Style Vợ Đáng Yêu

Chương 37: Cánh chim vững chắc




Editor: Serena Nguyen

Mọi việc có lần đầu tiên tất nhiên sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, trừ hai ngày cuối tuần về nhà theo thường lệ, Đa Bảo hầu như đều ở nhà Giang Mộ Hi, hai người coi như là chính thức tiến vào trạng thái ở chung.

"Chậc chậc chậc, Hứa Đa Bảo cậu quá hưởng thụ, câu được con rùa vàng to đùng còn mỗi ngày chung giường chung gối với anh ta, cuộc sống thật dễ chịu!" Hôm nay lúc ăn cơm trưa, Bát Bảo nhạo báng Đa Bảo.

"Đúng vậy! Đa Bảo, Giang thiếu gia nhà cậu được bao nhiêu thiếu nữ mơ ước chứ, cậu cứ lặng yên không một tiếng động bắt cóc anh ấy khiến bọn tớ tan nát cõi lòng rời đầy đất! Toàn bộ rơi đầy đất!" Tứ Hỉ đang ăn cơm cũng gia nhập bát quái.

"Kỹ thuật của Giang gia nhà cậu như thế nào? Mau tới cung cấp thông tin độc quyền!" Bát Bảo nói đến đây lại bắt đầu phát bệnh bựa rồi, Đa Bảo nghe được thiếu chút nữa sặc cơm.

Quý trọng tính mạng, cách xa bạn xấu!

"Các cậu...... Các cậu đúng là vô duyên vô lại không phải người, ăn cơm của các cậu đi!" Đa Bảo khinh bỉ nhìn hai cô một cái bất mãn nói móc.

"Hứa Đa Bảo cậu có đàn ông là bắt đầu ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng à! Còn chưa có gả cho anh ấy đâu, gả cho thì không trông cậy được gì rồi!" Bát Bảo kêu gào.

"Mẹ kiếp, ai vì vài lợi ích mà bán đứng chị đây, chính cậu đó Bát Bảo, bây giờ cậu còn có mặt mo kêu gào với tớ hả, tớ dại người đàn ông của tớ đấy, sao nào, anh ấy dụ dỗ chút lợi nhỏ các cậu đã muốn làm phản đồ rồi, chị đây hiến tặng thân thể cho anh ấy rồi còn không thể nghĩ cho anh ấy chắc!" Đa Bảo chả thèm sợ Bát Bảo khua môi múa mép, cô đã có nhược điểm của các cô ấy rồi, người nào chọc giận cô, cô sẽ lôi chuyện cũ ra, lần nào cũng dùng được.

Quả nhiên Bát Bảo và Tứ Hỉ ngoan ngoãn ngậm miệng, chọc ai cũng được không có thể làm phát bực Đa Bảo, cô ấy là thái tử phi tương lai của Giang thị, cô tùy tiện ở Giang Mộ Hi bên gối thổi gió là có thể tạo phúc cho toàn bộ ký túc xá, chỉ là trêu chọc vậy, Đa Bảo đã nhờ các cô giữ bí mật quan hệ giữa cô ấy và Giang Mộ Hi, họ cũng vẫn kín miệng như bình, không hé ra nửa tin đồn, đạo lý này, họ vẫn biết, đánh chết họ cũng không gây chuyện cho Đa Bảo.

Đa Bảo cơm nước xong rời phòng ăn nhân viên trước, gọi điện thoại cho Cọc Gỗ nhà mình.

"Ơi?" Giang Mộ Hi biết mỗi buổi trưa Đa Bảo sẽ đúng giờ gọi điện thoại cho anh hỏi anh có ăn cơm hay không, cho nên nghe lúc điện thoại cũng như bình thường chờ Đa Bảo bắt đầu bài niệm kinh liên miên bất tận.

"A, vừa rồi em tự nhiên hắt xì ba cái, gọi điện thoại hỏi một chút có phải là anh đang nhớ em hay không." Hôm nay Đa Bảo không đi thẳng vào đề tài, lại còn đùa giỡn với anh, Giang Mộ Hi vừa họp xong từ phòng họp đi ra có vẻ mệt mỏi, nghe được giọng nói vui sướng của Đa Bảo, nhất thời trong lòng tràn đầy ấm áp.

Bỗng dưng dừng chân đứng tại chỗ khóe miệng bày ra nụ cười chết người.

Đoàn người sau lưng vốn đang đi bình thường lại thấy boss ở trước mặt đột nhiên dừng lại, trợ lý Trì cầm đầu nhất thời không kịp phản ứng, vội vàng dừng bước chân mới không có đụng vào anh, chỉ là Giang Mộ Hi là không bị anh ta đụng vào, thế nhưng anh ta lại bị nhân viên sau lưng đụng phải suýt nữa là ngã, còn phải duy trì khoảng cách giữa mình và boss để ngừa boss cũng bị đụng.

Boss à! Boss đáng kính của tôi, đừng dừng lại đột ngột như vậy chứ, làm tường thịt cũng rất đau đó!

Bên này, trợ lý Trì vẫn còn đang khổ sở làm tường thịt cho anh, bêb kia, Giang Mộ Hi vui vẻ, vẻ mặt lạnh lùng trong hội nghị biến mất, thay vào đó là vẻ cưng chiều vô hạn.

"Em ăn cơm chưa?" Nhẹ nhàng mở miệng hỏi bảo bối của anh.

"Ăn rồi, Mộ Hi, cơm của phòng ăn Giang thị vẫn là ngon nhất, anh điều mấy đầu bếp ở tổng bộ Giang thị tới công ty bọn em đi, như vậy ngày ngày em đều được ăn ngon, kaka ~" Đa Bảo nói chuyện điện thoại còn nhún nha nhún nhảy, hoạt bát như đứa trẻ.

"Ừ, được......" Giang Mộ Hi đồng ý luôn.

"Hả? em nói giỡn thôi, anh ăn cơm chưa?" Mặc dù Đa Bảo nói đùa nhưng Giang Mộ Hi không chút do dự trả lời khiến Đa Bảo vui vẻ không nhịn được mà cười.

"Một lát nữa, buổi tối anh có bữa tiệc sẽ về rất muộn, em về nhà ăn cơm rồi ngủ trước đi, không cần chờ anh." Giang Mộ Hi nói, giống như là chồng báo cho vợ của mình vậy, giọng nói tự nhiên.

"Vâng, anh uống ít rượu thôi đó." Đa Bảo cũng thân thiết dặn dò anh, sau đó lại quấn quit lấy anh nói vài lời rồi mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.

Thật thần kỳ, rõ ràng hai người mới chỉ vừa tách ra từ buổi sáng, bây giờ cô đã bắt đầu nhớ anh rồi, tình yêu là một loại độc dược, trước kia Đa Bảo không tin, hiện tại đã tin rồi.

Một mình đi thang máy về làm việc, cửa thang máy vừa mở cô đã chạm mặt yêu nghiệt.

"Quản lý." Đa Bảo cung kính chào người ta một tiếng, lần trước anh ta đưa cô đi bệnh viện cô vẫn còn chưa có cơ hội cám ơn anh ta.

Doãn Kha Cẩn nghe thấy giọng Đa Bảo bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt cũng theo đó quét tới chỗ Đa Bảo.

"Hứa Đa Bảo, cô khỏe chưa?" Từ từ đến gần cô, anh ta mở miệng hỏi.

"Ừ, tốt rồi, cám ơn quản lý quan tâm, cũng cám ơn quản lý lần trước đưa tôi đi bệnh viện, quản lý anh thay tôi giao tiền xong tôi còn chưa trả nữa đấy." Viện phí yêu nghiệt nộp cho cô, Đa Bảo vẫn nhớ kỹ phải trả cho anh ta.

"Không sao, cô khôi phục sức khỏe là tốt rồi, coi như là tai nạn lao động, công ty trả tiền rồi." Lúc nói chuyện Yêu nghiệt cứ nhìn Đa Bảo chằm chằm, không giống bình thường chút nào, nhìn đến mức Đa Bảo rất khó chịu.

Yêu nghiệt là uống lộn thuốc gì? Lúc nào thì anh ta nói chuyện ôn hoà với cô như vậy, chẳng lẽ anh ta biết quan hệ giữa cô và Cọc Gỗ?

Không thể nào? Cô che giấu tốt như vậy, Cọc Gỗ nhà cô cũng luôn khiêm tốn không phải là người tùy tiện tiết lộ chuyện riêng, đám người ký túc xá kia có om sòm nữa cũng không phải là người sẽ ra ngoài lắm mồm ba hoa, cô tin tưởng họ, có lẽ là tự mình nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là hôm nay tâm trạng yêu nghiệt tương đối tốt mà thôi.

"Vậy cám ơn quản lý quan tâm, tôi đi làm việc." Đa Bảo nói xong chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình.

"Hứa Đa Bảo, ngày mai công ty sẽ chính thức gặp mặt ký hợp đồng với đối tác mới, cô thay mặt phòng tài vụ đi gặp họ." Yêu nghiệt đột nhiên nói như vậy, thiếu chút nữa dọa Đa Bảo đái ra quần.

"Á? Quản lý, đại diện? Tôi?" Đa Bảo thật sự bị kinh sợ, Hứa Đa Bảo cô có tài đức gì có thể làm đại diện phòng tài vụ à? Nếu cô có tư cách cũng sẽ không bị phái đến Tổng bộ Giang thị đào tạo lại rồi.

"Đúng, cô." Nhưng yêu nghiệt khẳng định chắc nịch, vẻ mặt chẳng có chút nào là đùa giỡn.

"Tôi tôi tôi...tôi không làm được đâu......" Đa Bảo thật sự cảm thấy mình không được, mình mất mặt không quan trọng, mất mặt công ty cũng là thứ yếu, nhưng là bây giờ công ty đã là một phần của Giang thị, cô không muốn khiến mất mặt đâu Cọc Gỗ nhà cô.

"Tôi nói cô được là cô được, đi làm việc đi, ngày mai đến đúng giờ, thời gian tôi sẽ thông báo cho cô sau." Yêu nghiệt nói xong cũng không cho Đa Bảo cơ hội phản bác đã xoay người rời đi.

"Quản lý......" Đa Bảo nhìn anh ta đi xa bắt đầu đau thương, đại diện...... Hứa Đa Bảo cô với cái từ này không có duyên chút nào.

Lúc ở mẫu giáo cô đại diện tham gia biểu diễn tiết mục múa, vấp ngã trên sân khấu còn kéo váy bạn nhỏ khác nữa; tiểu học đại diện trường học tham gia thi viết thư pháp bằng bút máy, bút máy rỉ mực nhuộm cả một trang giấy; cấp hai đại diện trường học tham gia 10 giọng ca xuất sắc đến phiên cô thì bị kẹt băng, cấp ba ở ký túc, vì trốn thể dục buổi sáng, cô trốn vào nhà vệ sinh lại bị trực ban bắt được, rõ ràng nhiều người cũng trốn như vậy, chỉ một mình cô bị bắt, sau đó làm "đại diện" bị phê bình dưới quốc kỳ.

Không phải Đa Bảo không muốn làm đại diện, là cô và cái từ này hữu duyên vô phận, cô làm đại diện thì luôn không có chuyện gì tốt xảy ra, yêu nghiệt còn đẩy cô vào hố lửa.

Đa Bảo nhăn nhó đi về phòng làm việc.

Cầu thánh Allah phù hộ ngày mai không xảy ra chuyện gì bất trắc......

......

Đêm khuya Giang Mộ Hi về nhà, Đa Bảo còn chưa ngủ, khoanh chân ngồi trên giường anh, vẻ mặt buồn phiền.

"Tại sao còn chưa ngủ?" Cởi cà vạt và âu phục gò bó, Giang Mộ Hi dịu dàng hỏi cô.

"Mộ Hi, anh về rồi." Tỉnh hồn lại thì thấy anh đã đứng trong phòng, theo bản năng xuống giường nhận bộ âu phục treo lên bỏ vào tủ.

"Đang suy nghĩ gì?" Hôm nay Giang Mộ Hi uống chút rượu, chỉ là không nhiều lắm, cho nên không có mùi rượu.

"Công ty để em làm đại diện cho phòng tài vụ, ngày mai đi tiếp khách hàng." Đa Bảo bắt đầu thổ lộ chuyện sầu não với anh.

Giang Mộ Hi khẽ nhíu mày, "Em cũng nên được rèn luyện chút." Bày tỏ rất tán thành.

"Nhưng rất đột ngột, trước giờ quản lý vẫn không coi trọng em, cảm thấy em là sâu mọt của phòng tài vụ mới đưa em đến Tổng bộ Giang thị học hỏi, hiện tại lại để cho em làm đại diện, đại diện, không thể tới phiên em được." Đa Bảo cũng tự giác thấy mình là một nhân vật ‘đặc biệt’ của phòng tài vụ, yêu nghiệt đứt gân não rồi sao mà lại thay đổi thái độ với cô.

Lúc nhắc tới quản lý, ánh mắt Giang Mộ Hi bỗng chuyển sang thâm sâu, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục lại bình thường.

"Tham dự nhiều sự kiện quan trọng chưa chắc không phải chuyện tốt, tránh một lúc không tránh được một đời, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt." Giang Mộ Hi nói xong, ý vị sâu sa, hàm ẩn thâm ý.

Chỉ là Đa Bảo không nghĩ nhiều, cho là anh đang dạy bảo cô.

"Được rồi, vậy em đi học hỏi chút cho anh thêm thể diện, khẳng định là quản lý lại muốn làm xấu mặt em, em sẽ cho anh ta biết thực lực thật sự của Hứa Đa Bảo em, Hừ!" Đa Bảo khịt mũi nói.

Giang Mộ Hi nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của cô, mặt cưng chiều.

"Đi ngủ sớm một chút đi, anh đi tắm." Nói rồi hôn lên trán cô.

"Ừ, vậy em đi ngủ trước đây, anh còn đến phòng làm việc sao?" Đa Bảo thân mật lôi kéo tay của anh hỏi anh.

"Còn có mấy tập tài liệu phải xử lý, em không cần chờ anh, ngoan."

"Vậy à...... Vậy hôn chúc ngủ ngon anh trước, hi hi." Đa Bảo cười khúc khích nhón chân hôn một cái lên môi của anh, được anh ấm áp đáp lại mới hài lòng trở về giường.

Nhún nhảy mà trở về bên giường, vung dép lê nhỏ giống như đứa bé rồi nhảy vào ổ chăn ấm áp.

Giang Mộ Hi nhìn dáng vẻ nhí nhảnh của cô, trái tim như có một dòng nước ấm, quấn quít ở ngực anh mãi không tản ra.

Cô tựa như đứa bé vô tư vẫn lớn lên dưới sự bao bọc của bố mẹ, không buồn không lo, hiện tại sắp tới rời lá chắn an toàn đi tìm cánh chim mạnh mẽ tới che gió che mưa cho cô, anh rất may mắn, vì cô đã lựa chọn anh làm cảnh chim bảo vệ cô.

Từ nhỏ Giang Mộ Hi vốn không tin mấy thứ như duyên phận, nhưng là từ khi gặp Đa Bảo anh đã bắt đầu tin.

May mắn khiến anh gặp được em...... Không sớm không muộn, vừa vặn......

Đi phòng tắm tắm xong, Đa Bảo đã sớm ngủ say sưa trong chăn, nhẹ nhàng đi tới đầu giường đắp kín chăn cho cô, Giang Mộ Hi chuẩn bị lặng lẽ rời đi đến phòng làm việc.

Điện thoại Đa Bảo đặt ở tủ đầu giường lóe sáng, sau đó có một tin nhắn nhảy ra.

—— Bốn chữ ‘‘quản lý yêu nghiệt’’ rõ ràng rơi vào trong mắt Giang Mộ Hi, ánh mắt anh lại hiện ra ý thâm trầm, cặp lông mày không tự chủ hơi nhíu lại..