Song Sát

Chương 16




.

Cho dù tức đến nhồi máu não, chỉ sợ Quý Ngật Lăng cũng không thèm nhìn hắn liếc mắt một cái, Triển Phi cố gắng bình ổn hơi thở, không để mình vì tức quá mà chết thảm, còn tên chủ mưu kia thì chạy ra ngoài tìm kẻ khác giải quyết nhu cầu.

Xoay người lục tìm bóp tiền trong túi áo, khi Triển Phi lấy ra hai bao bảo hộ luôn mang theo bên người, đôi mắt Quý Ngật Lăng hơi hơi nheo lại. Cậu bất ngờ không phải vì hắn mỗi khi muốn làm tình cùng người khác mới có chút khác thường, còn việc mang theo mũ vốn là chuyện một người đàn ông đàng hoàng nên làm, Triển Phi từ năm 14 tuổi đã có thói quen này. Hiện giờ Quý Ngật Lăng đang cảm thán chính là bởi đã lâu như vậy, hắn cư nhiên vẫn dùng loại này.

Có lẽ tên đàn ông này, ở một chỗ nào đó trong con người hắn, luôn có thứ chấp niệm lười biếng đến bệnh hoạn.

Cũng giống như khi hắn đã thích một thứ gì, cho dù đó là một hàng quán nhỏ bình thường, nhưng chỉ cần hợp ý thì hắn sẽ nhất định ghé qua hết năm này đến năm khác, nhìn trúng một nhãn hiệu nào đó thì sẽ duy trì nó cả đời. Loại tính cách này ngày ấy, Quý Ngật Lăng coi nó gần giống như một sự lười biếng, không ngờ sáu năm sau, vẫn không hề thay đổi.

Lấy một bao vứt sang cho Quý Ngật Lăng, Triển Phi mở người ra, vào lúc Quý Ngật Lăng cho rằng hắn sẽ tự mình đeo vào, đột nhiên Triển Phi đưa tay cầm lấy tay cậu.

Nhíu mày, Quý Ngật Lăng nửa đường thi lực, khiến cánh tay đang bị nắm lấy dừng lại giữa không trung.

Dựa vào sức mạnh cũng vô ích, sau khi Triển Phi dùng răng để mở bao, nhìn vào đôi mắt hắn, dáng vẻ kiêu ngạo trong ánh mắt đã biến mất, thay vào đó là một loại bình thản có chút vâng lời, “Việc này đối với cậu mà nói cũng không quá khó khăn, tôi đời này không bao giờ cho bất luận kẻ nào nằm trên mình, bất quá nếu là cậu thì tôi sẽ đồng ý, nhưng cậu cũng đừng nên khiến tôi quá mức khó chịu. . . . . .”

Có lẽ khi Triển Phi nói chuyện quá mức nhỏ nhẹ làm cho Quý Ngật Lăng trong nháy mắt có chút kinh ngạc, lợi dụng lúc này, Triển Phi cũng thuận lợi nắm tay Quý Ngật Lăng kéo qua, đeo mũ vừa mới được tháo ra lên ngón trỏ cùng ngón giữa đang duỗi thẳng của cậu.

Tiếp sau đó, tuy rằng cảm thấy sỉ nhục đến mức Triển Phi chỉ muốn đào hố chui vào, nhưng hắn cuối cùng vẫn thản nhiên ở trước mắt người mình yêu nhất mở rộng hai chân, để lộ ra bộ vị cực kỳ riêng tư, nhẹ nhàng kéo ngón tay đeo mũ của Quý Ngật Lăng áp sát vào hậu huyệt của chính mình, rồi dùng sức đè ép một chút, nhưng tình hình không được tốt lắm, dù sao bộ vị kia cũng chưa từng bị ai khai phá, nên cứ như trước khép chặt, không có khả năng nới rộng thêm được, cho dù phía trên mũ đã được bôi trơn thì cũng không thể thuận lợi tiến vào.

“Đừng nóng vội. . . . . . Tôi sẽ cố gắng thả lỏng, cậu hãy chậm rãi sáp nhập. . . . . .” Trong lúc nói chuyện, Triển Phi cũng đồng thời cầm lấy dục vọng của chính mình, bắt đầu tự thủ ***, hô hấp một lần nữa có chút dồn dập.

Nhìn dục vọng khiến bản thân sinh ra những cơn ác mộng triền miên lại lần nữa bành trướng đến mức sắp bùng nổ, Quý Ngật Lăng ít nhiều cũng cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ những người khác còn được, nhưng nếu là Triển Phi, lại làm cậu vô pháp khống chế cảm xúc. Theo động tác càng lúc càng nhanh của ngón tay của hắn, tiểu huyệt phía trên tính khí đang đựng thẳng cũng bắt đầu tràn ra chất lỏng trong suốt, từ đỉnh chóp, chảy dần xuống dưới, khiến phân thân cũng trở nên ẩm ướt hơn, mỗi một chuyển động lên xuống đều phát ra âm thanh ướt át làm cho ai vô tình nghe thấy đều phải đỏ mặt tía tai.

“Hô. . . . . .” Tiếng thở dốc của Triển Phi ngày càng nặng nề, toàn thân cũng siết chặt lại, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra. Quý Ngật Lăng cho rằng mình sẽ cảm thấy buồn nôn, mà kỳ thật có thể đã muốn nôn ra, nhưng ngón tay đặt trước huyệt khẩu của Triển Phi lại cảm giác được cao trào của hắn sắp đến, bộ vị kia ban nãy còn vô pháp xâm nhập mà bây giờ đã có chút thả lỏng.

Xuất phát từ bản năng, Quý Ngật Lăng dùng sức chọc vào, cửa môn đang đóng chặt trong nháy mắt bị công phá, Triển Phi nặng nề rên lên một tiếng, mà một tiếng kia lại càng khiến Quý Ngật Lăng thêm hưng phấn điều chỉnh ngón tay, cố gắng đâm mạnh hơn, mà ở khoảng khắc tiến vào, liền lập tức bị dũng đạo nhỏ hẹp siết chặt lại, ra sức hấp thụ, cảm giác được bao bọc chặt chẽ cũng khiến Quý Ngật Lăng phát điên.

Tựa như rốt cuộc đã kiềm chế không được nữa, cậu cứ như vậy thuận thế, gắt gao đè ép Triển Phi, khiến hắn áp sát vào giường, rồi dùng sức ở trong dũng đạo của triển Phi rong ruổi. Động tác sáp nhập trên ngón tay không có bất kỳ sự ôn nhu nào, cũng không có bất luận âu yếm khiêu khích hay thậm chí là kích thích, chính là giống như bị lên dây cót, liều mạng đâm chọc, rồi lại liều mạng rút ra, biên độ càng lúc càng lớn, lực độ càng ngày càng mạnh, tựa như có loại phấn khích kích động hận không thể đem dũng đạo kia đâm thủng.

Vì động tác gần như thô bạo của Quý Ngật Lăng, Triển Phi đau đến nỗi trán đầm đìa mồ hôi lạnh, cảm giác sắp đạt tới cao trào vừa rồi đã sớm lặn mất tăm, bành trướng đến đỉnh điểm quả nhiên phân thân cũng dần dần mềm nhũn lại, hắn ra sức cắn môi dưới, thừa nhận sự xâm phạm điên cuồng của Quý Ngật Lăng.

Ngón tay đang triệt để chuyển động khuấy đảo, trái tim Triển Phi bỗng như bị đánh văng lên cổ họng, hắn biết điều gì sắp đến. Khi cảm nhận được sự xâm nhập của đỉnh dục vọng, bộ vị kia vẫn không thể triệt để thả lỏng. Triển Phi vì đau đớn trong nháy mắt dùng sức kẹp chặt lại, lực độ kia tựa như muốn đem ngoại vật bài trừ, liều mạng kháng cự.

Quý Ngật Lăng một lần nữa nhíu mày, bây giờ cả cơ thể cậu đều đã áp sát trên người Triển Phi, hạ thể cũng không chút thoái ngượng, cứ như vậy dùng sức cùng Triển Phi đối kháng, sống chết không chịu rời đi.

“Thả lỏng, anh như vậy tôi không vào được. . . . . .” Tiếng thủ thỉ lúc này, là thanh âm hưng phấn trong khi làm tình trước kia, đã lâu rồi không còn nghe thấy nữa. Triển Phi nhìn gương mặt người yêu gần trong gang tấc, đột nhiên bấu chặt vào một bên gối đầu, dùng sức cắn lên, cùng lúc đó, Quý Ngật Lăng giống như bắt được ám hiệu, bắt đầu chuyển động thân thể, cơ hồ dùng toàn bộ sức mạnh dựa sát lại rồi đâm thật mạnh vào trong.

Bỗi đau đớn bị xé rách trong nháy mắt khiến Triển Phi dù đã cắn vào gối đầu vẫn phải rên lớn một tiếng. Trong lòng nghĩ đến lần đầu tiên, khi chính mình cũng hưng phấn như vậy, lại không có kinh nghiệm nhưng vẫn sáp nhập vào sâu trong cơ thể cậu, có thể cậu ấy cũng đã đau giống mình, mà khi đó cả hai thậm chí không hề dùng đến mũ, sự thông thuận lúc sau hoàn toàn là nhờ vào máu của Lăng chảy ra.

Quý Ngật Lăng không dừng lại, cũng không chờ cho Triển Phi thích ứng, chính là sau khi triệt để chôn sâu vào, thì liền bắt đầu chuyển động, khởi điểm có hơi rút ra một ít, sau đó lại đâm vào, dần dần, biên độ đâm vào rút ra càng lúc càng lớn, thời điểm mà cả sự rút ra lẫn sát nhập không còn khác biệt nhiều lắm, Quý Ngật Lăng đã điên cuồng gầm rú.

Trong cơ thể của Triển Phi, vừa nóng bỏng lại vô cùng nhỏ hẹp, nhiệt độ giống như muốn nấu chảy cả tương, lực hấp thụ siết sao chặt chẽ cũng khiến Quý Ngật Lăng đầu óc trống rỗng, sảng khoái chạy theo bản năng liều mạng trừu sáp, cũng không hề biến hóa góc độ, ý định càng lúc càng điên rồ, mỗi lần đều muốn được chạm vào bích tràng mềm mại kia.

“A ———— quá sung sướng ———— Phi ———— Anh quá tuyệt vời ————” Quý Ngật Lăng dùng sức, liều mạng áp sát vào Triển Phi hơn nữa, chiếc giường bệnh tựa hồ không gánh nổi sức nặng, mỗi một khi chấn động hạ xuống, lại phát ra âm thanh ken két vang vọng, mà Triển Phi cả người cũng bị đè ép trượt lên tận phía trên đầu giường, bộ phận phía trước giường cũng bị vặn vẹo, tựa như chỉ cần dùng sức húc lên phía trước thêm chút nữa là có thể trực tiếp đem bức tường trắng của bệnh viện húc đổ.

Hoàn toàn khác với sự hưng phấn điên cuồng của Quý Ngật Lăng, Triển Phi chỉ cảm thấy cả người muốn vỡ vụn, thế này thì có chỗ nào giống với làm tình chứ, đây mới thật sự là chân chính bị phân thây.

Tiết tấu này quá mức điên cuồng, Triển Phi hoàn toàn không theo kịp, hoặc nên nói, Quý Ngật Lăng căn bản không hề muốn dẫn theo Triển Phi, chỉ một mình hưng phấn hưởng thụ, cũng không quay đầu lại xem Triển Phi đau thành cái dạng gì.

Run rẩy vươn tay, nhưng tại thời điểm nắm lấy mu bàn tay Quý Ngật Lăng, lực độ không để cho cậu kháng cự.

Khi hắn đem lòng bàn tay quen thuộc đặt lên dục vọng của chính mình, Triển Phi cảm nhận thấy phân thân đã triệt để mềm nhũn bởi do sự đụng chạm kia mà một lần nữa có phản ứng, rất nhanh ngẩng đầu, duỗi thân dựng thẳng dậy.

Có lẽ vì quá sảng khoái quá hưng phấn, Quý Ngật Lăng căn bản không lưu ý đến động tác này của Triển Phi, mặc dù đang vuốt ve dục vọng của đối phương, cậu vẫn còn đang trong trạng thái phấn khởi, tay cũng cảm thụ được sự phấn khích của thân thể, ra sức vân vê xoa nắn, thuận theo tốc độ tiến công của hạ thể, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng không thể khống chế được.

Khi cao trào cuối cùng đạt tới cực điểm, Triển Phi dùng tay kia đem Quý Ngật Lăng đang ngẩng cao đầu kéo xuống, tại khoảng khắc phun trào dùng sức hôn lên môi cậu, nuốt trọn bộ tiếng rên rỉ khoan khoái của cậu vào trong miệng.

Không có cách nào buông tay, đời này sẽ không một lần nữa làm lại việc ngu ngốc tê tâm liệt phế như vậy nữa. . . . . . Cho dù muốn dùng sinh mệnh của ta để hoàn lại sai lầm kia, cũng không chối từ.