Sống Như Tiểu Cường

Chương 66




Chu Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn tôi, tôi nghĩ chắc chắn hắn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, tôi cười hì hì nói với hắn: "Có phải thế không Tiểu Bạch?" Hắn há hốc mồm lắp bắp: "Đúng vậy, chúng em đang đùa nhau thôi."

Lưu Dĩnh ngây ra một lát rồi bỗng nhận ra mánh khoé của tôi, chị ta phẫn nộ hét lên: "Rõ ràng là cậu ta giật đồ, tôi đã theo dõi cậu ta mấy ngày nay rồi!"

Cái gì? Lưu Dĩnh đã để ý Tiểu Bạch mấy ngày nay rồi ư? Như vậy có nghĩa là Lưu Dĩnh đang rất muốn tóm cổ Tiểu Bạch? Trách nhiệm và sứ mệnh lại một lần nữa ào lên trong tôi, nhất định tôi sẽ không để chị ta bắt được Tiểu Bạch, nghĩ đến bộ mặt Lưu Dĩnh khi bị người ta cho cái bạt tai tôi lấy làm phấn khích lắm.

Lưu Dĩnh ngập ngừng một chút rồi quay sang hỏi Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiểu Nguyệt nhìn tôi, không biết nên trả lời Lưu Dĩnh thế nào, nó lắp ba lắp bắp nói: "Em cũng không rõ lắm.

Người xem tập trung càng lúc càng nhiều, giữa đường có mấy người đang tranh luận, lại còn có nam có nữ, như vậy dù là tranh chấp về tình cảm hay chỉ là cãi vã thông thường, những ồn ào thế này đều đáng để xem.

Tiểu Nguyệt áy náy nhìn Lưu Dĩnh còn tôi thì cười đắc chí, Lưu Dĩnh giận dữ nhìn chúng tôi.

Một bà đứng xem bỗng nói: "Bọn trẻ bây giờ thật không ra làm sao cả, có chân có tay đầy đủ vẫn đi cướp túi của con gái người ta."

Lưu Dĩnh vội vàng nói: "Bà ơi bà đã nhìn thấy phải không ạ?"

Bà già đáp: "Tất nhiên rồi, khi nãy tôi đã nhìn thấy bọn họ mà."

Chu Tiểu Bạch mặt mũi bỗng chuyển sang trắng bệch, tôi bỗng hơi lo lắng, đúng là bà già lắm chuyện.

Lưu Dĩnh đắc chí nhìn tôi, chị ta nói với bà cụ: "Thưa bác, phiền bác đến đồn cảnh sát làm bản tường trình ạ."

Tôi quay mặt sang một góc độ mà Lưu Dĩnh không nhìn rõ nhưng bà già lại nhìn được rất rõ. Tôi nhìn chằm chằm vào bà ta bằng ánh mắt hung tợn, bà già sợ quá ngã dúi về sau một bước.

Ánh mắt đó tôi học từ chú Chín tôi, mỗi khi chú Chín thu được món hàng hời đều dùng ánh mắt ấy để uy hiếp người ta.

Bà già trả lời Lưu Dĩnh: "À, tôi còn phải đi mua thức ăn, còn phải đi đón cháu nữa."

Lưu Dĩnh vội vàng nói với bà ta: "Bác ơi, chỉ rất nhanh thôi, cháu sẽ không làm mất nhiều thời gian của bác đâu ạ."

Bà già hồn vía thất lạc nói: "Tôi chẳng nhớ rõ điều gì, chẳng nhớ rõ gì đâu." Bà ta lẫn nhanh như làn khói.

Lưu Dĩnh bỗng để ý tư thế của tôi, chị ta nghi ngờ nói: "Trương Tiểu Cường, cậu đang giở trò gì đấy?"

Tôi cười đáp: "Cảnh sát cũng không được bắt oan người lương thiện đấy!"

Tôi giơ tay định đánh vào bàn tay đang túm tóc Tiểu Bạch của Lưu Dĩnh, chị ta vội vàng thả tay ra. Tôi nói với Tiểu Nguyệt và Tiểu Thuý: "Chúng ta đi thôi!"

Chúng tôi hiên ngang bỏ đi, Chu Tiểu Bạch hoan hỉ chạy lon ton theo sau, Lưu Dĩnh chẳng có lý do gì buộc chúng tôi phải ở lại. Tôi vừa đi được mấy bước, chị ta bỗng gọi to: "Trương Tiểu Cường, cậu đừng vội đắc ý, tốt nhất là hãy sống thật thà đi, nếu không..."

Tôi quay lại làm một cái mặt quỷ nhìn chị ta, Lưu Dĩnh đứng đó tức điên lên.

Lại đi qua một con phố nữa, Chu Tiểu Bạch nói với chúng tôi: "Cám ơn mọi người, khi nãy tôi đã không phải với mọi người, mọi người lại giúp đỡ tôi như thế. Thật ra tôi... " Cậu ta định nói rồi lại thôi.

Tiểu Bạch nói với chúng tôi: "Tại hạ cáo từ, đa tạ! Nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp các vị:. Hắn quay người bỏ đi.

Mấy đứa tôi tiếp tục đi về phía công ty Lý Dương, chúng tôi vừa đi vừa cười nhạo bộ dạng Lưu Dĩnh khi nãy, Tiểu Nguyệt cười bảo: "Anh Tiểu Cường, sao lúc nào anh cũng đối đầu với cảnh sát Lưu thế? Chị ấy rất tốt mà."

Lưu Dĩnh tốt thì tôi biết, nhưng tôi lại ghét nhất là người tốt.

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, thoắt cái đã đứng dưới toà nhà của công ty Tam Tân, có mấy người đàn ông dẫn chúng tôi lên tầng.

Nhiều ngày vất cả quả không phí công, tiền sắp sửa đến tay rồi, chúng tôi vui vẻ đi vào trong.

Tôi nghe có tiếng nhạc điện thoại di động reo, Tiểu Nguyệt lôi điện thoại ra đọc, bỗng nó lấy tay huých huých tôi, tôi quay lại, thấy bộ mặt nó rất khó coi.

"Gì vậy?" Tôi hỏi nó

Nó thì thầm bảo tôi: "Anh Tiểu Bảo nói Lý Dương đã sắp xếp một người biết mặt con gái trưởng phòng Lưu để nhận người."

Tôi đờ người ra, làm thế nào bây giờ? Tôi nhìn mấy người đàn ông xung quanh, xem ra tên nào cũng tập thể hình, còn ba đứa chúng tôi, hai kẻ dùng mưu, một kẻ kiểu thần trừ tà ma, nhưng chỉ trừ được quỷ chứ không trừ được người sốn. Đánh thì không thể đánh nổi, mà chạy thì cũng không thể chạy thoát.

Mặt tôi như đưa đám, não bộ xoay mấy chục vòng mà vẫn không nghỉ ra được cách gì hay.

Tôi nói với một trong số họ: "Anh ơi, ở đây có nhà vệ sinh không ạ?"

Tôi thử trốn theo cách này, kết quả là anh ta rất lịch sự trả lời tôi: "Bên torng có nhà vệ sinh."

Hả, đành tiếp tục đi theo họ, tôi đã nghĩ kỹ việc lần này rồi, hôm nay chết thật là không đáng, nếu có ăn cắp của công bị chú cảnh sát cho đi đời thì ít nhất ở thị trấn còn tổ chức chương trình "tạo luồng gió mới, học tập Tiểu Cường", đằng này đến bóng dáng của 10.000 tệ còn chưa kịp nhìn thì đã..."