Song Sát

Chương 58




.

Nói đến màn ân ái kia, Quý Ngật Lăng cảm thấy có điểm không thoải mái, có lẽ đó chỉ thuần túy là làm tình, hơn nữa còn có một chút thương hại. Đúng vậy, nếu người ta nói Quý Ngật Lăng lãnh huyết, cậu tuyệt đối sẽ không phủ nhận, trong khoảng khắc kia cậu sở dĩ ôm lấy Danny, không có gì khác ngoài sự thương hại.

Bởi không nhẫn tâm đẩy y ra, đặc biết là khi nhìn thấy y cả người run rẩy.

Biết rõ làm như vậy sẽ khiến Danny tổn thương nhiều hơn, nhưng vẫn đi đến quyết định tồi tệ nhất, mặc dù bản thân Danny không nghĩ cậu làm vậy là sai. Giống như lời y nói, đó là một ân huệ, y thật sự rất cảm kích, dù trong lòng Quý Ngật Lăng căn bản không có chỗ dành cho y, y cũng không màn.

Triển Phi tổng cộng gọi đến 5 cuộc, Quý Ngật Lăng đều không nhận. Đầu tiên là trong phòng bệnh lúc cậu đến thăm cha, sau đó là khoảng thời gian cậu ngủ bù, 2 cuộc gọi cuối cùng chính là thời điểm cậu ở trên giường với Danny.

Không phải cố ý không tiếp, mà là vô tình đúng lúc bỏ qua mà thôi.

Quý Ngật Lăng không gọi lại cho hắn, hành động này không thể xem là trốn tránh.Mà chính mình làm gì với Danny, tuyệt đối cũng không phải là chuyện có lỗi với Triển Phi, dù sao giữa mình với hắn cũng đâu có ước định gì.

Trước đây bọn họ từng yêu nhau như thế, còn chưa phải là người duy nhất của đối phương, huống chi hiện tại.

Thừa nhận trong lòng có Triển Phi, cũng thừa nhận chính mình đối với hắn có dục vọng, nên thời điểm hắn xuất hiện, dưới các thủ đoạn khiêu khích của hắn mà không ngừng phát sinh quan hệ, cũng không có gì kỳ quái. Dù sao chính cậu cũng không kìm được ham muốn, nên mới để loại chuyện như vậy lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Về sau có lẽ sẽ còn tiếp diễn.

Quý Ngật Lăng có thể ngăn cản nhưng cảm thấy không cần phải làm vậy.

Hai người cứ thuận theo tự nhiên như thế là tốt rồi. Nếu lỡ nhớ nhung cực điểm hay người kia gặp chuyện khẩn cấp thì có thể hẹn gặp mặt, sau một hồi tâm tình thổ lộ thì giải tán, người nào về chỗ của người nấy, tiếp tục công việc của mình.

Đợi đến ngày nào đó, một trong hai người bắt đầu cảm thấy nhàm chán mệt mỏi, đầu óc dần bình tĩnh trở lại, những hành động điên cuồng này sẽ không còn tái diễn được nữa. Sau khi mọi chuyện yên bình ổn định thì cũng không cần phải tiếp tục gặp mặt.

Kỳ thật có rất nhiều vấn đề nếu suy nghĩ thấu đáo, cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt. Sở dĩ cảm thấy quá mức hỗn loạn, không thể đưa ra lựa chọn, sau khi thống khổ không chịu nỗi, đến tột cùng, cũng do bản thân đã nhìn mọi chuyện quá nghiêm túc, quan trọng hóa vấn đề mà thôi.

Bởi vậy mới nói, cái gọi là tình yêu, *** hay gia đình, cho tới bây giờ đều được cậu xem như ngang hàng, nhưng ở nhiều thời điểm lại là ba khái niệm bất đồng.

Nghĩ đến đây, Quý Ngật Lăng bất giác bật cười giễu cợt. Về điểm ấy, Triển Phi đại khái từ sáu năm trước đã nghĩ thông. Vì vậy hắn cho rằng cùng kẻ khác hay người mình yêu phát sinh quan hệ, căn bản không có gì mâu thuẫn, phản ứng của cậu không khỏi có điểm quá khích.

Đúng vậy, dù đã kết hôn và có con, hắn vẫn có thể làm mặt thản nhiên nói, hắn yêu cậu, từ đầu đến cuối chỉ có một mình cậu.

Càng nghĩ càng thấy những gì mình chịu đựng trước đây, vô luận là thương tổn thuộc về thể xác hay tâm lý, đều là một loại hành vi tự bạo ngược. Những việc đối với người khác không đáng lo, cậu ở chỗ này tự mình rối rắm, chui vào một mớ bế tắc, không phải tự bạo ngược là gì?

Khi di động một lần nữa vang lên, Quý Ngật Lăng đang xem xét bảng kế hoạch tiến độ của Danny, đơn giản tổng kết lại mấy hạng mục dự án gần đây, cậu không hề bất ngờ khi nhìn thấy số của Triển Phi, Quý Ngật Lăng dùng thái độ bình thường tiếp điện thoại.

“Lăng. . . . . .”

“Ừ.” Giọng nói Triển Phi có chút khó tin, đại khái hắn không ngờ lần này sau vài tiếng chuông liền có người nhận máy, trong một thoáng không khỏi để lộ sự kinh ngạc.

“Lăng! Tại sao mấy ngày qua cậu không tiếp điện thoại của tôi?” Giọng của Triển Phi nghe có chút khàn khàn, có lẽ mấy ngày nay họp hành quá mức mệt nhọc, hơn nữa vì chuyện của con trai nên gần ba tuần lễ hắn không thể yên tâm nghỉ ngơi.

“Đúng lúc không thể nhận được, xin lỗi.” Giọng điệu không nóng không lạnh, Quý Ngật Lăng vẫn tiếp tục nhìn bảng tiến độ, dáng vẻ có phần mất tập trung.

“Vậy ít nhất cậu cũng có thể gọi lại cho tôi, không phải có thông báo cuộc gọi nhỡ hay sao?”

“. . . . . .” Cau mày, Quý Ngật Lăng không lập tức trả lời hắn. Triển Phi dường như có chút buồn phiền nói tiếp, “Quên đi, cậu không có việc gì là tốt rồi. Lăng, cha cậu vẫn ổn chứ?”

Biết rõ hắn tất nhiên nắm được nguyên nhân cậu phải trở về Anh, lúc này chỉ sợ hắn không có lý do để lập tức nổi điên ngay tại chỗ.

“Ừ, không có gì đáng ngại.”

“Tôi gần đây trước hết cần xử lý một chút chuyện của Thiên Khung, mẹ nó chuẩn bị đưa nó đi xuất ngoại, tôi phải giúp họ sắp xếp, xong xuôi rồi sẽ bay qua tìm cậu. . . . . .”

Kỳ thật chuyện quan trọng của hắn không phải chỉ có một, không có cái nào đáng bận tâm hơn cái nào, bởi việc này vừa xong, tất sẽ có việc khác chạy đến, sở hữu sáu công ty con, đây cũng không phải là đang chơi bán đồ hàng, hắn nào có thời gian nhàn rỗi cả ngày bay sang đây.

Hơn nữa, chính cậu cũng không yêu cầu hắn đến tìm mình, chẳng khác gì nhân tình bên ngoài vụng trộm.

Không tiếp tục xem bảng tiến độ nữa, Quý Ngật Lăng đơn giản đứng lên vén màn, một bên ngắm trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, một bên nghe Triển Phi tự tiện an bài, căn bản không đáp lại hắn.

“Lăng, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?” Thanh âm Triển Phiên đột nhiên nghiêm túc, khiến Quý Ngật Lăng bất giác nhếch môi, ý cười có chứa chút khinh thường.

Có lẽ cảm giác được thái độ lãnh đạm của Quý Ngật Lăng, thậm chí ngay cả đáp trả cũng không có, giống như một mình nói chuyện với điện thoại, hơn nữa cả ngày hôm qua cũng không liên lạc được với cậu, nói Triển Phi không chú ý đến sự khác thường của cậu là không có khả năng, dù sao hắn cũng chưa đạt đến trình độ thần kinh thô như vậy.

“Không sao, Triển Thiên Khung có khá lên chút nào không?”

“Không có vấn đề gì lớn, miệng vết thương khép lại rất tốt.”

“Thù cũng đã báo, đừng lại tự trách mình. Triển Phi, bản thân vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.” Tuy là một câu quan tâm thăm hỏi, nhưng nghe có vẻ lạnh lung lấy lệ.

“Lăng. . . . . .” Triển Phi có hơi sốt ruột, bởi nhìn không thấy người, bất an trong lòng cũng lớn hơn trước.

“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước.” Không cho Triển Phi có cơ hội lên tiếng, kỳ thật câu hỏi thăm kia chẳng khác nào lời tạm biệt, Quý Ngật Lăng vừa nói xong liền trực tiếp ngắt điện thoại.

Phản ứng của Triển Phi ở đầu dây bên kia, Quý Ngật Lăng không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được, thấy hắn không lập tức gọi lại, tám phần là vì giận dữ quá độ nên đã đập nát di động rồi. Cậu cũng chỉ buồn cười nhún vai, tiếp tục bận rộn nghiên cứu bảng tiến độ.

Bản thân là giám đốc, vậy mà rời khỏi cương vị công tác quá lâu, thật vô cùng thiếu trách nhiệm.

Đúng như Quý Ngật Lăng dự đoán, Triển Phi quả thật đã tiện tay hủy luôn di động của hắn. Sau khi nhìn những gì còn sót lại của chiếc điện thoại, liền muốn sử dụng điện thoại bàn gọi lại cho cậu, nhưng khi nhấc máy lên, thậm chí đã quay số, Triển Phi cuối cùng vẫn buông tai nghe xuống.

Gọi lại thì thế nào? Có thể sẽ nói gì đây?



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mới phút trước vẫn đang tốt như vậy, có thể ôn nhu ôm mình vào lòng, còn chủ động hôn môi, ngay sau đó liền trở mặt?

Chết tiệt, cậu đang tính toán cái gì?! Quý Ngật Lăng, hiện tại không phải cậu lại muốn đoạn tuyệt nữa chứ!

Càng nghĩ càng tức giận, nhưng phần lớn là lo lắng. Triển Phi đi thăm Thiên Khung, sau khi xác định mẹ con hai người đã an toàn, một lần nữa đem toàn bộ công việc ném cho đám tâm phúc luôn vì hắn mà siêng năng cần cù công tác, lập tức mua vé máy bay đi Luân Đôn.

Bởi vậy đến ngày thứ ba, Quý Ngật Lăng một lần nữa nhận điện thoại của Triển Phi, nói hắn đang ở sân phi trường đợi cậu, Quý Ngật Lăng cũng chỉ có thể thở dài nói, “Được.”

Quả nhiên vẫn bay sang đây, tình cảm mãnh liệt như vậy rốt cuộc có thể duy trì bao lâu? Triển Phi, anh đến tận cùng là đang cố gắng tranh giành cái gì? Một khi chiếm được thứ đó mới có thể thỏa mãn, mới biết thế nào là mỏi mệt, là cảm thấy chán nản?

Lúc khởi động xe, Quý Ngật Lăng lắc lắc đầu.Có lẽ đối với Triển Phi mà nói, chỉ cần là thứ hắn muốn. nếu chưa nắm được trong lòng bàn tay, tuyệt đối sẽ không có ý định từ bỏ.