Song Quy Nhạn

Chương 62: Chân tướng 1




Chi trưởng vẫn chưa có con, nếu không có gì bất ngờ, con của chi thứ tư sẽ là người thừa kế tước vị Quốc công, khi đứa trẻ này ra đời, người chịu áp lực lớn nhất tất nhiên là chi trưởng, là Thanh Hề.

Thử hỏi tiếp, ai có thể là người hại Thương Nhược Văn, Nhị phu nhân chăng? Cô ấy cũng đang có bầu, chi thứ tư có bầu chẳng ảnh hưởng gì tới cô ấy, trừ phi cô ấy mang tham vọng, để chi trưởng và chi thứ tư đều không có con trai, cuối cùng quyền thừa kế sẽ đến chi thứ hai và chi thứ ba. Nhưng chi thứ ba có Hiên Ca Nhi, còn có Thụy Ca Nhi của Hướng di nương, trừ phi chi thứ hai thủ tiêu hết được mấy đứa trẻ đấy, nếu không cũng chẳng nên trò trống gì. Thế nên khả năng Nhị phu nhân hại Thương Nhược Văn không lớn.

Về chi thứ ba, vợ chồng nhà Phong Nhạc ở xa, Hướng di nương chẳng có lý do gì để hại Thương Nhược Văn.

Phân tích một hồi, quả nhiên Thanh Hề là tình nghi lớn nhất.

Vì chủ nhân thật sự muốn điều tra rõ chân tướng, những người được giao việc làm rất tốc độ. Rất nhanh sau đó, người phụ trách mang đơn thuốc đi tra xét trở về.

“Hồi Thái phu nhân, thuộc hạ tìm đến mấy dược đường nổi tiếng nhất kinh thành để hỏi, còn yêu cầu được gặp trực tiếp người chuyên về phụ khoa, tất cả đều nói phương thuốc này rất ôn hòa, tuyệt đối không có vấn đề gì.”

Thái phu nhân gật gật đầu.

Kiểm tra đồ dùng trong Cẩm Tú Viện một lượt cũng không có gì bất thường.

Bã thuốc đã sắc tất nhiên trở thành manh mối duy nhất, quả nhiên là tra ra vấn đề ở đây, trong bã thuốc có xuất hiện vị thuốc tên Phụ Tử (24).

“Là ai sắc thuốc cho Tứ phu nhân ngày hôm đó?” Viên mama thay mặt Thái phu nhân thẩm vấn người hầu kẻ hạ của Cẩm Tú Viện

“Hồi mama, là nô tỳ.” Một hầu gái mặc áo trong màu hồng, khoác ngoài màu xanh tiến lên trả lời.

“Đây là Lãm Nguyệt hầu hạ bên cạnh Tứ phu nhân, là nha hoàn hồi môn Tứ phu nhân đưa đến từ nhà mẹ đẻ.” Viên mama giải thích với Thái phu nhân. Như vậy tạm thời có thể nhận định rằng chuyện không liên quan tới Lãm Nguyệt.

“Thuốc này là tự tay ngươi sắc, trong lúc sắc ngươi có dời mắt ra phút nào không?” Viên mama tiếp tục hỏi.

Hai mắt Lãm Nguyệt đỏ hoe, “Không hề, nô tỳ vẫn trông chừng cẩn thận.”

“Ngươi cố nhớ đi, có chuyện gì bất thường không, nếu không sao Phụ Tử chạy vào thuốc của chủ tử nhà ngươi được, nếu không nghĩ ra ngươi chính là tình nghi.” Viên mama tàn nhẫn kết luận.

Rốt cuộc Lãm Nguyệt ấp a ấp úng nói: “Tối hôm qua là nô tỳ trực đêm, Tứ phu nhân ngủ không ngon, giữa đêm có tỉnh mấy lần, khi nô tỳ sắc thuốc hình như có gà gật một lúc, nhưng nô tỳ dám cam đoan, nô tỳ chỉ ngủ gật trong một thời gian rất ngắn, nô tỳ vừa mơ màng, chợt nghe trong sân có tiếng người nói chuyện.”

“Là ai nói chuyện?”

“Là Băng Cầm nói chuyện với ai đó, khi nô tỳ mở mắt ra đã không thấy người đấy.”

“Hồi Thái phu nhân, lúc đấy nô tỳ nói chuyện với tiểu nha đầu trong viện của Hướng di nương tên Thúy Trúc.”

“Tiểu nha đầu của Hướng di nương sao lại chạy đến Cẩm Tú Viện, lôi Thúy Trúc đến đây.” Thái phu nhân nói.

“Nô tỳ cũng cảm thấy kỳ quái, lúc đấy Lãm Nguyệt đang sắc thuốc, nô tỳ hầu hạ Tứ phu nhân trong phòng, Tứ phu nhân nói muốn rửa tay bằng nước ấm, nô tỳ cầm bình đi lấy nước, đã thấy Thúy Trúc cũng đứng dưới mái hiên, nô tỳ hỏi cô là người hầu nhà ai, cô ấy nói là người của Hướng di nương, tới tìm tiểu nha đầu trong viện tên Xuân Lai để chơi cùng.” Băng Cầm thuật lại mọi chuyện một cách rất rành mạch.

Thúy Trúc bị trói gô lại tiến vào phòng khách, vừa vào liền gào khóc, “Không phải nô tỳ, không phải nô tỳ, nô tỳ không hề làm gì, cầu Thái phu nhân minh xét, tại sao nô tỳ phải hại Tứ phu nhân chứ, ngày hôm đấy nô tỳ không hề đến Cẩm Tú Viện, hừu…”

Băng Cầm và Lãm Nguyệt đều nói có người đến Cẩm Tú Viện, cả hai lại đều là tâm phúc của Thương Nhược Văn, tất nhiên sẽ không nói dối, thế nên ai nấy đều nhận định là Thúy Trúc nói dối. Nhưng dù Viên mama đánh mắng thế nào, Thúy Trúc cũng khăng khăng là không làm gì, một mực kêu oan, Viên mama không còn cách nào đành trói lại nhốt vào phòng chứa củi.

Sau đó Viên mama dẫn theo người đến phòng Thúy Trúc điều tra, nhưng cũng không tra được gì.

Chuyện lớn như thế, tất nhiên kinh động tới Hướng di nương, cô ta nhu nhu nhược nhược tìm tới, nói muốn gặp Thái phu nhân, vừa vào cửa đã bắt đầu gạt lệ, “Nghe người ta nói là tiểu nha đầu Thúy Trúc trong nhà con hại Tứ phu nhân, thỉnh Thái phu nhân minh xét, người hầu trong nhà con đều là của quý phủ mua về, a hoàn vẫn đi theo con đến tuổi con đã cho ra ngoài, ngày thường muốn sai khiến gì còn phải đút lót ít tiền, sao có thể sai bảo bọn họ đi hại người, thỉnh Thái phu nhân minh xét.”

“Chưa có ai nói là ngươi sai khiến hết.” Thái phu nhân tuy không thiện cảm với Hướng thị, nhưng cũng không vì Thúy Trúc mà định tội cho Hướng di nương, “Nhưng Thúy Trúc một mực khẳng định là ngày hôm đó không tới Cẩm Tú Viện, ngươi có biết giờ ngọ ba khắc ngày hôm đấy Thúy Trúc đang làm gì không?”

“Khi đó con đang ngủ trưa cùng Thụy Ca Nhi và Lựu Ca Nhi, cũng không biết Thúy Trúc làm gì, thỉnh Viên mama tới chỗ tôi gọi hết người hầu ra tra hỏi một lượt sẽ biết.” Hướng di nương rất thẳng thắn.

Sau đó sự tình trở nên kỳ quái, tất cả người hầu của Hướng di nương đều khai là mọi người cùng nhau thêu yếm cho Lựu Ca Nhi, còn đưa ra cả cái yếm đang thêu dở, thật sự không giống dối trá. Người hầu canh cửa cũng khai không thấy Thúy Trúc ra khỏi viện.

Việc này đâm vào ngõ cụt.

Tuy rằng không tìm thấy chứng cớ chứng minh Thúy Trúc làm, nhưng Thúy Trúc vẫn là hiềm nghi lớn nhất, vì vậy Thúy Trúc vẫn bị giam lỏng trong phòng chứa củi.

Hai ngày sau, một người hầu canh cửa bỗng tìm tới Viên mama nói, “Mama thấy có lạ không, tôi nghe nói Thúy Trúc kia bị giam trong phòng chứa củi, nhưng tối hôm qua tôi lại gặp nó trong vườn.”

“Bà hoa mắt rồi.” Viên mama không tin người canh cửa này.

“Lão nhân gia ngài vào vườn nhìn là biết, tôi cũng chỉ là nghe nói Tứ phu nhân xảy ra chuyện, nên thế mới chú ý.” Bà già họ Lý cười nịnh nọt.

Thương Nhược Lan đi tới từ phía sau, hiếu kỳ nói: “Vào vườn nhìn cái gì?”

Bà già họ Lý chạy vội tới, kể lại một lần, Thương Nhược Lan nhíu mày nói: “Nay Thúy Trúc một mực kêu oan, cũng không tra ra được điều gì, chúng ta cũng nên vào vườn nhìn một lần xem sao.”

Thương Nhược Lan đã nói như thế, Viên mama cũng gật đầu, theo bà già họ Lý vào vườn.

Lật tung cả vườn lên một lượt, cũng không tìm thấy người mà bà già họ Lý nói, ai nấy đều dè bỉu chế giễu. Bà già họ Lý bị dè bỉu, lòng rất ngột ngạt, nhưng lại khăng khăng bản thân không nhìn lầm, thế nên sau khi Viên mama đi về, bà ta lại tìm từng người để hỏi chuyện.

Đúng là có hỏi có khác, ngày hôm sau bà ấy lại tới tìm Viên mama, “Mama, lão nô thực sự không nói dối, lão nô đi hỏi thăm từng người, nghe nói hôm qua trong vườn mất tích một tiểu nha đầu, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.”

Đúng lúc ấy, người quản lý vườn là Vương Đức Gia tới tìm Viên mama báo tin tìm thấy trong giếng khô ở phía Tây Bắc một thi thể.

Viên mama cả kinh, dẫn theo người đi xem, không phải Thúy Trúc thì là ai? Mọi người lại tới phòng chứa củi, Thúy Trúc ở đó vẫn sống sờ sờ.

“Ngươi có nhận ra nha đầu này không?” Viên mama chỉ cho Thúy Trúc xem thi thể vừa tìm thấy.

Thúy Trúc vừa nhìn mặt liền biến sắc, gào khóc lao tới, “Thúy Liễu, Thúy Liễu, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…”

Thì ra Thúy Liễu là em gái song sinh của Thúy Trúc, hai người một trước một sau vào phủ, lại chỉ là tiểu nha đầu, không ai chú ý, hoặc là có người sắp đặt, hai chị em một đến hầu hạ Hướng di nương, một được giao việc ở một góc vườn hẻo lánh, không ai chú ý tới chuyện hai người là chị em sinh đôi, người chuyên bán hầu gái cho phủ cũng chưa từng đề cập tới.

“Ngươi cũng biết chúng ta tìm được muội muội của ngươi ở đâu rồi, biết điều thì khai hết ra mau, ngươi cho là người sai khiến ngươi sẽ bảo vệ ngươi sao?” Thương Nhược Lan mạnh mẽ hỏi.

Thúy Trúc giãy dụa hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: “Muội muội của nô tỳ…”

Thì ra Thúy Liễu là tiểu nha đầu trốn vào vườn khóc vì mẫu thân ngã bệnh rồi được Thanh Hề bắt gặp, lúc đấy Thanh Hề cho Thuý Liễu tiền còn cho phép nghỉ về nhà chăm sóc mẹ, Thanh Hề là ân nhân của Thúy Liễu.

Thúy Trúc vừa kể thế, mọi người liền như tỉnh ngộ, Thúy Liễu kia vì muốn báo ân, mạo danh Thúy Trúc đến Cẩm Tú Viện, sau đó bị giết người diệt khẩu.

Đoàn người đến phòng Thúy Liễu điều tra, tuy rằng không tìm được chứng cớ gì, nhưng tìm ra được một cài tóc bằng ngọc dát vàng hình bát tiên quá hải, vật trang sức quý giá như vậy tuyệt đối không phải thứ Thúy Liễu có thể sở hữu.

Thái phu nhân vừa cầm cài tóc bằng ngọc kia liền phẫn nộ hôn mê bất tỉnh, cài tóc kia không phải của Thanh Hề còn là của ai?

Mọi người thấy Thái phu nhân té xỉu lúng túng không biết làm sao, cũng may Thương Nhược Lan biết y thuật, nhanh chóng ấn vào huyệt Nhân Trung của Thái phu nhân, Nhị phu nhân lại sai người đi thỉnh Thái y.

Khi Thái phu nhân lẳng lặng nằm ở trên giường, Thanh Hề lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh.

Ánh mắt Nhị phu nhân hễ chạm đến Thanh Hề liền tránh đi, như khinh miệt con người lòng dạ độc ác.

Ánh mắt Phong Cẩm ném cho Thanh Hề sắc lạnh như lưỡi liềm, như chỉ hận không thể lăng trì bằng ánh mắt.

Hướng di nương lại có chút đắc ý, pha chút ghen ghét nhìn Thanh Hề, như thưởng thức cơn hoạn nạn của Thanh Hề.

Viên mama nhìn Thanh Hề như thể ngao ngán không còn khả năng cứu chữa, còn thì thầm với Thương Nhược Lan.

Người bình thản nhất là Thương Nhược Lan, điều này khiến Thanh Hề kinh ngạc. Thương Nhược Văn là chị họ của cô ta, thường ngày cũng thấy tỷ muội tình thâm, đáng lẽ cô ta phải rất kích động mới đúng, vậy mà ánh mắt cô ta nhìn Thanh Hề không có chút phẫn hận nào, thật sự khiến người ta phải suy nghĩ.

Nhưng ai nấy đều đang bối rối hay dèm pha dè bỉu nên không ai nhận ra sự bất thường trong thái độ của Thương Nhược Lan.

Thanh Hề cảm thấy thật thê lương, nay nàng bị nghi oan mà không có một ai đứng ra bào chữa cho nàng, tất cả đều nhận định nàng chính là hung thủ, không biết là do kẻ hãm hại nàng quá lợi hại, hay là do nàng sống quá thất bại.

Khi Thái phu nhân tỉnh lại, Thanh Hề thấy thế liền muốn lao tới, nào ngờ bị Phong Cẩm sai người ngăn cản, hắn và Thương Nhược Lan một trái một phải đứng chắn trước Thái phu nhân, Thanh Hề thì giống như bị toàn bộ mọi người trong phòng ruồng bỏ.

“Mẹ, không phải con, chẳng lẽ chỉ dựa vào lời khai đơn phương của Thúy Trúc mà mẹ nhận định con là hung thủ sao, Thúy Liễu kia con chỉ gặp đúng một lần, hảo tâm bố thí, sau đó chưa từng gặp lại, mẹ không tin có thể cho người đi tra xét. Con vốn không coi trọng trang sức của bản thân, cài tóc kia con không dùng đến đã từ lâu, thất lạc từ khi nào con cũng không biết. Cái chết của Thúy Liễu lại càng kỳ quái, thật sự nên điều tra xem có phải có người hạ độc thủ không?”

“Còn dám ngụy biện không phải ngươi, lúc trước Nhược Văn đến ngày đến tháng là tại ngươi không chịu mời bà đỡ mới khiến đứa bé chết ngạt, nếu không phải mẹ thương yêu ngươi, đồ ác phụ như ngươi phải bị đuổi đi từ lâu rồi, Thúy Liễu chết không phải là do ác phụ nhà ngươi phái người diệt khẩu sao, bằng không ngươi nói thử xem trong phủ này có ai có khả năng hại Nhược Văn?” Phong Cẩm quát vào mặt Thanh Hề, khiến nàng lùi lại nửa bước.

“Tứ gia, phu nhân Quốc công, hai ngươi đừng ầm ỹ, Thái phu nhân vừa tỉnh, rất cần được yên tĩnh.” Thương Nhược Lan ra vẻ lo lắng nhìn Thái phu nhân.

Thanh Hề đang muốn lên tiếng, đã bị Thương Nhược Lan chặn lời, Phong Cẩm nghe thế mới hậm hực im lặng.

Đúng lúc đó, Thương Nhược Văn lảo đảo vác tấm thân bệnh tật đi tới, vừa tiến đến liền úp mặt xuống giường Thái phu nhân khóc nức nở, “Mẹ, van xin mẹ làm chủ cho đứa con đáng thương của con, hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ phải giết con theo cách đấy mới thỏa lòng sao?”

“Nhược Văn, sao nàng lại tới đây, sức khỏe của nàng…” Phong Cẩm nhanh chóng tiến đến nâng Thương Nhược Văn dậy.

Thương Nhược Văn gạt tay Phong Cẩm, “Không, thiếp không đứng dậy, nếu mẹ không phán xử công bằng, con dâu sẽ quỳ mãi, cứ để thiếp đi theo đứa bé đáng thương kia, đỡ khiến người khác chướng mắt.”

“Nhược Văn, nàng nói gì vậy, người đáng chết không phải nàng, là cô ta.” Phong Cẩm chỉ thẳng vào mặt Thanh Hề.

Những lời vu oan và xúc phạm đấy khiến Thanh Hề giận run người.

Thương Nhược Văn khóc nức nở như đứt ruột đứt gan, Nhị phu nhân, Hướng di nương và Thương Nhược Lan đều nhanh chóng tiến đến khuyên giải an ủi, thật là những chị em bạn dâu hòa thuận thân thiết, Thanh Hề nhìn lại cảm thấy chán ghét. Chán ghét Thương Nhược Văn ngu xuẩn, hung thủ chân chính hại chết đứa con của mình là ai mà cũng không nhìn ra.

Thái phu nhân vô lực phẩy tay, “Các ngươi đều lui xuống hết đi, mời phu nhân Quốc công trở về Lan Huân Viện, không có lệnh của ta không cho ra ngoài nửa bước.”

“Mẹ…” Thanh Hề có chút kích động.

Thái phu nhân nhắm mắt không nhìn Thanh Hề nữa, phẩy tay để người hầu đưa nàng ra.

“Mời phu nhân trở về.” Mấy người hầu lực lưỡng tiến đến, nếu Thanh Hề chống cự, họ sẽ khống chế rồi lôi nàng đi. Thanh Hề cắn môi, coi như tự giữ tôn nghiêm cho bản thân, chỉ có thể theo đám người hầu về Lan Huân Viện.

Trên đường đi Thanh hề lặng lẽ nói thầm vào tai tiểu nha đầu bên cạnh một câu, nha đầu kia quả nhiên thông minh, nhân lúc hỗn loạn chạy biến, những người hầu kia không thể nào tìm thấy tăm hơi.