Sống Sót

Chương 22: Dắt tay




Thời gian trôi qua rất nhanh, trời ngày càng lạnh.

Tôi cùng Mạnh Khung rất ăn ý không đề cập đến chủ đề ‘ yêu ’, hai chúng tôi chung đụng giống như cha con bình thường, anh vẫn như cũ tràn đầy kiên nhẫn với tôi, sẽ xin nghỉ cả một ngày tới giúp tôi xử lý các trình tự cử đi học.

Anh như vậy khiến tôi vốn không nhịn được mà tới gần anh, tôi phát hiện chỉ cần Mạnh Khung không làm ra chuyện gì quá đáng, tay của tôi thì vĩnh viễn không thể nào đẩy anh ra. Tôi đoán Mạnh Khung cũng biết điều này.

Ngắn ngủn một đoạn thời gian, tôi đo chiều cao lần nữa đã được 1m54 rồi,

Tin tức cử đi học rốt cuộc xác định, nhưng tôi vốn xin tuyển thẳng lên lớp mười hai, đến cuối cùng phê chuẩn là qua học kỳ này, đi theo Thầy Lý cùng tiến vào lớp mười một.

Ban ngày, tôi ở thư viện làm linh kiện cho Trương Mông, trừ dính hột cườm, y còn để tôi học rất nhiều công việc khác, ví như đổi pin cho đồng hồ đeo tay, khảm nạm, mài trang sức phẩm, đều bắt đầu từ từ đơn giản nhất, sau đó từ từ sâu hơn.

Trương Mông không phải giáo viên tốt, thường thường nói đôi câu y liền bắt đầu nóng nảy, ném xuống không muốn nói nữa. Nhưng việc trên tay y rất lưu loát, làm cái gì cũng mau mà chính xác, có lúc không cần y dạy, chỉ nhìn y làm mười mấy lần cũng có thể học được.

Tôi cảm thấy được Trương Mông biết rất nhiều thứ, y nghiên cứu vô cùng thấu đáo trang sức phẩm, thủ nghệ cũng vượt qua thử thách khiến tôi thường hoài nghi y xuất thân đúng là từ nghề này.

Trương Mông chưa bao giờ nói với tôi về chuyện trong nhà y, giống như tôi chưa bao giờ nhắc tới Mạnh Khung với y. Hai chúng tôi đều cẩn thận quan sát đối phương, không khiến để đối phương dễ dàng nhảy vào khu vực của mình nửa bước.

Cùng lúc đó, tôi rốt cuộc biết cảm giác kỳ lạ Mạnh Khung cho tôi là cái gì rồi.

Cảm giác kia tên là dục vọng.

Chủ nhật, thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy anh nằm một mình ở trên giường của tôi, không hề làm gì chỉ ngẩn người. Gặp tôi đi tới, anh sẽ chậm rãi bò dậy, dùng loại ánh mắt rất phức tạp nhìn tôi. Tôi không rõ lắm trong ánh mắt kia bao hàm những thứ gì, tôi không biết tại sao anh nhìn tôi như vậy.

Mạnh Khung giống như ngày ấy sờ tôi…tôi sẽ ngăn tay anh lại, nói với anh nói đừng làm rộn.

Mạnh Khung nói:

Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com

“Để chú giúp cháu một chút, ” vẻ mặt của anh có chút thấp thỏm, “Không phải cháu khó chịu sao? Người khác cũng sẽ như vậy. Không có gì kỳ quái.”

Tôi lắc đầu trầm mặc nhìn anh. Tôi và anh đều biết, chuyện này rất kỳ quái, không có ‘ người khác ’ nào giống hai chúng ta.

Nét mặt Mạnh Khung vốn thấp thỏm biến thành tỉnh táo, đến cuối cùng đứng lên đi ra ngoài.

Tôi không biết Mạnh Khung rốt cuộc đi nơi nào, thế nhưng khi anh trở lại, mùi vị trên người của anh trở nên vô cùng lạnh lùng. Tôi liền hiểu —— anh ở bên ngoài đứng hút thuốc thật lâu.

Chuyện này cũng không khiến chúng tôi trở nên lạnh nhạt, ngược lại chúng tôi càng ngày càng thân mật. Đi ra bên ngoài, Mạnh Khung còn kéo tay của tôi.

Thân thể của tôi cao hơn, nhưng gương mặt không có thay đổi thành bộ dáng quen thuộc, vẫn non nớt thuộc về thiếu niên, lúc Mạnh Khung lôi kéo tôi không có người cảm thấy kỳ quái.

Hai chúng tôi ăn ý như vậy, mười ngón tay đan xen, giống như từ nhỏ đã là tư thế như vậy.

Nhưng tôi lại biết, chờ tôi trưởng thành, chờ ngày sau tôi mà dắt tay anh như vậy, sẽ không có ai cảm thấy bình thường, bọn họ sẽ dùng ánh mắt quỷ dị quan sát chúng tôi, sau đó cười nhạo một tiếng, lạnh lùng bỏ lại một câu:

“Biến thái.”

Tôi càng ngày càng bận rộn. Trương Mông có vô số chuyện muốn tôi làm, từ mới đầu lao động đơn giản đến lao động phức tạp, chuyện càng ngày càng khó làm không nói, ghê tởm nhất chính là, y tại không há mồm nói tăng tiền công. Tôi vội vàng học ngữ văn cùng tiếng Anh của tôi lần nữa, kiến thức trung học phổ thông mặc dù đơn giản, nhưng tôi lại quên rất nhiều, học lại liền cực khổ.

Ngày đó tôi mang một balo to đi tới cửa hàng của Trương Mông nơi chợ chế biến phẩm, nhìn y cũng không nhìn liền ném cho tôi 100 tệ, nói: “Mau đi đi, về sau nhóc đừng tới đây nữa, đây coi như là tiền lì xì của chú, nếu không lại nói chú hẹp hòi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn y, không nhịn được mắng một câu, đây là tiền lì xì vậy tiền gia công hôm nay đâu?

Chẳng qua cuối cùng tôi vẫn không lên tiếng, bỏ tiền vào trong túi trước ngực, cài nút áo.

Chờ tôi đi ra quán Trương Mông tôi mới nhớ trường học còn chưa nghỉ đâu, làm sao có thể tới tết?

Tôi quay đầu nhìn cửa hàng Trương Mông, có chút sững sờ.

Bắt được số tiền này, tôi muốn mua mấy cái bao tay cho Mạnh Khung. Lúc Mạnh Khung lau xe không mang theo bao tay, một phần là vì anh lười mang, một phần là vì bao tay dễ ướt, đến lúc đó đông cứng trên tay lại càng khó chịu. Tôi muốn mua cho anh cái loại plastic không thấm nước. Trừ thứ đó ra, còn muốn mua cho anh một cái bao tay bông vải, không cần đắt và đẹp mắt, chỉ cần thông khí, đủ giữ ấm. Cộng thêm tích góp những ngày qua, nếu như đủ tiền tôi còn muốn mua cho anh áo ấm rất dầy.

Những thứ này vốn cũng coi là vật dụng hàng ngày, ở trong nhà Mạnh Khung lại tìm không ra. Tôi cảm thấy Mạnh Khung đang góp tiền, anh rất ít mua thứ mà anh cần, tuyệt sẽ không mua bất kỳ xa xỉ phẩm gì, mỗi ngày mỗi ngày anh đều góp từng tí, anh tiết kiệm thậm chí khiến tôi khổ sở.

Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com

Tôi cũng không chọn ngày lễ đặc biệt gì để tặng đồ cho Mạnh Khung, lãng mạn thứ này đối với hai người đàn ông mà nói hình như không quan trọng, có thể để anh sớm một ngày đạp xe tay không bị đông cứng, đối với tôi mà nói còn quan trọng hơn lãng mạn.

Tôi đếm lại tiền tôi kiếm được từ chỗ Trương Mông, bao tay không mắc chút nào, nhất là cái loại bông vải tương đối cồng kềnh, nếu như đi chợ mua còn có thể rẻ hơn một chút, bên cạnh quán Trương Mông có bán bao tay, còn có thể xem một chút có bán áo ấm hay không.

Cho nên tôi thừa dịp mấy ngày thi đến chợ chế biến phẩm đi lòng vòng.

Bởi vì thời gian ít ỏi, trước kia tôi hầu như không đi dạo bên này, lúc này đi tôi mới biết cái chợ này lớn bao nhiêu.

Vô số người bán hàng rong nằm trên chăn bông bẩn thỉu trước cửa, bọn họ hưởng thụ ánh mặt trời mùa đông, thoạt nhìn giống như làm một chuyện với Trương Mông, mà tôi có thể rõ ràng phân biệt bất đồng giữa bọn họ. Trong mắt những người bán hàng rong này có chút bất đắc dĩ ‘chấp nhận ’, mà trong mắt Trương Mông không có, trong ánh mắt của y chỉ có lười biếng, lúc buôn bán thì mới lộ ra khôn khéo.

Tôi chọn hai quán, mua bốn cái bao tay loại không trải qua gia công, bao tay mà phía trên không có một chút trang sức nào. Nơi này đầy đủ hết đồ, dĩ nhiên cũng có bán áo ấm, nhưng phần lớn là loại không gia công tốt, không có chỉ khâu hoặc là khóa kéo. Không có máy móc thì làm không được. Bao tay tôi còn có thể lấy về tự mình làm, áo ấm thì không biện pháp.

Tôi hỏi bọn họ gia công một cái áo ấm mất bao nhiêu thời gian, bọn họ nói sau một tiếng là có thể cầm, tôi gật đầu một cái, nói: “Được rồi.”

Trong thời gian chờ đợi, không biết tại sao tôi lại đi đến cửa hàng Trương Mông. Nhà người ta đã mở cửa, chỉ có cửa hàng của Trương Mông đóng cửa, khóa lại rõ ràng đã lâu, lau qua một cái bụi liền dính đầy tay.

Tôi nheo mắt lại, nhón chân lên nhìn vào trong cửa hàng một chút, nhưng bên trong kéo rèm cửa sổ, cái gì tôi cũng không nhìn thấy.

Tôi từ từ đi trong chợ, vừa nhìn một mình tôi, lập tức liền có người từ trong cửa hàng đi ra, xem chung quanh một chút, sau đó thần bí ngoắc tôi, hỏi:

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Tôi do dự một chút, dừng chân hỏi:

“Chỗ bác có việc làm xong tính tiền luôn không?”

“Có chứ.” Người nọ cố ý cười cười hòa ái, “Gia công đồ trang sức, hoàn thành một cái cho cháu hai xu, sao nào?”

Thế thì giống giá chỗ Trương Mông. Tôi còn tưởng giá Trương Mông cho tôi cao bao nhiêu. Tôi lắc đầu một cái, đi ra cửa tiệm kia.

“Ai, chớ đi, bác cho cháu thêm đến hai xu rưỡi. . . . . .”

Nghĩ tới Trương Mông, không biết tại sao tôi không cảm thấy thất vọng.

Trở lại cửa tiệm kia áo ấm đã làm xong. Tôi muốn bỏ vào trong túi xách nhưng áo rất dầy, túi xách cũng nhét không vừa.

Vì vậy tôi ôm áo ấm đi ra ngoài, nhìn xem thời gian, lúc này Mạnh Khung cũng đã tới đón tôi.

Thật xa tôi liền thấy được Mạnh Khung, anh lại không thấy tôi, bởi vì đầu anh vẫn nhìn trường học bên kia.

Lần trước Triệu Nhĩ Đóa nói với anh tôi cúp cua, Mạnh Khung không để trong lòng chút nào, anh cảm thấy tôi chắc là đi chơi thôi. Mà cho tới bây giờ Mạnh Khung cũng không để ý tôi lười biếng, anh tha thứ tôi tới trình độ người khác khó có thể.

“Mạnh Khung.” Tôi ở sau lưng anh kêu một tiếng.

Mạnh Khung vừa nghe giọng của tôi, vội vàng quay đầu, anh nhìn thấy tôi ôm một cái áo ấm dầy cộm nặng nề, dường như ngây người.

“Đưa cho chú.” Tôi nói.

Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com

Mạnh Khung sửng sốt một hồi lâu mới nhận lấy áo ấm từ trong tay của tôi, sững sờ không biết nói gì, anh từ từ ngồi chồm hổm xuống, cúi đầu sờ sờ áo ấm, đột nhiên sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi lớn quá nhanh, vừa tới Mạnh Khung ngồi cạnh như vậy còn có thể nhìn thẳng vào mắt của tôi, bây giờ, anh ngồi như vậy, tôi có thể nhìn quá đầu anh rồi.

Mạnh Khung nhìn mắt tôi, khiến tôi trầm mặc. Tôi cảm giác trái tim bị người bóp một cái, cảm giác bận tâm đi qua, một dòng nước ấm xông vào, ấm áp này còn kèm theo chua xót, giống như một ly nước chanh ấm áp, chanh cho quá nhiều, cứ như vậy ngâm trái tim của tôi.

Khiến tôi không chịu nổi.

Mạnh Khung dừng một chút, sau đó ở trên đường mặc áo ấm quá dày vào, nhưng không có kéo khóa, anh đi lên trước ôm tôi, rất dùng sức rất dùng sức.

Tôi cảm thấy anh trầm mặc, tay anh khẽ run.

Anh ở bên tai tôi nói: “Cám ơn.”

Tôi nào muốn anh cảm ơn. Nhưng tôi lại không nói gì, tôi vùi đầu vào bả vai Mạnh Khung, quần áo thật dầy vô cùng mềm mại, tôi có thể xuyên qua quần áo dầy như thế, ngửi thấy được mùi vị trên người của anh.

Tôi kéo tay anh đặt trên lưng tôi qua, đặt ở trước mắt nhìn kỹ.

Tay của anh vô cùng sạch sẽ, nhưng khớp xương rất lớn, bởi vì rét lạnh đã đỏ lên.

Mạnh Khung thấy tôi nhìn tay anh, có chút ngượng ngùng muốn rút về.

Tôi siết tay của anh thật chặt, nhìn ánh mắt của anh, chậm rãi, chậm rãi dán tay anh vào trên mặt mình.

Mặt của tôi bị gió lạnh thổi lạnh như tay của anh, mu bàn tay anh rất thô, đụng phải mặt lại cảm thấy rất thoải mái.

Tôi lấy ra đôi bao tay bông vải từ trong túi xách ra, đeo vào trên tay của anh, nắm thật chặt một chút, sau đó buông ra.

Mạnh Khung đứng lên, anh nói với tôi:

“Đại ca, về nhà thôi.”

“Ừ.”

Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com

Mạnh Khung khẽ khom lưng xuống kéo tay tôi, hai chúng tôi cứ như vậy đi về nhà.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy vui sướng như thế.