Sống Lại Những Năm 1986

Chương 1: Quay về lúc tám tuổi




Khoảng cách của một bước đến tận cùng có xa lắm không, là nửa thước hay là hai thước, Lý Yến không biết, cô chỉ biết là nửa phút trước mình còn đứng ở cửa cục dân chính chờ cùng người đàn ông kia ly hôn, một trận gió lớn tới, hạt cát bay vào mờ mắt, cô liền không tự giác lùi lại một bước nhỏ, mở mắt lần nữa đã liền quay về mùa xuân năm 1986, vào một buổi chiều khi cô tám tuổi.

Thanh âm ngắn ngủi che lấp sau vài giây đột nhiên rõ ràng, cô đứng ở bên trong phía sau cánh cửa nhỏ, nhìn chăm chú vào vách tường trắng như tuyết nghe động tĩnh từ căn phòng phía tây truyền đến, một lúc sau cũng có câu trả lời.

Hôm nay là ngày mười sáu tháng tư, là ngày em gái Lý Giai Giai chào đời.

Lý Yến đeo cặp sách bước vào căn phòng phía tây, đi qua nhìn sang Thôi Ngọc Phượng mẹ nàngđược vài bà thím mấy nàng dâu cả trong trấn vây quanh trong phòng. Nhìn thấy cô đi tới liền nhanh chóng lùi qua nhường một con đường nhỏ. Vợ Chu Hữu Tài, một thiếu phụ cũng là một người nàng cần gọi bằng lão cô vang lên tiếng nói lanh lảnh gọi nàng: “A, Yến Tử đi học về, mẹ sinh cho cháu một em gái nhỏ này”

Thôi Ngọc Phượng nằm trên giường, chiếc trán sợ hở ra được quấn bằng chiếc khăn lông trắng, mẹ cô lúc này cùng lắm mới ba mươi tuổi, làn da trắng nõn rắn rỏi, cùng trong ký ức bởi vì quan tâm, phiền lụy mà già hơn so với bạn cùng lứa đến vài tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn hoàn toàn bất đồng. Ở bên cạnh Thôi Ngọc Phượng là Lý Giai vừa mới sinh hơn hai tiếng được một tấm vải đỏ giới tử bao bọc lại lúc này đang nhắm mắt lại ngủ say.

Lý Yến đem cặp sách sau lưng tháo xuống, nằm sấp lên dường bò tới gần cẩn thận xoa hai má tiểu oa nhi. Gương mặt khi còn bé của Lý Giai cô đã sớm quên mất, lúc này ôn lại chuyện cũ, không thể không nói bé con này chính là một khối tài liệu mỹ nhân tốt, khó trách về sau lớn lên xin xắn mê đảo bao người, suốt ngày sau lưng đều là ong mật ruồi bọ vo ve.

“Em gái thật là đẹp, sau này lớn lên nhất định là đại mỹ nhân nha.”

Thôi Ngọc Phương mang theo mệt mỏi hậu sản, nhưng nụ cười đầy chưng chiều nói: “Đứa nhóc nhỏ xíu mà cũng có thể nhìn, trẻ con nhỏ như vậy, nhìn ở đâu ra.”.

“Không thấy sao, bằng tướng mạo của cháu cùng Lý Đại Trung cha bé con đều tốt như vậy, con cái cũng không kém đi nơi nào đâu”Lên tiếng là lão Vương cữu nãi* ở nhà bên, người có bối phận* tuổi tác kỳ thực không lớn, mới ba mươi lăm tuổi, chỉ lớn hơn năm tuổi so với Thôi Ngọc Phượng mẹ Lý Yến.

*cữu nãi: bà mợ, ở đây là chỉ vợ của ông cậu [lão Vương]

*bối phận: vai vế

“Còn không phải sao, tướng mạo Lý Đại Trung ở Lăng Thủy Trấn này cũng tìm không đến ra cái thứ hai, con gái hắn nhất định sẽ đẹp” Vợ Chu Quân Tiền Quốc Anh bề ngoài như đang nói lời tốt đẹp, chỉ là người trong phòng, ngoại trừ bé con sơ sinh Lý Giai này không hiểu chuyện gì, trong lòng những người khác chỗ nào không rõ ràng như mặt gương, cô ta đây là đang cong co khúc khuỷu nói tướng mạo Thôi Ngọc Phượng không bằng Lý Đại Trung, không xứng với hắn.

Lúc trước Thôi Ngọc Phượng gả cho Lý Đại Trung, tại năm tháng lúc ấy cầm thành phần ra nói chuyện, phú nông có thể lấy con nhà thành phần bần nông, chính là chuyện cực kỳ không dễ dàng. Mẹ Thôi Ngọc Anh chính là xem trọng tên nhóc Lý Đại Trung lớn lên đẹp trai, người lại vừa có thể làm lụng, con gái cũng không quá hài lòng tìm một công nhân, nên cũng đơn giản liền thuyết phục nàng đồng ý gả qua.

Khi đó nhà họ Lý nghèo rớt mồng tơi, lúc kết hôn nhà tranh còn phải dùng bùn đất trét tường, sau khi lấy lửa hong khô dùng cả ngón tay ấn ở phía trên mà cũng còn cả dấu vết rõ rệt.Thôi Ngọc Phượng cũng không ghét bỏ những thứ này, còn tự mình xuất ra tiền, mua hai chiếc máy may cùng hai chiếc đồng hồ đeo tay nhãn hiệu Thượng Hải, xem như lấy cái lễ cho Lý Đại Trung một phần mặt mũi. Liền vì chuyện này, đại tẩu Lý Đại Trung còn về đến trong nhà cãi nhau một trận, nói cô ả lúc kết hôn cái gì cũng không cho, lão Nhị kết hôn lại mua nhiều sính lễ như vậy, nhất định phải náo loạn đòi đền bù tổn thất. Ngô Chi Lan mẹ Lý Đại Trung giải thích cùng cô ta, những thứ kia đều là tiền riêng của Thôi Ngọc Phượng, nhưng người con dâu cả xảo quyệt này nói cái gì cũng không tin. Còn cổ động Lý Đại Thành chồng mình đến trước mặt cha mẹ nói bọn họ thiên vị quá nha, làm Lý Minh Xương cùng Ngô Chi Lan tức không chịu nổi. Phải biết, tiền bọn họ cho lúc Lý Đại Thành kết hôn, lúc ra ở riêng, cơ hồ chính là lấy đi phân nửa tài sản đó. Bây giờ nói ngược là hắn cứ như đứa con lượm một dạng, làm sao không khiến người ta tức giận. Hết lần này tới lần khác lại là con trai con dâu mình, chửi bới đánh đập dữ quá cũng chỉ làm người ta cười cho. Cuối cùng thật sự hết cách, Lý Đại Trung phát hỏa, chửi cho hai người đang la hét phải bỏ chạy.

Chuyện này cũng thù kết xuống, ngay cả hôn lễ Lý Đại Trung cùng Thôi Ngọc Phượng, Lý Đại Thành thân là đại ca ở chung một cái trấn cũng không tới tham gia.

Sau khi kết hôn hơn một năm sinh ra Lý Yến, Lý Đại Trung mang dân công ra ngoài xây dựng cầu lương, công phu vài năm kiếm không ít tiền trở về. Khi đó có thể được gọi là vạn nguyên hộ tương đối chính là người rất giỏi rất có tiền.

Cuộc sống nhà họ Lý thoáng cái trở nên giàu có, từ từ trở thành đối tượng người khác hâm mộ. Lý Đại Trung lại chính trực hào hoa phong nhã, người có tiền lớn lên đẹp trai, địa vị xã hội cũng đi theo lên trên liên tiếp. Làm người làm vợ như Thôi Ngọc Phượng liền trở thành mục tiêu bị người khác bắt bẻ.

Kỳ thật bất quá thẩm mỹ quan lúc ấy hay là sau này, thân cao 1m72, Thôi Ngọc Phượng dáng người thon thả, mặt dài mắt to cũng được xem như trung thượng đẳng. Đổi lại người bình thường cũng sẽ nói người thiếu phụ này lớn lên cũng rất đẹp. Nhưng vấn đề là Lý Đại Trung chồng của cô, người như một soái ca ngàn dặm mới tìm được một, hai người đi cùng một chỗ, rất nhiều người liền cảm thấy không xứng đôi.

Chuyện này vẫn là nỗi đau trong lòng Thôi Ngọc Phượng, lúc này bị người khác ẩn ẩn hàm ý nói ra, đương nhiên liền cảm thấy mất hứng. Nhưng đối phương lại không nói rõ cái gì, chỉ đành âm thầm bực mình, lại không thể không buông tiếng: “Đúng vậy, nhà taĐại Trung lớn lên đẹp trai, bé con giống hắn thì thật tốt rồi.”

Mẹ cô nghĩ cái gì, Lý Yến sốn hơn ba mươi năm sao có thể không biết. Nhớ lại mỗi lần Thôi Ngọc Phượng nói với cô ban đầu khi còn trẻ những lần bị chọc tức quá, cô liền cảm thấy cơn giận không biết xả vào đâu. Nhìn lại TiềnQuốc Anh vợ Chu Quân thấy xương gò má trên mặt cao cao, đặc biệt làm người ta ghét.

“Đúng rồi thím Chu Tử, cháu quên nói cho thím, hai ngày trước lúc tan học có một ông lão chừng năm mươi tuổi đứng chờ ở cửa trường học, nhìn thấy lão mập nhà thím liền lôi kéo hắn đi mua kẹo bông đường. Cháu nghe lão mập gọiông ngoại, nhưng lão nhân kia hết lần này đến lần khác chọc hắn kêu hắn gọi ba ba, cũng không biết sao làm như vậy nữa??”

Lý Yến thản nhiên như không nói hết câu, nhìn lại thấy Tiền Quốc anh sắc mặt mau đen như sắp thành đít nồi, hổn hển khiển trách nàng: “Nha đầu phiến tử* này nói bậy bạ gì vậy hả??”

*nha đầu [con bé] phiến tử [lừa đảo] : đại khái là nói một con bé láu cá, ranh ma, một dạng như chú bé chăn cừu vậy á.

Lý Yến trừng to mắt vẻ mặt vô tội: “ Cháu không có nói bậy, không tin thím hỏi lão mập nhà thím thử coi??”

“Đúng vậy, Quốc Anh, đi về hỏi con trai nhà cô, đừng để bị người ta lừa cho. Nghe nói phía nam chuyên môn có người tới bắt cóc trẻ con, nhất là mấy bé trai. Lão mập nhà cô mới đi nhà trẻ, nên cẩn thận một chút.”

“Ừ ừ, tôi biết rồi. Mọi người chờ ở đây, tôi đi về trước đây.”Tiền Quốc Anh lúc này như ngồi bàn chông, ở đâu còn có thể chờ đợi cái gì nữa, tựa như chạy trối chết một dạng vậy.

Lý Yến liền cảm thấy giải hận trong lòng, cho bà lại dám ăn hiếp mẹ tôi, đem nội tình của bà xốc ra, xem bà còn có mặt mũi nào nữa hay không.

Tiền Quốc Anh tại trước khi gả cho Chu Quân, ở nhà mẹ đẻ bên kia cùng với cha dượng hợp thành một đoàn chính là làm một người đàn bà dâm đãng, đều bị người bắt hiện hình treo hàng hiệu tử bơi nhiều lần phố*. Chờ sau này gả về đây, không tới tám tháng liền sinh con trai là lão mập. Nói là sinh non, nhưng khó tránh bị người hoài nghi.

*câu này không hiểu rõ lắm, không dám dịch đại, có ai giúp đỡ ta dùm không??????

Chuyện này cũng là Lý Yến nghe Thôi Phương Anh mẹ cô nói đến, bên trong trấn cơ hồ ai cũng biết, chỉ là bình thường đem để ở trong lòng không muốn nói ra mà thôi. Lúc này Lý Yến nhắc lại trước mặt mọi người, cô chỉ là một đứa trẻ hơn tám tuổi tự nhiên sẽ không có người nghĩ tới cô sẽ cố ý làm như vậy, chỉ nghĩ cô thật sự gặp cha dượng Tiền Quốc Anh.

Thực ra, Lý Yến đích thực là nhìn thấy lão mập đi theo cha hắn cũng là ông ngoại đi mua quà vặt ăn, bất quá khi đó cô còn nhỏ tuổi, căn bản không có đi để ý. Nặng nhẹ một lúc mới nhớ đến đoạn ký ức này. Lúc này nói ra thật đúng nhịp. Vốn trước kia có nghi vấn, cũng bởi vì lời này mà có cơ sở. Chuyện lão mập không phải con của Chu Quân này, rất nhanh sẽ truyền đi sôi nổi bên trong trấn. Chút ít chuyện rách nát trước kia cũng bị moi móc đi ra, nhà Chu Quân đúng là gà bay chó sủa, thời gian thật dài mới có thể yên tĩnh.

Thôi Ngọc Phượng sinh em bé, lại nói chuyện lâu như vậy cũng cảm thấy mệt mỏi, mấy người phụ nữ đều là người từng trải, biết rõ lúc này cần nhất nghĩ ngơi, dặn dò các loại lời nói cần phải ở cữ thật tốt vài câu, cũng liền muốn cùng đi về.

Lý Yến nghe mẹ cô bảo đi ra tiễn khách, lúc sắp đến cửa phòng, cửa bếp liên tục bị đóng liền mở, nà nội cô Ngô Chi Lan từ bên trong đi ra.

Ký ức trôi qua liền dừng lại ở Ngô Chi Lan lúc trước khi ra đi, bà cụ hơn tám mươi tuổi bộ dáng thân hình còng xuống tóc đầy muối tiêu. Nhìn lại bà năm mươi mấy tuổi, lúc này sống lưng thẳng tắp, Lý Yến cảm thấy thật hư ảo. Sửng sốt vài dây, chóp mũi mới chua xót kêu vài tiếng: “Bà nội..”

Vị tiểu lão nông phụ này cả đời kiên cường, khi còn trẻ tuổi cũng là một đại mỹ nhân nổi danh trăm dặm gần xa. Chồng là Lý Minh Xương từ nhỏ cùng bà có đính ước, chỉ mãi đến khi họ kết hôn mới gặp mặt lần đầu tiên.

Hai người tổng cộng có bảy đứa con, ngoại trừ một hai đức con gái sinh đôi nửa đường chết non còn có ba con trai hai con gái. Con lớn nhất Lý Đại Thành cùng con dâu Quế Trân sinh một trai một gái, con gái Lý Đan mười ba tuổi, con trai Lý Trường Minh mười tuổi. Con trai thứ hai Lý Đại Trung cùng con dâu sinh hai đứa con gái, con gái lớn là Lý Yến tám tuổi, con gái nhỏ vừa mới sinh. Hai đứa con trai hiện đều ở tại thôn Chu Gia Bảo sông Dương Trấn Lăng Thủy*.

Đvị hành chính: thôn [làng, xã] => trấn [thị xã] . . .đại khái là như zị á *lại đại khái*

Con trai cả đã rời nhà ra ngoài ở riêng, vợ chồng con trai thứ hai sống cùng cha mẹ chồng.

Con trai thứ ba Lý Đại Khoan cùng con dâu thứ Lưu Mỹ Nga kết hôn mới năm tháng, hiện sống ở trong thành phố. Xếp ngang hàng con trai thứ hai là con gái Lý Vân Phương cùng con rể Lý Vân Khánh sinh hai con gái, sống ở bên trong Lắng Thủy Trấn. Đứng hàng chót là con gái út Lý Văn Hiền cùng con rể Triệu Chí Thành sinh ra một đứa con gọi là Triệu Lâm, năm nay hai tuổi sống tại Trấn Dương Hà.

Người sống tại thế hệ trước đều có chút trọng nam khinh nữ, con dâu sinh lần thứ hai lại là cái bé gái, Ngô Chi lan mặc dù không có biểu hiện ra nhưng là trong lòng vẫn cảm thấy rất thất vọng. Mượn danh nghĩa nấu cơm trốn trong phòng bếp không chịu đi ra, cho đến khi hàng xóm láng giếng sang thăm đều đi ra về, lúc này mới không thể không ra tiễn, giữ chút mặt mũi. Nghe thấy Lý yến gọi bà chì là lên tiếng trả lời: “Ừ , ra đây làm gì, mau đi làm bài tập đi.”

Lý Yến nhấp nháy mắt, giật mình đem nước mắt nén ngược trở lại. Cô sao bây giờ lại quên mất, bà nội lúc này cũng không có hiền lành giống như sau này, công việc trong nhà ngoài nhà vốn rất nhiều, ông nội lại hết ăn với nằm, tính tình cô lại vốn là có chút nhỏ mọn của trẻ con, gặp phiền lụy không hài lòng sẽ sệ mặt, làm bản thân phải chịu khiển trách nghiêm khắc nhiều lần, động chút xíu là sẽ vị táng vào đầu. Lão phụ nhân làm việc quanh năm suốt tháng tay khô cứng, đánh đi xuống không sai biệt lắm tựa như khúc côn gỗ. Cho đến mãi sau này khi lớn lên, loại đau đớn này cũng còn có thể nhớ mồn một.