Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 7 - Chương 24




Để đưa tôi trở lại với cuộc sống hóa ra là cần phải trải qua hai bước. Bước thứ nhất, có một cuộc gặp gỡ thật riêng tư với anh chàng thần chết đã luôn yêu tôi. Chờ đợi tôi. Bảo vệ linh hồn tôi từ xa. Và dũng cảm xông qua Cõi Âm một lần cuối để đưa tôi trở về nhà.

Anh Tod vẫn ở trong căn phòng nhỏ ở trụ sở thần chết. Vẫn cái giường ấy. Vẫn cái ghế ấy. Vẫn cái tủ lạnh mini được dùng thay cho tủ đầu giường. Quần áo bẩn của anh vẫn vứt bừa trên sàn. Bồn tắm nhà anh vẫn quá nhỏ để có thể tắm cho thoải mái và anh vẫn chỉ có hai cái khăn tắm và năm cái khăn mặt.

Anh vẫn giữ cái bàn chải đánh răng của tôi.

Anh vẫn chạm vào tôi như thể tôi là thứ quý giá nhất trên cõi đời này.

Và tôi yêu từng giây phút ở bên anh.

Sau hai tiếng trở lại với thế giới loài người, tôi có cảm giác như chẳng có gì thay đổi. Nhưng tôi biết đó không phải là sự thật và hai tiếng vừa qua tôi tự cho phép mình giả vớ nghĩ như vậy.

Sau khi đã ôm hôn nhau đủ và chắc chắn rằng tôi sẽ không biến mất như một ảo ảnh, chúng tôi ngồi khoanh chân trên giường ăn kem, trên tay mỗi đứa là một chiếc thìa nhựa.

“Em đã làm cách nào vậy?” Anh Tod múc thêm kem từ cốc của mình đổ sang cho tôi. “Ý anh là, anh hiểu vì linh hồn của em ngay từ đầu đã không còn là của em, phải công nhận là siêu thông minh, nên mọi thỏa thuận của em với lão ta trở nên vô hiệu. Nhưng chẳng phải như thế cũng đồng nghĩa với việc lời hứa mãi mãi không động vào chúng ta của lão ấy cũng không còn tác dụng sao?”

Tôi khoan khoái nhâm nhi thìa kem mát lạnh trên tay, trước khi ăn mừng thắng lợi từ Cõi Âm trở về bằng pizza và để mặc cho kem tan chảy từ từ trong miệng. Đã lâu lắm rồi tôi mới được nếm một thứ gì đó ngọt ngào như thế.

Nhưng đột nhiên thìa kem trong miệng tôi trở nên đắng nghét bởi cái ký ức mà câu hỏi của anh vừa gợi lại.

Đây là một trò chơi chữ, cơn giận dữ bé nhỏ ạ! Hãy coi như cô đang xây dựng một cái lồng được làm từ những lời hứa hẹn, và cô phải làm sao để Avari tin rằng những cái chấn song mà hắn ta nhìn thấy giữa hai người đang nhốt chặt cô ở bên trong. Sau đó chỉ đến khi quay đầu nhìn lại, hắn mới sực nhận ra chính hắn mới là kẻ đang ở trong lồng, còn cô đang đứng ở bên ngoài theo dõi hắn, như một người tự do.

“Ira đã dạy em cách thương lượng.” Nhưng chỉ sau khi hắn và tôi thống nhất được các điều khoản với nhau. “Điểm mấu chốt là phải tách yêu cầu của em ra thành hai thỏa thuận riêng biệt. Thỏa thuận thứ nhất là Avari sẽ thả bố em ra để đổi lấy linh hồn bất tử của em. Vì linh hồn đã không còn thuộc về em nên thỏa thuận ấy coi như là vô hiệu, và nếu vẫn đang nắm bố em trong tay, lão ta hoàn toàn có quyền từ chối thả ông ra. Nhưng Avari không còn giữ bố em nữa và vì thỏa thuận thứ hai của bọn em vẫn đang có hiệu lực nên lão ta sẽ không bao giờ có được bố em.”Anh Tod đặt chai xi-rô lên nóc tủ lạnh rồi quay sang hỏi tiếp. “Thế thỏa thuận thứ hai là gì?”

Nước chảy tong tỏng từ mái tóc vừa gội của tôi, làm ướt cả áo phông tôi mượn của anh. Tôi ăn thêm một thìa kem nữa và thè lưỡi liếm chỗ ca-ra-men dính trên môi dưới. “Đơn giản thôi. Em bắt lão ta hứa rằng sau khi có được linh hồn của em, lão ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ liên lạc với mọi người nữa. Lão ấy đúng là đã có được linh hồn của em và vì không có điều khoản nào nói về trường hợp lão ta để mất nó nên giao kèo của bọn em vẫn giữ nguyên hiệu lực.”

Anh Tod mỉm cười nhìn tôi thán phục. “Em có lẽ là cô gái thông minh nhất mà anh từng gặp.”

Tôi bật cười, nhón tay bốc một miếng hạt điều trong cốc kem. “Có mà quỷ quyệt thì có.”

“Đã bao giờ anh nói với em là em có một bộ óc rất quyến rũ chưa nhỉ?”

“Cuối cùng cũng có người chịu thích em vì bộ óc của em.”

“Anh thích tất cả con người em. Mãi mãi là như vậy. Anh chỉ cần mình em là đủ.” Anh nhìn vào mắt tôi và một lần nữa tôi lại chìm đắm trong đôi mắt xanh thẳm của anh. “Anh sẽ không bao giờ để em đi đâu nữa.”

“Anh đã nói gì với mọi người?” Tôi vét nốt chỗ kem còn lại trong cốc và suýt thì vấp phải Styx, lần thứ tư trong vòng 15 phút qua. Kể từ lúc chúng tôi hiện ra trong phòng khách nhà tôi, cô nhóc ấy đã dính chặt lấy tôi không rời. Tôi thấy mừng vì giống như anh Tod, Styx không hề thay đổi tẹo nào sau bốn năm vắng tôi.

Điều tương tự không thể nói về những người khác, nếu chiếu theo những bức ảnh tôi nhìn thấy trong phòng Emma, căn phòng trước đây của tôi. Hai cái giường đơn đã được thay bằng một cái giường đôi, và toàn bộ đồ đạc của tôi được đóng gói cẩn thận trong những cái thùng giấy đằng sau tủ.

Họ vẫn chưa quên tôi. Họ chỉ cất tôi vào một góc. Nhìn những cái thùng ấy lại khiến tôi nhớ lại cái ngày tôi giúp Emma đóng gói đồ đạc để bắt đầu một cuộc sống mới. Không ngờ giờ đến lượt tôi là người phải làm điều đó. Cảm giác ấy thật khó tả.

“Anh bảo với mọi người là anh có một chuyện cần tuyên bố.” Anh Tod nhún vai nói. “Anh đoán mọi người đang nghĩ là anh muốn tuyên bố về chuyện nghỉ hưu.” Với một thần chết, điều đó có nghĩa là cái chết cuối cùng. “Và anh cũng đã nghĩ tới chuyện đó thật.”

Tôi thả cái thìa vào trong bồn rửa bát, nhíu mày nhìn anh. “Cuộc sống khi không có em quá khó khăn, Kaylee ạ. Anh không thể quên được em và anh không biết phải làm thế nào để tồn tại mà không có em. Nếu chưa từng gặp em, có lẽ anh sẽ vẫn ổn.” Anh nói tiếp. “Ý anh là những người cả đời chỉ sống trong bóng tối sẽ không biết là mình đang bỏ lỡ Mặt Trời, đúng không? Nhưng một khi em đã nhìn thấy Mặt Trời. Một khi em đã chứng kiến nó chiếu rọi cả thế giới… một khi em đã cảm nhận được sức nóng của nó ở quanh mình… trong người mình…” Anh vỗ nhẹ vào lồng ngực. “Em sẽ không thể nào quay lại sống trong bóng tối khi Mặt Trời biến mất.”

“Em xin lỗi.” Tôi đặt cốc kem xuống bệ bếp và quàng tay ôm lấy cổ anh. “Em rất mừng vì anh không làm chuyện gì dại dột.”

“Anh đã suýt làm như thế. Anh đã bắt đầu trượt dài và nếu không nhờ mẹ anh và Emma có lẽ giờ anh đã đánh mất phần lớn các cảm xúc con người của mình.”

“Emma á? Anh và Emma?” Tôi hơi lùi lại ra phía sau và tim tôi đau nhói. Bốn năm là một khoảng thời gian dài và họ dù gì cũng vẫn là con người. Hơn nữa chính tôi đã rời bỏ họ, khiến họ nghĩ rằng tôi đã chết, và họ có quyền bắt đầu cuộc sống mới. Hoặc ít nhất cũng là thử bắt đầu một cuộc sống mới…

Hai mắt anh Tod mở to và rồi anh bật cười, kéo tôi về phía anh. “Không phải như em nghĩ đâu. Emma có bạn trai rồi. Bạn của Luca, và cũng là một người gọi hồn giống như Luca. Hai người đó đã ở bên nhau được gần ba năm nay rồi.”

“Anh chàng trong bức ảnh trong phòng cậu ấy ý ạ?” Trông họ rất hạnh phúc. Rất… đời thường. Emma xứng đáng có một cuộc sống bình thường như bao người khác.

“Ừ. Cậu ta cũng ổn lắm. Và quan trọng là cậu ta yêu Emma và biết cách giúp cô ấy kiểm soát năng lực syphon của mình. Nhưng kể cả nếu không có những chuyện đó…” Anh Tod nắm lấy hai tay tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Trái tim và linh hồn anh cũng đã thuộc về em từ lâu rồi, Kaylee Cavanaugh, và điều đó chưa bao giờ thay đổi, kể cả khi anh nghĩ rằng đã mất em mãi mãi. Emma và anh chỉ là bạn. Ngoài em ra không còn ai khác. Cũng tức là cơ thể này…” Anh lùi ra sau, giang rộng hai tay, và nhe răng cười rất tươi.“… đã bị bỏ phí suốt bốn năm trời.”

Tôi bật cười thành tiếng và kéo anh lại hôn. Chúng tôi cứ đứng hôn nhau như vậy cho tới khi nghe thấy tiếng ô tô dừng lại trước cửa. Và trái tim tôi cũng dừng lại theo nó. “Đến rồi.” Ít nhất là một người, bởi tôi chỉ nghe thấy một tiếng xe.

Tôi chạy ra cửa sổ đằng trước và hé mắt nhìn qua tấm rèm. Cửa xe mở ra và tôi gần như không nhận ra người thanh niên vừa bước xuống khỏi xe. Anh ấy có mái tóc bù xù đậm chất nghệ sỹ của anh Nash nhưng tôi không nhìn thấy đôi mắt bởi nó đang được giấu đằng sau cặp kính râm to sụ. Và anh ấy trông có vẻ… cao lớn hơn.

Tim tôi quặn thắt lại.

Anh Nash đã trưởng thành, điều mà anh Tod và tôi sẽ không bao giờ có được. Giờ anh ấy đã 22 tuổi và mặc dù đang được tận mắt nhìn thấy anh ấy nhưng tôi vẫn không dám tin vào mắt mình.

Cánh cửa xe bên cạnh mở ra và hai mắt tôi như muốn nhảy ra khỏi tròng khi nhìn thấy Sabine.

Chị ta cũng đã trưởng thành và vô cùng xinh đẹp. Một vẻ đẹp của sự chín chắn và đầy tính tự chủ. Nhưng quan trọng hơn cả, trông chị ta… rất hạnh phúc. Điều duy nhất không thay đổi ở chị ta là cái viền mắt đen và chiếc quần ka-ki trễ nải, đầy chất chơi.

“Không thể tin được!” Tôi thì thào thốt lên và anh Tod vòng một tay ôm lấy eo tôi.

“Trông họ khác xưa nhiều đúng không em?” Anh nhún vai. “Mọi người đều đã trưởng thành hết rồi.”

“Họ vẫn ổn chứ?”

“Ừ. Ổn hơn là anh tưởng.” Anh hôn nhẹ lên tóc tôi và kéo tôi sát về phía mình. Đúng lúc đó, cánh cửa sau mở ra và trái tôi gần như ngừng đập.

Emma.

Cơ thể của Lydia cũng đã trưởng thành và Emma trông có vẻ đã quen thuộc với cơ thể cô ấy. Mái tóc ngắn khiến cậu ấy trông khỏe khoắn và năng động hơn hẳn. Cánh tay cậu ấy rám nắng và xem ra cậu ấy cuối cùng cũng đã biết cách ăn mặc thế nào cho phù hợp với cơ thể mới này.

Tôi vẫn đứng nhìn theo cậu ấy khi anh Nash gõ cửa và đi thẳng vào trong nhà mà không cần dùng đến chìa khóa. “Peter Pan? Anh đến rồi à?”

Sabine đi ngay đằng sau anh và qua cái cách ánh mắt họ nhìn xuyên qua chúng tôi, tôi hiểu rằng họ chưa hề nhìn thấy chúng tôi. Tôi không cố tình tàng hình để tạo bất ngờ hay gì khác. Đơn giản là vì tôi vẫn chưa sẵn sàng.

“Kay ơi?” Anh Tod gọi và hiển nhiên không ai nghe thấy tiếng anh ấy ngoài tôi. “Em sẵn sàng chưa?”

Tôi gật đầu và hít một hơi thật sâu chuẩn bị tinh thần.

Anh Tod hắng giọng. Anh Nash và Sabine quay đầu nhìn về phía chúng tôi, đúng lúc Emma đẩy cửa bước vào trong nhà.

Trong một phút, cả ba người họ lặng người đi vì sốc.

Anh Nash giật vội cặp kính râm ra, đôi mắt nâu lục nhạt của anh mở to và tĩnh lặng như tờ. Cái túi trên tay Emma rơi phịch xuống đất, làm Styx giật mình tránh vội ra xa. Bên cạnh anh Nash, Sabine nhoẻn miệng cười rất tươi. Chị ta là người đầu tiên dám tin vào mắt mình và tôi không hề bất ngờ về điều đó.

“Kay?” Chị ta bước tới ôm chầm lấy tôi, trong khi tôi cố lờ đi sự thật là chị ta đã cao thêm ít nhất 5 phân kể từ lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Giờ chị ta cao hơn tôi phải gần một cái đầu và chỉ còn kém anh Nash vài phân. “Là cô thật đấy à?”

Anh Tod bật cười. “Tôi cũng đã hỏi cô ấy câu đó suốt ba tiếng vừa rồi. Là Kay thật đấy. Lành lặn và nguyên vẹn.”

“Vậy là tốt rồi.” Sabine buông tôi ra, miệng cười rạng rỡ.

“Mình… Mình không…” Emma lắp bắp không thành câu. Cậu ấy cũng đã cao lên và giờ ngang ngửa bằng tôi. Tôi giang tay ôm chầm lấy cô bạn thân. “Làm thế nào…?”

“Kay vẫn chưa chết. Ông Levi đã nói dối chúng ta.” Giọng anh Tod vẫn đầy hằn học khi nói về chuyện đó, nhưng tôi cũng không thể trách được anh ấy.

“Là em nhờ ông ấy làm vậy mà.” Tôi đính chính lại, tay vẫn ôm chặt lấy Emma. Tôi không muốn buông cậu ấy ra. Tôi vẫn chưa sẵn sàng. Và cậu ấy cũng vậy. “Em biết nếu mọi người biết việc em định làm, chắc chắn mọi người sẽ đi tìm em.”

“Đi tìm cô ở đâu?” Sabine nhíu mày hỏi và qua ánh mắt của chị ta tôi hiểu chị ta đã đoán được phần nào câu trả lời.

“Cõi Âm.” Anh Tod nói giúp tôi cái phần tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói ra thành lời. “Cô ấy đã tự nộp mình. Một hành động mới nghe qua tưởng chừng như vô cùng dại dột và ngu ngốc nhưng nếu mọi người nghe các điều khoản cô ấy đã thỏa thuận với lão Avari sẽ thấy là cực kỳ thông minh.”

“Cậu đã tự nộp mình? Cho lão Avari?” Chỉ nhắc tới cái tên đó thôi cũng đủ khiến Emma rùng mình. Cậu ấy không nói ra nhưng tôi biết đằng sau vẻ ngạc nhiên và bối rối kia cậu ấy đang băn khoăn những gì. “Vậy là cậu đã ở bên đó suốt thời gian qua à? Cậu đã bị…? Lão ấy đã…?” Mặt cậu ấy tái mét, bàng hoàng hiểu ra tôi đã ở đâu và phải trải qua những gì suốt bốn năm qua. Và tại sao tôi lại làm như thế.

“Ôi, Kay!” Sabine cũng thì thào thốt lên.

“Cậu có chắc là cậu không sao không?” Emma rưng rưng nước mắt hỏi tôi. “Làm thế nào mà cậu vẫn có thể lành lặn trở về thế này?”

“Mình đã có một giao kèo với Ira. Mình trao cho hắn mọi thứ của mình…” Phần lớn là sự đau đớn và cơn giận dữ. “Và chỉ giữ lại… chút ý thức cho bản thân.” Tôi nhún vai tỏ ra không có gì là to tát nhưng có vẻ như chẳng ai tin tôi.

“Ira.” Sabine hất mái tóc dài đen nhánh ra đằng sau. “Lâu lắm rồi mới lại nghe thấy cái tên đó. Và cô đã thuyết phục được tên quỷ của phẫn nộ hút hết sự điên loạn ra khỏi người cô?”

“Đó là thỏa thuận đôi bên cùng có lợi mà. Ngoài ra Ira sẽ còn được nhâm nhi cơn thịnh nộ của lão Avari trong nhiều thế kỷ tới. Và đấy mới thực sự là nguyên nhân hắn chấp nhận đề nghị của tôi.” Tôi chớp mắt và lắc đầu, thay đổi chủ đề. “Thôi, nói về Cõi Âm thế đủ rồi. Từ giờ chúng ta không còn phải lo nghĩ về nó nữa.” Tôi đã dành bốn năm địa ngục của mình để đảm bảo điều đó. “Giờ hãy nói về mọi người đi! Ai cũng… trưởng thành hết rồi!”

Emma cười phá lên. “Ừ. Cậu đã bỏ lỡ buổi prom cuối cấp. Và… mọi thứ.”

“Cậu vào đại học rồi đúng không?” Khi nãy anh Tod đã kể cho tôi nghe nhưng tôi vẫn muốn được nghe từ chính miệng cậu ấy.

“Ừ. Mình đang là sinh viên năm thứ 2 trường ĐH A&M. Nhưng hai người kia sắp tốt nghiệp rồi.” Emma chỉ về phía Sabine và anh Nash. Ánh mắt tôi dừng lại ở chỗ anh. Nãy giờ anh vẫn đứng im một chỗ. Nãy giờ anh vẫn chưa nói một câu nào. Anh vẫn đang lặng người nhìn tôi, cái kính râm nằm lăn lóc trên sàn.

“Anh Nash?”

Anh chớp mắt và các vòng xoáy trong mắt anh bắt đầu chuyển động. Tôi bước lại gần anh, còn anh vẫn lặng lẽ quan sát tôi. Như thể vẫn chưa dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Tôi chủ động thu dần khoảng cách giữa anh và tôi, sau đó kiễng chân vòng tay ôm lấy anh.

Cảm giác ôm anh bây giờ có chút… khang khác. Anh cao lớn hơn. Vững chãi hơn.

Và khỏe mạnh hơn.

Từ từ, anh đưa tay lên ôm lấy tôi. Càng lúc càng chặt. May mà tôi không cần thở. Cả người anh rung lên bần bật trong tay tôi, nước mắt anh rơi ướt đẫm vai áo tôi.

“Không sao đâu anh.” Tôi vỗ về an ủi anh. “Em không sao rồi mà, Nash.”

Phải mãi một lúc sau anh mới chịu buông tôi ra và giơ tay lên lau nước mắt.

“Em biết không, còn nhiều cách đơn giản hơn để khiến người yêu cũ quên mình, Kay ạ. Em không phải giả vờ chết những hai lần đâu.”

Tôi bật cười trong làn nước mắt và vòng tay ôm anh lần nữa. Sau đó tôi đi vào trong bếp lấy sô-đa cho mọi người, đồng thời để ổn định lại tinh thần của bản thân. Tôi không muốn họ nhìn ra sự gượng gạo trong mắt tôi.

Bốn tiếng trước tôi thậm chí còn không biết tên mình là gì. Tôi hoàn toàn không nhớ gì về sự tồn tại của thế giới này.

Và giờ…

Tôi quay lại và nhìn thấy mọi người đang chăm chú nhìn tôi. Quá bối rối, tôi cầm cốc sô-đa lên uống một hơi dài, để kéo dài thời gian. Để nghĩ xem mình nên nói gì tiếp theo.

Anh Tod nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, mỉm cười động viên tôi. Mặc dù không thốt ra thành lời nhưng tôi hiểu anh ấy đang muốn nói với tôi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Rằng cùng với thời gian, tôi sẽ tìm lại được mọi thứ trước đây. Rằng thế giới có thể đã thay đổi nhưng anh ấy thì không.

Tôi nhận ra trốn tránh không phải là cách, và tôi cần phải đối diện với những thay đổi đó.

“Mọi người trông ai cũng khác quá!” Tôi ngập ngừng lên tiếng. “Kể cho mình nghe xem bốn năm qua đã xảy ra những chuyện gì nào!”

“Nói chung là mọi chuyện rất tốt.” Emma nói. “Mình đã có bạn trai.”

“Một anh chàng gọi hồn giống như Luca đúng không? Mình nghe nói rồi!”

Nụ cười của cậu ấy tỏa sáng như ánh Mặt Trời ló ra sau đám mây. “Tên anh ấy là Chad. Anh ấy biết mình là ai và tại sao lại… ở đây.” Trong cơ thể của Lydia, tất nhiên rồi. “Anh ấy biết sự thật đó nhưng không hề sợ hãi.”

“Em tưởng dễ mà dọa được một người gọi hồn à?” Anh Tod đưa cho anh Nash và Sabine mỗi người một cốc nước. Giờ chúng tôi đã tụ tập hết vào trong bếp và quanh cái bàn ăn. “Họ có khác gì thần chết đâu, chỉ có điều năng lực ấy chẳng biết để làm gì.”

“Ai bảo anh là không!” Emma huých vai chọc anh Tod. “Ít ra anh ấy cũng đã tốt nghiệp đại học. Anh ấy định sẽ làm giáo viên.”

“Hy vọng không phải ở Eastlake chứ?” Tôi mỉm cười, cố gắng hòa mình vào câu chuyện về một người chưa gặp bao giờ. “Nghe nói nơi đó nguy hiểm lắm.”

“Hết nguy hiểm rồi. Kể từ sau khi em… chết.” Anh Nash nhíu mày nói. “Sau khi em đi mọi thứ đột nhiên… kết thúc.”

“Nhưng nói thế không có nghĩa là tại vì em mà mọi thứ thành ra như vậy.” Anh Tod đính chính. “Đám tà ma chịu rời khỏi Eastlake là nhờ em, bởi vì em đã chấp nhận trả giá để đuổi chúng đi.” Nụ cười lại quay trở lại trên môi anh. “Em không chỉ dọn sạch ngôi trường của mình, mà em còn tạo ra kỳ tích: Cuối cùng cũng có một mara tốt nghiệp được trung học!” Anh chìa tay chỉ về phía Sabine và chị ta cười phá lên.

“Ừ.” Cô nàng mara lại hất tóc ra sau vai. “Trường học khi không bị đám tà ma rình rập đã buồn tẻ lại càng buồn tẻ hơn. Ngoài việc học ra cô chẳng biết làm gì.”

“Điểm GPA cô ấy đạt được hẳn 3.4 đấy.” Anh Nash giọng đầy tự hào. “Và nếu chịu đi học thường xuyên có khi cô ấy phải được 4.0 là ít.”

Sabine nhún vai. “Phí thời gian chết đi được. Cũng may là chỉ còn hai bài kiểm tra nữa thôi là tụi này tốt nghiệp rồi. Chắc hai tuần nữa là xong.”

Tim tôi lại nhói đau khi nhận ra rằng ngoài tôi và anh Tod ra, tất cả mọi người đều đã trưởng thành. Tôi còn đang chưa lý giải được tại sao điều đó lại khiến tôi khó chịu, mặc dù trong thâm tâm tôi vẫn đang rất mừng cho họ thì nghe thấy tiếng cửa trước mở ra. Tôi quay lại và thấy chị Sophie đang đứng sững người trước cửa, nhìn tôi chằm chằm như đang nhìn thấy ma.

Luca đẩy chị ấy vào bên trong rồi quay lưng khép cửa lại. “Thấy chưa, anh đã bảo rồi mà.” Cậu ấy cúi xuống nói thầm vào tai chị ấy và tôi bật cười. Hiển nhiên là cậu ấy biết rồi. Có lẽ cậu ấy đã biết ngay khi tôi vừa đặt chân qua thế giới loài người.

“Rất vui được gặp lại cậu.” Luca bước tới ôm chầm lấy tôi. “Thiếu cậu mọi việc ở văn phòng cứ rối tung cả lên.”

“Cậu vẫn làm việc cho bà Madeline à?”

Cậu ấy gật đầu cười. “Và cậu cũng vậy. Bà Madeline nói muốn cậu quay trở lại làm việc vào cuối tuần này và bà ấy cũng nhờ mình nói với cậu Chào mừng quay trở lại.”

Đột nhiên tôi thấy lòng mình bỗng ấm áp trở lại. Ít nhất vẫn còn có một nơi dành cho tôi, kể cả nếu đó không phải là đại học cùng với anh Nash, Sabine và Emma.

Hơn nữa, trường A&M cũng không phải quá xa. Tôi chắc chỉ mất hai giây là tới được đó.

“Kaylee?” Giọng chị Sophie nghe rất lạ. Có phần mong manh, dễ vỡ. “Sau những gì đã được chứng kiến suốt bốn năm qua đáng nhẽ chị không nên thấy ngạc nhiên mới phải. Nhưng phải thừa nhận là… chị đã không tin lời Luca khi anh ấy nói là em đã trở lại.”

Nói rồi chị ấy bước tới ôm tôi và tôi thấy mừng vì chị ấy không thay đổi nhiều lắm như những người khác. Nhưng dẫu sao chị ấy cũng là người trẻ nhất trong đám chúng tôi, mặc dù giờ tuổi của chị ấy đã nhiều hơn tôi. “Và đừng lo lắng về mái tóc của em. Cứ để cho chị. Chỉ cần ba tiếng thôi, trông em sẽ lại ngon nghẻ như xưa.”

Tôi bật cười phá lên.

Một tiếng tiếp theo thật khó tả đối với tôi. Họ thay phiên nhau đặt những câu hỏi mà tôi không hề muốn trả lời về quãng thời gian của tôi ở bên Cõi Âm, và tôi lại càng nhớ Alec hơn bao giờ hết. Chỉ có anh ấy mới hiểu được sự im lặng của tôi.

Mọi người nhanh chóng nhận ra sự không thoải mái của tôi và lập tức đổi chủ đề. Họ kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về trường học và các buổi tiệc tùng, về công việc và những người bạn mới… Tôi bật cười với những câu chuyện tôi không thực sự hiểu, thông cảm với những nỗi thất vọng mà tôi chưa từng trải qua. Không thể tin được quá nhiều thứ đã thay đổi kể từ ngày tôi rời khỏi đây, trong khi tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày cuối cùng của mình ở thế giới loài người như thể nó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

Chúng tôi đang chia nhau những lát bánh sinh nhật mà anh Tod vừa mua bởi tôi đã bỏ lỡ bốn cái sinh nhật thì một chiếc xe khác dừng lại trước cửa.

Cái đĩa trên tay tôi rơi phịch xuống bàn khi cánh cửa phòng bếp mở ra. Cô Harmony há hốc mồm nhìn tôi trân trối.

“Ôi Chúa ơi…”

Tôi nhảy xuống khỏi ghế và chạy tới ôm chầm lấy cô. Để rồi lùi vội ra đằng sau khi nhận ra cái bụng tròn vo đang xen vào giữa hai chúng tôi. “Cô đang có…?” Tôi trợn tròn mắt nhìn cô và cô gật đầu, khuôn mặt sáng bừng hạnh phúc.

“Là một bé gái.”

“Bọn bác dự định sẽ gọi con bé là Kaylee.” Tiếng bác Brendon vang lên và tôi ngẩng mặt lên, thấy bác đang đứng ở bậu cửa hai mắt rưng rưng nhìn tôi.

Bác Brendon bước tới ôm ghì tôi vào lòng. Phải tới khi bác buông tôi ra, tôi mới nhận ra cặp nhẫn cưới trên tay bác và cô Harmony. “Sao nãy giờ không ai nói gì với tôi thế?” Tôi giả vờ nổi giận nhưng không thành công bởi nãy giờ miệng tôi vẫn đang cười ngoác ra tới tận mang tai.

Chị Sophie tủm tỉm cười. “Bố sẽ giết chị nếu để lỡ vẻ mặt vừa rồi của em. Vậy là… chúng ta sắp có thêm một đứa em gái. Cảm giác hơi khó tả đúng không?”

“Siêu tuyệt ý!” Tôi quay sang hỏi cô Harmony. “Bao giờ thì cô sinh?”

“Ba tháng nữa. Mọi người đang rất nóng lòng chờ bé ra đời. Căn phòng cũ của cháu ở nhà bác Brendon đã được sửa thành phòng em bé rồi.”

“Nói về chuyện em bé…” Emma chìa điện thoại ra cho tôi xem bức ảnh một cậu nhóc đang cười tít mắt. Thằng bé có đôi mắt của chị Traci và mái tóc nâu xoăn tít của thầy giáo dạy Toán cũ của tôi.

Tôi cầm điện thoại và nhìn chằm chằm vào bức ảnh. “Ôi, Emma, thằng bé đáng yêu thế!”

“Ừ. Yêu lắm ý. Nhờ có linh hồn mà cậu đưa cho nên thằng bé mới có thể sống được như bây giờ.”

Tôi đã để lại hướng dẫn trong lá thư từ biệt của mình cho cô Harmony, và cầu xin cô dùng linh hồn mà tôi để lại để giúp hai mẹ con chị Traci. “Tên thằng bé là gì?”

“Anh đã gợi ý là Damien.” Anh Tod nói, trong khi Emma dạy tôi cách xem ảnh trên máy điện thoại, một công nghệ mà tôi đã bỏ lỡ trong thời gian lưu lạc bên Cõi Âm. “Nhưng chẳng ai chịu nghe.”

“Caleb. Thằng bé đáng yêu lắm nhưng cũng nghịch kinh.”

“Thế thì em phải xem lại xem trên đầu nó có cái bớt nào hình 666 không.”

Emma lại đập cho anh Tod một cái vào vai và tôi biết họ đang nói đùa với nhau một câu đùa gì đó mà tôi không hiểu.

“À, 666 là dấu ấn của quỷ sa-tăng.” Anh Tod nhe răng cười giải thích với tôi.

“Trẻ con nó thế đấy, nhất là con trai, lại càng nghịch.” Cô Harmony nói. “Hai đứa nhà cô cũng thế thôi.” Cô mỉm cười nhìn hai cậu con trai.

“OK, tôi về rồi đây. Có chuyện gì…?”

Tôi lặng người trước giọng nói thân thương mà tôi cứ ngỡ cả đời này sẽ không bao giờ còn được nghe lại. Tôi quay lại và thấy bố đang đứng sững sờ nhìn tôi, miệng không thốt nên lời.

“Kaylee?” Phải mãi một lúc sau bố mới nghẹn ngào bật ra được một tiếng. Nước mắt bắt đầu chan chứa trong mắt tôi. “Có phải con không? Là con thật à?”

Anh Tod lại bật cười. “Bọn cháu đã hỏi em ấy câu đấy cả ngày hôm nay.”

Bố chạy tới ôm chầm lấy tôi, gần như nhấc bổng cả người tôi lên khỏi mặt đất. Tôi nhận ra bố vẫn đang mặc cái áo sơ mi mà tôi đã giục bố vứt đi không biết bao nhiêu lần.

“Là con đây.” Tôi gục đầu vào vai bố khóc nức nở. “Con xin lỗi vì đã bắt bố chịu đựng suốt thời gian qua.”

“Kaylee, con đâu có lỗi gì đâu.” Bố tôi nói qua làn nước mắt.

“Con đã nói dối bố.” Tôi sụt sùi thú nhận. “Con đã trốn học, đã liên lạc với đám tà ma và đánh thuốc bạn trai mình. Con đã đi qua Cõi Âm mà không xin phép và con đã về muộn so với giờ giới nghiêm tới tận bốn năm. Con hoàn toàn có thể hiểu nếu bố phạt cấm túc con, cộng dồn cho cả bốn năm.”

Bố tôi cười khùng khục, nước mắt chảy xuống cằm. “Có phải bố phải làm vậy mới giữ được con ở đây không?”

Tôi lắc đầu. Bố lại kéo tôi vào lòng ôm thật chặt và tôi ngả đầu lên vai bố. “Lần này dù bố có đuổi con cũng không đi đâu hết.”

Bố con tôi cứ đứng ôm nhau khóc như vậy trong vài phút, cho thỏa lòng mong nhớ suốt bốn năm qua.

Cuối cùng, khi bố buông tôi ra, tôi quay lại nhìn gương mặt của từng người trong phòng một lần nữa. Những người tôi yêu quý. Những người tôi sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ. Cả căn phòng nhòe đi trong làn nước mắt. “Không thể tin được là con đang ở đây. Ở cùng với mọi người như thế này.”

“Ừm…” Chị Sophie khoanh tay lại trước ngực, nhướn mày nói với tôi. “So với mấy loài sinh vật kỳ dị bên Cõi Âm, hay việc bị tà ma nhập vào, hay việc chết đi sống lại, thậm chí cả việc một người 80 tuổi vẫn có thể mang thai thì sự xuất hiện của em ngày hôm nay vẫn là điều khó tin nhất.”

“Sophie…” Bác Brendon nghiêm giọng cảnh cáo nhưng chị ấy lắc đầu nói tiếp.

“Con có điều muốn nói và đứng ai ngắt lời con.” Nói rồi chị ấy quay ra nhìn tôi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần nghe những lời bình luận có ý tốt nhưng đầy tính công kích của chị ấy về mái tóc, khuôn mặt hay thậm chí là cái áo phông tôi đang mượn tạm của anh Tod. Nhưng trái ngược với phỏng đoán của tôi, chị ấy đã mỉm cười và liếc một vòng quanh phòng. “Chị nghĩ mình đang nói thay cho tất cả mọi người khi nói rằng… chào mừng em trở về nhà, Kay.”

“Anh có chắc không?” Tôi gọi với ra qua cánh cửa phòng tắm. Tôi quay người lại và nhìn cái gương nhỏ xíu treo trên tường. Chiếc váy đính sequin của tôi đang lấp lánh dưới ánh đèn phòng tắm.

“Anh chắc mà. Em ra đi.”

“Trông em cứ ngu ngu thế nào ý.” Tôi đẩy cửa bước ra, để rồi khựng lại nhìn thấy anh. “Nhưng trông anh…” Tôi liếc một dọc từ đầu đến chân và dừng lại trước cái cà vạt màu vàng, nổi bật trên bộ tuxedo màu đen lịch lãm của anh. “Trông anh siêu đẹp ý.”

“OK.” Anh ngượng ngùng gật đầu. “Mặc dù lời khen của em nghe có hơi nữ tính nhưng miễn em không chê là được. Trông em cũng rất tuyệt. Xem ra màu vàng có vẻ hợp với hai chúng ta đấy.” Anh giơ ngón tay ra hiệu cho tôi xoay một vòng và tôi ngoan ngoãn làm theo lời anh. Khoe với anh chiếc váy prom tôi chưa bao giờ có cơ hội được mặc.

Tôi cảm thấy thật xinh đẹp nhưng có phần ngốc ngếch khi trưng diện như thế này chỉ để cho tôi và anh ngắm. “Anh hãy nói lại cho em nghe tại sao chúng ta lại phải mặc trang phục prom của bốn năm trước trong phòng ngủ của anh?”

“Chúng ta đang bù đắp lại cho quãng thời gian đã mất.” Anh luồn tay qua eo tôi và tôi cũng vòng tay ôm lấy cổ anh. “Chúng ta sẽ làm tất cả những gì em đã bỏ lỡ trong thời gian qua.”

Tôi đắm đuối nhìn vào mắt anh. “Thế thì mất nhiều thời gian lắm.”

Anh bắt đầu đung đưa và tôi đung đưa theo anh. Tôi chẳng thấy có vấn đề gì khi không có nhạc, bạn bè, bàn tiệc, hay những ánh đèn nhấp nháy. Bởi chúng tôi đã có hai thứ quan trọng nhất của một buổi prom mang đậm tính chất cá nhân – hai nhân vật chính là tôi và anh. Và những bộ quần áo đẹp.“Anh mặc kệ là bao lâu, chỉ cần được ở bên em là anh thấy mãn nguyện rồi, Kay ạ.” Anh âu yếm nhìn tôi nói. “Vũ trụ nợ chúng ta một sự vĩnh cửu. Và sự vĩnh cửu của chúng ta bắt đầu từ bây giờ.”

HẾT