Song Sát

Chương 12




.

Nhìn chất lỏng trong suốt lạnh như băng nhỏ giọt chạy vào cơ thể, Triển Phi thở yếu ớt, từ hai lỗ mũi phát ra tiếng hừ hừ nhè nhẹ, mặc cho thủ hạ bên cạnh vội vội vàng vàng nâng hắn nằm lên giường trong một phòng bệnh hạng nhất vừa được bố trí dành riêng cho hắn.

Sắp xếp an thỏa cho Triển Phi xong, một vòng nhân tài vây xung quanh đưa tay lau mồ hôi trán.Lão Đại à, anh vừa sáng tạo ra loại trò đùa quốc tế gì vậy? Xì căng đan lần này là ngộ độc cồn. Anh muốn giật tít trang đầu báo kinh tế bằng cách đó chứ không phải là thành công của hội chợ triển lãm lần này sao ?!

U ám nhìn bức tường trắng trước mặt, biểu tình trên mặt Trển Phi như bị táo bón, không thèm để tâm chút nào đến ý tứ của đám nhân viên. Vốn là một ông chủ lãnh khốc, bây giờ còn đeo thêm bộ dáng miễn cưỡng không tình nguyện, từ đỉnh đầu đến ngón chân đều toát ra vẻ khó chịu, khiến người ta không dám tùy tiện đến gần, nhưng lại e ngại mối quan hệ bên ngoài giữa ông chủ và nhân viên nên cũng không thể làm ra hành động phất tay áo bỏ đi, ngoài mặt tốt xấu gì thì cũng là việc phải làm, quan tâm lãnh đạo vẫn là một đạo đức nghề nghiệp tối thiểu.

Lúng túng vì bị một đám người lúc nhúc vây quanh, mà nói vậy cũng không đủ chính xác, bởi người bị vây ở bên trong một chút cũng không cảm thấy lúng túng, Triển Phi chỉ hận không thể đánh đấm vật lộn một hồi để trút bỏ hết khó chịu trong lòng, nên hắn căn bản đã hoàn toàn vứt đám người kia sang một bên, ánh mắt u oán vô thần, tuy không quá ngạo mạn, nhưng cũng là một kiểu ánh nhìn không coi ai ra gì.

Còn mấy kẻ tội nghiệp đang phải quây quần quanh hắn mới chân chính là những người cảm thấy ngại ngùng khó xử. Ở không tiện mà đi cũng không xong.

Tổng giám đốc tài vụ Bành Bằng sau khi lo xong xuôi thủ tục nhập viện, chi trả toàn bộ các khoản chi phí khám chữa bệnh cùng mấy phí hầm bà lằng khác, thì đẩy cửa phòng bệnh đi vào liền bắt gặp cảnh tượng kỳ dị bên trong, khóe môi lập tức co giật. Cho đám đồng sự đáng thương đang đứng thành vòng quanh Triển Phi ra về để ngày mai còn tiếp tục chiến đấu. Bởi hội chợ triển lãm còn tận hai ngày nữa mới kết thúc, thay vì ở trong này bồi Triển Phi, chịu đựng hắn gây sức ép, không bằng quay về ngủ ngon một giấc.

Đám đồng nghiệp vô cùng cảm kích nhìn Bằng Bành, vài người bên bộ phận quản lý giống như trút được gánh nặng, lớn mật mở miệng chào tạm biệt Triển Phi, nói hắn cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, mấy chuyện linh tinh khác cứ giao lại cho bọn họ. Sau khi nghe Triển Phi ừm ừ hai tiếng, cả bọn lòng bàn chân đều như được quét mỡ, nhanh nhẹn rời khỏi phòng bệnh như trốn tà.

Kéo ghế dựa đến bên cạnh Triển Phi ngồi xuống, Bành Bằng đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi,anh như thế nào giữa đêm hôm khuya khoắt lại lên cơn nữa vậy[Đây là câu bạn Bằng nghĩ trong đầu]“Lão Đại, anh làm sao vậy? Hiện tại là thời khắc trọng yếu, điều này có cần tôi nhắc cho anh nhớ không?”Anh vừa mới ngã xuống được đưa vào bệnh thiện thì tụi săn ảnh cũng đã ngay lập tức bám đuôi. Sau một hồi làm cái chiến dịch tuyên truyền long trọng như vậy, anh cũng nên có chút tự giác đi chứ?[Câu này bạn ấy cũng chỉ dám nghĩ trong đầu]

Mắt liếc ngang qua nhìn Bằng Bành, Triển Phi tiếp tục hừ hừ từ hai lỗ mũi.

Không phải hắn không biết tiết chế, không nghĩ đến hình tượng, nhưng thật sự là không thể nhịn được nữa, chỉ muốn đánh cược một phen.

Trong thời gian ngủ bù tại khách sạn, có lẽ Quý Ngật Lăng đã ngủ thật sự an ổn hạnh phúc, nhưng Triển Phi lại không buồn ngủ tý nào. Báo cáo điều tra từ Thượng Hải được gửi đến, khiến hắn vừa nhìn đến nội tạng đã muốn bung bét cả ra, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Cho rằng không bao giờ gặp lại, dù chính mình bên này đang bắt đầu thử tiến hành phát triển ra hải ngoại, Triển Phi cũng không hề nghĩ muốn đào xuống ba tấc đất đem Quý Ngật Lăng lôi ra, sáu năm trước, chuyện gì đã kết thúc thì thật sự đã kết thúc rồi. Triển Phi tuy đối với việc bị đoạn tuyệt rất đau lòng không cam tâm, nhưng dù sao cũng là một người nhất ngôn cửu đỉnh, đúng như những gì Quý Ngật Lăng giáo huấn hắn khi đó, lật lọng không phải là tác phong của Triển Phi.

Mãi đến khi quyết định đầu tư vào Anh Quốc, nhìn danh sách những công ty tư vấn hàng đầu, bắt gặp cái tên đã lâu không nhắc đến, Triển Phi vẫn không nhịn được mà nhếch khóe môi, thở dài nghĩ duyên phận giữa hai người có lẽ không nên cắt đứt như vậy.

Vì thế, sau hết thảy mọi thứ, Triển Phi vẫn tưởng hẳn Quý Ngật Lăng cũng nghĩ đến mình, tuy trong một tuần kia gần như là sự ngược đãi mang đến những tổn thương trên thân thể cậu, nhưng Triển Phi luôn luôn tự lý giải với bản thân, chính mình khi đó quả thật điên mất rồi, chỉ cần nghĩ nếu phải buông tay cậu cũng đủ khiến hắn không thể nhẫn nại. Dù vậy sau một thời gian dài qua đi, Quý Ngật Lăng có lẽ cũng sẽ nguôi ngoai dần, sẽ lãng quên, dùng tình cảm trong quá khứ của hai người để làm mờ đi vết thương khi đó.

Nhưng, sự thật đã chứng minh, Triển Phi đã sai rồi, thậm chí còn sai đậm.

Trong đó sai lầm triệt để nhất chính là hắn hoàn toàn không ngờ, một tuần kia đã mang đến cho Quý Ngật Lăng thương tổn nghiêm trọng như vậy, khiến cậu thống khổ suốt bốn năm ròng rã, đến nay vẫn còn đeo trên người bóng ma ám ảnh.

Ngoài ra, Triển Phi đã đánh giá quá cao phân lượng của mình trong lòng Quý Ngật Lăng, lần này gặp lại, Triển Phi rốt cuộc đã thấy được một con người hoàn toàn xa lạ ở cậu, trong ánh mắt kia đã không còn bất kỳ tình cảm nào nữa, nếu miễn cưỡng muốn tìm kiếm thứ gì khác, thì đó chính là sự cảnh giác đối với hắn, mà điều đó cũng chỉ càng khiến Triển Phi thêm khó chịu.

Nhưng Triển Phi vẫn như trước kia, là một kẻ duy ngã độc tôn, luôn luôn cao ngạo, ngông cuồng không ai bì nổi, hắn không tin Quý Ngật Lăng đối với hắn sẽ tuyệt tình như thế, cũng tin chắc chính mình có thể dựa vào mấy mánh khóe thủ đoạn, một lần nữa chinh phục được cậu.

Sau khi bị đập mặt vào tường vài lần, Triển Phi mới bắt đầu tỉnh ngộ, nguyên lai Quý Ngật Lăng đã hạ quyết tâm, hoàn toàn không có ý định cho hắn một cơ hội. Quan hệ của bọn họ sáu năm trước đã triệt để bị vẽ lên một dấu chấm tròn, không cách nào có thể tiếp tục được nữa.

Mãi đến một giây kia, Triển Phi mới nhớ ra hẳn là mình nên đi tìm hiểu một chút tình hình sáu năm qua của Quý Ngật Lăng ở Anh Quốc. Khi kết quả điều tra của thám tử được gửi tới, đó cũng chính là nguyên nhân chủ yếu cho sự thất thố đêm nay của Triển Phi.

Mất bốn năm trị liệu để khôi phục trở lại, thế hai năm còn lại thì sao?

Được rồi, hắn không nên ích kỷ như vậy, chỉ cho phép chính mình có cuộc sống *** bình thường nhưng lại không cho phép Quý Ngật Lăng cũng được như vậy. Nhưng khi nhìn tới phần báo cáo điều tra vẫn khiến Triển Phi muốn tìm cho ra tất cả bọn đàn ông đã phát sinh quan hệ với cậu, sau đó kích thích hoóc-môn của toàn bộ bọn chúng, rồi ném qua Thái Lan cho làm gay hạ đẳng.

Không thể ôm đàn bà được nữa, đây chính là thương tổn vĩnh viễn mà mình đã gây ra cho Quý Ngật Lăng, nhưng đây cũng không phải là vì muốn hắn chạy đi quan hệ cùng đàn ông!Triển Phi thật sự là hối hận đến ruột cũng chuyển đen, nhưng bây giờ thì còn ích lợi gì nữa chứ?

Biết cậu ở bên kia có một bạn giường tương đối ổn định, việc này cũng khiến Triển Phi tức giận.Dựa vào cái gì ngươi có thể quên ta triệt để như thế, mà nhanh như vậy đã có thể tìm kẻ khác phát sinh quan hệ tình cảm?!

Người thật sự là kẻ tuyệt tình ở đây là ai?

Hôm nay, tại khoảng khắc khi nhìn hắn ngã xuống, trong ánh mắt của Quý Ngật Lăng chỉ có sự lạnh lùng. Triển Phi rốt cuộc đã thấy được vô cùng rõ ràng, con người đang xoay lưng bỏ đi kia, động tác của cậu lúc đó hoàn toàn không một chút do dự, cũng khiến cho Triển Phi hoàn toàn tuyệt vọng.

“Bằng Bành, tôi muốn Lăng. . . . . .”

“A?” Thời điểm cho rằng Triển Phi hoàn toàn không có ý định mở miệng, hắn lại đội nhiên đối với mình nói một câu, làm Bằng Bành còn tưởng mình nghe nhầm.

“Mau nghĩ biện pháp gạt Quý Ngật Lăng đến đây, tôi muốn nhìn thấy cậu ấy.” Lúc nói ra những lời này, Triển Phi vẫn như trước nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trước mặt, cũng không hề quay đầu liếc Bằng Bành lấy một cái. Sự trẻ con trong giọng nói kia làm cho Bành Bằng dở khóc dở cười.Lão Đại, anh năm nay đã 35 rồi, không phải 15 hay 25 nữa đâu, anh có biết không ?!

Bành Bằng đã theo Triển Phi được 10 năm, do vậy sự việc năm đó giữa Triển Phi và Quý Ngật Lăng hắn trong lòng cũng biết rõ, bởi vậy khi Quý Ngật Lăng dễ dàng tham gia vào chuyện nội bộ của tập đoàn Triển Thị, rất nhiều kẻ lão làng mắt nhắm mắt mở không nói gì, vì tất cả đều là những người thông minh.

Nhìn Triển Phi vẫn mang bộ dáng không gì lay chuyển được như trước, Bằng Bành đành bất đắc dĩ đứng lên, “Để tôi cố gắng hết sức xem sao, nhưng khó cam đoan sẽ thành công, anh cũng đừng ôm hy vọng nhiều quá.”

Gật gật đầu, Triển Phi thay đổi quá nhiều, rốt cuộc cũng để lộ ra một vẻ mặt không thuộc về người đàn ông này, một biểu tình thống khổ có chút ủy khuất.

Thời điểm chuông cửa vang lên đã là nửa đêm, lúc này mí mắt của Quý Ngật Lăng bắt đầu không ngừng mấp máy, tựa hồ đang nói với chính mình,giả bộ ngủ đi, giả bộ ngủ đi, nhất định không phải là chuyện tốt đâu.

Nhưng nếu đã tỉnh, Quy Ngật Lăng tất yếu cũng không thấy có gì phải làm bộ làm tịch, hành vi của mình thằng thắn vô tư, dĩ nhiên không có gì phải tránh né, Triển Phi tự hắn uống quá nhiều rồi ngã xuống, cũng không phải do cậu ép hắn uống, nên việc gì phải sợ hắn tố cáo mình có ý định mưu sát chứ(-_-)

Đi ra mở cửa, nhìn Bằng Bành đứng ở bên ngoài, biết không phải Triển Phi, Quý Ngật Lăng hơi nhướng mày.

Thở dài, vẻ mặt Bằng Bành tỏ ra nghiêm trang khó có được, khiến Quý Ngật Lăng cũng có chút cứng người, chờ hắn mở miệng nói.

“Triển Phi. . . . . . tình trạng không được tốt lắm, hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ thậm chí viết giấy thông báo bệnh tình anh ấy rất nguy kịch, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài cho giới truyền thông biết được, tôi hiện tại không thể tự phân thân, cũng không có khả năng gọi người đến bệnh viện hỗ trợ nghĩ biện pháp lừa phóng viên đi nơi khác.”

Chạy đi nhờ vả như thế cũng không phải là quá phận, dù sao nếu CEO bệnh tình nguy kịch, món đồ chơi mới kia dù lúc này bán chạy nhưng cũng vô pháp đứng vững tại thị trường Anh Quốc, Quý Ngật Lăng là đối tác cùng ký kết hợp đồng, đối với việc này sao có thể làm ngơ được ?!

Nhưng mà, Quý Ngật Lăng căn bản không nghe được nửa câu sau, chính tại thời điểm ngay khi Bành Bằng nói xong, cậu đột nhiên vươn tay túm lấy cánh tay hắn, sức tung ra không hề nhỏ, “Anh nói gì?! Triển Phi bệnh tình nguy kịch?! Là do ngộ độc cồn sao?!”

Hiếm khi thấy được bộ dáng kích động như vậy của Quý Ngật Lăng, bất quà về công về tư, cậu hẳn đều sẽ bị kích động. Bành Bằng làm một động tác nhẫn nhục bằng tay, thống khổ gật đầu.

Trong lòng lại đang sám hối.Lão Đại à, anh ngàn vạn lần không thể trách tôi, ai bảo anh bắt tôi phải đi thỉnh vị đại công thần này làm gì. Hiện tại dùng phương pháp nguyền rủa anh có lẽ là cách duy nhất có hiệu quả, anh cũng coi như từ nhỏ đã giáo dục chúng tôi, muốn làm việc tàn nhẫn, nhất định phải có đổ máu. . . . . .

Cho nên, xin anh hãy nén đau thương. . . . . . Nấc cục. . . . . . Hãy tha thứ cho lời nguyền rủa đầy thiện ý này của thuộc hạ.