Sống Lại Sinh Em Bé

Chương 24




Cục cưng rất khỏe mạnh, nặng sáu cân tám lạng (=3.4 kg của Việt Nam), ăn được ngủ được, rất tỉnh tâm. Bé con rất được mọi người yêu thương, không hề khóc nháo, yên lặng ngoan ngoãn, khiến Triệu Ngạn Kiều thương đến tận tâm khảm.

Lần đầu làm mẹ, Triệu Ngạn Kiều hận không thể đưa hết những thứ tốt nhất của mình cho bé, mỗi ngày cô đều canh chừng ở bên giường cục cưng, nhìn bé ngủ, bú sữa mẹ, thậm chí lúc bé khóc cũng cảm thấy bé rất đáng yêu.

Cục cưng chào đời được ba ngày rồi, đã sớm mở mắt ra, đã có thể nhìn ra đôi mắt tròn đen láy rất giống Triệu Ngạn Kiều, da cũng bớt đỏ, đẹp hơn rất nhiều so với lúc mới sinh, Tần Dịch Hoan nhìn mà líu lưỡi kinh ngạc.

Phần lớn thời gian bé con đều ngủ khì, có lúc bú sữa xong lại ngủ mất, Triệu Ngạn Kiều nhìn mà buồn cười.

Triệu Ngạn Kiều ở trong bệnh viện một tuần mới về nhà, vì mẹ Tần lo lắng, nhất định bắt cô ở lại bệnh viện thêm vài ngày. Triệu Ngạn Kiều không muốn làm cho bà bất an nên không dám phản đối. Xác định thật sự không còn gì đáng ngại mới được xuất viện về nhà. Mẹ Tần và thím Trần đều ở nhà bọn họ, lý do là phải chằm sóc Triệu Ngạn Kiều.

Ở cữ là một việc rất khó khăn, không thể gội đầu không thể tắm rửa, Triệu Ngạn Kiều cứ cảm thấy toàn thân sắp bốc mùi rồi. Cô kiên quyết không để cho Tần Dịch Hoan ở chung phòng với mình, đuổi anh ra ở trong phòng khách. Phụ nữ ấy à, đều muốn để lộ ra mặt tốt đẹp nhất của mình ở trước mặt người yêu. Mà bây giờ bộ dạng cô rối rung rối bù thế này, sao có thể thản nhiên lượn lờ ở trước mắt anh đây!

Ngược lại, Tần Dịch Hoan không hề nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ muốn ở cùng cô để dễ dàng chăm sóc cho cô. Dáng vẻ hiện tại của cô cũng không dễ nhìn, nhưng thích một người đâu phải chỉ nhìn gương mặt của người đó. Với cả, là bởi vì anh, cô mới phải chịu khổ như vậy, anh hoàn toàn không tìm được bất kỳ lý do gì để ghét bỏ cô.

Nhưng mặc kệ anh tận tình khuyên bảo thế nào, giả vờ đáng thương cầu xin ra sao, cũng không thoát được vận mệnh bị đuổi ra khỏi phòng ngủ chính. Tần Dịch Hoan giận dễ sợ, ngay cả nhìn bé con cũng không thuận mắt nữa.

Từ sau khi sinh bé, Triệu Ngạn Kiều càng bỏ rơi anh, bản thân cô đã chẳng phải người nhiệt tình gì, bây giờ còn bị cục cưng dời đi lực chú ý, có thể chia chút tinh lực cho anh đã ít nay lại càng thậm chí có lúc một ánh mắt tươi cười của cô cũng sẽ khiến anh vui mừng suốt nửa ngày.

“Đây gọi là chuyện quái gì thế!” Tần Dịch Hoan vô cùng phẫn hận than thở, liếc mắt nhìn nhóc con đang ngủ say ở trên giường em bé, trong lòng đột nhiên có một cảm giác đầy nguy hiểm là sắp thất sủng.

Bộ dạng nhóc con trắng nõn trắng nà, khuôn mặt nhỏ bé béo núc ních đầy thịt, hai mắt to tròn sáng trong long lanh, lúc mở mắt nhắm mắt hình như đều có thể nhéo được ra nước, bộ dạng đặc biệt đáng yêu! Tần Dịch Hoan vươn hai ngón tay sờ sờ gương mặt cục cưng, trơn nhẵn mềm mại, quả thật làm cho người ta yêu thích không buông tay!

Anh lại sờ sờ mặt mình, ở trong lòng so sánh khoảng cách giữa ta và địch, nhất thời giống như quả bóng cao su bị xì hơi, bẹp rồi. Không có bất kỳ khả năng so sánh nào! Anh tuyệt đối đại bại! Tần Dịch Hoan oán hận nghiến răng, bọn họ còn chưa đi hưởng tuần trăng mật đâu, vậy mà lại nhô ra một cái bóng đèn nhỏ như vậy chứ!

Tần Dịch Hoan lại véo mặt cục cưng, nhìn dáng vẻ chau may không thoải mái của cục cưng, chột dạ liếc Triệu Ngạn Kiều còn đang ngủ một cái rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Khụ khụ, cái dấu hồng hồng gì gì đó, tuyệt đối không phải do anh làm đâu!

Tối hôm đó, Tần Dịch Hoan lẩn vào phòng ngủ chính, ngồi ở bên giường của Triệu Ngạn Kiều, hào hứng nói với cô, anh đã nghĩ ra tên cho cục cưng rồi.

Triệu Ngạn Kiều cảm thấy kỳ quái, vào ngày cục cưng ra đời, nghe đâu là mẹ Tần muốn tìm một ông lão thông thái rất có bản lĩnh đặt tên cho bé con, anh cũng đã đồng ý rồi, sao lúc này lại đột nhiên giở quẻ thế?

“Anh cảm thấy mình là ba ba cũng có thể làm một chút gì đó cho cục cưng.” Tần Dịch Hoan híp đôi mắt hồ ly, vô sỉ khoác lác. Anh len lén liếc nhìn Triệu Ngạn Kiều có vẻ cảm động trong nháy mắt, trong lòng càng thêm lâng lâng, nói tiếp: “Một tuần qua anh phải lật nát cả quyển từ điển, hôm nay rốt cuộc đã nghĩ ra một cái tên rất hay!”

“Tên là gì?”

“Tần Trạch!” Tần Dịch Hoan ghé sát vào tai Triệu Ngạn Kiều, nói: “Như thế nào? Cái tên này không tệ chứ? Anh phải nghĩ mất nhiều ngày đấy!”

Triệu Ngạn Kiều tỉnh rụi giật giật thân thể, cách anh xa một chút mới mở miệng nói: “Tại sao lại tên là Tần Trạch? Có ngụ ý gì sao?” Cô tương đối vừa ý với những cái tên có ba chữ, hai chữ, cứ có cảm giác quá đơn giản.

“Tiểu Kiều, em xem nhé, chữ "Trạch" kia, là lấy trong từ "Bạch Trạch", Bạch Trạch là gì, em có biết không? Đó là Thần thú có thể khiến cho người ta gặp dữ hóa lành!”

“Đặt cho con trai anh tên này chính là hi vọng về sau nó có thể bình an, Phúc Trạch thâm hậu, cả đời an khang!”

Không thể không nói Tần Dịch Hoan đã thật sự khiến Triệu Ngạn Kiều xúc động, người làm mẹ, không cầu con mình về sau sẽ giàu có mà chỉ cầu nó có thể một đời bình an là đủ. Những lời này của Tần Dịch Hoan, thật sự khảm sâu vào đáy lòng cô.

“Nhưng về phía mẹ....” Triệu Ngạn Kiều hơi lúng túng một chút, người già đều hơi mê tín, cảm thấy nhất định phải do thầy tướng số đặt tên mới có thể yên tâm.

“Không có việc gì! Để anh đi nói!” Tần Dịch Hoan vỗ ngực một cái, dáng vẻ như đã tính toán kỹ rồi.

Triệu Ngạn Kiều gật gật đầu, đồng ý rồi. Tần Dịch Hoan giống như là được uống thuốc kích thích, lập tức chạy thẳng tới phòng ngủ của mẹ Tần, Triệu Ngạn Kiều nghẹn họng nhìn trân trối. Không hiểu vì sao anh đột nhiên để ý đến tên của bé con như thế, nhưng chỉ cần là tốt cho đứa bé thì cô đều không phản đối.

Cũng không biết Tần Dịch Hoan đã nói gì với mẹ Tần, tóm lại là mẹ Tần vui mừng đón nhận cái tên do anh đặt, thậm chí vào sáng ngày hôm sau đã bắt đầu gọi “Tiểu Trạch”, “Tiểu Trạch“. Tần Dịch Hoan nhìn lướt qua bé con vẫn còn rất ngây thơ, trong mắt thoáng qua vẻ hả hê. Nhóc à, về sau con cứ mang theo cái tên này đi, ha ha!

Triệu Ngạn Kiều cảm thấy người mình sắp mốc meo rồi, nhưng mẹ Tần và thím Trần cứ nhìn cô chằm chằm thôi. Cô phải co rút ở trên giường không nhúc nhích, mỗi ngày đều uống các loại thuốc đại bổ. Triệu Ngạn Kiều lo lắng nhìn bụng mình, chợt rất thất vọng tự hỏi có phải mình đã ăn thêm mấy cái phao rồi không.

Lúc mang thai Triệu Ngạn Kiều không có mập lắm, bây giờ bụng xẹp xuống, càng lộ rõ vẻ nhỏ nhắn. Gương mặt cô vốn là nhỏ dài, hôm nay nhìn qua quả thật giống như là cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi. Dĩ nhiên, chính cô cũng không hề biết những điều này, bây giờ cô còn chả dám soi gương thì sao còn để ý những chuyện kia.

Những chuyện này phải nhờ đôi hỏa nhãn kim tinh của mẹ Tần mới có thể phát hiện được, nhìn con dâu xinh tươi non mềm giống như cây cỏ sau mưa, lại nhìn con trai cả ngày híp mắt tính kế, mẹ Tần suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là lén lút đưa phiếu dưỡng da của mình cho con trai. Con dâu còn rất trẻ, con trai có áp lực lớn đó!

Tần Dịch Hoan ngơ ngác nhìn phiếu dưỡng da trong tay, 囧 rồi, anh thoạt nhìn thật sự già như vậy à?

Tiểu Trạch không phải là một đứa bé hay hành người nhưng vẫn khiến cho Triệu Ngạn Kiều bận túi bụi, cuối cùng phải đợi Tần Dịch Hoan trở về giúp mới thở ra hơi được. Buổi tối mỗi ngày đều phải dậy ba bốn lần, cho bú sữa thay tã, dù Triệu Ngạn Kiều là người sắt cũng không chịu nổi.

Sau khi Tần Dịch Hoan trở về, công việc thay tã liền do anh phụ trách, Triệu Ngạn Kiều mới có thể ngủ thêm một lát. Chỉ là, chịu một hồi giày vò như thế, chút thịt do Triệu Ngạn Kiều tích được trong lúc mang thai đều không còn, cằm nhọn hơi nhô ra, thoạt nhìn không còn béo như trước nhưng gương mặt búp bê lại đẹp hơn rất nhiều.

Sinh cục cưng được hai tuần, không chịu được sự nài nỉ khổ sở của Triệu Ngạn Kiều, cuối cùng mẹ Tần cũng cho phép cô được đi tắm. Triệu Ngạn Kiều chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái, thiếu chút nữa đã thoải mái ngâm nga. Suốt hai tuần lễ không tắm rửa, quả thật có thể lấy mạng người đó!

Thật ra thì một tuần trước cô đã bắt đầu lén dùng nước ấm lau người rồi, cô sợ trên người mình nhiều vi khuẩn, lúc cục cưng bú sữa sẽ bị bệnh, cho nên liền gạt mẹ Tần lén lau người. Nhưng dù sau vẫn không phải là thật sự tắm sạch sẽ nên trên người vẫn hơi ngứa ngáy, khó chịu.

Tối hôm đó, rốt cuộc cô có thể an tâm tựa vào Tần Dịch Hoan ngủ rồi, thậm chí còn chủ động nhích lại gần anh làm cho Tần Dịch Hoan mừng rỡ không thôi, vào buổi tối, số lần cao hứng tăng thêm vài lần so với bình thường.

Tiệc đầy tháng của Tiểu Trạch, nhà họ Tần tổ chức rất lớn, có rất nhiều người đều nhận được thiếp mời. Mạnh Đình là bạn tốt của Tần Dịch Hoan nên đương nhiên không ngoại lệ, nhưng là, lần này có hai tấm thiệp được gửi đến tay Mạnh Đình, việc đầu tiên Mạnh Đình làm là thông báo tin tức này cho Chu Tiểu Mạch.

Nhưng anh không hề biết, Chu Tiểu Mạch đã nhận được thiệp mời, không chỉ có Chu Tiểu Mạch mà gần như cả dòng chính nhà họ Chu đều nhận được. Nhà họ Chu là gia tộc cấp cao trong thành phố, làm sao có thể không mời được? Tần Dịch Hoan bảo trợ lý đưa cho Mạnh Đình hai tấm thiệp là bởi vì muốn anh đưa mẹ anh đi cùng, không ngờ Mạnh Đình lại nghĩ sai rồi.

Bây giờ tiểu Trạch đã hoàn toàn lột xác, vô cùng xinh đẹp, lại không làm khó người ta, quả thật là người gặp người thích. Triệu Ngạn Kiều càng không cần phải nói, cả ngày ôm không buông tay. Đáng tiếc tiểu Trạch không thích chơi đùa, trừ ngủ, bú sữa mẹ thì gần như chả có hứng thú với cái gì hết.

Mỗi lần mẹ Tần cầm đồ chơi nhỏ trêu chọc bé, bé đều không quá để ý, tự nhiên ngủ ngon lành, làm cho mẹ Tần thất vọng không chịu nổi. Ban đầu Triệu Ngạn Kiều còn tưởng rằng đứa bé này còn quá nhỏ cho nên mới ngủ nhiều, nhưng dần dần mới phát hiện, hoàn toàn không hẳn là như thế! Đứa nhỏ này rõ ràng là con sâu ngủ! Chả liên quan gì đến số tuổi cả!

Triệu Ngạn Kiều quan sát vài ngày, rốt cuộc đành thừa nhận, cô thầm an ủi trong lòng, trầm tư thì trầm tư đi, dù sao cũng tốt hơn những đứa trẻ thích khóc thích quấy! Nhưng Tần Trạch vĩnh viễn đều có thể khiến người ta giật mình. Vào buổi sáng ngày nào đó, Triệu Ngạn Kiều mở mắt, theo thói quen nhìn về phía giường trẻ con, vừa nhìn một cái, cơn buồn ngủ lập tức tan biến!

Con trai của cô ở chỗ đó làm gì vậy?! Trời ạ! Bé đang cười! Triệu Ngạn Kiều lập tức xuống giường chạy đến bên cạnh tiểu Trạch, ai ngờ vừa nhìn, đứa nhỏ ấy lập tức nhắm hai mắt lại, bộ dạng vừa nhàn nhạt mím môi cũng không thấy! Chẳng lẽ do cô hoa mắt à?

Triệu Ngạn Kiều không tin có ma quỷ, mấy ngày đều lén quan sát tiểu Trạch, không ngờ một lần vừa thấy, thật đúng là để cho cô nhìn ra vấn đề rồi! Chỉ cần vừa ở một mình thì thằng nhóc này sẽ len lén cười, vừa có người tới sẽ lập tức nhắm mắt ngủ, nếu không chính là một vẻ hờ hững.

Con trai, con đang muốn chơi "Vô gian đạo" với mẹ sao? Triệu Ngạn Kiều yên lặng gạt lệ, cô là người bình thường mà, tại sao lại sinh ra đứa con kỳ quái vậy chứ? Chỉ có điều Triệu Ngạn Kiều vẫn có chút khó hiểu, rốt cuộc tiểu Trạch đang cười gì thế? Rõ ràng trên trần nhà chả có gì cả, làm sao bé còn cười được nhỉ?

Triệu Ngạn Kiều giấu ở trong lòng thì khó chịu, liền nói cho Tần Dịch Hoan nghe. Tần Dịch Hoan suy nghĩ trong chốc lát, mới sâu xa nói: “Hình như anh từng nhìn thấy ở đâu đó nói.....Trẻ con, có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không nhìn thấy....”

Trong nháy mắt, Triệu Ngạn Kiều rợn cả tóc gáy, đầu cô là bị úng nước mới có thể nói cho anh nghe chuyện này đi?! Đêm đó, lúc đi ngủ, cô vẫn không ngừng run rẩy, co người rúc vào trong lòng Tần Dịch Hoan mới cảm thấy trong lòng đỡ sợ hơn.

Tần trạch, vào ngày đầy tháng ấy, trong biệt thự nhà họ Tần đầy người đến kẻ đi, Tần Dịch Hoan vội vàng chào hỏi đám người đó, còn Triệu Ngạn Kiều ôm tiểu Trạch bị một đám phụ nữ líu ríu vây vào giữa, đầu cũng sắp choáng váng, ngay cả Tần Dịch Hoan dặn phải chú ý đợi Mạnh Đình cũng quên mất tiêu.

Mạnh Đình là đến cùng với Chu Tiểu Mạch và Chu Thần Cốc, vừa vào cửa nhà họ Tần, anh tìm khắp nơi cũng không tìm được bóng dáng của Tần Dịch Hoan, ngược lại Triệu Ngạn Kiều đứng ở chỗ rất dễ thấy, liếc mắt liền thấy được.

Anh vốn không muốn chào hỏi cô vì anh thật sự không chịu nổi tính cáu kỉnh của cô. Nhưng mà, Triệu Ngạn Kiều là chị dâu trên danh nghĩa của anh, với cả Chu Tiểu Mạch còn muốn gặp cô một chút. Anh đành phải cứng đầu mang theo Chu Tiểu Mạch và Chu Thần Cốc đi qua.

“Triệu Ngạn Kiều!”

Thân thể Chu Thần Cốc cứng đờ trong nháy mắt, con ngươi đột nhiên co rụt lại, không tự chủ đi về phía trước mấy bước.

Triệu Ngạn Kiều nghe thấy có người gọi mình, lập tức đồng ý một tiếng gạt đám phụ nữ kia ra. Không ngờ, khi tầm nhìn được mở rộng, vừa liếc mắt liền thấy người nọ đứng ở nơi đó, giày Tây, mái tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, cùng trước kia giống nhau như đúc.

“Triệu Ngạn Kiều! Tần Dịch Hoan đâu?” Mạnh Đình không hề chú ý tới ánh mắt của Triệu Ngạn Kiều, vội vàng đi lên trước hỏi.

Triệu Ngạn Kiều theo tiếng nói nhìn sang, đôi mắt nhất thời chua xót vô cùng, bàn tay ôm tiểu Trạch nắm lại thật chặt, trong miệng vô thức nói thầm hai chữ: “Tiểu Mạch......”