Song Sát

Chương 57




.

Quý Ngật Lăng không biết đã ngủ được bao lâu, chỉ biết khi cậu tỉnh dậy sắc trời đã tối, cơn đói cồn cào trong bụng nói cho cậu biết mình ngủ ít nhất cũng được mười tiếng, nếu không bữa ăn trưa cũng không bị tiêu hóa nhanh như vậy.



Vừa mới động thân chuẩn bị ngồi dậy, liền thấy cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra, Danny phát hiện Quý Ngật Lăng đã tỉnh giấc thì mĩm cười, “Tôi có làm chút thức ăn khuya, để đi lấy cho anh.” Sau đó không chờ Quý Ngật Lăng lên tiếng đã nhẹ nhàng khép cửa lại.

Chỉ chốc lát sau cửa lại một lần nữa mở ra, Danny bưng tô mì lớn cùng một chiếc bàn gấp có thể đặt lên giường đi vào.

Không cự tuyệt, thứ nhất là do Quý Ngật Lăng quả thật đang rất đói bụng, thứ hai là vì Danny đã tốt bụng làm nhiều chuyện cho cậu như vậy, nếu không ăn khó tránh khỏi mất tự nhiên, cậu cũng không phải là con gái.

Nhẹ nhàng nhận tô mì từ tay Danny, nhìn y cẩn thận đặt bàn lên giường, sau đó nói với y một câu cám ơn.

Suốt quá trình ăn mì, Quý Ngật Lăng không hề phát ra tiếng động, thật tự nhiên dùng đũa. Danny lần này không cùng ăn với cậu, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh quan sát cậu từng chút từng chút ăn hết mì do chính y nấu, tao nhã, đẹp mắt.

Biết Danny vẫn đang nhìn mình. Quý Ngật Lăng lại làm như không để ý, tiếp tục ăn mì, mãi đến khi húp cạn ngụm nước súp cuối cùng, mới thỏa mãn trả lại tô không cho Danny. Y vươn tay nhận lấy nhưng không mang ra ngoài mà tùy ý đặt lên bàn bên cạnh, bắt đầu thu dọn chiếc bàn gấp.

Vốn muốn nói, tôi đã tỉnh, thuận tiện có thể đứng dậy cầm tô đi rửa, nằm lâu như vậy, sớm đã ngủ đủ giấc, đứng lên vận động một chút cũng tốt. Nhưng Quý Ngật Lăng còn chưa mở miệng, đã bị Danny đè xuống, có cảm giác y hy vọng cậu đừng bước xuống giường.

Hơi hơi nhíu mày, Quý Ngật Lăng nhìn Danny bận rộn, thu dọn xong bàn gấp cũng không rời đi mà tùy ý để dựa vào chân tường, đầu mày cậu bất giác nhíu lại càng chặt.

Không cho Quý Ngật Lăng thời gian suy nghĩ lung tung, Danny sau khi đơn giản dọn dẹp xong thì trực tiếp đi đến bên giường, ngã lên người Quý Ngật Lăng. Nói là ngã thì có phần khoa trương, dù sao y cũng chỉ chậm rãi tựa vào, lúc đó nếu Quý Ngật Lăng hơi động thân một chút, là có thể đẩy y ra. Nhưng Quý Ngật Lăng không làm như vậy, chỉ cau mày nhìn thân thể đang dựa phía trên người mình, rồi chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Vẫn là đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp kia, lại thêm một tầng sắc thái mơ hồ, vừa có chút mông lung, nhưng trên hết chính là sự kiên định.

Quý Ngật Lăng không định là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ tình trạng quái dị này, chỉ im lặng nghiêm túc nhìn y, mãi đến khi Danny vô pháp nhẫn nại, khẽ cắn môi cúi đầu xuống.

Tay y giờ phút này cũng bắt đầu không yên phận, muốn nói, nhưng nói không nên lời, vì vậy trực tiếp dùng hành động để biểu lộ tâm ý. Ở cùng một chỗ đã nhiều năm, nếu muốn nói về mức độ hiểu biết thân thể của Quý Ngật Lăng, Danny không cho rằng mình thua Triển Phi. Xuất phát điểm của họ khác nhau, một bên là theo đuổi khoái lạc do tình ái mang tới, cho nên mới có thể không ngừng khơi mào khối thân thể hoàn mĩ này, mà chính y lại càng yêu thương chiều chuộng, lại càng đau lòng, mặc dù khi ấy nó đã không toàn vẹn hoàn mỹ nữa.

Tay y chậm rãi ở trong chăn tiến vào áo ngủ của Quý Ngật Lăng, vừa dịu dàng, vừa e sợ, nhưng vẫn không chịu lùi bước, từng chút từng chút hướng lên phía trên vuốt ve, mông y đồng thời cũng chậm rãi ma sát bộ phận không hề phản ứng bên dưới.

Đầu mày nhíu lại càng lúc càng chặt, khi ngón tay Danny chạm vào đầu ngực của cậu, mà hạ thân cũng bởi vì ma sát của y dần nổi lên biến hóa, Quý Ngật Lăng mới đưa tay giữ lấy hai tay của Danny, ngăn y tiếp tục khiêu khích.

“Dan. . . . . .” Cậu mở miệng, mặc dù ngữ điệu mang hàm ý chân thành, nhưng Danny lại không cho cậu có cơ hội.

Trực tiếp lấy môi phủ lên, ngăn cản lời nói của cậu, hơn nữa còn thừa dịp Quý Ngật Lăng mở miệng mà lách đầu lưỡi tiến vào dò xét, cố gắng nhấm mút môi cậu.

Trong lòng thở dài, Quý Ngật Lăng lại không phản kháng, đương nhiên cũng không có khả năng đáp lại, chỉ cảm thấy có phần mờ mịt, không biết nên quyết định hay phải làm gì.

Danny khẳng định nhận ra Quý Ngật Lăng không có mấy hứng thú, nhưng vẫn không chịu buông tha, một bàn tay trượt theo ***g ngực chậm rãi đi xuống, trực tiếp cầm lấy dục vọng đã hơi ngẩng đầu của cậu, bắt đầu khiêu khích mơn trớn, lưỡi cũng không kiêng nể tìm kiếm những điểm kích thích bên trong khoang miệng mẫn cảm của Quý Ngật Lăng.

Muốn mặc kệ y là không có khả năng, trước tiên đừng nói đến phản ứng của cơ thể, dù sao sau khi quan hệ lại với Triển Phi cũng coi như đã bình thường đi không ít, hơn nữa gần đây cậu cũng không rảnh để ý tới phương diện này, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện của Triển Thiên Khung, quả thật tích tụ đã lâu. Nhưng chủ yếu vẫn do sự khuấy động quá phận của Danny, khiến Quý Ngật Lăng vô pháp lẫn tránh. Ngay từ ban đầu, thời điểm y bắt đầu ma sát, phía dưới cũng trở nên cứng cáp không khác gì trụ sắt bị nung đỏ.

Quý Ngật Lăng chậm rãi vươn tay, lòng bàn tay mở ra nhẹ nhàng đặt lên gáy của Danny, không làm sâu thêm nụ hôn triền miên mà hơi hơi dùng sức tách y ra.

Một lần nữa đáp lại đôi mắt đã tràn ngập dục vọng, Quý Ngật Lăng không khỏi thoáng kinh ngạc.

“Elan, cho tôi có được không?” trong đôi mắt của Danny dâng lên một tầng hơi nước, khiến y càng có vẻ đáng thương. Thật giống với con chó nhỏ đang ra sức khẩn cầu.

Nhận thấy Quý Ngật Lăng không có phản ứng, Danny một lần nữa áp sát lại, hôn lên yết hầu của cậu.

“Tôi muốn anh. . . . . .rất muốn rất muốn. . . . . .” Thanh âm khẩn thiết khe khẽ, lẳng lặng từ trong ***g ngực bị đè nén truyền ra, Quý Ngật Lăng thật có điểm không biết phải làm sao, đẩy ra lại không đành lòng, còn nếu tiếp tục, không phải vết thương sẽ càng sâu sao?

Thẳng đến khi di động của cậu ở trên bàn đầu giường thình lình chấn động, trong thoáng chốc Quý Ngật Lăng rõ ràng cảm thấy cơ thể người phía trên co rút buộc chặt, run lên nhè nhẹ, giống như sợ cậu sẽ dùng sức đẩy y ra, gắt gao túm lấy áo ngủ của Quý Ngật Lăng.

Trong lòng thầm mắng một tiếng, Quý Ngật Lăng đột ngột chuyển động, xoay người đem Danny áp chế ở dưới thân, chôn đầu xuống thật sâu.

Điện thoại rung động thật rõ ràng, không ngừng kiên trì vang vọng, kéo dài rất lâu, quấy nhiễu tâm Quý Ngật Lăng càng thêm hỗn loạn rối bời. Không biết đã qua bao lâu, di động rốt cuộc cũng dừng lại, tĩnh lặng nằm trên bàn, không có thêm bất kỳ phản ứng nào nữa.

Đã lâu không làm, cũng không thể xem như xa lạ. Tuy Quý Ngật Lăng là người nắm quyền chủ động tuyệt đối, nhưng toàn bộ đều do Danny cố gắng mở rộng thân thể, buông mình thuận theo Quý Ngật Lăng.

Bên dưới gối nằm không thiếu thuốc bôi trơn và bao cao su, nhìn tấm màng mỏng bọc lấy dục vọng của mình, Quý Ngật Lăng bất giác thu hồi tầm mắt. Cậu cùng Danny trong khi ân ái, cho đến bây giờ chính là cách nhau một tầng ngăn cách như vậy. Đây đều là sự kiên trì cố chấp của Danny, không phải bởi y ngại Quý Ngật Lăng bẩn, mà là sợ Quý Ngật Lăng ngại y không sạch sẽ.



Danny từ nhỏ đã biết mình là gay, còn là một BTM[bottom], từ xưa đến nay đã giao du với không ít người, mặc dù luôn chú ý sử dụng các biện pháp bảo vệ, nhưng cũng không thể xem là một người trong sạch. Danny không hy vọng bản thân sẽ nhiễm bẩn Quý Ngật Lăng, cho dù điều đó chỉ có tác dụng tâm lý.

Bởi lâu lắm không quan hệ, khi tiến vào thật sự rất khó khăn. Danny ra sức hít sâu, cố gắng thả lỏng thân thể, nhưng động tác của Quý Ngật Lăng vẫn dừng lại, cậu lo lắng quan sát sắc mặt trắng bệch của y.

Tại thời điểm càm thấy người bên trong cơ thể có ý đồ rời đi, Danny trở nên nóng nảy, sống chết ôm lấy Quý Ngật Lăng, ngăn cản hành động của cậu. Hạ thân liều mạng kẹp chặt, nhưng phát hiện càng cố gắng dùng lực, ngược lại càng khiến dục vọng đã tiến vào có xu hướng muốn rút ra, làm y càng thêm khẩn trương, lập tức thả lỏng, nổ lực nâng cao mông, cố gắng nuốt lấy dục vọng của Quý Ngật Lăng.

Trong lòng có hương vị nói không nên lời, nhưng cuối cùng Quý Ngật Lăng vẫn gắt gao áp phía trên thân thể Danny, cố sức đẩy một cái liền đi xuyên vào.

Trong nháy mắt triệt để xâm nhập, Danny khẽ ngẩng đầu, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, “A ────”

Nhìn thấy nước mắt đọng ở khóe mắt của Danny, Quý Ngật Lăng bắt đầu mất kiểm soát tiến công, ý định muốn giảm bớt nỗi buồn bực ở trong lòng, lại phát hiện làm thế nào cũng không giảm bớt được, chính là càng lúc càng chán nản, càng lúc càng hít thở không thông.