Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 10: Scandal




“Tui nói nè, sư huynh của ông đây là xem trọng ông rồi hả?” Thời Nhiễm có chút nhiều chuyện chạy đến hỏi cậu.

Thông báo ‘Tịnh đế thành song’ của hệ thống thì toàn bộ game thủ của server đều có thể nhìn thấy, bọn Thời Nhiễm tự nhiên cũng sẽ biết.

“Không có, chỉ là phóng chơi thôi.’ An Vũ Hàng cười cười.

“Sư huynh của ông cũng thật có tiền, chơi một lần liền tiêu 199 nguyên rồi.” Thời Nhiễm chơi game thời gian lâu như vậy, cũng gặp không ít người không phải là tình duyên hoặc cả đám cùng nhau phóng pháo hóa, nhưng phóng đề là loại rất rẻ, tính ra tiền mặt cũng chỉ khoảng 10 nguyên mà thôi. Vừa đẹp, vừa có thể tăng thêm chút độ hảo cảm.

An Vũ Hàng không nói tiếp. Pháo hoa vẫn đang được phóng lên, rất nhiều người nhìn thấy thông báo liền chạy đến xem náo nhiệt, thậm chí có người ở kênh phụ cận gõ câu ‘Chúc mừng chúc mừng’, ‘Bạch đầu giai lão’ gì đó, khiến An Vũ Hàng có chút dở khóc dở cười.

Thời Nhiễm giải thích cho bọn Địch Tư Húc về chuyện pháo hoa, cũng dập tắt tâm tư chạy tới nhiều chuyện của Viên Gia. Sauk hi pháo hoa phóng xong, An Vũ Hàng đi theo sư huynh tiếp tục thăng cấp, đám Thời Nhiễm thì vội vội vàng vàng đi làm nhiệm vụ môn phái của mình.

Đến lúc hơn 11h, bản đồ nhiệm vụ của hai người cũng hoàn thành, Sương Thiên Quyết log out. An Vũ Hàng chuẩn bị xem một chút tin tức rồi đi ngủ.

“Phắc…” Thời Nhiễm đột nhiên bật ra một câu chửi thề, biểu tình trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc.

“Làm sao vậy?” An Vũ Hàng không hiểu mà quay đầu sang nhìn cậu.

Thời Nhiễm gửi một đường link vào QQ của An Vũ Hàng, An Vũ Hàng mở ra nhìn, tiêu đề là —— Ông Nghệ Kiều bí mật yêu đương, cử chỉ thân mật, trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.

Tin tức này thoạt nhìn tựa hồ cũng không có gì lạ, minh tinh nói chuyện yêu đương, lỡ như bị chụp phải, đều có thể lên đầu đề một thời gian, mà Ông Nghệ Kiều gần đây đang trong giai đoạn nổi tiếng, sinh hoạt cá nhân dĩ nhiên sẽ trở thành trọng điểm chú ý. Tuy nói nghệ sĩ yêu đương sẽ có chút ảnh hưởng đến độ hút fan, nhưng vẫn có không ít nghệ sĩ nguyện ý lấy việc này để tìm một chút cảm giác tồn tại, sau vài ngày lại làng sáng tỏ rằng đối phương và mình chỉ là bạn bè bình thường, sau đó lại giống như mọi chuyện chưa từng phát sinh, vừa khiến bản thân nổi bật một thời gian, lại không thật sự yêu đương gì.

“Không phải chỉ là scandal thôi sao? Có gì phải xem?” An Vũ Hàng không hiểu hỏi lại, mấy người bọn họ hình như cũng không có ai đặc biệt thích Ông Nghệ Kiều.

“Ông nhìn xuống dưới, trọng điểm là ảnh chụp.” Thời Nhiễm nhắc nhở.

An Vũ Hàng kéo chuột xuống bên dưới trang web, quả nhiên có ảnh chụp, bức đầu tiên không quá rõ ràng, hẳn là bãi đỗ xe dưới tầng hầm, hai người từ trên xe bước xuống. Bức thứ hai thì tương đối dễ nhận ra, Ông Nghệ Kiều đứng ở bên cạnh một người đàn ông, toàn bộ cơ thể gần như đều dán lên người anh, ánh mắt đầy ẩn tình, trang điểm tinh xảo, cười đến ngọt ngào. Khuôn mặt của người đàn ông bởi vì góc độ ảnh chụp, nhìn cũng tương đối rõ ràng. An Vũ Hàng hơi sửng sốt một chút, vì người đàn ông này không phải ai khác, chính là Tiêu Mộc Từ mà mấy ngày hôm trước cậu vừa gặp mặt.

“Sao lại là Tiêu ca?” An Vũ Hàng hỏi.

“Không biết, Viên Gia đi nghe điện thoại của ba cậu ấy rồi, chưa kịp hỏi.” Thời Nhiễm nhún nhún vai, nói: “Tiêu ca thoạt nhìn đích xác rất có thân phận, nhưng không ngờ cư nhiên có thể cùng xuất hiện với người của giới giải trí, còn truyền scandal.”

Có thể truyền scandal với nghệ sĩ xác thực không có khả năng là người thường, không nói đến việc có giao dịch tiền tài gì hay không, ít nhất giá trị con người cũng không thể thấp.

“Chẳng qua tui cảm thấy Tiêu ca với Ông Nghệ Kiều nhìn thế nào cũng không xứng đôi.” Thời Nhiễm mở trang web đã bị thu nhỏ lên, chỉ vào bức ảnh thứ hai nói: “Vừa nhìn liền thấy Tiêu ca là dạng tinh anh, có tiền hay không không nói trước được, nhưng ít nhất khẳng định rất có đầu óc. Ông Nghệ Kiều tuy rằng lớn lên xinh đẹp, nhưng không có bằng cấp gì, cô ta lại debut sớm, nghe nói còn chưa học tới đại học. Hai người này cùng một chỗ có thể tán gẫu cái gì? Tài chính, thị trường chứng khoán hay là tin bát quái của giới giải trí?”

An Vũ Hàng nghĩ nghĩ, cười đáp: “Tán gẫu rượu vang cơm Tây cũng không tệ.”

“Vậy ông đã nhìn thấy người đàn ông nào, bạn gái ở ngay bên cạnh mà mặt mày lại không đổi sắc hay chưa?” Thời Nhiễm nhướng mày hỏi.

An Vũ Hàng nhìn kỹ ảnh chụp một lúc, xác thực, Ông Nghệ Kiều cười đến thật xinh đẹp, nhưng Tiêu Mộc Từ lại một chút biểu tình cũng không có, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không nhìn Ông Nghệ Kiều, nếu không phải Ông Nghệ Kiều kéo anh, cũng thật khó tưởng tượng bọn họ là tình nhân.

“Ông soi thật kỹ ha.” An Vũ Hàng tắt trang wed, tắt luôn máy tính.

“Tiêu ca tuy ít nói, làm người cũng lạnh lùng, nhưng lần đó cùng ăn cơm cũng có thể nhìn ra được anh ấy là một người rất cẩn thận. Cho nên nếu Ông Nghệ Kiều thật sự là bạn gái của ảnh, anh ấy làm thế nào cũng không đến mức lạnh cả mặt như vậy, nếu không chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?” Ấn tượng của Thời Nhiễm đối với Tiêu Mộc Từ cũng không quá tệ, ít nhất trong mắt cậu, Tiêu Mộc Từ không phải là người tự cao tự đại, là một ông anh rất đáng để kết giao.

“Ông không đi học trường cảnh sát thật sự là lãng phí nhân tài, năng lực phân tích này thật không tệ.” An Vũ Hàng đi vào toilet rửa mặt, vừa nói.

Thời Nhiễm nói với vào phòng rửa tay: “Đừng nói, tui thật sự có nghĩ tới mà. Chẳng qua mẹ tui không đồng ý thôi.”

“Dì anh minh.”

Thời Nhiễm ‘hừ’ một tiếng, chuyển lực chú ý về lại máy tính.

Kỳ thật Thời Nhiên cũng không phải người thích nhiều chuyện, nếu không phải vừa rồi khi cậu lên mạng đọc tin tức nhìn thấy tin này nằm ở đầu bảng, cậu căn bản sẽ không chú ý đến. Nhưng một khi có tin tức khiến cậu chú ý, cậu liền theo thói quen phân tích một chút, ngẫu nhiên độc mồm độc miệng phun trào vài câu, hơn nữa toàn nhắm vào trọng điểm, khiến người ta rất khó phản bác.

Chiều ngày hôm sau, An Vũ Hàng cùng Thời Nhiễn cơm nước xong đi đến phòng học, Viên Gia và Địch Tư Húc đã có mặt. Hai người thực tự nhiên mà ngồi vị trí Viên Gia đã giữ sẵn, lấy sách vở ra chuẩn bị lên lớp. Nhóm nữ sinh ngồi sau bọn họ hai dãy bàn đang thảo luận scandal của Ông Nghệ Kiều, tục ngữ nói kẻ thù của phụ nữ chính là phụ nữ không sai, phụ nữ càng xinh đẹp lại càng không được phụ nữ khác yêu thích. Cho nên trong giọng điệu bàn tán của nữ sinh trong lớp ít nhiều đều mang theo chút khinh thường.

Thời Nhiễm thấp giọng hỏi Viên Gia, “Tiêu ca với Ông Nghệ Kiều là thật sao?” Tối hôm qua An Vũ Hàng đi ngủ, cậu liền đi ngủ theo, không đợi Viên Gia trở về.

“Sao có thể chứ?” Viên Gia lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tiêu ca không có hứng thú với phụ nữ trong giới giải trí.” Mặc dù cậu không quá thân thiết với Tiêu ca như anh trai mình, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, đối với Tiêu ca cũng có chút hiểu biết.

“Đàn ông sẽ thay đổi.” Địch Tư Húc nhẹ nhàng chen vào một cậu như vậy. Không phải là thành kiến, chỉ là nói sự thật, dù sao cậu cũng là đàn ông.

“Cho dù Tiêu ca đồng ý, nhà ảnh cũng sẽ không đồng ý đâu.” Viên Gia nói đặc biệt chắc chắn.

“Theo tui thấy, hơn phân nửa là Ông Nghệ Kiều đang theo đuổi Tiêu ca.” Thời Nhiễm chủ quan nói.

“Có thể.” Viên Gia gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Lấy giá trị con người của Tiêu ca, đủ để cho mấy cô nữ minh tinh đó chạy theo như vịt.”

Nghe mấy lời này của Viên Gia, An Vũ Hàng có chút kinh ngạc, Địch Tư Húc cũng nhìn về phía Viên Gia.

Thời Nhiễm nhướng mày, nhỏ giọng nói: “Gia thế lớn như vậy sao?”

Viên Gia cười mà không nói, một bộ dạng giữ kín như bưng.

Lúc này, giảng viên cầm sách đi vào phòng học, mọi người liền im lặng, chuẩn bị vào buổi học. Đề tài này cũng theo đó mà dừng lại, không ai hỏi nhiều hơn nữa.

Sau khi tan học, An Vũ Hàng giao sách cho Thời Nhiễm, nhờ cậu giúp mình mang về phòng ngủ, còn mình thì vác balo đi đến quán cà phê làm thêm.

Buổi chiều ngày làm việc bình thường ở tiệm cà phê cũng không quá đông khách, An Vũ Hàng thay đồng phục xong liền tiếp nhận vị trí pha cà phê của một nhân viên trước đó, hôm nay Duyệt Duyệt có đi làm, An Vũ Hàng và Tiểu Phòng cùng nhau phụ trách pha chế, so với lần trước chỉ có một mình cậu và Tiểu Phóng thì tốt hơn rất nhiều.

“Hoan nghênh quý khách.” Thanh âm ngọt ngào của Duyệt Duyệt vang lên, chào đón hai vị khác vừa vào cửa, “Hai vị muốn dùng gì ạ?”

An Vũ Hàng chuyên tâm rót sữa nóng vào trong tách, sau đó lại rót lên trên một tầng bọt sữa mỏng, đặt lên khay để trên quầy, nói với khách: “Xin mời chậm dùng, cẩn thận kẻo nóng.”

Sau khi khách nói lời cảm ơn thì bưng khay rời đi. An Vũ Hàng nhìn order của vị khách kế tiếp, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tiết Dập vẻ mặt đầy ý cười đứng trước mặt mình.

“Dập ca, thật trùng hợp.” An Vũ Hàng mỉm cười chào hỏi.

“Không phải trùng hợp, là Tiêu thiếu gia đề cử anh tới.” Tiết Dập chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh, nói: “Vừa lúc có bạn tới tìm anh, cho nên đến đây nếm thử.”

An Vũ Hàng nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Tiết Dập một chút, người này thoạt nhìn rất nhã nhặn, liền khách khí gật đầu chào, nói: “Hoan nghênh.”

Người nọ nhìn An Vũ Hàng, lại không lên tiếng trả lời.

“Hai ly đều ít đường.” Tiết Dập nói.

“Vâng.” An Vũ Hàng xoay người đi pha cà phê.

Tiết Dập tựa vào bên cạnh quầy, phía sau bọn họ không có khách nào khác, nói chuyện cũng thuận tiện: “Cậu gần đây thế nào? Viên Gia không trêu chọc gì cậu chứ?”

“Không có, rất tốt.” An Vũ Hàng cười cười, hỏi ngược lại: “Anh với Tiêu ca thì sao? Công việc bận không?”

“Anh thì không có việc gì, Tiêu thiếu gia lại rất bận.” Tiết Dập ý cười càng sâu, nói với An Vũ Hàng: “Lúc rảnh rỗi lại nhớ thương cà phê của cậu.”

“Hả?” An Vũ Hàng không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh.

“Lần trước cậu ấy nhờ bí thư đi mua, nhưng uống một ngụm xong liền không động tới nữa, nói là hương vị kém hơn nhiều. Không giống như cậu pha.”

An Vũ Hàng bật cười, nói: “Em còn không nếm ra sự khác biệt nữa là. Tiêu ca khiến em áp lực có chút lớn.”

“Miệng cậu ấy khó chìu lắm. Chờ cậu hôm nào rảnh rỗi pha cho cậu ấy một ly, miễn cho cậu ấy nhớ mãi.”

“Được.” An Vũ Hàng lên tiếng, chuyện này trước đó cậu cũng đã đáp ứng Tiêu Mộc Từ.

Đặt hai tách cà phê đã pha xong lên trên khay, An Vũ Hàng nói: “Xong rồi, mời chậm rãi dùng.”

“Ừ, vất vả rồi.” Tiết Dập bưng khay, đi đến khu sôpha cách đó không xa.

Từ đầu đến cuối hai người đều không hẹn mà cùng không nhắc đến chuyện scandal của Tiêu Mộc Từ, thứ nhất là vì An Vũ Hàng không quá chú ý việc này, mặt khác là vì đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện. Nhìn bộ dáng thoải mái của Tiết Dập, hẳn là scandal lần này cũng không mang lại phiền toái gì cho Tiêu Mộc Từ, nếu không Tiết Dập hẳn sẽ không rảnh rỗi nhàn nhã mà chạy tới chỗ này uống cà phê với bạn.

Sau khi Tiết Dập ngồi xuống, An Vũ Hàng tiếp tục bận rộn công việc của mình. Nhưng cậu đứng ở vị trí này, mỗi lần ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy tầm mắt của người bạn kia của Tiết Dập đang nhìn về phía mình. Không biết vì cái gì, ánh mắt của người nọ khiến An Vũ Hàng cảm thấy rất không thoải mái, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân. Rõ ràng thoạt nhìn rất nhã nhặn hữu lễ, nhưng An Vũ Hàng lại cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm…

Sau khi kết thúc công việc, An Vũ Hàng vội vàng trở lại trường học —— Bởi vì hôm nay có thi đấu cá nhân của nam thần.

Vào buổi trưa mỗi thứ Sáu hàng tuần, phía nhà phát hành đều sẽ công bố danh sách game thủ tham gia thi đấu cá nhân vào tối chủ nhật, An Vũ Hàng nhìn thấy buổi tối hôm nay có trận đấu của nam thần, lập tức hưng trí bừng bừng, làm việc gì cũng cảm thấy nhanh nhẹn hơn.

Lấy tốc độ nhanh nhất trở lại phòng ngủ, cách trận đấu còn khoảng 10 phút, An Vũ Hàng thay quần áo rửa sạch tay, liền mở mát tính lên trực tiếp chọn vào kênh của Liễm Túy Nhan, chờ trận đấu bắt đầu.

Thời Nhiễm nhìn cậu vội vàng vào cửa, ngay cả cơm tối cũng không liếc mắt nhìn một cái, liền biết cậu muốn làm gì.

Đứng dậy bưng hộp đựng cơm để trên hệ thống sưởi hệ sang đặt lên trên bàn của An Vũ Hàng, nói: “Ăn cơm đi, xem thi đấu có thể no à?”

An Vũ Hàng cười cười, nói tiếng cám ơn rồi cầm lấy đũa ăn cơm.

“Ông nói xem một người thuần PVE như ông, sao lại hứng thú với PVP như vậy?” Thời Nhiễm tựa vào bên cạnh bàn của An Vũ Hàng, lôi đài trực tiếp như vậy cậu có thời gian rảnh cũng sẽ xem một chút, nhưng sẽ không tích cực đến như vậy.

“Học tập một chút, mãn cấp tui liền chơi PVP.” An Vũ Hàng đáp. Cho tới giờ cậu chưa từng nhắc đến chuyện mình thực thích Liễm Túy Nhan cho bọn Thời Nhiễm biết, bọn họ cũng không biết An Vũ Hàng cư nhiên cũng có nam thần của lòng mình.

“Hồi trước thấy ông xem cũng rất cao hứng, nhưng chưa nghe ông nói muốn đánh PVP.” Đối với chuyện An Vũ Hàng thích xem đấu lôi đài, Thời Nhiễm không quá hiểu được. Dù sao rất nhiều người đều nói PVP và PVE là hai thế giới khác nhau.

“Tui là người ngoài nghề thích xem náo nhiệt.”

Thời Nhiễm cảm thấy lý do này miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được, “Sư huynh ông cùng chơi PVP với ông à?”

“Không biết, chưa hỏi anh ấy bao giờ.”

“Vị sư huynh kia của ông thật sự không tệ, nếu bảo tui dẫn theo một cái đuôi đi thăng cấp, đã sớm phiền chết.” Hình thức Sương Thiên Quyết dẫn theo An Vũ Hàng thăng cấp cậu đã xem qua mấy lần. Thật lòng mà nói, kiểu thăng cấp như vậy một hai tiếng còn tạm được, thời gian dài thật sự cậu chẳng có kiên nhẫn kia, có dùng khinh công cũng không được tự do, lỡ như bay quá xa rời khỏi phạm vi đội ngũ còn phải ngồi chờ.

“Ừ…” Nói đến đây, An Vũ Hàng đột nhiên nghĩ đến việc còn chưa nói với sư huynh chuyện cậu phải log-in muộn một chút.

Vội vàng đăng nhập vào game, mở danh sách bạn tốt, phát hiện biểu tượng avatar của sư huynh vẫn là màu xám. Nhưng avatar của Liễm Túy Nhan vẫn luôn không online ngược lại sáng lên.

Chuột máy tính của An Vũ Hàng chuyển vài vòng trên biểu tượng avatar của Liễm Túy Nhan, cuối cùng vẫn không nhấn vào mật tán gẫu, cậu đột ngột gửi mật tán gẫu như vậy có thể sẽ khiến người ta khó chịu, dù sao Liễm Túy Nhan cũng không biết cậu. Hơn nữa đấu lôi đài cũng sắp bắt đầu, cậu không muốn quay rầy Liễm Túy Nhan.

Không log-out khỏi game, An Vũ Hàng điều khiển nhân vật đứng ở một nơi vắng người, danh sách bạn tốt cũng không tắt, sau đó mở mục trực tiếp thi đấu trong danh sách nhiệm vụ, bắt đầu quan sát trận lôi đài hiện đã chính thức tiến hành. Tuy rằng không dám tùy tiện nói chuyện, nhưng kiểu treo máy quan sát như vậy khiến An Vũ Hàng cảm thấy tựa như gần nam thần hơn một chút, cũng khiến cho cậu có một chút cảm giác thỏa mãn. Cậu không yêu cầu nhiều, cũng không mong ước xa xôi gì, khoảng cách như vậy, là đủ rồi…

Hết –