Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 23: Gặp người quen




Editor: demcodon

Lúc sắp tựu trường thì một nhà 3 người của Tiểu Hoa về quê nhà thu dọn đồ đạc, đi chuyển hộ tịch cũng như thủ tục chuyển trường cho mình và tiểu Hổ rồi lại đi vào Bắc Kinh.

Trong nhà dụng cụ gia đình đều có đầy đủ hết nhưng đồ dùng hằng ngày dường như không có gì, từ nhà cũ cũng chỉ mang đến một ít đồ dùng cần thiết, những thứ khác mang theo cũng không tiện. Tiểu Hổ có chút mất hứng, bởi vì thời gian rất vội vàng nên còn chưa kịp nói tạm biệt với bạn bè của nó. Tiểu Hoa cũng cố gắng an ủi nó rồi vội vàng cùng ba đi thu dọn nhà, mua đồ.

Học kỳ mới, Tiểu Hoa lại đi vào trường trung học phổ thông thuộc Bắc Đại. Lần này bởi vì nguyên nhân cô không có học lớp 6 nên lớn hơn 1 lớp so với bạn học trước kia. Đương nhiên, ở trong trường học cũng gặp được Trương Nguyệt Kỳ là tình địch kiếp trước của mình. Bất quá hiện tại Trương Nguyệt Kỳ nhỏ hơn mình 1 lớp, mình lại không ở nhà họ Lý hẳn là không có gì liên quan mới phải. Tiểu Hoa trong lúc lơ đãng quan sát Trương Nguyệt Kỳ, phát hiện cô ta cũng không có bừa bãi như kiếp trước có chút kinh ngạc. Bất quá điểm vấn đề nhỏ đó cô rất nhanh đã ném ra sau đầu.

“Tiếng Anh của cậu thật tốt đó!” Sau khi môn tiếng Anh kết thúc thì một bạn học tên là Vương Tử Nghiên nói với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa xấu hổ cười cười nói: “Đọc nhiều lần thôi, cậu cũng học rất tốt giống tớ vậy!”

Vương Tử Nghiên lắc đầu nói: “Tớ cũng biết mà! Tớ còn đặc biệt đến những nhà hàng nói chuyện với người ngoại quốc nữa! Nhưng mà vẫn so ra kém hơn cậu, cậu phát âm chuẩn giống như trong radio vậy.”

Tiểu Hoa không có nói gì nữa.

“Cậu như vậy là không được nha! Cùng nhau học tập thì sao lại không thể kết bạn với người khác chứ, cũng không tốt. Ba tớ nói bây giờ cũng không phổ biến sống hướng nội.” Vương Tử Nghiên cười nói.

Tiểu Hoa gật đầu một cái nói: “Tớ sẽ chú ý, chẳng qua là... chẳng qua là vừa tới Bắc Kinh còn không quen thuộc, cho nên không biết nói cái gì!”

“Quê nhà của cậu ở đâu? Vì sao đến Bắc Kinh? Tớ ở phòng làm việc của thầy giáo nghe nói thành tích học tập của cậu rất tốt, không giống như là đặc biệt di dân vì thi tốt nghiệp trung học phổ thông...” Vương Tử Nghiên hỏi.

Tiểu Hoa gật đầu một cái nói: “Quê nhà của tớ ở trong núi, ta vốn định thi vào đại học Bắc Kinh nhưng mà thân thể ba không tốt lắm, tớ không yên tâm để ông và em trai ở lại nhà cũ cho nên tính chờ lúc lên đại học thì cùng mang bọn họ đến. Vốn là lúc đi dạo Bắc Kinh mua nhà, hỏi một chút chuyện về sau em trai đến trường, ai biết nghe nói trường học chúng ta chỉ để ý thành tích cho nên muốn thử xem, sợ qua 2 năm nữa làm hộ khẩu vào thành phố khó khăn nên cả nhà đều dời lại đây.”

“À! Thì ra là như vậy! Vậy cũng không tệ, thành tích tốt đến chỗ nào thầy cô cũng thích.” Vương Tử Nghiên gật đầu một cái tỏ vẻ đã biết.

Tiểu Hoa cười cười không nói gì.

Vương Tử Nghiên còn nói: “Đang rãnh rỗi tớ mang cậu đi dạo Bắc Kinh một chút nha, có nhiều nơi đi chơi vui lắm, tớ còn biết cửa hàng quần áo kia mặc vừa đẹp còn vừa rẻ nữa.”

“Cám ơn cậu!” Tiểu Hoa nhẹ giọng nói.

“Không khách khí! Vốn là thầy giáo bảo tớ dẫn cậu hiểu rõ hoàn cảnh, không thể cái gì cũng kém. Lại nói cậu không giống như tớ tưởng tượng, tuyệt không giống người nhà quê, đừng nóng giận nha! Vừa mới bắt đầu chưa gặp cậu trước thì tớ có chút cảm giác người thành phố thật vượt trội, gặp cậu rồi đều này đã không có...” Vương Tử Nghiên cười giải thích.

Tiểu Hoa nói: “Cậu khoa trương thật! Trước kia tớ ở trường học cũng cảm giác rất vượt trội, kết quả vừa đến Bắc Kinh đã bị đả kích đến... Có lẽ ở nơi đó chúng tớ đường ra tốt nhất chính là học tập, cho nên bạn học cùng lớp tùy ý có thể thấy được đều đang đọc sách, làm bài. Hiện tại nhìn nơi này mọi người đều rất thoải mái, cũng rất có áp lực.”

Vương Tử Nghiên cười vỗ vỗ lên bả vai của Tiểu Hoa, 2 người vừa nói vừa đi ra khỏi cửa trường.

“Giang Lâm! Sao em lại đến đây?” Tiểu Hoa ở cửa nhìn thấy tiểu Hổ vội hỏi.

Tiểu Hổ ngốc ngốc nói: “Em tan học sớm tới đón chị.”

“Em trai cậu thật đáng yêu!” Vương Tử Nghiên nhìn tiểu Hổ có chút hâm mộ nói.

Tiểu Hoa nói với tiểu Hổ: “Đây là Vương Tử Nghiên bạn học của chị, đến chào hỏi đi!”

“Chào chị Tử Nghiên!” Tiểu Hổ dứt khoát chào hỏi.

“Thật ngoan đấy! Chờ chủ nhật chị dẫn em và chị của em đi chơi nha!” Vương Tử Nghiên cười híp mắt.

Tiểu Hổ gật đầu một cái nói: “Cám ơn chị Tử Nghiên!”

Sau khi tạm biệt với Vương Tử Nghiên xong thì Tiểu Hoa ở trên đường hỏi tình hình hôm nay của tiểu Hổ. Tiểu Hổ hiển nhiên còn có chút không thích ứng, Tiểu Hoa từ từ mở đường. Hai người đến siêu thị mua rất nhiều thức ăn và trái cây tiểu Hổ thích mới đi về nhà.

* * *

Về đến nhà 2 người đều vui vẻ tươi cười, tiểu Hổ cũng không lại mất mát. Nói cho ba Giang biết đều là lời hay.

“Tiểu Hoa, ba muốn bán chút rau dưa trái cây ở trong mặt tiền kia, dù sao mặt tiền là của chúng ta, nơi gần nhất bán thức ăn có chút xa.” Lúc cơm tối thì ba Giang đề nghị.

“Không tệ cũng không được, vấn đề là thân thể của ba chịu nổi hay không? Bán thức ăn rất mệt mỏi.” Tiểu Hoa cau mày hỏi.

Ba Giang tự tin nói: “Không thành vấn đề, hơn nữa ba làm là một cái xe ba bánh, lại không cần mình ra sức quá lớn, yên tâm đi!”

Tiểu Hoa gật đầu một cái nói: “Vậy được! Bất quá còn phải đi làm thủ tục giống như mọi người, để con đi hỏi rõ cho ba một chút.”

Buổi sáng, ba Giang kiên trì với tiểu Hổ, Tiểu Hoa cùng nhau chạy bộ, đánh quyền. Ba người mặc áo luyện võ giống nhau động tác lại nhất trí, ở trong công viên còn rất bắt mắt. Thời gian lâu dài còn có người muốn gia nhập bọn họ, vì để cho ba có thể kiên trì nên mỗi lần có người tới Tiểu Hoa đều phải cho ba đi làm mẫu dạy, dần dần đội ngũ đánh Thái cực càng lúc càng lớn, đã muốn trở thành 1 cảnh tượng luyện công buổi sáng. Tiểu Hổ ngược lại càng trở nên thong dong, trước mặt nhiều người như vậy cũng có thể thong thả chuyên tâm luyện quyền.

Ba Giang cuối cùng ở một buổi sáng luyện công dưới sự giúp đỡ của bạn bè đã làm được giấy phép kinh doanh, duy trì được chuyện buôn bán rau dưa hoa quả. Mỗi ngày nhìn gương mặt ba càng ngày càng vui vẻ thì Tiểu Hoa cũng cảm thấy rất vui vẻ.

* * *

Một buổi sáng trong tuần, Vương Tử Nghiên đi theo anh họ nhà mình thật vất vả trở về ở trong công viên tập thể dục buổi sáng. Đột nhiên nhìn thấy phía trước một đám người đang luyện Thái cực, đứng đầu hình như là bạn học của mình.

“Anh, anh?” Vương Tử Nghiên vừa tính nói cho anh một chút mình gặp được người quen nhưng mà lại phát hiện anh họ nhà mình cũng nhìn đám người đánh Thái cực kia.

“Tử Nghiên, anh nhìn thấy người quen, đi chào hỏi một chút đây!” Cao Giang Cảnh có chút kỳ quái, Giang Hiểu Hoa và ba, em trai cô ấy sao lại đột nhiên xuất hiện ở Bắc Kinh?

Cao Giang Cảnh nói xong thì trực tiếp chạy về phía Tiểu Hoa, đi đến trước mặt chờ Tiểu Hoa luyện xong thì Cao Giang Cảnh mới hỏi: “Hiểu Hoa, mọi người sao lại ở đây?”

“Giang Hiểu Hoa thật sự là cậu à!” Vương Tử Nghiên dường như nói cùng lúc với Cao Giang Cảnh.

“Anh Cao, Vương Tử Nghiên, 2 người?” Tiểu Hoa nhìn 2 người họ dường như biết nhau vì thế hỏi.

“Tử Nghiên là em họ của anh, thế nào? Hai người cũng biết?” Cao Giang Cảnh lại hỏi.

Tiểu Hoa cười nói: “Thế giới thật đúng là nhỏ mà! Anh Cao, em và ba còn em trai có đến Bắc Kinh đi học, em họ của anh cũng là bạn học của em đấy!”

“Anh Cảnh, sao 2 người cũng biết nhau thế?” Vương Tử Nghiên hỏi.

“Quê nhà của Hiểu Hoa là nơi lần trước bộ đội bọn anh đi huấn luyện dã ngoại. Hiểu Hoa chính là cô gái nhỏ cứu anh Hạo Hiên của em.” Cao Giang Cảnh giải thích nói.

Vương Tử Nghiên nhìn Tiểu Hoa nói: “Thế giới quả nhiên rất nhỏ!”

Ba Giang lúc này đã đi theo người lấy thức ăn, tiểu Hổ còn đang luyện công, Tiểu Hoa ở một bên theo Vương Tử Nghiên và Cao Giang Cảnh nói chuyện phiếm. Khi anh hỏi Tiểu Hoa mới biết hôm nay cô tính đi mua quần áo cho người nhà thì Vương Tử Nghiên bày tỏ nhiệt tình nói mình biết rất nhiều cửa hàng tốt nên hẹn thời gian để một hồi dẫn bọn họ đi.

Cao Giang Cảnh bây giờ mới biết được hộ khẩu cả nhà Hiểu Hoa và thủ tục tựu trường của Hiểu Hoa đều là Lâm Hạo Hiên hỗ trợ giúp. Lần đầu tiên anh có bất mãn với anh em của mình như vậy, 2 người rõ ràng đã nói Hiểu Hoa là em gái của 2 người. Thế mà Lâm Hạo Hiên biểu hiện giống như chỉ có chính hắn mới là anh trai của Hiểu Hoa vậy.

Một năm không gặp Tiểu Hoa lại cao hơn một chút, ngây thơ trên mặt lại giảm một chút, cả người nhìn cũng có chút đường cong rồi. Cao Giang Cảnh cảm thấy cô gái nhỏ trong trí nhớ mặc dù nhỏ nhắn đáng yêu như trước nhưng vẫn trưởng thành một chút.

Tiểu Hoa và tiểu Hổ về nhà ăn sáng, tắm rửa xong thì Tiểu Hoa lại lấy thước đo quơ chân múa tay ở trên người và trên chân ba Giang một phen. Khi xong thì mang tiểu Hổ đến nơi đã hẹn trước, sau đó Cao Giang Cảnh và Vương Tử Nghiên mới đến.

Bốn người dọc theo đường đi tâm sự một chút, Tiểu Hoa nhìn thấy quần áo thích hợp với tiểu Hổ thì để nó đi thử một chút, rồi lại mua cho nó mấy món đồ chơi nhỏ phổ biến bây giờ.

“Anh Cao, máy bay anh cho em trong lúc chuyển nhà thì không cẩn thận đụng rớt một cái cánh rồi, em cũng không biết gắn lại thế nào...” Vương Tử Nghiên và tiểu Hổ ở phía trước thử quần áo, Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng nói với Cao Giang Cảnh.

Cao Giang Cảnh cười cười nói: “Một lát đưa em về, anh cầm nó về nhà sửa lại giúp em, anh còn có xe tăng, súng lục nữa, em muốn cái nào?”

“Hở... anh Cao à, em là con gái, nhìn thấy một cái hiếm lạ thì tốt rồi, quá nhiều...” Tiểu Hoa nói từ chối, loại hàng mỹ nghệ này vừa thấy thì biết mất không ít tâm tư, một cái là đủ rồi.

“Em không chơi với búp bê, không mặc váy, ngoại trừ tóc em tương đối dài ra anh còn tưởng rằng em thích món đồ chơi của bé trai chứ!” Cao Giang Cảnh cũng có chút ngượng ngùng, dù sao lúc trước trong tay mình đã có thể lấy ra tặng một món quà khác.

Tiểu Hoa cười giải thích nói: “Em không thích búp bê? Chẳng qua là mặc váy có chút không tiện, không phải không thích, anh cũng biết tình huống của nhà em nơi đó váy không có tiện bằng quần.”

“Lúc anh ở nhà em không có nhìn thấy búp bê còn tưởng rằng em không thích chứ!” Cao Giang Cảnh gãi gãi đầu nói.

“Vương Tử Nghiên, quần áo này nhìn không tốt lắm, cậu muốn mặc.” Lúc này Vương Tử Nghiên thay đổi một bộ quần áo rất thành thục đi ra, Tiểu Hoa vội lắc đầu nói.

Cao Giang Cảnh cũng gật đầu một cái phụ họa theo cách nói của Tiểu Hoa, nhưng thật sự anh căn bản cũng nhìn không ra tốt xấu.

Vương Tử Nghiên nhìn mình trong gương một hồi cũng hiểu được nhìn không tốt lắm cho nên lại đi vào thay lại quần áo của mình đi ra.

Trong mấy người đã mua xong quần áo cho tiểu Hổ và ba Giang, còn 2 cô gái cứ chọn 3 lấy 4, nhìn một hồi cũng không có gì thích hợp, Tiểu Hoa cũng chỉ mua quần áo bình thường.

“Anh Cao, Vương Tử Nghiên, gần trưa rồi đến nhà của em ăn cơm đi?” Tiểu Hoa nhìn ngoài trời nói.

Cao Giang Cảnh vội nói: “Đến Bắc Kinh rồi tốt xấu gì cũng cho anh mời em ăn bữa cơm, không được ư?”

“Em không có nói cho ba, lại nói sau đi thì còn hầm một nồi canh xương to lửa nhỏ đó, lúc này phỏng đoán vừa chín rồi.” Tiểu Hoa cười nói.

“Vậy anh lại đi nếm thử tay nghề của Hiểu Hoa. Nói thật em làm cơm hương vị thật sự ăn rất ngon, ăn cơm em nấu vài lần anh và thằng Hiên đều có chút nghiện đấy!” Cao Giang Cảnh cũng không có cưỡng cầu.

Đoàn người lại đi về nhà Tiểu Hoa. Vương Tử Nghiên nhìn Tiểu Hoa lanh lợi xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn thì lắc đầu nói: “Mẹ hiền dâu thảo, thật tuyệt vời!”