Sự Dịu Dàng Của Anh Dành Cả Cho Em

Chương 4: Cả đời chỉ yêu một người 4




Ngày 8 tháng 3 năm 2011

Hôm nay Hứa Tây Thần mua cho tôi một túi đồ ăn vặt thật to, nói là quà quốc tế phụ nữ.

Tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh, hét lớn: “Tôi là thiếu nữ, không phải phụ nữ.”

Nhưng anh ra vẻ đã nằm trong dự liệu: “Một ngày nào đó cũng thành vậy thôi, giờ tặng em trước thời hạn.” Anh dừng một chút, cười ha ha nhìn tôi, “Yên tâm đi, em biến thành phụ nữ, anh vẫn sẽ yêu em.”

Tôi nghe xong làm như muốn nôn…



Ngày 9 tháng 5 năm 2011

Hứa Tây Thần mua rất nhiều tác phẩm của Long Ứng Đài cho tôi, bởi vì tôi đăng lên một câu: lời văn của Long Ứng Đài thật sự là đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.

Anh hỏi có phải Long Ứng Đài là tác giả mà tôi thích nhất không, tôi nói tác giả tôi thích nhất là An Đông Ni, hiện tại đang sống ở Melbourne, Úc.

Câu chữ trong tác phẩm do anh ta viết đều toát ra vẻ chân thật và ấm áp. Tôi rất thích chàng trai ấm áp như anh ta.

Anh nhún vai, ra vẻ uất ức nói: “Sự ấm áp của anh, chẳng lẽ em không cảm nhận được ư?”

“…Không có.” Tôi lắc đầu, trả lời một cách khẳng định.

“Để anh ôm em một cái, em sẽ biết anh có ấm hay không.” Hứa Tây Thần vừa nói vừa duỗi hai cánh tay ra.

“Nghĩ đẹp thật.” Tôi hừ một tiếng, cầm tác phẩm của Long Ứng Đài trong tay sải bước chạy về ký túc xá.



Ngày 9 tháng 6 năm 2011

Hôm nay Hứa Tây Thần chờ tôi dưới lầu ký túc xá, lúc tôi đi ra cảm thấy anh có chút khác lạ.

Anh trầm mặc nhìn tôi thật lâu thật lâu, mà tôi cũng nhìn được một chút buồn bã từ trong mắt anh.

Rốt cuộc anh phá vỡ sự trầm lặng nói: “Ba mẹ anh đang giúp anh sắp xếp sang Anh Quốc du học.”

Tôi ngẩn ra, bởi vì thật sự quá đột ngột, nhưng tôi vẫn vô tâm mỉm cười nói: “Chỗ nào ở Anh Quốc?”

“Glasgow.” Anh buồn bã trả lời ỉu xìu.

“À, rất tốt, đi tới đó cũng đừng làm mất thể diện của người Trung Quốc chúng ta.” Tôi nói đùa.

“Tô Cảnh Đồng, sao em có thể đối xử lạnh lùng với anh như vậy.” Anh nhìn tôi, trong ánh mắt xinh đẹp mang theo nỗi thất vọng mà tôi chưa từng thấy, còn có ưu thương.

Khoảnh khắc đó, nhìn bộ dạng bi thương của anh, tôi thật sự rất muốn tiến lên ôm anh một cái, thế nhưng anh dứt khoát xoay người bỏ đi.

Bóng lưng của anh cô đơn quạnh quẽ như vậy, nước mắt tôi bỗng nhiên vỡ đê trong giây phút này.



Ngày 30 tháng 6 năm 2011

Hứa Tây Thần nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học Glasgow, cuối tháng 8 sẽ rời khỏi Trung Quốc, bạn học trong lớp anh tổ chức buổi tiệc đưa tiễn anh tại một nhà hàng cách trường không xa, tôi dùng mọi cách từ chối nhưng cuối cùng vẫn đi theo anh.

Cho đến hôm nay tôi mới bỗng nhiên phát hiện anh được yêu thích đến vậy, người trong đội bóng rổ, học trưởng học đệ của khoa bọn họ, còn có một số nữ sinh hâm mộ anh đến để đưa tiễn anh. Mà phần lớn thời gian ánh mắt anh đều ở trên người tôi.

Vừa lúc có người kính rượu anh, tôi ngồi tại chỗ nhìn anh. Nghĩ thầm anh thật sự là người rất ấm áp, cho nên mới có nhiều người không nỡ để anh đi.

Lúc này bạn cùng phòng F của anh lặng lẽ cho tôi biết: “Hứa Tây Thần có nói chỉ cần cô bảo cậu ấy ở lại, cậu ấy có chết cũng không đi.”

Tôi nghe xong không khỏi ngẩn ra, nhưng lập tức thay đổi ý nghĩ, tôi có tư cách gì cản trở tương lai tốt đẹp của anh chứ? Vì thế tôi chỉ cười không nói gì.



Ngày 15 tháng 8 năm 2011

Còn nửa tháng nữa Hứa Tây Thần sẽ đi Anh Quốc, vì thế anh luôn nói muốn tôi cùng anh mua sắm đồ đạc mang sang Anh Quốc. Anh kéo tôi đi hết chỗ này tới chỗ kia, rốt cuộc trong trời nắng gắt như lửa hôm nay, tôi mệt mỏi quát anh: “Hứa Tây Thần, anh có biết trời rất nóng không hả.”

Anh nhìn tôi vài giây, sau đó kéo tôi đến Haagen-Dazs cách đó không xa. Vừa đi tôi vừa không tình nguyện oán trách: “Anh Quốc có cái gì không có chứ, hơn nữa anh đi rồi cũng không phải đi luôn, lần sau trở về rồi lại mang qua.”

“Nếu anh không trở về thì sao?” Anh bỗng nhiên nghiêm túc hỏi, ánh mắt sâu lắng nhìn tôi, giống như tôi đã nói gì không nên nói.

Anh nghiêm túc như thế khiến tôi hơi khó xử, tôi suy nghĩ một lát, dè dặt hỏi: “Anh sẽ trở về phải không?”

Anh trịnh trọng gật đầu, sau đó nói: “Anh chỉ muốn hồi ức của em có anh nhiều hơn chút, thế thì em không mau chóng quên đi anh.”

Tôi nghe xong cảm thấy lòng chua xót, hóa ra anh không phải muốn mang theo đồ đạc, mà là ký ức của tôi và anh.

Anh nắm tay tôi đi đằng trước, vì thế tôi không thấy rõ sắc mặt của anh, nhưng tôi có thể cảm giác được sự đau khổ của anh không thể nói ra lời.



Ngày 30 tháng 8 năm 2011

Anh ăn mặc tuấn tú đứng trước cổng tiểu khu nhà tôi, bởi vì gần đây anh thường hay tới, chú gác cổng cũng biết anh, chú ấy cười với tôi đang đi tới gần, nhỏ giọng nói: “Đồng Đồng, bạn trai cháu rất tuấn tú.”

Tôi cười nhẹ giọng: “Cảm ơn chú đã khen ạ.” Đây là lần đầu tiên tôi không phủ nhận anh là bạn trai tôi, nhưng bởi vì cách một khoảng cách nên anh không nghe được.

“Ngày mai anh bay rồi.”

“Ờ.” Tôi thản nhiên lên tiếng. (Hứa Tây Thần nói tôi lạnh lùng thật sự không phải không có nguyên do, hiện tại nhớ lại lúc ấy sao tôi lại đối xử tệ bạc với anh như vậy)

Tôi giả vờ ung dung ngước mắt lên, anh đang nhìn tôi chăm chú, sự lưu luyến không rời trong mắt anh đều rơi vào đáy mắt tôi.

“Sao lại nhìn tôi như vậy.”

“Anh suy nghĩ làm thế nào để đóng gói em mang đi.” Anh cười trả lời.

“…”

“Đóng gói không được đâu, nhưng tôi có thể tặng anh một món quà.” Tôi nói xong liền tiến lên ôm anh. (đây là lần đầu tiên chúng tôi ôm nhau)

Gió nhẹ lướt qua bên tai tôi, tôi nghe được anh nhỏ giọng nỉ non bên tai trái của tôi: “Anh yêu em.”



Ngày 5 tháng 11 năm 2011

Ngày đầu tiên anh đi, tôi thật sự không có chút cảm giác xa nhau.

Anh đi một tuần, mọi thứ vẫn như thường, tôi thậm chí cảm thấy thoải mái, bởi vì không có ai quấn quít lấy tôi.

Anh đi một tháng, tôi bỗng nhiên cảm thấy mất mát, trong lòng trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu gì đó.

Tháng thứ hai anh đi, tôi mới nhận ra tên ngốc kia thật sự đi rồi…

Tháng thứ ba, tôi chợt có chút sợ hãi, anh đi Anh Quốc, có thể nào không quay trở về nữa không… Tôi nhịn không được trốn trong ổ chăn khóc lóc…



Ngày 16 tháng 11 năm 2011

Hôm nay tôi lên Baidu tìm kiếm Glasgow, mới biết Scotland và Anh Quốc không giống nhau, Glasgow là thành phố lớn nhất của Scotland. Đại học Glasgow là ngôi trường danh tiếng, mà anh ở tại nơi này.

Thành phố bên bờ đại lục vốn xa xôi lại xa lạ, bởi vì anh ở đó cho nên trở thành nơi mà tôi luôn nhớ nhung.

Trong vô thức ban đầu, tôi ỷ lại anh nhiều như vậy, sau khi anh đi tôi mới phát hiện, có phải đã muộn quá không.

Mùa hè tạm biệt năm 2011, sau khi người tên là Hứa Tây Thần rời khỏi thế giới của tôi không bao lâu, tôi rốt cuộc hiểu được một giai đoạn nào đó trong cuộc đời tôi đã kết thúc triệt để.



Ngày 17 tháng 11 năm 2011

Xin cho tôi một chút thời gian, tôi cần khóc một lúc.