Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 3 - Chương 27




NỖI SỢ HÃI BAO TRÙM LẤY TÔI, chưa bao giờ tôi thấy khiếp sợ như bây giờ. Mặc dù tôi đã gặp không ít rắc rối sau khi phát hiện ra thân phận bean sidhe của mình, nhưng tất cả đều không thấm gì so với chuyện lần này. So với chuyện cùng một lúc hàng trăm thanh niên bị bắt có ngay tại cửa chính của trường học. Sự biến mất đầy bí ẩn mà các nhà chức trách địa phương sẽ không bao giờ hiểu được, chứ đừng nói là giải quyết.

Và chúng tôi là người duy nhất có thể ngăn chặn được chuyện đó.

“Nếu lão ta định bắt một số lượng lớn như thế này tại sao còn đưa Nash và bố Kaylee sang đây làm gì?” Chị Addison thắc mắc, trong khi anh Tod kéo chúng tôi đi men sang phía bên phải. Trong hoàn cảnh này, đừng đối diện với hai ả thần sáng không phải là một ý hay.

“Để có thêm năng lượng chứ sao.” - Alec xoa xoa hai cánh tay dể chống chọi với cái lạnh như muốn cắt da cắt thịt – “Tôi nghĩ là do lòng tham thôi. Không phải tự dưng mà người ta gọi lão ấy là con quỷ của lòng tham. Nhưng lão ta sẽ cần rất nhiều năng lượng, để dồn hết vào Lana và Luci để giữ cho cánh cửa được mở ra càng lâu càng tốt.

"Liệu anh Nash và bố tôi có cơ may sống sót sau đó không?" Ðến lượt tôi cũng giơ tay lên chà vào nhau để giữ ấm.

“Không. Và hai chị em nà kia cũng vậy.” - Alec hất hàm chỉ về phía hai hai ả thần sáng – “Nhưng tôi nghi là họ không biết điều đó."

“Vậy chúng ba phải làm gì để ngăn họ lại?” Tôi hỏi - "Giật lấy cái đèn pin trên tay họ chăng?”

Alec lắc đầu. "Ðèn pin chỉ là thứ để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người thôi. Họ sẽ tự phát ra ánh sáng của mình và không ai có thể dập tắt chúng trừ phi giết chết chủ nhân của nguồn sáng đó.”

Điều tôi chưa hề sẵn sàng làm cho dù họ có là mối đe dọa đối với sự an nguy của loài người. Bởi xét cho cùng, Lana và Luci cũng chỉ đang bị lão Avariari lợi dụng, giông như anh Nash và bố tôi, và cái chết không phải là sự trừng phạt công bằng dành cho họ. Nhất là khi đằng nào họ cũng sẽ phải chết sau khi lão Avariari lấy được thứ lão cần.

“Nếu chúng ta bắt hai chị nhà em đó đi thì sao?” Tôi cố tìm một giải pháp ít bạo lực hơn.

"Bắt họ đi đâu mới được chứ?" - Anh Tod nghiến răng kèn kẹt, tay vẫn không rời khỏi tay chị Addy - “Em đâu thể mang họ từ bên này qua bên kia. Họ hiện diện ở cả hai thế giới cùng một lúc mà."

"Hay là chúng ta... xua họ khỏi chỗ cửa chính? Hoặc tách họ ra?" - Tôi chống hai tay lên hông. Tôi thực sự không muốn chết trong bộ dạng của một con búp bê sứ như thế này - "Nếu họ không ở cùng nhau, trước ngưỡng cửa, họ sẽ không thể mở cánh cửa đó ra đúng không?”

"Nói chính xác hơn là cánh cửa to mà lão Avari đang chờ đợi." - Alec gật đầu - "Cách đấy có khi hiệu quả đấy sao có đủ thời gian để đưaNash và bố cô ra khỏi đây. Như thế lão Avariari sẽ không bị mất đi nguồn năng lượng cần thiết để thực hiện mưu đồ của mình.

“Nếu làm thì phải làm ngay đi.” - Anh Tod thì thào nói, khi đám đông xung quanh chúng tôi đột nhiên im phăng phắc, đồng loạt hướng về phía cửa chính của trường học, chuẩn bọ sẵn sàng cho bữa đánh chén lớn nhất trong năm. “Bởi vì cơ hội của chúng ta sắp trôi qua rồi.”

Chúng tôi cũng quay theo mọi người để tránh bị nghi ngờ, mặc dù tôi cảm thấy buồn nôn khi phải đứng chung với đám quỷ khát máu này, như những con sói đang ngồi chầu hẫu chờ bầy cừu được thả ra.

“Chúng ta nên hành động từ đầu bên kia.” Tôi hạ giọng nõi khẽ – “Để lão Avariari không can thiệp được.”

“Để anh.” - Anh Tod siết nhẹ bàn tay lành lặn của chị Addy rồi quay sang thì thào nói với tôi – “Anh sẽ bắt một trong hai ả thần sáng đó và quay trở lại giúp Nash và bố em. Một mình em sẽ ổn ở bên này chứ?”

Tôi gật đầu, cố gắng không để lộ cho anh thấy sự hoang mang của mình. “Vâng, được mà. Nhưng anh nhớ khẩn trương lên nhé.”

Anh Tod vụt biến mất.

Và chưa đầy nửa giây sau tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của một trong hai chị em thần sáng, và Lana đột nhiên bị một sức mạnh vô hình nhấc bổng lên lôi mạn ra đằng sau và biến mất qua mắt qua cánh cửa chính.

Đám đông xung quanh chúng tôi ồ lên đầy bất ngờ và phẫn nội, những tiếng chửi bới vang lên khắp nơi như muốn xuyên thủng hộp sọ tôi.

Một phút sau, mọi người bắt đầu lao tới chỗ Luci – người vẫn đang chưa hết bàng hoàng trước những gì vừa xảy ra. Anh Tod cũng đã quay trở lại bên cạnh tôi, miệng ngoác ra cười đắc thắng, y hệt như nụ cười hình trăng lưỡi liềm của chú mèo Cheshire trong truyện Alice ở xứ sở kì diệu.

Chỉ có điều chúng tôi đang ở sứ sở kì dị.

"Cô ta đâu rồi?" Tôi kiễng chân lên hét vào tai anh Tod trong tiếng gào thét giận dữ của đám đông xung quanh.

"Trong kho để đồ của phòng hội họa. Anh đã phải đánh cho cô ta bất tỉnh, nhưng chắc chỉ được một lúc thôi. Chúng ta hãy đi tìm Nash và bố em rồi mau chóng rời khỏ cái nơi quỉ quái này trước khi lão Avari đặt hai ả thần sáng đó về chỗ cũ." Nói xong anh quay ra nắm lấy tay chị Addison như một lời xin lỗi vì sắp phải bỏ chị lại đây nhưng chị chỉ mỉm cười và lắc đầu.

"Anh hãy đi tìm em trai anh đi. Chúng ta đầu biết sớm muộn gì chuyện này cũng phải kết thúc và em luôn biết ơn anh vì quãng thời gian qua. Quãng thời gian đẹp đẽ mà anh đã mang lại cho em."

Anh Tod gật đầu và siết chặt lấy tay chị Addy, trước khi cùng tôi và Alec chạy sang mé bên kia của trường học để tránh những cặp mắt tò mò không cần thiết từ đám đông phẫn nộ. Alec đi rất nhanh, làm tôi phải cuống cuồng xốc váy chạy theo. Đột nhiên chân tôi giẵm phải vật gì đó dày dày sần sùi và nó giật ngược từ dưới đất lên làm tôi mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Một tiếng gầm khủng khiếp vang lên. Chân phải tôi bị quấn vào đuôi váy của chị Sophie, một tay tự động áp lên tai bảo vệ mãng nhĩ, tay còn lại giơ vội ra để ngăn không đập xuống đất.

Nhưng trước khi tay tôi chạm đất, ai đó đã kịp kéo giật tôi lại, làm rách toạc cả một mảng chân váy. Anh Tod ôm sát tôi vào trong lòng, đúng lúc sinh vật to lớn bên phải chúng tôi nhổm người đứng thẳng dậy. Ðôi cánh dày cộp màu xám xịt đập loạn xạ đằng sau lưng, cuốn chặt lấy miếng váy rách vờa rồi của tôi trong khi cái đuôi – thứ tôi vừa giẫm phải - quấn quanh chân hắn liên tục quất vào mắt cá chân tôi.

"Tôi xin lỗi!" Tôi hét ầm lên, trong khi anh Tod kéo tôi lùi thật nhanh ra đằng sau, tránh xa con quaí vật hung hãn kia. Đúng lúc đó, cái cánh phải của nó đập mạnh vào vai một sinh vật long lá phía sau và cả hai lập tức lao vào cắn xé nhau như hai con thú hoang.

Anh Tod và tôi chạy thục mạng ra khỏi đó và đuổi theo Alec. Chúng tôi không hề dừng lại cho tới khi sang tới góc bên kia của tòa nhà, nơi đang không có lấy một bóng người và yên tĩnh hơn hẳn… Ít nhất là cho tới khi đám dân cư của Cõi Âm phát hiện ra tòa nhà này có nhiều hơn một lối vào.

Tôi dẫn anh Tod và Alec đi qua lối canưg-tin và chúng tôi điên cuồng xới tung từng phòng học, ghé mắt nhìn qua từng ô cửa của những căn phòng khóa trái, và ngồi thụp xuống đất mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân.

Không tìm thấy gì ở tầng một, ngoài cái phòng chứa đồ giấu ả thần sáng vẫn đang bất tỉn nhân sự, chúng tôi phi vọt lên tầng hai, bắt đầu cuộc tìm kiếm lại từ đầu. Và qua ô cửa hình chữ nhật ở căn phòng cuối cùng bên phải, tôi đã phát hiện ra bố tôi đang đổ gục trên cái bàn giáo viên cũ kĩ, trên người vẫn mặc nguyên bộ quấn áo đi làm.

Tim tôi thắt lại khi nhìn thấy bố như vậy. Nhưng mặc cho tôi có xoay, có vặn thế nào cánh cửa cũng không hề nhúc nhích. "Bố ơi!" Tôi gào ầm lên gọi bố, mong sao bố có thể tỉnh dậy để mở cửa cho chúng tôi. Ðể giúp chúng tôi giúp bố. Nhưng bố tôi chẳng hề cử động, và chỉ tới khi tôi ép bản thân bình tĩnh lại và tập trung nhìn vào trong, tôi mới thấy là bố vẫn đang thở.

“Ra để anh thử xem." Anh Tod gạt tôi sang một bên và tôi sực nhớ ra anh ấy không thể đi xuyên qua tường ở Cõi Âm. Alec và tôi lùi lại một bước đứng nhìn anh Tod giơ chân đạp thật mạnh vào bên dưới tay nắm cửa. Nhưng cánh cửa vẫn đóng im ỉm, vì thế anh ấy lại phải lùi ra sau thử tiếp lần thứ hai.

Cuối cùng cửa cũng bật mở và tôi lập tức chạy vụt qua anh Tod vào trong phòng, quỳ xuống bên cạnh bố tôi. “Bố ơi?” - Tôi vỗ nhè nhẹ lên cái má râu mọc lởm chởm của bố. Bố không mở mắt nhưng có rên lên một tiếng rồi nghẹo đầu sang một bên – “Em nghĩ chắc bố em không sao.” - Tôi ngước mắt nhìn anh Tod và đặt một bàn tay lên vai bố – “Em sẽ đưa bố về trước rồi quay lại ngay.”

“Đưa tôi đi với." - Giọng Alec run run, và đây là lần đầu tiên tôi đọc được nỗi sợ hãi thực sự trong đôi mắt xanh lục của anh ta – “Tôi xin cô. Cô đâu có cần tới tôi nữa.”

"Anh sẽ không đi đâu hế́t, cho tới khi chúng tôi tìm ra anh Nash." - Nói rồi tôi vòng tay đỡ bố tôi dậy. Tôi cũng không hề thoái mái gì khi phải nói những lời này với Alec, bở hơn hai hết tôi hiểu rằng nếu bị bỏ lại đây, anh ta sẽ phải hứng chịu những hình phạt còn khủng khiếp hơn chị Addy, vì đã tham tham dự vào việc đánh tháo cho bố tôi. Mặc dù nghe có vẻ hơi nhẫn tâm nhưng dù anh Nash có làm gì đi chăng nữa thì anh ấy vẫn có ý nghĩa đối với tôi hơn bất kỳ người lạ nào khác. Kể cả người đã giúp tôi tìm ra bố. - "Tôi sẽ quay lại ngay."

Trước khi Alec và anh Tod kịp phản đối, tôi nhắm mắt và triệu tập tiếng khóc với tốc độ nhanh chóng mặt, tạm thời không nghĩ tới lời nhắc nhở của cô Harmony về việc càng di chuyển nhiều giữa hai thế giới, tôi càng khó ngăn bản thân lại và sẽ làm điều đó một cách vô thức. Với chuyện xảy ra gần đây với những tiếng thét trong mơ.

Mọi thứ xung quanh tôi mờ dần di. Tôi mở mắt ra khi nghe thấy bản nhạc Giáng Sinh quen thuộc phát ra từ phòng thể dục và thấy bản thân đang đứng trong phòng học tiếng Tây Ban Nha, giữ một đống bàn ghế ngổn ngang cũng những tấm áp phích khổ lớn nói về đất nước Tây Ban Nha, Mexico và Nam Mỹ. Bố vẫn đang đổ gục bên cạnh tôi, và sau khi chắc chắn là bố vẫn còn thở, tôi vội đứng dậy móc điện thoại trong túi ra bấm số gọi bác Brendon.

"Kaylee à?" - Bác Brendon nhấc máy ngay ở hối chuông đầu tiên – “Cháu không sao chứ? Cháu đã đưa được mọi người về chưa?"

"Cháu mang được bố cháu về đây rồi. Bác tới đón bố giúp cháu với. Bố cháu đang ở trong phòng học cuối cùng bên phải trên tầng hai bác nhé.

"Cháu đang ở trường hả?”

"Vâng và cháu phải quay lại đón ánh Nash và Alec cái đã. Nếu không lão Avariari sẽ dùng hai thần sáng mở to cánh cửa vào Cõi Âm, và mọi người ở đây sẽ đi thẳng qua bên đó mất.”

“Ôi không... Kayle, Sophie cũng đang có mặt ở đó.”

“Cháu biết. Cháu đang mặc váy của chị ấy đây.”

“Cái gì?" - Từ phía đầu dây bên kia tôi nghe thấy tiếng đóng sầm cửa và tiếp đó là tiếng động cơ ô tô nổ đều đều. Bác tôi đã sẵn sàng lên đường. – “Kaylee, cháu phải đưa con bé ra khỏi đó.”

“Cháu không thể bác Berndon ơi. Cháu phải quay lại đón anh Nash và Alec đã. Bác gọi cho chị Sophie và bảo chị ấy về nhà đi nhé. À, và bác nhắn với chị ấy là cháu xin lỗi về cái váy nhé."

“Khoan đã, Kaylee, Alec là ai…?”

Nhưng tôi đã cúp máy mà không buồn trả lời bác, sau đó cúi xuống hôn lên má ông bố vẫn đang bất tỉnh của mình rồi triệu tập tiếng khóc để quay trở lại bên kia.

Trong phòng học bên Cõi Âm, Alec đang vò đầu bứt tai vì sốt ruột, còn anh Tod đang đứng ở bậu cửa nhìn ra ngoài, để phòng trường hợp nhỡ có ai đi qua. “OK, chúng ta đi tìm anh Nash thôi." Tôi nói, và cả hai anh chàng quay ngoắt đầu lại nhìn về phía tôi.

“Cô đã quay lại...” Alec chớp chớp mắt sửng sốt nhìn tôi.

“Tất nhiên là tôi quay lại rồi. Anh nghĩ tôi sẽ bỏ anh Nash ở lại đây chắc?” - Alec nhăn mặt lại và tôi không mỉm cười – “Và anh nữa. Thôi, chúng ra đi nào!”

Nhưng chúng tôi mới đi được tới nửa hành lang thì đột nhiên nghe thấy tiếng hò reo chiến thắng vỡ òa từ phía bên ngoài, và toàn bộ mạch máu trong người tôi như muốn đóng băng. Tôi xách vội váy chạy thật nhanh tới chỗ cửa sổ gần nhất nhìn ra ngoài.

Đám đông tụ tập trường học giờ đã tăng lên gần gấp đôi kể từ khi chúng tôi lẻn vảo bên trong. Mọi khuôn mặt méo mó, kỳ dị đều đang hướng về phía cửa chính, nơi ba dáng người quen thuộc đang đứng.

Dáng người nam cao gầy, tối tăm đứng ở chính giữa chỉ có thể là lão Avariari, chủ nhân của bữa tiệc tối nay. Và hai bên cạnh lão là hai cơ thể đang phát sáng của Lana và Luci.

Lão Avariari đã tìm thấy Lana và lễ hội tối nay lại được tiếp tục đúng như kế hoạch.

Đột nhiên Alec gập đôi người, hai tay ôm chặt lấy bụng như thể ruột gan anh ta đang bị vặn xoắn từ bên trong. "Lão Avariari đang hút năng lượng của tôi. Rất nhanh và nhiều.” - Alec thở hổn hển – “Lão ta đang tiếp năng lượng cho bọn họ, và điều đó sẽ giết chết tôi. Và bạn trai của cô.”

“Anh Tod, hãy làm gì đi!” Tôi cuống cuồng quay ra giục anh Tod “Bằng mọi giá, chúng a phải ngăn không để bọn họ mở cánh cửa đó ra.”

“Anh sẽ không bỏ em lại đây. Kaylee ạ.” Anh Tod hết nhìn tôi tôi lại quay ra nhìn đám đông bên ngoài cửa sổ.