Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 53




Chẳng biết là vì giờ đang ở trước mặt mọi người, hay bởi vì cái gì khác, nhưng lúc này Trác Vân không đánh nữa, trừng Hạ Quân Bình một cái rồi nhân lúc đứng dậy, hất tay hắn xuống. Thất thẩm thấy vậy, muốn hỏi lại thôi.

Hôm sau, mới sớm tinh mơ, Trác Vân đã kêu Hạ Quân Bình đi mua nhà của Lâm bà bà, xong nhanh chóng đến nha môn làm thủ tục. Trụ Tử thì đi xem nhà mới với nàng.

“Tất cả cửa sổ phải thay hết, cả nóc nhà cũng sửa lại, trồng thêm mấy cây lựu trong sân…….” Trác Vân xem khắp một vòng, vừa đi vừa nói. Tòa nhà này tuy nói đã hơn chục năm, nhưng nhờ chủ nhân giữ gìn cẩn thận nên dù dọn vào ở ngay cũng không sao, có điều, dù gì cũng xem như nhà mới cho phu thê Trụ Tử nên phải dọn dẹp chỉnh tề,mới mẻ một chút.

Trụ Tử cứ cười mãi không khép được miệng, tuyệt không hiểu mấy việc sửa sang nhà cửa, chỉ tập trung tinh thần đi theo Trác Vân, nàng nói sao nghe vậy. Trác Vân dẫn Trụ Tử đi một vòng, thấy Trụ Tử không đưa ra được ý kiến gì hết, đành phất tay một cái “Hay là đại ca cứ về cửa hàng trước đi?!”

Trụ Tử không đi, cười hì hì nói “Không sao, ta đã kêu Tiểu Sơn tới tiệm báo rồi. Hơn nữa chẳng phải còn có Tiểu Sơn ở đó hay sao ?!”

Trác Vân đành tiếp tục dẫn Trụ Tử đi xem tiếp. Thật ra nàng cũng không rành chuyện sửa nhà lắm, ngay cả việc tìm thợ mộc ở đâu cũng chẳng biết. Mãi đến lúc Hạ Quân Bình từ nhà môn trở lại, nàng lập tức đẩy hết mấy chuyện này cho hắn, còn mình thì đi đặt mua sính lễ với Thất thẩm.

Tối qua Hạ Quân Bình đã viết hết những thứ cần mua vào giấy, giúp Trác Vân tiết kiệm được không ít thời gian, cứ mua theo danh sách đã có là được. Thất thẩm tò mò nhìn vào tờ danh sách, chậc lưỡi, khen luôn miệng, “Sính lễ phong phú quá! Nhị công tử thật có lòng!”

Trác Vân cười, “Thẩm giúp ta xem còn cần bổ sung gì không?”

“Đủ cả rồi!” Thất thẩm tiếp “Sính lễ phong phú như vậy, dù cho nhà Lưu viên ngoại cũng chưa chắc bằng!”

Nghe vậy Trác Vân đắc ý cười.

Hai ngày sau, quả nhiên Triệu cô nương truyền đến tin tốt. Trác Vân lập tức rèn sắt khi còn nóng, tìm một bà mối tới cửa cầu hôn, ước chừng có thập gánh sính lễ, cho nhà họ Triệu đủ mặt mũi. Hàng xóm bốn phía nghe nói Trụ Tử đính hôn, rối rít tới cửa chúc mừng, rất náo nhiệt.

Không khí trong nhà họ Tiếu cách vách lại rất âm u. Tiếu quả phụ giận đến mức không ngừng mắng chửi, chỉ vào mặt Tiếu cô nương quát “Đồ vô dụng! Đã bảo ngươi tập trung tinh thần bắt lấy kẻ ngu đó, chỉ cần gạo nấu thành cơm, không sợ nhà bọn họ không nhận! Ngươi lại không nghe, nhất định cứ đòi quyến rũ hai công tử tuấn tú nhà đó, cũng không tự xem lại người ta có thèm để mắt đến mình không? Giờ thì hay rồi, thành công dã tràng, ngay cả một tên ngu cũng không có, mất công tốn nhiều tiền như vậy để mướn cái nhà này…….”

Tiếu cô nương vốn đang không vui, nay bị mắng như vậy, càng bực mình, mạnh miệng nói “Ầm ĩ cái gì? Phí bao nhiêu bạc cũng chẳng phải của bà! Trong nhà này, ăn mặc uống gì không phải từ tiền của ta, còn suốt ngày rống ta! Bà còn dám rống nữa, cẩn thận ta dọn đồ đi đó!”

Tiếu quả phụ không ngờ nữ nhi mình sẽ nói như vậy, tức đến mức xông tới nắm tóc Tiếu cô nương, ra sức đập đầu nàng ta lên tường. Tiếu cô nương sao có thể mặc kệ, trở tay tát Tiếu quả phụ một cái thật mạnh, rồi bắt đầu quyền đấm cước đá như điên. diễn.đ;;àn;lê,quươý,đôn Tiếu quả phụ càng tức, đập thật mạnh đầu nữ nhi mình vào tường….

Bình thường Tiếu quả phụ lo việc nấu cơm gánh nước, nên rất khỏe, dưới cơn giận càng không chú ý sức. Tiếu cô nương đập đầu vào tường rồi bị bật ra va vào chiếc bàn gỗ ở bên cạnh, mềm nhũn ngã xuống đất.

“Tiện nhân này, còn dám giả chết? Mau đứng lên cho lão nương! Bằng không đừng trách lão nương vô tình!” Tiếu quả phụ nghĩ nữ nhi đang giả bộ, vỗ tay một cái, nhổ một ngụm nước bọt lên người Tiếu cô nương rồi hừ một tiếng đi ra cửa.

Một hồi sau, Tiếu quả phụ nấu cơm xong, hùng hổ bước vào phòng, nhưng chưa tới cửa đã nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc, lúc này mới phát hiện có điều lạ, ba chân bốn cẳng chạy vào, chỉ thấy trên đất có một vũng máu lớn. Tiếu quả phụ sợ quá suýt ngất đi, dùng cả hai tay hai chân bò tới trước mặt nữ nhi, đưa tay thăm dò hơi thở của nàng ta…… nhưng Tiếu cô nương đã sớm không còn thở nữa.

Tiếu quả phụ sợ tới mức hồn bay phách tán, lăn một vòng ra cửa, ngồi trên đất run rẩy. Không biết qua bao lâu, cho đến khi Tiếu tiểu đệ về nhà, thấy mẫu thân ngồi trên đất bèn kinh ngạc hỏi “Nương, sao nương lại ngồi dưới đất, tỷ tỷ đâu?”

Tiếu quả phụ vẫn không nhúc nhích, ngồi đó ngẩn người, Tiếu tiểu đệ thấy lạ, tiến đến gần hỏi lại một lần, thấy mẫu thân vẫn không lên tiếng, bèn vào nhà tìm đại tỷ nói chuyện, vừa vào phòng, đã thấy một vũng máu lớn, sợ tới mức trợn mắt thét to một tiếng.

“Câm miệng!” Tiếu quả phụ bịt miệng nhi tử lại, quát “Ngươi muốn cho lão nương chết theo con tiện nhân kia sao?”

Tiếu tiểu đệ sợ tới mức khóc nấc lên, nhưng bị Tiếu quả phụ bụm miệng nên không phát ra tiếng được, chỉ có hai hàng nước mắt chảy ra ào ào.

“Chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi thôi!” Lúc này Tiếu quả phụ đã tỉnh táo lại, “Dù sao người xung quanh cũng không thân với chúng ta, chờ xác của tiện nhân này bị người phát hiện, thì chúng ta đã đi rất xa rồi!” Nghĩ vậy, Tiếu quả phụ chậm rãi buông bàn tay che miệng nhi tử ra, nhìn Tiếu tiểu đệ chằm chằm, uy hiếp “Ngươi yên lặng một chút cho ta, nếu bị người phát hiện tỷ tỷ ngươi chết ở đây, hai chúng ta cũng không có đường sống. Nhanh đi thu dọn đồ đạc, một lát chúng ta sẽ chạy đi!”

“Nhưng…… nhưng….. lúc này cửa thành đã đóng rồi.” Tiếu tiểu đệ run lẩy bẩy, sợ tới mức giọng cũng run run.

“Vậy thì sáng mai đi!” Tiếu quả phụ nghiến răng nói, lôi nhi tử ra khỏi phòng, tìm ổ khóa khóa cửa phòng lại, xong uy hiếp nhi tử thêm một trận nữa rồi mới đi thu dọn đồ đạc. Hai người không ngủ cả đêm, hôm sau, vừa tờ mờ sáng đã mỗi người ôm một bọc hành lý ra khỏi thành.

Bởi vì bình thường nhà họ Tiếu hầu như không lui tới với hàng xóm, nên mọi nguời cũng không phát hiện khác thường, chỉ có Thất thẩm đắc ý nói có lẽ Tiếu cô nương bị mình dọa sợ nên không dám ra cửa nữa. Cho đến lúc nhà sát vách truyền tới một mùi hôi thối kinh khủng, Trác Vân mới nhận ra có gì đó khác thường.

“Có lẽ có chuột chết trong góc nào đó!” Thất thẩm bịt mũi nói “Hôi quá!”

Trác Vân cau mày, nhìn sang nhà sát vách, hỏi nhỏ “Đã bao lâu thẩm không thấy người nhà họ Tiếu rồi?”

Thất thẩm sững sờ, không hiểu sao Trác Vân lại hỏi vậy, nghĩ một chút mới nói “Hình như có hơn nửa tháng rồi, sao vậy?”

Trác Vân không trả lời, đi tìm Hạ Quân Bình, nói, “Nhà họ Tiếu giống như chợt không thấy tăm hơi, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Hạ Quân Bình cười “Có lẽ Tiếu cô nương nghe nói đại ca đính hôn, lòng nguội lạnh, nên không chạy qua nhà chúng ta nữa. Xem ra, quả nhiên lúc trước là nàng ta tới là vì đại ca!” Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe ngoài sân có tiếng thét chói tai “Giết người, giết người……”

Trác Vân và Hạ Quân Bình nhìn nhau, nhanh chóng xông ra ngoài.

Hàng xóm xung quanh nghe vậy cũng ào ào ra xem. Một nam tử tuổi trung niên đang ngồi trước cửa nhà họ Tiếu, miệng kêu to “Giết người, giết người….” Hàng xóm nhận ra đó là chủ cho thuê căn nhà, bèn lại gần xem thử.

Trác Vân và Hạ Quân Bình cũng tiến lên phía trước, Thất thẩm đi theo, nói nhỏ “Đúng là đã xảy ra chuyện!” Thất thẩm tới cửa rồi không dám vào nữa, ngó dáo dác vào trong. Bởi vì cửa phòng bị che một nửa, không thấy rõ lắm, nhưng mùi hôi gay mũi thì cứ bốc lên từng đợt, khiến người ta muốn nôn.

Trác Vân kéo tay Hạ Quân Bình không cho hắn vào, nói nhỏ “Không biết đã chết bao lâu, chúng ta vào cũng chẳng giải quyết được gì, không khéo còn mang vạ vào thân. Nhanh đi báo quan thì hơn!”

Hạ Quân Bình hiểu ý, gật đầu một cái, rồi chạy ra khỏi ngõ hẻm, chốc lát sau dẫn một đội nha dịch trở về.

Không mất mấy ngày, tin trong con hẻm ở phố tây có người chết đã lan khắp thành, ngay cả phủ Thứ Sử cũng nghe thấy. Thứ Sử thiếu gia đang lo không có cớ để tìm Trác Vân, nay nghe vậy, lập tức dẫn mấy thị vệ trong phủ tới, nói là đi tra án, thật ra là cứ lởn vởn trước mặt Trác Vân, nói bóng nói gió Tiếu cô nương chết rất kỳ quặc.

Trác Vân chẳng làm gì sai, nên không bị hắn hù dọa, nghe vào tai trái thì ra tai phải, mặc hắn nói lung tung.

“Điều lạ là, bản thiếu gia hỏi vài nhà quanh đây, ai cũng nói bình thường Tiếu cô nương rất tự cao tự đại, không lui tới với bọn họ, duy chỉ thường tới nhà ngươi. Nhị công tử nói xem, rốt cuộc là vì sao?” Thứ Sử thiếu gia rõ ràng là nhằm vào Trác Vân, cầm quạt ngồi mãi trong sân không chịu đi.

Trác Vân cười, thản nhiên đáp “Còn có thể là vì sao? Chẳng phải do thấy nhà ta có mấy thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú? Tiểu cô nương là vậy đó, thấy nam nhân tuấn tú là nhìn không chớp mắt, chắc Đại thiếu gia cũng thường gặp phải chuyện như vậy!”

Thứ Sử thiếu gia nghe vậy nghẹn lời, ho khan hai tiếng, vẻ mặt đương nhiên, nói “Tất nhiên!” Vừa nói vừa ra sức vung cây quạt.

“Kể từ khi Thất thẩm tới nhà ta, Tiếu cô nương đã không thường qua nữa. Trong nhà ta toàn một đám nam tử, nàng ta là một cô nương trẻ tuổi cứ tới mãi cũng không hay. Có điều…..” Trác Vân cố ý dừng lại, tựa như nhớ ra gì đó, liếc nhìn Thứ Sử thiếu gia một cái.

Thứ Sử thiếu gia bị Trác Vân liếc một cái, cảm giác cả người mềm nhũn, thầm mắng, nam nhân gì còn đẹp hơn nữ nhân cả ngàn lần, thật không biết xấu hổ! Thứ Sử thiếu gia tức giận rống to “Có việc gì cứ nói thẳng, ấp a ấp úng làm gì? Tiểu gia không kiên nhẫn nhìn ngươi cố làm ra vẻ huyền bí!”

Trác Vân thản nhiên cười nói “Không biết giờ vụ án đã tiến triển đến đâu?”

Thứ Sử thiếu gia bỗng ủ rũ hẳn. Hắn khó khăn lắm mới được một lần hăng hái, liều chết đoạt vụ án này, một mặt tất nhiên là vì muốn gây khó dễ cho Trác Vân, mặt khác còn muốn mượn vụ này để bộc lộ tài năng, tránh bị phụ thân suốt ngày mắng chỉ biết chơi bời lêu lỏng không bằng Lục đại thiếu thông minh hiểu chuyện.

“Thật ra ta có ý này.” Trác Vân nghiêm túc nói “Không phải ta muốn nói xấu người chết, nhưng Tiếu cô nương kia bình thường hành xử không đàng hoàng, nếu không nhờ có Thất thẩm ở đây, sợ rằng nhà ta đã có người mắc bẫy của nàng ta từ sớm. E rằng đây không phải là lần đầu của bọn họ. Đại thiếu gia cứ chịu khó đi các thành xung quanh điều tra thử, nhất định đã có người bị hại báo quan, nhiều vụ họp lại, tự nhiên đầu mối cũng nhiều hơn.”

Thứ Sử thiếu gia nghe vậy, cảm thấy rất có lý, suy nghĩ một chút rồi phân phó thị vệ bên cạnh nhanh đi điều tra, xong nói với Trác Vân, “Nếu thật sự tra ra, bản thiếu gia nhất định sẽ nhớ ơn ngươi. Đúng rồi, sắp tới trong phủ sẽ có hội ngắm mai mùa xuân, lúc đó ngươi nhất định phải đi. Nếu dám không đi, chờ xem bản thiếu gia có vặn gãy cổ của ngươi không!”

Thứ Sử thiếu gia nhìn chằm chằm cần cổ trắng mịn của Trác Vân hồi lâu, nén xuống xúc động muốn vuốt ve nó, hừ một tiếng đứng lên, kéo theo một đám thị vệ nghênh ngang đi ra cửa.

Chờ bọn họ đi xa, Thất thẩm mới từ trong nhà chạy ra, vừa lau mồ hôi vừa oán trách, “Vị đại thiếu gia này thật khó hầu hạ, hung dữ quá!”

Trác Vân nói “Không phải các thiếu gia nhà quan đều như vậy sao, dù gì chúng ta cũng chẳng làm gì đắc tội bọn họ!”

Lại qua mấy ngày, quả nhiên nha môn truyền ra tin tức, nói là đã bắt được hung thủ giết người. diễn.đàln.lê';.qqkhuy,.đ;ôn Mẫu tử nhà họ Tiếu đã gây án ở nhiều thành quanh đây, lừa được không ít tiền bạc, còn làm hại một thư sinh trẻ tuổi phải treo cổ tự sát. Mọi người nghe vậy, đều thổn thức không thôi.

Hôn lễ của Trụ Tử sẽ tổ chức vào ngày mùng chín tháng chạp, bởi vì thời gian gấp rút, Hạ Quân Bình đặc biệt trả thêm tiền, mời thêm nhiều thợ mộc, nhờ vậy không tới nửa tháng đã sửa xong căn nhà, nhìn không khác gì mới, vì không kịp đặt làm bàn ghế, bèn mua đồ bán sẵn, đánh bóng cẩn thận trông cũng rất sáng sủa.

Phu nhân của Tống Duệ Văn phái người tặng không ít quà, gồm đồ trang sức và cả tơ lụa vải vóc tràn đầy một phòng. Trác Vân và Hạ Quân Bình mệt đứt hơi mới dọn xong.

Thứ Sử thiếu gia thấy sắp tới hội ngắm hoa bèn phái người đưa thiệp mời tới, muốn mời Trác Vân tham gia.

“Từ chối đi!” Hạ Quân Bình tức giận nói “Tên kia không tốt lành gì đâu! Nàng đi nhất định sẽ chẳng có chuyện tốt gì! Không phải Vân Mộng cô nương đã nhắc nàng, Vãn Bích liên kết với người của phủ Thứ Sử muốn hại nàng sao, mười phần chính là hắn!”

Mặc dù Trác Vân không hiểu tại sao Hạ Quân Bình lại bỗng nhiên nổi giận, nhưng không thể không nói hắn phân tích cũng có lý, bèn tiện tay ném thiệp mời đi, lắc đầu nói “Không đi thì không đi!”

Hạ Quân Bình nghe vậy mới vui vẻ lại.