Sống Lại Gặp Gã Thần Kinh

Chương 10: Sinh nhật




Trên súng có ống hãm thanh nên mấy phát bắn ra đều không gây chấn động gì.

Thay băng đạn khác, Trình Nguyên đặt súng lục ở một bên, đỡ lấy eo tìm đến điện thoại di động rồi gọi một cú.

“Khách sạn XX, đưa bộ quần áo sạch lại đây.”

Vài ngày sau, Trình Nguyên cứ như biến mất, không còn xuất hiện trong tầm mắt Cố Diễn.

Cố Diễn cũng vui vẻ ung dung, trước giờ vẫn thế, sáng sớm đến trường học, buổi tối làm ca đêm, làm bốn ngày được nghỉ một ngày.

Lúc ở trường học, Cố Diễn hay trốn vài tiết để ngủ, dù gì cậu không phải làm bằng sắt, ngày nào cũng thiếu ngủ, thời gian lâu dài sao chịu được.

Hôm nay là ngày nghỉ của Cố Diễn, tỉnh dậy trong trường bổ túc, tâm tình Cố Diễn vô cùng sung sướng, hiếm khi có ngày nào được về nhà tự mình an bài, cậu có thể không hạnh phúc sao?

“Cố Diễn, hôm nay cậu không đi làm à?” Giọng nói Trình Hâm đột nhiên truyền đến.

Cố Diễn đang thu dọn đồ đạc ngẩng đầu nhìn Trình Hâm ngồi phía trước, bảo “Ừ, sao vậy?”

“Hôm nay sinh nhật tớ, định rủ vài đứa đi KTV high một hồi, cậu đi chung nhé?” Trình Hâm hỏi.

“…” Là người đang làm việc ở KTV, Cố Diễn thật sự không muốn phí phạm thời gian nghỉ ngơi quý báu trong KTV nữa, nhưng Trình Hâm là bạn duy nhất của cậu ở đây, lại ngay sinh nhật cô ấy, không đi không được, cậu chỉ có thể hỏi, “KTV nào cơ?”

“Số 212 phố Quảng trường Đỏ.” Trình Hâm nói.

Trước giờ Trình Hâm luôn là người hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không lựa chọn những địa điểm như Noãn Dạ.

Số 212 phố Quảng trường Đỏ, tên gọi tắt bình thường là Quảng trường Đỏ, quán KTV này không xa xỉ như Noãn Dạ, nhưng thiết bị tương đối đầy đủ, cũng coi như 1 KTV có giá khá cao.

“Được.” Cố Diễn thoải mái đồng ý, cậu không tin có thể gặp tên biến thái Trình Nguyên ở dạng quán KTV như thế này, nhưng chợt nghĩ đến điều gì, cậu cẩn thận do dự nói, “Quà sinh nhật để thứ hai tớ bù cho.”

“Cậu lết thân đến là được rồi, không cần quà cáp gì hết.” Trình Hâm cười nói, “Nếu nhất định phải tặng quà, ừm… Tớ nghĩ xem, đến lúc đó hát chung với tớ một bài đi.”

Cố Diễn theo đoàn người Trình Hâm đến số 212 Quảng trường Đỏ, có mấy giọng ca xuất sắc, bầu không khí được hâm nóng rất nhanh, nhìn một đám nam nữ trẻ tuổi đầy nhiệt huyết xung quanh, Cố Diễn cảm giác như nhớ lại thời đại học mình đã từng trải qua.

Tuổi trẻ ngông cuồng, cao ngạo bất thuần, tràn trề nhiệt huyết.

Trình Hâm đưa micro cho Cố Diễn, “Nhắc đến quà sinh nhật, lại đây, hai đứa mình hát song ca một bài đi.”

“Ừ.” Cố Diễn vui vẻ đáp ứng, “Hát cái gì?”

“Cậu chọn nhé.” Trình Hâm nói.

Cố Diễn chọn một bài phù hợp với cả hai, cầm lấy micro Trình Hâm đưa đến.

Bài hát hai người song ca là một tình khúc vô cùng thích hợp cho nam nữ đối xướng, cả hai đều cất giọng rất êm tai, một trai một gái hát luân phiên với nhau, nghe thật cảm xúc.

Thời gian chơi vui chậm rãi trôi qua, một đám người dây dưa đến hai ba giờ hừng đông mới giải tán.

Qua buổi sinh nhật, Cố Diễn quen thêm không ít bạn bè, cậu cũng bị chuốc rượu khá nhiều.

“Cố Diễn, để tớ đưa cậu về.” Trình Hâm vất vả đỡ lấy Cố Diễn nói.

“Không cần, tớ tự về được.” Cố Diễn vẫn còn duy trì một chút lý trí, từ chối ý tốt của Trình Hâm.

“Cậu như thế làm sao tớ yên tâm để cậu về một mình, tớ đưa cậu đi.” Tất nhiên Trình Hâm sẽ không an lòng Cố Diễn về một mình, từng bước đi của cậu bây giờ như sắp ngã quỵ.

“Tớ…” Cố Diễn còn chưa dứt lời, đã bị một giọng nam cắt đứt.

“Tôi đưa em ấy về.”

Ngữ điệu của Trình Nguyên rất êm dịu, nhưng ánh mắt nhìn Trình Hâm cực kỳ sắc bén như chim ưng, hung hãn lia về vị trí tiếp xúc giữa Trình Hâm và Cố Diễn, tựa như muốn bổ ra mấy khối đất.

Lưng Trình Hâm đổ mồ hôi lạnh, khi định thần lại, người được đỡ đã sà trọn vào lồng ngực Trình Nguyên.

Cố Diễn mơ hồ ngẩng mặt lên, muốn nhìn rõ người trước mắt là ai, tuy nhiên thị giác đã hơi mờ mịt, cậu có trợn mắt thế nào cũng chỉ có thể ngờ ngợ thấy được vài đường viền lu mờ, không rõ tướng mạo, chẳng qua cảm giác giọng nói hắn ta khá quen thuộc, đại khái là người quen rồi… đi? Buồn ngủ quá… Muốn ngủ…

“Anh… Anh họ…” Trình Hâm hơi cà lăm.

Trình Nguyên không nói thêm nữa, ôm ngang Cố Diễn lên và biến mất trước mắt Trình Hâm.

Hôm nay Trình Nguyên không lái xe, trực tiếp ẵm Cố Diễn đến khách sạn gần đó.

Dù rằng biến mất mấy ngày trời, nhưng hành tung của Cố Diễn hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, có trời biết hắn đã dùng bao nhiêu nghị lực để kiên trì đợi đến lúc đám người tan cuộc vui mới xuất hiện.

Chính vì để không quấy rầy Cố Diễn.

Trình Nguyên đỡ Cố Diễn nằm lên giường cẩn thận từng chút một, thân thể Cố Diễn hạ xuống tấm nệm mềm mại, chăn được nhẹ nhàng đắp lên kín người.

Trình Nguyên cúi thấp xuống gần một chút, thở gấp hôn lên đôi môi Cố Diễn, từ từ nút vào lưỡi cậu, Cố Diễn bị hôn thì nổi lửa, không cam lòng yếu thế đoạt lại quyền chủ đạo.

Được đáp trả, cả người Trình Nguyên giật bắn một cái, gương mặt bị thiêu đốt đến đỏ chót, hắn càng mút liếm miệng Cố Diễn mạnh bạo hơn.

Cố Diễn hôn một hồi thì hơi mỏi miệng, cậu khó chịu vung một cái tát vào mặt người kia, rên rỉ như muỗi kêu.

Mặt Trình Nguyên đã trúng một cái tát nhưng hắn không hề tức giận chút nào, chỉ là rời khỏi đôi môi Cố Diễn đầy tiếc nuối, tự cắn cắn vào môi đến đỏ lên, có phần buồn rầu nhìn lom lom vào hạ thân của mình.

== Một con sông thật lớn, có đàn cua bò thật đông ==

Ngày hôm sau, lúc Cố Diễn tỉnh lại đã là giữa trưa, cậu xoa xoa vào huyệt thái dương đang sưng lên, Cố Diễn ngồi dậy.

“Cố Diễn, em tỉnh rồi à, đầu đau lắm không? Uống chút nước mật ong nhé.” Trình Nguyên bưng nước mật ong đi vào, vừa lúc nhìn thấy Cố Diễn ngồi lên thì vội nói.

“Đây là đâu?” Thấy Trình Nguyên vốn không nên xuất hiện ở đây bước vào, Cố Diễn nghẽn mạch hai giây, mới phát hiện chỗ này không phải phòng thuê rách nát của mình.

“Khách sạn gần Quảng trường Đỏ.” Trình Nguyên thành thật trả lời.

Cố Diễn ê buốt đầu, nhìn chằm chằm Trình Nguyên một lúc, rồi tự giận mình mà ngã oạch xuống nệm lại.

“Uống chút mật ong đi, để giảm bớt đau đầu, chính em cũng không rõ tửu lượng của mình thì lần sau gặp tình huống tương tự nhớ uống ít thôi.” Trình Nguyên lải nhải.

Nếu như Trình Hâm ở đây nhất định sẽ bị sự lắm lời đột ngột của Trình Nguyên hù chết mất, trời mới biết, Trình Nguyên vẫn luôn là ông chủ cao cao tại thượng, chỉ quen ra lệnh đối với người khác, chưa bao giờ chịu giải thích cặn kẽ cái gì, đừng nói chi là ăn nói khép nép trước ai.

Cố Diễn gác cánh tay lên mắt, chặn lại tầm nhìn của mình không để ý đến Trình Nguyên.

Trình Nguyên nhíu nhíu mày, ôn tồn nói lời nhỏ nhẹ, “Cố Diễn, uống chút mật ong đi, được không?”

“Không…” Cố Diễn trầm giọng, lời còn chưa nói hết thì cảm giác miệng mình bị hai mảnh da môi ấm áp ngăn chặn, thuận theo còn có chút nước mật ong trút vào miệng.

Trình Nguyên dùng lưỡi ép Cố Diễn nuốt nước xuống, mới thả đối phương ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Thụ là người có tam quan thâm tỉnh băng 2333. (Thâm tỉnh băng là hài âm của xà tinh bệnh)