Sự Dịu Dàng Của Anh Dành Cả Cho Em

Chương 1: Cả đời chỉ yêu một người 1




Ngày 24 tháng 12 năm 2009

Đêm Giáng Sinh năm nhất đại học, bởi vì buổi họp mặt bạn học cùng học chung thời cao trung, cho nên tôi và Hứa Tây Thần học cùng đại học đã quen biết nhau.

Bóng đêm như nước, gió đêm hơi lạnh, lần đầu tôi và Hứa Tây Thần biết nhau là khi cả hai ngồi hàng ghế sau trên xe buýt, tôi ngồi chỗ bên trái sát cửa sổ, bởi vì bên trong xe hơi oi bức, Hứa Tây Thần bèn đề nghị mở cửa sổ ra một chút, màn đêm buông xuống, khi làn gió thổi tung bay mái tóc dài của tôi, tôi nhớ lại một bộ phim Hàn Quốc mình đã từng xem hồi trước: Bản tình ca mùa đông.

Đúng là ngày lành cảnh đẹp, bỗng nhiên bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp của Hứa Tây Thần: “Lúc này em không nên nói với anh một câu ‘nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ’ cho hợp với tình hình sao?”

Trong lòng tôi trả lời: “Gặp cái đầu anh.” Ngoài miệng vẫn lịch sự hỏi câu: “Tại sao?”

Hứa Tây Thần tỏ vẻ tinh nghịch trả lời: “Em học ngữ văn lâu như vậy, xem ra trình độ văn học còn phải cần nâng cao.”

Cái này có quan hệ trực tiếp sao? Tôi nhẫn nhịn nỗi xung động muốn đánh anh, để phơi bày “trình độ văn học” của mình, thế là tôi cố gắng hồi phục tâm tình, dùng giọng đọc đầy biểu cảm:

“Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng. Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay.

Ly Sơn dứt lời đêm trôi quá nửa, mưa đêm chuông vẳng chết chẳng oán hận. Đường Minh có bạc tình đến đâu, thì ngày đó vẫn còn thề làm chim liền cánh, cây liền cành.” (Lục Bích dịch)

Tôi dương dương tự đắc nhìn anh, chuẩn bị xem anh tiếp nhận thế nào, nào ngờ anh rất nghiêm túc nhìn tôi, bỗng nhiên nói: “Đến trạm rồi, chúng ta xuống xe đi.”

Sức chiến đấu của tôi đang bùng cháy, vèo một cái rơi xuống đáy hố.

Bởi vì tôi chưa từng gặp phải đối thủ không theo lẽ thường như anh.

Sau khi xuống xe, tôi không hề để ý tới anh, tự mình bước nhanh về phía ký túc xá nữ sinh. Khi tới đầu cầu thang lầu hai, tôi trông thấy anh từ cổng ký túc xá nữ chầm chậm rời khỏi.

Từ trạm xe buýt đi về phía ký túc xá nam sinh, hoàn toàn không cần đi qua cổng ký túc xá nữ sinh, vậy là anh tiễn tôi về ký túc xá sao? Không có khả năng đâu nhỉ, tôi không thèm tin, hừ…



Ngày 24 tháng 12 năm 2009

Bạn học Tô Cảnh Đồng vẫn tưởng rằng lần đầu tôi và em biết nhau là hôm họp mặt bạn học cao trung trong đêm Giáng Sinh, thực ra không phải, thời gian tôi biết em còn sớm hơn nhiều.

Đó là học kỳ hai của lớp 11, mùa hè đến sớm hơn dự đoán, trước giờ tự học ban đêm, là đại diện lớp toán học tôi đã nộp xong bài tập, từ ký túc xá đi ra có hai nữ sinh chặn tôi lại, một người trong đó e thẹn đưa tôi một lá thư, lời từ chối vừa muốn thốt ra thì một vị bạn học nào đó đang cầm quyển sách yêu thích của mình điềm nhiên như không mà đi qua giữa chúng tôi.

Sự chú ý của tôi hoàn toàn đi theo em, tôi nói với nữ sinh đưa thư kia: “Xin lỗi, tôi không nhận tờ rơi.” Rồi tôi nhanh chóng bước đi.

Tôi cứ thế đi đằng sau em, nhìn em cầm sách mà đi, gió nhẹ lướt qua thổi bay sợi tóc mềm mại của em. Nhưng điểm khôi hài nhất là em đọc rất chăm chú, đi mãi đi mãi, suýt nữa là đụng trúng cây long não ở bên cạnh, tôi buồn cười nhìn em, nghĩ thầm cô gái này thật thú vị.

Em ở lớp 3, tôi ở lớp 11, em ở lầu một, tôi ở lầu ba.

Thỉnh thoảng tôi sẽ tình cờ gặp em trong sân trường, phần lớn thời gian, em đều cùng bạn học trò chuyện vui vẻ, dáng vẻ cười tươi của em khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đôi khi tôi ở hành lang lầu ba có thể thấy em đeo tai nghe đi trong sân trường, không biết em đang nghe tiếng Anh hay là nghe nhạc, bởi vì miệng em luôn chuyển động, làn môi em cũng rất mê người.

Mỗi ngày có thể nhìn thấy em, điều đó trở thành niềm vui duy nhất trong cuộc sống cao trung nhàm chán vô vị của tôi, tôi đã từng thử xuất hiện trước mặt em rất nhiều lần, nhưng có lẽ em trời sinh thờ ơ với trai đẹp, cho nên vài lần chúng tôi gặp thoáng qua, em đều làm như không thấy đối với tôi. Che mặt lệ tuôn rơi… (Tô Cảnh Đồng cười nói: cái này anh sai rồi, em có mê trai đẹp, vậy chỉ có thể nói lúc ấy anh chưa đủ đẹp trai, thật sự chỉ là…lúc ấy)

Mà hôm tụ họp đêm Giáng Sinh, thực ra là do tôi tổ chức, mặc dù đang học cùng đại học, cơ hội tôi và em gặp mặt gần như là 0, bạn nói xem trường đại học xây lớn vậy làm chi hả.

Thật vất vả thông qua bao nhiêu mối quan hệ mới mời được em, bây giờ không còn áp lực học hành căng thẳng như hồi cấp ba, sự theo đuổi của tôi hẳn là sẽ không khiến em khó chịu đâu nhỉ, cho nên tôi chuẩn bị triển khai hành động.

Hôm nay tôi quên nói em: “Giáng Sinh vui vẻ.” Thật là chán nản.



Đây là khởi đầu của câu chuyện về chúng tôi, không có rung động lòng người, cũng không phức tạp ly kỳ, nhưng lần quen biết này đã định trước chúng tôi sẽ chiếm giữ vị trí trong cuộc sống tương lai của lẫn nhau. Cám ơn anh đã xuất hiện hoàn mỹ như vậy ở trong năm tháng đẹp nhất của em.



Ngày 31 tháng 12 năm 2009

Tiến vào thời kỳ ôn tập, cuộc thi cuối kỳ sắp gần kề, nhưng gần đây trong ký túc xá thịnh hành xem phim ảnh (đủ loại phim), lúc những người khác trong ký túc xá xem phim kinh dị, tôi luôn rất biết điều mà…tránh đi.

Tôi là người đa sầu đa cảm, tôi học được rất nhiều từ những học giả am hiểu thi từ ca phú, nhưng cũng mắc phải nhiều tật xấu. Ở trường nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều quạnh quẽ vào mùa đông, cảm xúc bi thương chợt ập tới, khiến tâm trạng tôi trở nên giảm sút.

Vì thế tôi đến siêu thị trong sân trường mua đồ, tiện tay lấy một chai nước Sprite, lúc tâm trạng không tốt, tôi đặc biệt thích loại thức uống chua chua có ga này, hấp dẫn mát lạnh, một từ: sảng khoái…

Kết quả tôi đến quầy thu ngân, sờ túi áo, ban nãy tùy ý ra ngoài, đã không mang thẻ cơm lại còn quên mang tiền. 囧 tại chỗ, đang lúc chuẩn bị bỏ chai nước Sprite trở về, bỗng nhiên có người giành lấy chai nước trong tay tôi, còn đẩy qua rất nhiều đồ ăn vặt trên quầy thu ngân, người đó rất tự nhiên nói một câu: “Tính chung luôn đi.”

Đúng vậy, người này chính là Hứa Tây Thần.

Tôi trợn mắt nhìn anh một cái, không chào hỏi mà bỏ đi ngay. Khi sắp đến cổng ký túc xá, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân đằng sau tăng tốc.

“Tô Cảnh Đồng, cho em này.” Anh đưa một túi đồ ăn vặt to tới trước mặt tôi nói.

“Cám ơn, không cần.” Tôi trả lời rất lịch sự, tôi và anh chỉ gặp mặt một lần, sao lại phải nhận quà của anh.

Anh ngược lại không vội vàng bắt tôi nhận, mà là nói sang chuyện khác: “Chúng ta học cùng cao trung, bây giờ lại ở cùng thành phố, cùng trường đại học, em không cảm thấy chúng ta rất có duyên sao?”

“Không cảm thấy.” Tôi nhún vai, trả lời rất thản nhiên.

“Chúng ta vốn không quen, bây giờ đã biết nhau rồi, cái này nói chung cũng có chút duyên phận nhỉ?”

“Có lẽ vậy.”

“Anh cảm thấy em rất đặc biệt.”

“Tất cả mọi người đều nói thế.” (bây giờ nghĩ lại khi ấy da mặt tôi dày ghê).

Sắc mặt anh rõ ràng có phần bế tắc: “Tô Cảnh Đồng, anh đang theo đuổi em, em không thể phối hợp một tí sao?”

Tôi đứng tại chỗ sửng sốt ba giây, bởi vì chưa từng bị người ta thổ lộ ngay trước mặt, một lát sau, tôi dần dần tìm về tiếng nói của mình, hỏi ngược lại: “Anh muốn tôi phối hợp thế nào?”

囧……

Hứa Tây Thần đoán chừng không biết nói gì nữa, vì vậy anh cầm túi đồ ăn vặt đưa cho tôi, hừ lạnh một cái: “Em nói không muốn thì anh sẽ ném vào thùng rác ngay, em chọn đi.”

Tôi nhìn cái túi đầy đồ ăn vặt, lại nhìn ánh mắt kiên định của anh, cuối cùng vì không để lãng phí tôi đành nhận lấy.

Anh bỗng nhiên cười nói với tôi: “Tô Cảnh Đồng, em đi trước đi.”

Tôi nhìn anh, do dự một lúc, anh vẫy vẫy tay với tôi, thế là tôi bước đi.

Sau này nhớ lại khi ấy khuôn mặt tôi chắc là không có biểu cảm gì, bởi vì cho đến khi đi vào ký túc xá nữ sinh, tôi vẫn như là còn lọt trong sương mù, ban nãy những gì người kia nói chắc là ảo giác thôi nhỉ, nhưng túi đồ ăn nặng trịch trong tay lại nhắc nhở tôi, tất cả đều chân thật.

Tại chỗ quẹo cầu thang lầu hai, tôi trông thấy bóng lưng anh rời khỏi lần nữa. Lần này tôi khẳng định, đêm hôm kia anh chắc chắn cũng tiễn tôi về như vậy.



Ngày 31 tháng 12 năm 2009

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2009, tôi đi dạo trong sân trường thật lâu, không phải quá nhàn rỗi mà là vì tìm kiếm bóng dáng của ai đó.

Tôi cảm thấy mình buồn cười thật, không biết em ở đâu mà lại làm kẻ ngốc đợi em. Cuối cùng tôi quyết định vào siêu thị mua vài thứ rồi quay về ký túc xá, thế mà em lại xuất hiện tại đây, còn quên mang theo tiền, thật là cứ lơ mơ mãi thôi, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy mỗi lời nói từng hành động của em đều đáng yêu như vậy.

Tôi muốn giúp em thanh toán, không ngờ em phớt lờ tôi rồi bỏ đi, sau khi trả tiền xong tôi đi theo sau em.

Đây không biết là lần thứ mấy tôi đi theo phía sau em, ngắm nhìn mái tóc đuôi ngựa của em đong đưa tự nhiên trong khi đi lại, lộ ra cái cổ trắng nõn, hôm nay em mặc áo lạnh màu trắng, đẹp lắm.

Tôi đuổi theo lên phía trước, em lại chẳng có chút khách khí với tôi, tôi nói gì em trả lời nấy, nhưng khi em nói tôi rất vui vẻ, bởi vì em đang nói chuyện với tôi, không phải với người khác.

Rốt cuộc tôi không nhịn được nữa mà nói với em: “Tô Cảnh Đồng, anh đang theo đuổi em, em không thể phối hợp một tí sao?” Biểu tình ngơ ngác đáng yêu của em, đến giờ vẫn còn mới mẻ trong hồi ức của tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi khẳng định mình thật sự yêu em, hết thuốc chữa rồi…



Ngày 14 tháng 1 năm 2010

Trưa hôm nay khi ở ký túc xá, tôi chợt nhận được một cú điện thoại, dãy số lạ hoắc, vì thế tôi không tiếp máy, hậu quả là cú điện thoại đó bám riết không tha gọi hơn mười lần, cuối cùng tôi nhận máy.

“Tô Cảnh Đồng, em rốt cuộc nhận máy rồi.” Không biết tại sao, tôi vừa nghe đã biết đó là giọng nói của Hứa Tây Thần, vì thế tôi trả lời, “Tôi không nhận điện thoại số lạ.”

“Vậy sao em lại nhận máy?” Anh hình như đầy thú vị hỏi.

“Bởi vì tôi sợ tiếng chuông di động sẽ vang mãi không ngừng cả buổi trưa.”

“Em coi thường anh quá đi.”

“Hở?”

“Sao lại là một buổi trưa…tối thiểu phải tới buổi chiều.”

“…”

“Anh mua hai vé xe về Tô Châu ngày 20, chúng ta cùng nhau trở về nhé.” Giọng nói của anh vô cùng dĩ nhiên.

“Sao anh biết ngày đó tôi thi xong?”

“Anh đi xem lịch thi của khoa bọn em.”

囧, tôi còn chưa đi xem lịch thi của mình đâu…

“Nhưng mà…” Lời tôi còn chưa nói xong, anh đã ngắt lời trước, “Nói vậy là định rồi nhé, 12 giờ ngày 20 cổng số 4, không gặp không về.”

Anh cứ thế tắt điện thoại, mà tôi cũng không định đi mua vé xe, bởi vì một câu không gặp không về kia.



Ngày 13 tháng 1 năm 2010

Tôi học khoa thương mại và kinh tế quốc tế, hôm nay có lịch thi, đến ngày 18 thì thi xong.

Tôi cố tình đi qua cửa văn phòng của khoa ngữ văn, đúng lúc ngó thấy lịch thi của lớp văn học Hán ngữ, biết được 11 giờ rưỡi ngày 20 Tô Cảnh Đồng sẽ thi xong, thế là tôi hứng khởi chạy tới nhà ga mua hai vé xe về Tô Châu ngày 20.

Trong lúc do dự làm sao gọi điện nói với em, bởi vì sợ em sẽ từ chối, cho nên tôi khẩn trương nửa ngày trời.

Thật sự là muốn chết, khẩn trương chết tiệt!!!

Sau khi mắng mình vô số lần, tôi gọi điện thoại bảo em cùng nhau đi về, việc em không từ chối đã khiến lòng tôi dâng lên cảm xúc hạnh phúc vô bờ.

Chỉ chương đầu là có góc nhìn của 2 người, bắt đầu từ chương sau là theo góc nhìn của Tô Cảnh Đồng :)