Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 5 - Chương 9




SAU BỮA ĂN, EMMA phải đi làm luôn cho kịp ca chiều còn Sabine nhất quyết đòi lái xe theo về nhà tôi để cùng nghiên cứu về loài quỷ incubus nói chung và thầy Beck nói riêng. Mặc dù chị ta tỏ ra vô cùng tâm huyết với nhiệm vụ này nhưng tôi không phải là con ngốc; bọn tôi hoàn toàn có thể tự nghiên cứu rồi tổng hợp lại sau. Sabine đòi đến nhà tôi để nhỡ lát nữa tập xong anh Nash tới, bọn tôi sẽ không thể ở một mình bên nhau.

Cũng khó trách chị ta.

Tôi đẩy cửa đi vào trong nhà va ngạc nhiên khi thây Alec đang ngồi trên ghế sô-pha, đợi tôi.

“Ê, anh làm gì ở đây thế?” - Tôi giữ cửa cho Sabine sau đó đóng lại - “Mà làm sao anh vào được nhà thế?” Mặc dù rất vui khi được gặp lại Alec nhưng tôi không thể không nghi ngờ. Bởi vì hồi còn ở chung nhà với bố con tôi, Alec đã năm lần bảy lượt bị lão Avari, con quỷ của lòng tham, nhập vào người và lợi dụng để đi giết các thầy cô trường tôi.

Nhưng khi thấy Styx nằm im lìm, cuộn tròn trên ghế cạnh Alec, mọi nghi ngờ và sợ hãi của tôi tan biến hết. Styx sẽ không bao giờ chịu ngủ yên như thế, nếu có sự hiện diện của tà ma.

Alec đứng dậy và giang rộng tay ra. “Sáng nay trên đường đi làm bố cô đã ghé qua nhà tôi và đặc biệt nhờ tôi qua đây trông chừng cô tối nay. Bố cô sẽ không về kịp giờ ăn tốỉ.” - Qua cái cách Alec ôm chặt lấy tôi và ngập ngừng không muốn buông ra, tôi đoán bố đã kể hết mọi chuyện cho anh ta nghe, và rằng bố tôi lại đang tiếp tục với công cuộc cứu mạng cho tôi - “Bốn ngày hả Kay? Tại sao cô không nói với tôi?”

Trước khi tôi có thể trả lời, Styx bất ngờ ngóc đầu lên và gầm gừ trong cổ họng. Sabine cứng đờ người lại còn tôi giật mình lùi khỏi vòng tay Alec. Ba người bọn tôi ngay lập tức cảnh giác cao độ.

“Đúng vậy, tại sao cô lại không kể cho cậu ta nghe vậy Kay?” - Thane hỏi và tôi quay ngoắt lại thấy gã thần chết đang đứng ở cửa phòng bếp, nhướn mày mỉa mai nhìn tôi - “cô không nghĩ là các bạn của cô có quyền được biết chuyện cô sắp rời bỏ họ à?”

“Có chuyện gì thế?” Sabine nhìn theo ánh mắt tôi ra phía phòng bếp, trong khi Alec chỉ nhìn tôi, chờ đợi.

“không có gì.” - Tôi vẫn nhớ như in lời cảnh báo của anh Tod về việc có thể làm cho các bạn mình gặp nguy hiểm - “Chắc tại Styx khó chịu vì bị chúng ta phá giấc ngủ thôi”.

“Có thế chứ...” - Tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt của Thane đang tiến gần về phía mình và tôi phải liên tục nhắc bản thân không được để ý tới hắn - “cô kiếm đâu ra thứ đó thế? Tôi chưa bao giờ thấy một con quỷ con nào tương tự ở phía bên này của thế giới.”

“Tôi không nói với anh bởi vì có nói ra anh cũng có làm được gì đâu.” Tôi quay sang nói với Alec, tìm mọi cách để tập trung vào cuộc hội thoại giữa hai chúng tôi.

“Chính xác...” Thane ngồi xuống tay ghế sô-pha và Styx bật hẳn dậy, nhe răng gầm gừ.

“Chẳng ai có thể làm gì thì đúng hơn.” - Tôi tiếp tục vờ như không thấy sự hiện diện của gã thần chết – “Vì thế tôi đang... cố gắng không nghĩ về nó.” Và tôi đã có thể làm được điều đó nếu không có sự xuất hiện của Thane. Cảm giác khi biết mình sắp chết giống như đang rơi từ từ xuống một cái hố đen sâu hoắm. Thế giới bên trên miệng hố càng lúc càng thu hẹp lại và khi cái đốm sáng ây tắt hẳn có lẽ cũng là lúc tôi chạm đáy.

Và mỗi lần Thane xuất hiện tôi có cảm tưởng như mình đang rơi nhanh hơn.

Sabine ngồi xuống cái ghế bành của bố tôi, tự nhiên như chủ nhà, và hất hàm hỏi Alec. “Vậy là anh sẽ làm người trông trẻ à? Kaylee không đáng tin cậy tới mức ấy cơ à?”

Thane cười phá lên. “Tôi thích cô ta đấy!”

Alec ngồi xuống ghế và kéo tôi ngồi xuống theo, mà không hề biết rằng thần chết đang ở ngay gần đó. “Công nhận cô lạnh lùng thật đấy.”

Tôi gác chân lên bàn nước, hai tay gập lại trước bụng. “Còn nhiều điều anh chưa biết về Sabine lắm.”

“Cứ từ từ rồi tôi sẽ cho hai người thưởng thức, ok? Giờ thì chúng ta vào chủ đề chính thôi.”.

Sabine nói đúng - hiện giờ thời gian chính là kẻ thù của tôi. Thời gian và Thane. Tôi quay sang ngước mắt nhìn Alec, ngay cả khi ngồi thế này anh ta vẫn cao hơn tôi cả cái đầu. “Bố tôi chỉ lo lắng quá thôi. Nếu bận anh cứ đi đi.” - Tôi nói vậy nhưng thực lòng không hề muốn bị bỏ lại một mình với Thane - “Còn có Sabine mà. Cả anh Nash nữa, anh ấy hẹn ăn tối xong sẽ tới.”

Sabine bật cười. “anh thừa biết hai người họ sẽ làm gì nếu chỉ có một mình ở nhà rồi đấy. Vì thế anh cứ ở lại chơi đi, để còn canh chừng, để mắt tới bọn họ.” Hóa ra đây là cách chị ta hứa không cản đường bọn tôi.

“Phen này có màn hay rồi đây!” Thane thốt lên đầy phấn khích. không thể quay ra chửi hắn, tôi đành trút mọi nỗi giận dữ của mình lên đầu cô nàng mara. Dù gì thì chị ta cũng đáng bị như vậy.

“Sabine!” Tôi gắt lên, để rồi sực nhận ra rằng làm như vậy chẳng khác nào thừa nhận ý đồ của mình.

sự ngạc nhiên của Alec mau chóng chuyển thành một nụ cười hóm hỉnh. “Hóa ra đấy mới chính là lý do bố cô nhờ tôi đến đây...?”

“không phải.” - Cũng có thể! Mặt tôi đỏ bừng lên. Dù là không biết, nhưng Sabine cũng thật đáng chết khi để lộ chuyện đó ra với thần chết Thane - “Đó là vấn đề riêng tư của tôi, đề nghị mọi người tôn trọng cho.”

Sabine ôm bụng cười ngặt ngẽo. “Vấn đề riêng tư của cô mới chỉ là sách vở thôi.”

“đi ra! “- Tôi đứng dậy chỉ ra cửa, nhưng mặt nhìn chằm chằm về phía Thane - “Nếu không định giúp gì thì hãy về nhà đi!” nói xong tôi bỏ vào trong bếp.

“Ôi, bình tĩnh đi nào.” - Sabine gọi với vào từ ngoài phòng khách - “Để Alec ở lại nữa. Chúng ta có thể cần tới anh ta.”

“Cần tới tôi làm gì?” Alec hỏi, trong lúc tôi mở tủ lanh lây ra ba lon sô-đa lạnh.

“không phải việc anh đang nghĩ đâu.” - Sabine nói - “Nhưng tôi vẫn còn 4 ngày làm người tự do, vì thế nếu anh chỉ định chơi bời một chút cho vui...”

Tôi thẩy cho Sabine một lon sô-đa, và mặc dù đã cố tình nhắm thẳng vào đầu nhưng cuối cùng vẫn bị chị ta giơ tay bắt gọn. Sao tôi ghét cái điệu cười thách thức đó của chị ta thế không biết! Tôi hậm hực đi qua mặt gã thần chết, đưa cho Alec một lon nước rồi ngồi xuống cái ghế đốỉ diện với cả hai. “cô ta đang nói linh tinh gì thế?” Alec nhíu mày hỏi.

“anh để ý làm gì. Mặc kệ chị ta.” - Tôi phẩy tay, mở nắp lon nước.

Sabine nhe răng cười. “Tôi nói thật mà.”

“Cảm ơn về lời đề nghị của cô nhưng hiện giơ mối quan tâm hàng đầu của tôi là đồ ăn.” - Alec trả lời, và cô nàng mara nhún vai bỏ qua - “không phải tôi tò mò đâu nhưng chuyện gì đang xảy ra thế? Tại sao hai người tự dưng lại đứng về cùng một phe? Mà hai ngươi cần gì ở tôi?”

“Phải đấy, cô đang tính làm gì thế hả bean sidhe bé nhỏ...?” Thane dài giọng trêu tôi.

“Tôi không hề định sẽ kéo anh vào chuyện này nhưng nhân tiện anh ở đây.. anh biết gì về loài quỷ incubus?”

Alec trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi, trước khi chuyển sang cái nhíu mày đầy lo lắng. “Sao cô toàn dính líu tới những thứ không bình thường thế?”

Tôi nhún vai. “Có một con chó của Cõi âm đang cuộn tròn trong lòng tôi và 4 ngày nữa tôi sẽ phải chết.” - Và tôi đang bị rình rập bởi chính gã thần chết sẽ lấy mạng tôi hôm tới - “Tôi thậm chí còn chẳng nhớ “bình thường” là thế nào, Alec ạ.”

“cô đón nhận chuyện chết chóc này bình thản hơn tôi tưởng.” Alec nói khẽ, mắt vẫn không hề rời mắt tôi, như thể đang cố tìm kiếm một dấu hiệu nào đó của sự suy sụp trên khuôn mặt bình tĩnh của tôi.

“Tôi cũng nghĩ thế đấy.” - Thane, bắt chưóc Alec, cũng nhoài người ra phía trước chăm chú nhìn tôi, làm tôi chỉ muốn vung tay đấm cho hắn một cái. sự hiện diện của Thane giống như một lời nhắc nhở liên tục về cái chết sắp tới của tôi - “cô vẫn không chịu để lộ ra đúng không? Hừm..” nói rồi hắn ta vụt biến mất và tôi thở phào nhẹ nhõm.

Styx gục đầu xuống đùi tôi ngủ tiếp, trong khi tôi cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình để giải quyết cho xong vấn đề của Danica, gác tạm các vấn đề - và mạng sống - của mình sang một bên.

“Đấy chỉ là bề ngoài thôi. Thế anh có thể kể cho chúng tôi nghe gì về loài quỷ incubus nào?”

Alec khẽ cau mặt trước câu trả lời của tôi nhưng không gặng hỏi thêm.

“Hai người biết được những gì rồi?”

Tôi đặt lon sô-đa của mình xuống bàn nước và giơ tay ra đếm. “Tất cả đều là đàn ông. Thức ăn của chúng là dục vọng của con người. Thời kỳ sinh sản của chúng chỉ diễn ra 100 năm một lần. Và... có một tên đang dạy Toán ở trường tôi.”

“Uầy...” - Alec ngồi bật dậy, hết nhìn Sabine lại quay sang nhìn tôi - “Trong trường cô có một con quỷ incubus, mà lại còn làm giáo viên nữa ý hả? Nhưng sao mãi tới giờ mới phát hiện ra?”

“Bởi vì hắn đâu có đứng trước lớp học nói “Ta là một con quỷ của dục vọng, hãy tới giết ta đi”. Sabine vừa bật nắp lon sô-đa vừa bĩu môi nói.

“hắn ta mới về trường dạy được 6 tuần.” - Tôi cúi xuống vuốt ve Styx, đang cuộn tròn trong lòng - “Thế chỗ cho thầy Wesner. Sabine chỉ biết hắn không phải là con người, ngoài ra không biết gì thêm... Cho tới khi xảy ra vụ Danica Sussman, bạn cùng lớp với tôi, bị sảy thai hôm thứ 6 vừa rồi. Hoá ra đứa bé không là con của Danica với cậu bạn trai.” Đến giờ tôi vẫn không khỏi rùng mình mỗi khi nhớ lại hình ảnh máu me ngày hôm ấy...

“Ôi giời.” - Alec lắc đầu thở dài - “OK, để tôi nói cho hai cô nghe những gì tôi biết.” - anh ta nhấp một ngụm nước rồi đặt cái lon xuống bàn - “Loài quỷ incubus tất cả đều là nam giới và chúng hút dục vọng của con người, một cách gián tiếp - kiểu như đi tắm nắng vào một ngày nắng to - hoặc trực tiếp... theo cách mà hai cô đều biết.”

“Eo!” Tôi rùng mình trước cái ý nghĩ Danica vừa quan hệ với thầy Beck vừa bị hút năng lượng mà không hề hay biết gì.

Sabine chỉ nhún vai. “Ít ra thì cô cũng được chết trong sung sướng.” - Rồi đột nhiên mắt chị ta sáng lên - “Mà có khi đó là cách cô sẽ chết không biết chừng, Kaylee ạ …”

Tôi lắc đầu, cố xua tan cái cảm giác ớn lạnh đang chạy dọc xương sống của mình. “Chị điên à? không thể nào!” Nhưng tôi không thể phủ nhận sự trùng hợp ngẫu nhiên này: Thầy giáo dạy Toán của tôi là một con quỷ incubus và tôi đã có tên trong danh sách phải chết vào 4 ngày tới. Làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng để hai chuyện đó có liên quan đến nhau...

“Đừng lo.” - Alec chìa tay gãi nhẹ lên tai Styx - “Tôi không nghĩ là bùa yêu của hắn sẽ có tác dụng với hai cô đâu, bởi vì cả hai đều không phải là con ngươi.”

“Bùa yêu á?”

“Nó giống như một sức hấp dẫn tình dục rất mạnh và khó cưỡng. hắn có thể điều khiển nó và nhắm vào một người nhất định nhưng không phải là toàn bộ, bởi một phần nhỏ trong số đó sẽ vẫn bị rò rỉ ra ngoài và thu hút mọi người đến với hắn. Và đổi lại, hắn có thể hút năng lượng một cách gián tiếp từ những ham muốn mà họ dành cho mình.”

“Vậy là cứ mỗi khi có cô học trò tội nghiệp nào đó thương thầm nhớ trộm mình là gã thầy giáo dạy Toán đó sẽ lại được một bữa no nê?” Chỉ nghĩ tới điều đó thôi cũng đủ khiến toàn thân tôi sởn hết gai ốc rồi.

“Ừ. Có điều sức hấp dẫn của hắn không chỉ giới hạn với học sinh hay con gái thôi đâu.”

“Tên khốn may mắn!” - Sabine đặt phịch lon nước của mình xuống bàn - “hắn thậm chí còn chẳng cần phải chờ cho ai đó ngủ gật.”

“Ừ. Vụ đó là kinh nhất đấy.” - Tôi quay sang hỏi Alec - “anh còn biết được gì nữa không?” Tôi đang cố không muôn nghĩ tới sự giống nhau về cơ bản giữa thầy Beck và Sabine.

“cô nói đúng về vụ sinh sản. Chu kỳ sinh sản của loài incubus kéo dài từ 100 đến 120 năm, nhưng chúng chỉ có thể “gây giống'' trong khoảng thòi gian từ 12 đến 14 tháng thôi. Độ dài ngắn thời gian khác nhau, giống như chu kỳ kinh nguyệt của người phụ nữ vậy.”

“Xin lỗi, hai chuyện đó khác hẳn nhau.” Sabine nói và tôi buộc phải đồng ý với chị ta về vấn đề này.

“Vậy là sau gần một thế kỷ chờ đợi, giờ là thời điểm sinh con của Beck và hắn chọn Danica Sussman làm mẹ của con mình?”

“Tôi nghĩ không chỉ mình cô bé đó thôi đâu.” - Alec nói - “Loài incubus có thể dễ dàng thụ tinh với con người nhưng để tạo ra được một tiểu incubus cần rất nhiều công sức.”

“Nghĩa là sao?”

Alec nhún vai. “Tôi không có số liệu cụ thể nhưng theo như những gì tôi được nghe....” và bởi vì Alec đã sống gần 1/4 thế kỷ bên Cõi âm nên các thông tin của anh ta thường là chính xác nhất -”... cứ 10 cô gái bị hắn làm cho dính bầu, chỉ có duy nhất một người có thể hạ sinh một bé trai khoẻ mạnh. Còn lại nếu không sảy thai thì cũng là con gái.”

“Vậy là Danica mối chỉ là người đầu tiên?” - Tôi hỏi - “sẽ còn rất nhiều cô gái bị như cậu ấy nữa?”

“Đúng, hoặc có thể đã có nhiều rồi. Chúng ta không thể biết đươc đã có bao nhiêu cô gái từng bị sảy thai hoăc từng có thai với hắn. Nhưng việc hắn vẫn đang nỗ lực thụ thai tiếp chứng tỏ hắn vẫn chưa có con trai.”

“Tại sao cứ phải nhất thiết là con trai?”. - Sabine hỏi - “Thời nay mà vẫn còn giữ cái quan niệm trọng nam khinh nữ thế cơ à?”

Alec bật cười. “Chỉ có những bé trai mới mang dòng máu incubus. Còn các bé gái mang dòng máu của người mẹ nên thường bị coi là vô dụng.”

“Chứ không phải nếu là con gái sẽ là loài succubus à? anh biết đấy, phiên bản nữ của incubus ý?” Tôi thắc mắc.

“không.” - Alec lắc đầu - “Đó là hai loài hoàn toàn khác nhau. Và cô nên cảm thấy may mắn vì chỉ phải giải quyết một gã incubus thôi, chứ không phải là một ả succubus đang tìm mọi cách để có bầu. Nhưng khủng khiếp nhất vẫn là mấy ả succubus đang mang bầu. cô biết phụ nữ lúc mang thai, hoóc môn điên loạn thế nào rồi đấy...”

“Nhưng anh nói các bé gái là vô dụng nghĩa là sao?” Sabine hỏi, hai mắt tối sầm lại. Có vẻ như Alec vừa đánh trúng vào đúng điểm yếu của chị ta. Vừa chập chững biết đi, Sabine đã bị bố mẹ bỏ rơi trên bậc thang của một nhà thờ ở Dallas và từ đó đến nay chị ta liên tục phải chuyển hết từ gia đình này đến gia đình khác.

Alec nhún vai. “Chúng sẽ bị bỏ mặc và không được loài incubus thừa nhận. Chỉ mới vài thập kỷ trước thôi, các bà mẹ đơn thân vẫn còn bị xã hội kỳ thị, chứ đâu đã được cởi mở như bây giờ. Vì thế không ít những đứa trẻ cũng đã bị chính mẹ ruột của mình bỏ rơi.” Sabine không nói gì nhưng tôi có thể đọc được nỗi giận dữ đang sục sôi trong mắt chị ta.

“Thế cái bùa yêu đó hoạt động như thế nào?” Tôi tìm cách lái câu chuyện sang hướng khác.

Lại thêm một cái nhún vai nữa từ phía Alec. “Thực ra tôi cũng chưa từng gặp một gã incubus nào, và tôi cũng không chắc là cái bùa chú của hắn có tác dụng với mình không bởi vì tôi chỉ có một nửa dòng máu là con người thôi.” - Bố của anh ta là một Thần ngủ ở bên Cõi âm, chuyên hút năng lượng của những người đang ngủ, khi nó chảy qua rào chắn giữa hai thế giới - “Nhưng theo như tôi hiểu thì chỉ cần ở gần hắn thôi cũng đủ khiến cho mọi người... thèm muốn hắn. Cho dù có cố gắng kiềm chế thế nào đi chăng nữa thì ở hắn vẫn toát ra một sự cuốn hút nhất định. Ví dụ như ở trường, các học sinh sẽ tìm mọi cách để tranh giành, thu hút sự chú ý của hắn. Họ sẽ tán tỉnh và tìm cách gây ấn tượng với hắn. Họ muốn được chạm vào hắn và tình nguyện để cho hắn chạm vào mình. Họ sẽ mê hắn như điếu đổ và cảm thấy khó chịu nếu có ai đó dám chỉ trích hắn.”

Ôi không! Sao mà nghe giống Emma thế...

“Nó sẽ có tác dụng mạnh nhất với những ai đã thích hắn từ trước, nhưng nói chung cứ là con người đều sẽ bị cuốn hút, không ít thì nhiều.” - Alec nói tiếp - “Nhưng một khi đã tìm thấy người mình muốn, dù là để thụ thai hay để hút năng lượng, thì hắn sẽ phát huy toàn bộ nội lực và cô gái may mắn đó sẽ... nói thế nào nhỉ, cô ấy sẽ thèm muốn hắn. Và không thể kiềm chế được.”

“Vậy là nó giống như một bùa chú đúng không?” - Đột nhiên nó khiến tôi liên tưởng tới năng lực Ảnh hưởng của anh Nash khi anh ấy không kiểm soát được bản thân - “Chứ cô gái đó không phải thực sự muốn có hắn? cô ấy chỉ nghĩ là mình muốn bởi vì đang bị bỏ bùa thôi, đúng không?” Tôi nghĩ lại điều Danica đã nói về nỗi ám ảnh của mình với bố của đứa trẻ.

“Tôi không biết, Kay ạ.” - Alec ngập ngùng trả lòi - “Tôi nghĩ nó giống như một sự hấp dẫn về cơ thể thì đúng hơn. Nó tác động vào hoóc-môn của con người và gây ra cảm giác ham muốn đó.”

“Thế họ có thực sự yêu hắn không?” Sabine nhăn mặt hỏi và tôi thấy thở phào khi chúng tôi vẫn đang ở cùng một phe trong chuyện này.

“không.” - Alec lắc đầu - “nói chung đa số đều không bị ảo tưởng về chuyện đó, nhất là những người trưởng thành, đã có nhiều kinh nghiệm. Họ biết họ không yêu hắn. Họ thậm chí còn không thích hắn. Nhưng cơ thể họ lại khao khát muốn có được hắn, giống như việc họ cần có thức ăn và không khí để tồn tại vậy.”

“Vậy là... việc họ ngủ với hắn là hoàn toàn tự nguyện?” Sabine hỏi.

“không phải.” - Tôi nói, đúng lúc Alec cũng trả lời - “Đúng vậy.”

Tôi quay sang sủng sốt nhìn anh. “không hề. không thể nào. Cái gọi là “sức mê hoặc” của hắn thực chất chỉ là một thứ. bùa ngải. một thứ thuốc gây nghiện. Các cô gái đó đâu có tỉnh táo để suy nghĩ thông suốt được. Đúng không?”

“Tôi không biết, Kaylee ạ. Nhưng tôi nghĩ họ thực sự muốn hắn thật đấy. Thậm chí có một số tay incubus trẻ tuổi còn được yêu mến và cổ vũ không khác gì người nổi tiếng.”

“Họ có được chọn lựa không?” - Sabỉne hỏi - “Liệu các cô gái đó có thể chống lại sức hấp dẫn của hắn không?”

“Có. Mặc dù việc ấy đòi hỏi rất nhiều quyết tâm nhưng chắc là vẫn có thể.” Alec gật đầu nói.

“Nếu đã phải quyết tâm như vậy thì không thể gọi là tự nguyện được.” - Tôi khăng khăng - “Và dù anh có nói thế nào cũng không làm tôi thay đổi quan điểm của mình đâu.”

Alec gật đầu. “Tôi cũng đâu có định thử.”

“Thế... anh có biết phải làm sao để ngăn hắn lại không?”

“Tôi cũng không biết phải đuổi một gã incubus đi kiểu gì, ngoại trừ việc giao cho hắn một đứa con trai. Hay là chúng ta thử nhờ bố cô xem?”

Tôi vội lắc đầu. “không được. Giờ bố tôi đang bận tìm cách cứu mạng cho tôi.”

Alec nhíu mày, bối rối hỏi lại. “Làm sao bố cô có thể...?”

“Tất nhiên là ông không thể làm gì rồi. Nhưng khuyên thế nào bố tôi cũng không nghe, cả tôi, anh Tod và cô Harmony đều đã thử nhưng vô ích. anh có thể nhập hội, nếu muốn.”

“Vậy là chúng ta chỉ còn 4 ngày để tóm cổ tên khốn chuyên đi hại người và bỏ-rơi-con-gái này.” - Sabine kết luận - “À không, chỉ có cô mới còn 4 ngày chứ tôi vẫn còn ối thời gian.”

Câu nói cuối cùng của chị ta giống như một viên gạch rơi cái bộp xuống đầu tôi, làm mọi thứ trước mắt tôi chao đảo mất một lúc. Tôi đặt Styx xuống ghế và đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô nàng mara. “Sabine, tôi nghĩ hắn đang nhắm vào Emma. Hãy hứa với tôi chị sẽ trông chừng Emma, nếu tôi chết trước khi chúng ta tiêu diệt được hắn. Đừng để cậu ấy có kết cục giống như Danica. Tôi xin chị.”

Sabine ngước mắt lên nhìn tôi, nhăn mặt nói. “Tính thêm cả việc đó nữa tôi nghĩ cô đang nợ tôi hơi nhiều ân huệ rồi đấy, bean sidhe ạ...”

“Hứa với tôi đi!” - Tôi nắm tay Sabine kéo giật dậy. Trông chị ta có vẻ hơi bất ngờ trước sức mạnh của tôi - “Cậu ấy là con người, không có khả năng tự vệ, và cậu ấy là bạn thân nhất của tôi. Chính điều đó đã khiến cậu ấy bị chết một lần, bị tà ma nhập vào vài lần, và nằm trong tầm ngắm của hai tà ma khác nhau. Chị sẽ không thể rời khỏi căn nhà này cho tới khi chịu hứa sẽ thay tôi bảo vệ cho Emma, sau khi tôi chết. Chị có thể thừa hưởng cậu ấy, giống như thừa hưởng anh Nash. Dù gì chị cũng cần phải có một người bạn thực sự.”

Sabine nhìn chăm chằm vào mặt tôi như thể tôi đang bị mất trí. “Emma thậm chí còn không hề ưa tôi.”

“Tôi không cần biết! Tôi thề là nếu chị dám để cho cậu ấy bị thương, tôi sẽ quay về ám ảnh chị cho tới cuối đời thì thôi. Tôi sẽ hiện ra mỗi khi chị ở một mình với anh Nash và chị sẽ không bao giờ có cơ hội chạm vào anh ấy. không bao giờ.”

“cô định làm chuyện đó như thế nào?” Chị ta nhưón mày hỏi tôi.

“Tôi sẽ tìm ra được cách...”

“Được rồi, được rồi, thưa mẹ trẻ, tôi sẽ không để cho Emma bị thương đâu, yên tâm!” - Sabine giật tay ra khỏi tay tôi rồi ngồi lại xuống ghế, ngước mắt lên tủm tỉm hỏi tôi - “Tôi chỉ muốn thử xem cô dọa giỏi đến đâu thôi.”

“Thế chị thấy tôi thế nào?”

Chị ta gật gù khen ngợi. “Cũng không tồi.”

“Cái gì mà không tồi? Phải gọi là bá đạo ý chứ!” - Alec đứng dậy, trong tư thế sẵn sàng nhảy vào trợ giúp cho tôi, nếu Sabine định phản công - “cô làm giỏi lắm, nhất là lúc cô hạ giọng đe dọa ý.”

“thật à?” Lần đầu tiên có người nhận xét như thế về giọng tôi.

Tôi ngồi lại xuống bên cạnh Styx, nãy giờ đang nghển cổ chăm chú theo dõi xem có ai ăn hiếp tôi không. Chỉ khi biết chắc là tôi không sao, cô nàng lại cuộn tròn trên đùi tôi và lăn ra ngủ tiếp. “OK, chúng ta đều biết là Beck đang làm hại con người, nhưng lại không biết phải tiêu diệt hắn ta như thế nào...” Tôi tìm cách hướng câu chuyện quay trở lại với đúng quỹ đạo ban đầu.

“Kiểu giết chết hắn ý hả? không, chúng ta không biết.” Alec cũng ngồi lại xuống ghế, với lon sô-đa trên tay.

“Đấy cũng là vấn đề chúng ta cần phải bàn bạc. Bởi vì tôi không nghĩ là mình có thể xuống tay với bất kỳ ai.” Trừ phi là để tự vệ. Hoặc để bảo vệ Emma.

Sabine nhún vai. “Tôi có thể.” - Và khi bắt găp ánh mắt sửng sốt của tôi, chị ta đảo tròn hai mắt kêu lên - “Gì chứ, hắn ta là kẻ xấu mà.”

“Xấu theo định nghĩa của ai?” - Alec lên tiếng, giờ thì đến lượt cả tôi và Sabine cùng quay sang thảng thốt nhìn anh. Alec thở dài hơi ngồi thẳng lưng dậy - “Tôi không nói hắn ta là một vị thánh nhưng thưa với hai cô, trong gần 1/4 thế kỷ sống bên Cõi âm tôi đã gặp không ít những kẻ xấu thực sự. Những con quỷ sẵn sàng làm nhiều chuyện còn kinh khủng hơn tay Beck đó nhiều, chỉ để thỏa mãn thú vui hành hạ người khác của mình. Còn thầy dạy Toán của hai người xét cho cùng cũng chỉ đang muốn kiếm ăn và có người nối dõi thôi, hai cái quyền mà các cô cho là quá hiển nhiên và dễ dàng.”

“anh nói vậy không đúng.” - Sabine lắc đầu quầy quậy - “Bản thân tôi cũng là một loài ký sinh. Nhưng 17 tuổi tôi đã học được cách kiểm soát chính mình, khi hút năng lượng của người khác. Vì thế không có lý do gì mà hắn ta không thể.”

Alec gật đầu, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn rất kiên định. “Và cô không có bằng chứng nào chứng minh hắn ta đã không làm thế. Tất cả những gì hai người có là một ca sảy thai của một cô bạn cùng lóp. Chuyện đó thật kinh khủng, tôi biết. Nhưng bản thân Beck cũng đâu có muốn chuyện đó xảy ra. hắn đang mong mỏi có đứa bé ấy còn hơn cả người mẹ ý chứ. Vậy mà cô sẵn sàng giết chết một người chỉ vì người yêu của hắn bị sảy thai sao?”

Sabine nhoài hẳn người ra phía trước và đột nhiên cả cái phòng khách như tối hẳn lại, lúc đôi mắt đen của chị ta sa sầm xuống. “anh đang cố tình bóp méo mọi chuyện theo ý của mình, nhưng sự thực không phải như vậy. Đây là chuyện một thằng cha già lợi dụng đám con gái mới lớn, bằng một thứ bùa yêu ma mị nào đó. Dù nhìn ở góc độ nào đi chăng nữa, như thế cũng là bệnh hoạn.”

Tôi quay hẳn sang đối diện với Alec, cau mày hỏi anh ta. “không phải anh đang cho rằng việc hắn ta làm là chính đáng đấy chứ?”

“không. Tôi chưa bao giờ nói như thế. Tôi chỉ muốn nói là sự trừng phạt cần phải phù hợp với tội ác mà kẻ đó gây ra. Chưa gì hai người đã bàn về chuyện giết hắn, trong khi không hề có bằng chứng gì là hắn đã từng giết người.”

“Alec nói đúng.” - Tôi nói, và Sabine há hốc miệng quay sang nhìn tôi. Tôi nhún vai - “Tôi không nói là chúng ta bỏ qua chuyện này. Tôi cũng không nói là chị không thể giết hắn ta.” - Nếu Beck dám động một ngón tay vào Emma, Sabine muốn bắn, muốn giết hắn ta thế nào cũng được - “Nhưng trước khi tuyên án tử hình với một người, chúng ta cần phải xác định lại cho chắc chắn. Nếu hắn ta chưa giết người bao giờ thật, chúng ta sẽ phải tìm một cách khác để đuổi hắn đi.” Vĩnh viễn, chứ không phải là đẩy hắn sang một trường trung học nào đó.

“OK, tức là chúng ta sẽ phải đi tìm lại các nạn nhân trước đây của hắn.” - Sabine nói, giọng chắc nịch - “Chúng ta phải bắt đầu từ đâu? Những cô gái trẻ đã bị chết trong khi đang mang thai chăng?”

“hắn ta sẽ chẳng dại gì hút năng lượng của người đang mang thai đứa con của mình đâu, bởi vì như thế sẽ làm nguy hiểm tới tính mạng của đứa bé, đúng không?” - Tôi hỏi và Alec gật đầu - “Vì thế chúng ta cần phải tìm những cô gái bị chết mà không hề có thai.”

“Tôi chẳng nghĩ ra được ai cả.” Sabine nói.

“Tôi cũng thế. Chúng ta sẽ phải dựa vào cái chúng ta đang có thôi. Danica có lẽ không phải cô gái đầu tiên bị dính bầu trong chu kỳ sinh sản lần này của hắn ta. Vì thế hãy thử đi tìm những cô gái khác, nghiên cứu các mẩu cáo phó ở nơi họ sinh sống, biết đâu sẽ phát hiện ra được điểm chung nào đó giữa họ thì sao.”

Sabine gật gù ra chiều khen ngợi. “Khá lắm, bean sidhe!”

“Đúng vậy!” - Alec cũng giơ ngón tay cái lên khen tôi - “Và tôi sẽ có thể giúp thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại một chút... Loài incubus - và cả loài succubus, nếu tôi nhớ không nhầm - có xu hưóng quay lại nơi sinh sản của chu kỳ trước để gây giống. Vì thế nếu hắn ta chọn chỗ này để sinh con chứng tỏ đây chính là lãnh địa của hắn. Và chúng ta sẽ tìm thấy các chiến tích của hắn ở đâu đó trong khu vực này thôi.”

“Và nếu trong chu kỳ sinh sản lần này hắn chọn nghề giáo viên để tiếp cận với các nữ sinh, chứng tỏ trước khi chuyển tới trường Eastlake, hắn ta đã phải dạy ở một trường nào khác rồi.'

“Thế cô định làm gì?” - Alec hỏi - “không lẽ đi đập cửa từng trường một, hòi thăm về các giáo viên đã từng dạy ở đó?”

“Khổ thân Alec, sau 1/4 thế kỷ chôn chân bên Cõi âm, anh đã bỏ lỡ quá nhiều.” - Tôi đặt Styx xuống và rút máy tính xách tay trong ba-lô ra - “Đa số các trường không đăng ảnh của từng học sinh lên mạng nhưng trường nào cũng có ảnh tập thể hoặc ảnh của từng khoa…”Tôi đặt máy tính lên bàn rồi ngồi xuống ghế đợi nó khởi động.

Nếu may mắn, chúng tôi sẽ tìm thấy khuôn mặt đã làm thổn thức trái tim của biết bao cô gái trong nhiều thế kỷ qua, và lần ra các nạn nhân trước đây của hắn, cùng với bằng chứng cần thiết để có thể loại bỏ Beck vĩnh viễn.