “Ài, Đỗ tiên sinh phải không?”. Y tá hỏi.

“Đúng, là tôi”. Đỗ Hành lướt mắt qua bản ghi chép trên tay của đối phương, “Y tá Lăng, đây là kiểm tra qua rồi đúng không, hôm nay tình huống thân thể con bé thế nào?”.

“Khó nói, uống thuốc rồi vẫn có chút không ổn định lắm, bệnh của cô bé không tốt lắm, Đỗ tiên sinh anh vẫn là nghe theo bác sĩ đi, làm phẫu thuật ít nhất tốt hơn so với hiện tại kéo dài”. Y tá Lăng đứa bản ghi chép cầm trong tay cho gã, “Vẫn như cũ là phát sốt nhẹ, tiêu chảy, không có thay đổi gì, nếu như muốn làm phẫu thuật, vẫn là nhanh chóng xác định, chậm thì rủi ro nhiều”.

Cô nhìn túi nhựa trên tay Đỗ Hành, “Hamburger này ngài nên tự mình ăn đi, tình huống hiện tại của cô bé, cũng không thể ăn thứ này”.

“Tôi hiểu, tôi hiểu”. Đỗ Hành đáp một câu, nữa y tá liền đi ra, gã để hamburger ở ngăn tủ cao nhất, chỗ trẻ con không với tới được, lúc này mới xoay người kêu Lê Chanh qua.

Phòng bệnh không nhỏ, tám giường thì bảy giường có người, hơn nữa người nhà bạn bè tới thăm người bệnh, người trong phòng liền có vẻ chen chúc, Lê Chanh chen vào cửa, rất dễ dàng thấy giường bệnh con gái của Đỗ Hành, thân mình nho nhỏ của Nữu Nữu lui thành một đoàn không lớn, giống như trái bóng lông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn môi tái nhợt nhìn qua vẻ mặt yếu ớt xanh xao.

Có lẽ là cảm giác được có người tới bên cạnh, cô bé không thoải mái rụt lui thân mình, mí mắt nhắm lại giật giật, chậm rãi mở mắt ra, đòi ôm: “Ba ba, đau đau”.

“Đau đau ở đâu?”. Đỗ Hành đau lòng ôm lấy cô bé, vỗ vỗ bả vai nhỏ của cô bé, Nữu Nữu ngẩng đầu từ hõm vai ba ba, mở to mắt, ngón tay mập mạp chỉ vào bụng nhỏ, “Bụng bụng đau đau”.

“Ba ba xoa xoa cho Nữu Nữu, đau đau liền bay rồi”. Lê Chanh không nghĩ tới loại đàn ông nhìn thế nào đều cực kỳ thâm trầm như Đỗ Hành còn có thể từ miệng nói ra lời ngây thơ như vậy, nhất thời có chút không phản ứng kịp, cho tới khi người đàn ông xoa xoa bụng cho cô bé, Lê Chanh mới khụ một tiếng phục hồi tinh thần lại, Nữu Nữu nghe được thanh âm xoay qua, giòn tan kêu một câu: “Anh trai”.

Cô bé này còn nhớ chính mình? Mới bây lớn hẳn là không nhớ người được, con gái Đỗ Hành thật ra lại rất thông minh, trong đầu Lê Chanh có chút vui sướng, cong khóe môi “Chà” một tiếng.

“Anh trai cười rất xấu, ba ba đừng thích anh ấy”. Nữu Nữu nhăn mũi, quay mông hướng Lê Chanh, mách ba ba, Đỗ Hành xấu hổ không biết nói cái gì cho phải, hai mắt nhìn chăm chú, không xấu mà.

Tuy rằng nhìn cũng liền mười lăm mười sáu tuổi, mặt non, nhưng mà bộ dạng thiếu niên này tuyệt đối là không phải cách nói này, ít nhất gã lúc trẻ khẳng định là kém người ta, mắt thẩm mỹ của con gái……Khó có thể nào có thể nào bé gái sáu tuổi có thẩm mỹ đặc biệt kỳ diệu?

Lê Chanh: “…….”. Đã không chỉ một người nói cậu cười xấu, đầu tiên là Trầm sư thúc to con kia, sau đó chính là bé gái tiểu Loli này, tuy rằng không quá mức để ý đối vẻ ngoài chính mình, nhưng mà gắn với lời hai người này, khiến cậu đặc biệt muốn lấy cái gương soi khi cười.

“Ba ba chỉ cần Nữu Nữu là được”.  Cô bé ôm cổ của Đỗ Hành, mặt nhỏ mập mập híp mắt uể oải, giống con chuột túi mới sinh.

Trong lòng Lê Chanh liền vui vẻ, buồn bực vừa rồi liền biến mất, cô bé này rất biết tranh thủ tình cảm nha, am hiểu sâu thuật đẩy lui quân địch, chính là hạ thấp quân địch, thuận tiện nâng chính mình lên một chút?

Lúc này Đỗ hành cũng hiểu ra, dở khóc dở cười vỗ nhẹ mông nhỏ của con gái, “Ba ba không phải chính là ba ba của một mình con ư, còn có thể là của ai chứ? Anh ấy chính là anh trai trước đây cứu con đó, không phải vẫn nhắc đi nhắc lại sao, người tới con lại không nhận ra”.

Cô bé tựa hồ bị chấn động, lúc lại xoay đầu qua nét mặt cứng ngắc, nhưng mà con ngươi tròn tròn đảo tới đảo lui trên đầu tới quai hàm của Lê Chanh, giơ tay, “Anh trai ôm”.

Lê Chanh đi qua ôm cô bé.

“Anh trai xinh đẹp”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nữu Nữu vươn qua cọ cọ.

Lê Chanh nắm mặt mập của cô bé xoa xoa, nhịn không được cười một trận, “Lại không xấu rồi?”.

#

Đỗ Hành chầm chậm dịch tốt góc chăn cho con gái, đảo mắt thấy Lê Chanh ngoắc tay bảo gã đi ra ngoài, hai người đi tới cửa, xuyên thấu qua cửa chính rộng mở có thể nhìn thấy tiểu đoàn tử cuộn thành một quả cầu tuyết trên giường bệnh.

“Bao lâu rồi?”.

“Nửa tháng rồi”. Móng tay Đỗ Hành bấm huyệt Thái Dương, móc điếu thuốc ra, mắt nhìn bức tường trắng đối diện mới nhớ tới đây là bệnh viện, lại cầm nhét lại, “Ước chừng còn phải ở lại thêm nửa tháng”.

Rõ ràng là quan hệ người xa lạ, giống như bởi vì một lần tai nạn xe cộ mà gặp gỡ, bởi vì một lần thăm bệnh càng thân cận hơn nhiều, Lê Chanh dùng sức vỗ bả vai thõng xuống của gã ta, “Tuy rằng có thể không thể giúp đỡ quá nhiều, nhưng mà có khó khăn gì có thể cùng nhau nghĩ cách”.

Trên thực tế quả thật muốn hỗ trợ, đáng tiếc bệnh của cô bé tựa hồ không phải dễ khỏi bệnh như vậy, hàn chứng? Thể hàn? Không biết dùng nhân sâm chính mình mới vừa hái có tác dụng không? Bây giờ trong đầu Lê Chanh hiện lên một ý niệm như vậy, chỉ là chợt lóe qua khá mơ hồ.

“Cám ơn, đi đường cẩn thận”. Đỗ Hành cười cười, gã thật ra lại không nghĩ tới hướng Lê Chanh tìm kiếm trợ giúp, dù sao đối phương nhìn qua vẫn là thiếu niên, vẫn là trẻ con lớn lên dưới cánh chim của cha mẹ.

Nhận thức sai về phương diện tuổi tác này, làm cho thương nhân già dặn Đỗ Hành cũng ngang nhiên xem nhẹ năng lượng tự thân của Lê Chanh.

Chập tối mới vừa đi ra bệnh viện, bên Lê Chanh liền nhận được điện thoại của trong nhà, gọi tới là chị gái gọi điện thoại tới hối, “Ở bệnh viện thăm một người bạn, bệnh rất nặng”.

“Thăm xong rồi mau về nhà, mẹ nói tối nay phải về sớm một chút, đều đã quy định tốt cho em rồi, trước mười giờ phải nằm ở trên giường, mười giờ đúng nhắm mắt ngủ, ngày mai cả nhà phải dậy sớm……..”. Sáng sớm làm gì chị gái chưa nói, nghe lên còn rất thần bí.

Về nhà ăn cơm tối xong thì Lê Chanh bị đuổi về phòng, thấy đèn bên ngoài phòng cũng tắt, cậu cầm áo tắm vào nhà vệ sinh tắm nước nóng một cái, sấy khô tóc hạnh phúc nhét chính mình vào ổ mền.

Đèn bàn hơi chút tối.

Lê Chanh gác tay lên gối trở người, trong đầu vẫn quanh quẩn nhân sâm cỏ linh chi, đồng hồ sinh học chưa tới giờ đi ngủ, cho dù nằm ngủ sớm cũng không có buồn ngủ xíu nào, Lê Chanh nhàm chán lật qua lật lại túi trữ vật trống rỗng, ngẫu nhiên từ bên trong mò ra một bình ngọc nhỏ, Lê Chanh nhắm mắt lại sờ soạng —— nắp bình cực kỳ chặt, nhổ ra còn chứa một tầng linh lực trong lòng bàn tay, một dòng mùi dược nhạt theo miệng bình bay ra.

……. Ích khí đan.

Nhất phẩm đan dược, người thường dùng có thể hoạt huyết sinh cơ, khứ hàn trừ uế, nói cách khác đối người thường mà nói viên đan dược này cho dù không coi là bảo bối kéo dài tuổi thọ gì, cũng có thể xưng là vật phẩm bảo vệ sức khoẻ.

Nều dùng ích khí đan trên người Nữu Nữu, e rằng dược liệu tuy rằng bổ hơn so với nhân sâm nhưng cũng không dám loạn dùng nhiều.

Lê Chanh rốt cục tóm được chút chợt lóe lên trong lòng, khó trách vẫn cảm thấy chính mình quên cái gì…… Hơn nữa ích khí đan không những có thể dùng trên người Nữu Nữu, còn có thể trợ giúp người nhà nâng cao thể chất.

Trong phòng ngủ không hề rộng rãi, một mình thiếu niên trên giường đột ngột ngồi dậy, xoa xoa tóc bay rối trên đầu, trong lòng nổi lên xúc động hận không thể lập tức liền chạy về bệnh viện cứu người ——

Cậu lặng im mắt nhìn sắc trời, nghĩ thầm muộn như vậy, vẫn là bỏ đi.

Sẽ bị coi là bệnh tâm thần.

Năm giờ sáng hôm sau, không đợi Lê Chanh hoàn toàn tỉnh táo lại, ngoại trừ Điền Điền tuổi còn nhỏ, cả nhà họ Lê đều bị vây một loại trạng thái khẩn trương khó hiểu, liền ngay cả Phương Đức Minh luôn luôn sáng sớm đi tiệm dược trông coi hôm nay cũng không có đi ra ngoài, mà là thái độ khác thường cuộn trong sô pha chờ bữa sáng —— mẹ Lê cách mỗi năm phút thở hổn hển kêu Lê Chanh dậy, Lê Chanh khổ không nói nổi ngủ say hai mươi phút, chịu không nổi tiếng la sắc bén này, rốt cục mang dép lê từ trong phòng đi ra, sau đó cậu ngẩn ngơ.

Chỉ thấy trên bàn trước vị trí của chính mình, ngay ngắn để bảy cái bánh quẩy và hai trái trứng gà.