Sống Như Tiểu Cường

Chương 57




Tôi nhìn theo Lâm Tiểu Hân vào cửa công ty, lẽ ra tôi cũng có thể nhân cơ hội này mà lẻn vào trong nhưng tôi còn phải đợi Tiểu Nguyệt. Quá hẹn khoảng 30 phút mới thấy Tiểu Nguyệt lững thững đến, hôm nay nó thay một bộ cánh rất đẹp.

"Tiểu Nguyệt này, thời gian của anh rất là quý giá, nếu anh về muộn sẽ bị Giám đốc Giang mắng chêt đấy!" Tôi nói với nó giọng hơi trách móc.

Tiểu Nguyệt tủi thân nói: "Anh Tiểu Cường, đây là lần đầu anh hẹn hò với người ta, tất nhiên người ta phải trang điểm thật đẹp chứ!" Nó vừa cười thẹn thùng vừa dịu dàng nhìn tôi.

Cũng may là bữa sáng tôi ăn từ rất sớm vả lại cũng tiêu hóa gần hết rồi, tôi nói với nó: "Tiểu Nguyệt, chúng ta đến đây để bàn việc chính sự chứ không phải hẹn hò! Chúng ta đứng đợi ở đây, chờ lát nữa thấy Lý Dương đi ra thì em chỉ cho anh."

Tiểu Nguyệt nói: "Ok!" Hai chúng tôi đứa trước đứa sau đứng ở vườn hoa phía trước tòa nhà nghển cổ ngóng vào trong.

Chỉ một lát sau, Tiểu Nguyệt đứng sau giật giật tôi, nó thì thầm nói: "Anh Tiểu Cường, anh đã nhìn thấy bộ cánh tuyệt vời em đang mặc chưa? Hôm nay em đã phải chọn lựa mãi mới quyết định được đấy."

"Không đẹp!" Tôi nhạt nhẽo đáp. Tôi đang bận quan sát tình hình bên trong tòa nhà thì Tiểu Nguyệt cứ lèo nhèo.

"Tại sao vậy?" Tiểu Nguyệt không tin, nó cứ quấy rầy bên tôi không yên.

Tôi trả lời bừa: "Bộ cánh thì đẹp nhưng không hợp với em!"

"Thế quần áo như thế nào thì mới hợp với người em?" Nó hỏi. Tính tò mò của con gái mà đã gợi ra rồi thì khó mà ngăn chặn được.

Tôi trả lời: "Em rất hợp với quần áo mặc ở nhà."

"Hả?" Nó có vẻ kinh ngạc nói: "Em ghét mặc mấy loại quần áo Pijama xấu xí đấy lắm."

Tôi vẫn chăm chú theo dõi về phía tòa nhà, quay lưng lại nó mà đáp: "Anh không nói em hợp với đồ Pijama, em mặc đồ của người Hồi giáo thì hợp, cái loại quần áo trùm kín cả đầu mà chỉ hở mỗi mắt ra ý."

Sau lưng tôi yên lặng đột ngột, giống như tiếng huyên náo vui tươi của con chim khách bị người ta đánh đuổi nên bay loạn xạ về tứ phía. Tôi tò mò quay lại, trông bộ dạng nó đầy vẻ tủi thân, có lẽ sắp khóc đến nơi.

Tôi thấy hơi mềm long, quay ra an ủi nó: "Ý anh nói là mắt em rất đẹp, loại quần áo bọc lại như thế sẽ làm nổi bật ưu thế của em".

Nó lập tức vui vẻ trở lại, nhưng nụ cười bỗng ngừng bặt, nó chỉ phía sau lưng tôi: "Lý Dương ra rồi kìa!"

Tôi quay lại nhìn, thấy hai người phụ nữ đang bước ra từ trong tòa nhà, đồng thời đang tiến lại phía chúng tôi.

Tiểu Nguyệt bảo tôi: "Người bên trái chính là Lý Dương".

Tôi chăm chú quan sát, bà ta ăn mặc khá mốt, trông có vẻ trẻ hơn so với tuổi mà Tiểu Nguyệt nói với tôi, có lẽ chỉ tầm hơn 40 một chút, trông dáng đi rất đoan trang, phong độ khí chất không tồi.

Thực tế thì hình dáng Lý Dương không được lý tưởng như tôi nghĩ, chẳng qua cả ngày hôm nay tôi phải ở cạnh Tiểu Nguyệt làm tiêu chuẩn về cái đẹp của tôi hạ thấp xuống ghê gớm.

Tôi chợt thầm toan tính, bất kể bước tiếp theo của kế hoạch là gì thì bước đầu tiên cần làm cũng là phải làm quen được với bà ta. Khi họ vừa bước qua chỗ chúng tôi, tôi sẽ lao ra trước mặt bà ta giả bộ trượt ngã, dù sao bà ta cũng là một nhà kinh doanh nên chắc chắn sẽ làm bộ đỡ tôi dậy. Lúc đó tôi sẽ tận dụng cơ hội phát huy mặt mạnh của mình, sẽ biểu diễn trước mặt bà ta nụ cười quyến rũ của mình. Tôi khá tự tin về phương diện này của mình, tuy tôi không có sức hấp dẫn lớn với bọn con gái cùng trang lứa nhưng những người phụ nữ nhiều tuổi một chút trong thị trấn đều rất thích tôi, nếu để đặt cho mình một cái tên khai học, có thể gọi tôi là "sát thủ có bộ mặt trẻ thơ".

Có một vài kẻ vô vị trong thị trấn nói rằng lí do tôi được người khác thích cũng giống như chân lý đồ đệ mà Đường Tăng yêu quý không phải là Tôn Ngộ Không mà là Trư Bát Giới, tôi nghĩ đó là do họ ghen tỵ với tôi đấy!

Họ đang dần tiến về phía chúng tôi, rất nhanh chóng tôi xông ra, vừa chạy được mấy bước tôi bỗng nhìn rõ người đang đi đến, tôi bỗng thất thần, đi bên cạnh Lý Dương không ai khác chính là bà Lý của hội Tam Hòa! Sau sự kiện cái đầu lợn tôi chưa gặp lại bà ta, tôi gần như đã lãng quên con người này. Tuy tôi đắc tội với bà ta nhưng tôi chỉ là một nhân vật không tiếng tăm gì nên bà ta không sai người đến tìm tôi gây rắc rối. Nhưng lần này nếu bị bà ta nhìn thấy thì coi như xong đời. Tôi nhanh chóng quay người êm nhẹ, nhưng những động tĩnh của tôi đã gây sự chú ý cho họ, họ đều hướng cả về phía tôi.

Tôi thấy Tiểu Nguyệt cũng đang vội vàng cúi đầu lẩn tránh, có lẽ Lý Dương biết Tiểu Nguyệt, dù ai trong chúng tôi bị phát hiện ra thì cũng đều rắc rối to. Tôi chạy đến trước mặt Tiểu Nguyệt, dùng ngay tấm thân mình chắn tầm nhìn của Lý Dương và bà Lý nhưng vẫn để họ nhìn thấy Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên thì thầm với tôi: "Anh Tiểu Cường, họ đang đi về phía chúng ta".

Tính hiếu kỳ của phụ nữ hình như gia tăng theo tuổi tác, lòng hiếu kỳ của hai bà trung niên bằng với tám mụ ngồi lê đôi mach trẻ tuổi.

Họ đang dần tiến lại chỗ chúng tôi, đại trượng phu hành sự phải dứt khoát chứ k đc do dự quá, tôi ôm lấy Tiểu Nguyệt nói với nó: "Tiểu Nguyệt, em giấu mặt vào vai anh đi, đừng để họ nhìn thấy em".

Ngô Tiểu Nguyệt phấn khởi dựa vào vai tôi, tôi nghe rõ cả tiếng thở dồn dập hạnh phúc của nó. Vì 10 nghìn tệ tiền thù lao tôi phải hy sinh mình một chút cũng đáng. Tôi đã làm tốt công tác chuẩn bị hiến dâng, thậm chí hy sinh một chút hương sắc đàn ông cũng không sao. Nhưng sự hy sinh hôm nay là không đáng, tôi đã bán rẻ mình cho Ngô Tiểu Nguyệt rồi!

Lý Dương và bà Lý cũng không thể xông đến mà nhìn chằm chằm vào chúng tôi, tôi nhẹ nhàng quay mình tránh ánh mắt của họ, hai bà rời đi có vẻ vẫn còn hơi tiếc nuối.

Tôi dừng lại nói với Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, bỏ ra được rồi đấy!"

Nó không nỡ rời vai tôi, nó cười sung sướng nhìn tôi, trông dáng vẻ hiền lành như một con chim non, tất nhiên chim non ở đây chỉ là loài chim ăn thịt sống.

Tôi nhìn nó, thấy cả tâm hồn mình u sầu, đối thủ mà tôi gặp phải nan giải hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, thậm chí bà ta có thể có bọn xã hội đen đứng sau, tôi phải làm thế nào mới được đây?