Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 33: Ảnh chụp




Khi An Vũ Hàng trở lại phòng ngủ, Viên Gia vừa trở về không bao lâu đang tắm rửa, Thời Nhiễm và Địch Tư Húc đã nằm lên giường, trong phòng chỉ bật mấy ngọn đèn ngủ, ngọn đèn màu ấm khiến cho trong phòng càng thêm ấm áp.

“Tui còn tưởng rằng ông muốn qua đêm bên ngoài luôn chứ.” Thời Nhiễm đặt quyển sách trong tay qua một bên, nhìn An Vũ Hàng vừa vào cửa.

An Vũ Hàng đóng cửa lại, thay dép lê, ngẩng đầu lên nói: “Không trở về tui sẽ gọi điện thoại báo.”

“Tiêu ca dẫn ông đi đâu chơi?” Thời Nhiễm hỏi.

“Không đi đâu cả, ở ngay trong văn phòng của anh ấy ăn bữa cơm.” An Vũ Hàng ngắn gọn đáp.

“Đêm Bình an hẹn ông đến phòng làm việc ăn cơm? Đây là thể loại tiết tấu gì?” Thời Nhiễm khó hiểu hỏi lại, nếu tìm An Vũ Hàng ăn cơm, dù thế nào cũng phải đến một khách sạn không tệ lắm mới đúng chứ? Ăn cơm ở văn phòng là kiểu hẹn hò gì?

“Anh ấy phải tăng ca, ở văn phòng cũng thuận tiện. Tui đứng cả đêm rồi, cũng lười đi xa.” An Vũ Hàng tìm lý do, kỳ thật cậu thật lòng cảm thấy ở văn phòng ăn cơm cũng rất tốt, vừa an tĩnh vừa tự tại, sau khi ăn xong còn có thể tự mình pha cà phê. Chẳng qua cậu không định giải thích quá nhiều, mà thật ra cũng không có gì để giải thích.

“Hôm nay mà còn tăng ca? Tiêu ca thật đủ bận rộn, có thể nhớ đến tìm ông đi ăn bữa cơm cũng thật không dễ dàng gì.” Thời Nhiễm cảm khái nói.

“Tiêu ca làm ở công ty nào?” Địch Tư Húc vẫn luôn không nói gì mở niệng hỏi.

“Thú Ý.” An Vũ Hàng đơn giản trả lời.

“Thú… Ý?” Bàn tay muốn cầm lấy quyển sách của Thời Nhiễm dừng lại giữa không trung, há miệng ra tựa hồ không biết nói gì mới tốt.

Địch Tư Húc hơi hơi nhíu mày, không quá xác định hỏi lại: “Ông nói chính là cái công ty Thú Ý có diễn đàn game kia?”

“Phải.” Nhìn thấy cả hai đều rất kinh ngạc, trong lòng An Vũ Hàng liền cân bằng lại, nếu muốn kinh ngạc thì cả đám cùng kinh ngạc, không thể chỉ một mình cậu được.

“Phắc.” Thời Nhiễm vỗ chăn một cái, nói: “Tui không phải đã nói Tiêu ca là tinh anh sao? Anh ấy làm lĩnh vực nào vậy? Tôi đoán là thiết kế phần mềm hoặc là phát triển thị trường.”

An Vũ Hàng cởi áo khoác rat reo lên, đáp: “Không phải cái nào cả, anh ấy là ông chủ của Thú Ý.”

Ánh mắt Thời Nhiễm trừng lớn gấp đôi, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ nào, Địch Tư Húc tuy rằng vẫn là mặt không đổi sắc, nhưng kinh ngạc trong mắt vẫn là che dấu không được.

Khóe môi An Vũ Hàng cong lên, cũng không nói gì nữa, để hai người bọn họ chậm rãi tiêu hóa tin tức này.

Tiếng mở cửa phòng tắm gọi hồn hai người vẫn còn đang đắm chìm trong kinh ngạc, Viên Gia lau tóc đi ra, nhìn thấy An Vũ Hàng, cười nói: “Không ngờ ông còn trở về muộn hơn tui nữa.”

“Mọi người sao không chơi thâu đêm?” An Vũ Hàng vốn tưởng rằng Viên Gia phải sáng ngày mai mới có thể trở về.

“Ông nghĩ quản lý ký túc xá nào cũng tốt bụng như chú quản lý của chúng ta à?” Viên Gia một bộ biểu tình ‘Ông vẫn còn non lắm’ nhìn An Vũ Hàng.

Nếu Viên Gia không nói, An Vũ Hàng còn thật cho rằng mỗi lầu ký túc xá hôm nay đều đóng cửa lúc 12h…

“Đây là cái gì?” Viên Gia mắt sắc nhìn thấy cái hộp không quá lớn An Vũ Hàng đặt trên bàn, đúng là hộp quà Tiêu Mộc Từ đưa cậu.

“Không biết, Tiêu ca đưa.” An Vũ Hàng còn chưa mở ra nhìn. Thấy vẻ mặt Tiêu Gia đầy tò mò, An Vũ Hàng vươn tay lấy cái hộp qua, khui ra.

Bên trong cái hộp màu nâu nhạt không quá thu hút này còn có một cái hộp màu trắng nhỏ, An Vũ Hàng nhìn thấy logo trên cái hộp trắng kia, nhất thời có một loại xúc động mua đem trả quà lại. Tiêu Mộc Từ cũng là người thông minh, nếu anh trực tiếp đưa cái hộp trắng này cho cậu, An Vũ Hàng khẳng định sẽ không nhận.

“Quả nhiên là Tiêu car a tay.” Nhìn thấy thương hiệu này, Viên Gia cũng không kinh ngạc, lấy hiểu biết của cậu đối với Tiêu Mộc Từ, mua đồ hiệu này đã xem như rất thu liễm rồi.

An Vũ Hàng lấy cái hộp màu trắng ra, mở nắp, bên trong là một đôi bao tay bằng da màu đen.

“Là bao tay này sao!” Vẻ mặt Viên Gia vừa bất ngờ cộng thêm vài phần hâm mộ mà chỉ vào đôi bao tay trong hộp, nói: “Trước kia tui đã thấy trong tiệm, bằng da dê, đeo rất ấm, nhưng giá quá cao, không nỡ mua.” Trong nhà Viên Gia tuy rằng điều kiện kinh tế không tệ, nhưng cũng sẽ không tiêu nhiều tiền mua một đôi bao tay như vậy.

“Đắt lắm hả?” Thời Nhiễm từ trên giường thăm dò nhìn qua.

“Đối với cấp bậc của thương hiệu này thì không tính là đắt, nhưng đối với dòng bao tay mà nói thì không rẻ.” Viên Gia lấy cái bao tay ra sờ sờ, nói tiếp: “Thương hiệu này chưa bao giờ giảm giá, yết giá công khai 2380 tệ.”

Nghe được mức giá, An Vũ Hàng nhanh chóng cầm lại đôi bao tay, đặt lại vào trong hộp, “Tui vẫn nên trả lại cho anh ấy đi.”

“Đừng mà.” Viên Gia phản đối: “Tiêu ca tặng quà cho ông, ông trả lại cũng quá mức bôi bác mặt mũi anh ấy rồi. Giá cả không phải mấu chốt, quan trọng là tâm ý.”

“Viên Gia nói đúng đó, ông vẫn nên nhận đi. Nếu hôm nay Tiêu ca cho ông đồ thật rẻ, ông khẳng định sẽ cũng sẽ không ghét bỏ. Ông đã không chê đồ rẻ, cũng không tất yếu cự tuyệt vì giá đắt.” Thời Nhiễm cũng không đồng ý cậu trả lại, dù sao cũng là ý tốt của Tiêu ca.

“Giá trị con người Tiêu ca cao như vậy, thói quen tiêu phí khẳng định không giống chúng ta. Ông cảm thấy nó đắt, nhưng có thể trong mắt Tiêu ca thì đây đã là giá thấp nhất rồi.” Suy nghĩ của Địch Tư Húc cũng giống như Viên Gia và Thời Nhiễm, “Ông vẫn nên nhận lấy đi.”

An Vũ Hàng trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy cũng phải, ý tốt của Tiêu Mộc Từ cậu khẳng định không thể chối từ, hơn nữa Tiêu Mộc Từ có thể thêm một lớp hộp ở bên ngoài, đủ chứng tỏ anh hy vọng mình có thể an tâm nhận món quà này.

“Ừ, tui không trả nữa.” An Vũ Hàng gói cái hộp lại, cất vào trong tủ quần áo.

“Vậy mới đúng chứ.” Viên Gia ngồi vào ghế của mình, tiếp tục lau tóc.

An Vũ Hàng cũng hơi buồn ngủ, đi vào phòng tắm đi tắm trước, ngày mai còn phải dậy sớm, cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.

Chờ khi cậu tắm rửa xong đi ra, ba người trong phòng đều đã ngủ, chỉ chừa lại một ngòn đèn bàn ở đầu giường chiếu sáng cho cậu.

An Vũ Hàng thả nhẹ động tác, sau khi lau khô tóc liền bò lên giường, lấy di động đặt ở đầu giường qua, gửi cho Tiêu Mộc Từ một tin nhắn ——

Cám ơn bao tay của anh, tôi rất thích, anh tốn kém rồi. Ngủ ngon.

Tin nhắn gửi đi không bao lâu, di động liền chấn động một chút. Là Tiêu Mộc Từ trả lời ——

Thích là được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon.

An Vũ Hàng hơi hơi cong khóe môi, tắt điện thoại di động đi, sau đó nằm vào trong chăn, không bao lâu liền ngủ say.

Sáng sớm ngày hôm sau, không trung bắt đầu đổ tuyết, mãi đến khi An Vũ Hàng đi làm thêm xong trở về trường cũng chưa có ý dừng lại, bông tuyết bay lất phất tuy rằng không lớn, nhưng rơi cả một buổi sáng đến tận trưa, trên mặt đất cũng tích một tầng mỏng. Chỉ là may mắn không có gió, cho nên cũng không cảm thấy đặc biệt lạnh lẽo.

Hai tay cắm trong túi áo khoác, An Vũ Hàng chậm rãi đi về hướng phòng ký túc xá, tại thời điểm sắp đi đến dưới cổng lầu, liền đụng mặt Viên Gia đang muốn đi ra ngoài, bên cạnh Viên Gia còn có một nam sinh đi theo, chẳng qua An Vũ Hàng không nhận ra, cũng chưa từng gặp mặt.

Viên Gia cũng nhìn thấy An Vũ Hàng, lập tức cười nói: “Về rồi à.”

“Ừ, ông đi đâu vậy?” Sáng sớm hôm nay Viên Gia còn nhìn trời tuyết bên ngoài nói muốn ở lì trong phòng ngủ cả ngày.

“Hội sinh viên đột nhiên có chút việc, bảo tui đi qua đó một chuyến.” Viên Gia đáp.

An Vũ Hàng gật gật đầu, ánh mắt đảo qua nam sinh đứng bên cạnh Viên Gia.

“À, giới thiệu cho ông một chút. Đây là Hứa Phong Bạch, học hệ tiếng Pháp trường chúng ta, nhỏ hơn chúng ta một khóa, làm ở bộ tuyên truyền của hội sinh viên.” Viên Gia chỉ vào Hứa Phong Bạch, cười nói: “Đừng nhìn cậu ta nhỏ hơn chúng ta, người ta chính là nồng cốt của báo trường đó, mỗi bài viết đều đặt ở nơi bắt mắt nhất không hà.”

Nói xong, Viên Gia lại giới thiệu An Vũ Hàng cho Hứa Phong Bạch.

“Chào anh.” Hứa Phong Bạch lịch sự chào hỏi An Vũ Hàng.

An Vũ Hàng gật gật đầu với cậu ta, cũng nói một tiếng xin chào. Hướng Phong Bạch người cũng như tên, làn da đặc biệt trắng, nhưng An Vũ Hàng cứ cảm thấy cậu ta trắng kiểu không quá khỏe mạnh, không biết là trời sinh như thế, hay là bởi vì trời quá lạnh.

“Đúng rồi, Phong Bạch cũng chơi đó, cùng server với chúng ta luôn, chờ cậu ta thêm bạn chúng ta, liền cùng nhau chơi đùa.” Viên Gia nói với An Vũ Hàng. Chơi cùng một trò chơi, lại cùng một server, đích xác cũng rất dễ dàng trở nên quen thuộc.

“Được.” Nhiều người cùng nhau chơi, An Vũ Hàng tự nhiên không có ý kiến, quay đầu hỏi Hứa Phong Bạch: “Cậu chơi chức nghiệp gì?”

Hứa Phong Bạch cười cười, nói: “Tôi chơi Đường Môn. Chẳng qua trong khoảng thời gian này bởi vì việc học bận rộn, cũng không có thời gian chơi. Chờ tôi làm chút trang bị sẽ đến tìm các anh chơi.”

“Ừ.” An Vũ Hàng nghĩ có nhiều thích khách viễn trình, về sau đánh dã ngoại cũng có thể an toàn hơn một chút.

“Được, hai người trở về vào game lại tán gẫu tiếp, ông cũng mệt mỏi cả buổi sáng rồi, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi. Cơm mua cho ông đặt trên hệ thống sưởi hơi ấy, còn nóng lắm.” Viên Gia nói.

“Được, hai người cũng đi mau đi, đi sớm về sớm.” An Vũ Hàng nói.

Viên Gia đáp một tiếng, sau khi Hứa Phong Bạch chào tạm biệt An Vũ Hàng liền đi theo Viên Gia chạy tới chỗ hội sinh viên. An Vũ Hàng xoay người tiếp tục đi về phòng ký túc xá.

Sau ngày cuối tuần và Giáng sinh bận rộn trôi qua, liền đến thứ hai.

Ăn xong cơm chiều, An Vũ Hàng đăng nhập vào game. Địch Tư Húc chạy đi tìm đoàn, chuẩn bị tiếp tục đánh phó bản kiếm tiền. Thời Nhiễm đang ngồi chép bài, sắp tới ôn tập cuối kỳ, mấy môn chưa kịp chép lại phải nhanh chóng bổ sung cho đủ. Viên Gia không biết đang làm gì, trước khi ăn cơm chiều đã chui vào trong game, nhưng hình như tiểu Loli vác đại đao này vẫn đứng nguyên một chỗ không dịch chuyển.

Sau khi vào game cho thằn lằn ăn no một bữa, sư huynh vừa lúc cũng onine.

『 Mật tán gẫu 』 [ Sương Thiên Quyết ]: Đánh lôi đài?

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được.

Hai người tổ đội, không bao lâu, Sương Thiên Quyết liền cưỡi ngựa chạy tới bên cạnh An Vũ Hàng —— xác thực mà nói là Tuyệt Ảnh của Vi Vũ Yến Phi chở hai người chạy tới bên cạnh An Vũ Hàng.

Dáng người xinh đẹp của Vi Vũ Yến Phi rúc vào trong ngực Sương Thiên Quyết, thoạt nhìn như một đôi tiên đồng ngọc nữ.

An Vũ Hàng mấp máy khóe môi, chào hỏi Vi Vũ Yến Phi một tiếng. Tuy rằng mỗi lần nhìn thấy sư huynh và Yến ca thân mật đứng cùng nhau, trong lòng An Vũ Hàng đều khó tránh khỏi chua xót, nhưng cậu không thể biểu hiện ra ngoài. Cũng phải duy trì lịch sự cơ bản nhất.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Yến ca, chào buổi tối.

『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Chào buổi tối. Cậu và Thiên Quyết chơi đi, tôi đi tìm sư phụ cậu.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng.

Sương Thiên Quyết xuống ngựa, Vi Vũ Yến Phi dừng lại tại chỗ trong chốc lát, mới giục ngựa rời đi.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tôi đi xếp hàng.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được.

Rất nhanh, hai người liền tiến vào hàng ngũ xếp hàng 2V2, không bao lâu đã được truyền tống vào bản đồ.

Sau khi tiến vào bản đồ lôi đài, An Vũ Hàng an tĩnh đứng tại chỗ, cậu đột nhiên phát hiện, chỉ có khu vực bản đồ bị hàng rào bao vây này, mới là nơi duy nhất cậu có thể cùng một chỗ với sư huynh, trước khi mở màn không có bất cứ ai có thể tiến vào, bọn họ cũng không thể đi ra ngoài. Cậu không biết mình là nên cao hứng hay là bi ai, tuy rằng chỉ có 3 phút thời gian ngắn ngủi, nhưng với cậu mà nói đây cũng là khoảng thời gian trân quý.

Mãi đến khi thời gian đếm ngược chấm dứt, An Vũ Hàng vẫn đang đắm chiều trong bầu không khí được cùng một chỗ này, một bước cũng không động.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Rớt mạng?

An Vũ Hàng lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng đi theo.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không có…

Sau khi Sương Thiên Quyết thay đổi trang bị, công kích cũng tăng lên không ít. Nhưng là một người có con cóc cấp 10, An Vũ Hàng vẫn như cũ đứng ở phía trước, Sương Thiên Quyết ở phía sau phụ trách khống chế.

Thời gian chênh lệch giữa việc triệu hồi và hiến tế bạch xà và con cóc An Vũ Hàng còn chưa nắm giữ quá tốt, nhưng về phương diện thương tổn bùng nổ và phòng ngự hiến tế đã tiến bộ hơn rất nhiều. Bình thường cậu đánh xong một đợt, liền bắt đầu chạy trốn, còn lại sẽ giao cho Sương Thiên Quyết xử lý. Giai đoạn trước Sương Thiên Quyết sử dụng kỹ năng khống chế rất tốt, đại chiêu đều còn giữ trong tay, chờ sau khi An Vũ Hàng dùng hết kỹ năng, anh mới bắt đầu cùng lúc sử dụng khống chế và công kích, lấy tốc độ nhanh nhất đánh chết đối phương.

Cùng đánh võ đài với sư huynh, An Vũ Hàng đã không còn hy vọng xa vời sẽ cướp được đầu người, cậu một đợt bùng nổ hơn nữa có sư huynh phụ trợ, có thể giết được một người đã xem như rất tốt rồi. Phần lớn thời gian vẫn là sư huynh song sát 1V2. Nhưng đây cũng không ảnh hưởng đến kết quả, cho nên An Vũ Hàng cũng vui vẻ nhìn thông báo sư huynh thu được đầu người.

Rất nhanh, điểm danh vọng tuần này của hai người đều đã đánh đầy, 20 trận toàn thắng cũng khiến An Vũ Hàng tiến lên cấp bảy, Sương Thiên Quyết cũng lên tới cấp năm.

Ra khỏi bản đồ lôi đài, hai người đi giao nhiệm vụ.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Chút nữa cùng đánh chiến trường?

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được. Tôi đi lấy chút sâu, để dành cho thằn lằn ăn.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tôi đưa cậu đi.

An Vũ Hàng giật mình, khóe miệng hơi hơi cong lên.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được.

Hai người đi ra rừng cây ở ngoại thành, An Vũ Hàng tìm một mảnh đất bắt đầu lấy sâu, Sương Thiên Quyết thì ngồi dưới đất, một bộ dạng thản nhiên tự tại.

An Vũ Hàng vừa lấy sâu, vừa quan sát sư huynh, nhìn thấy bên dưới tên của sư huynh trống rỗng không có gì cả, mới phát hiện sư huynh hình như vẫn luôn không gia nhập bang hội nào.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh, sao anh không thêm bang hội?

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Phiền lắm.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Mua đồ vẫn tương đối thuận tiện hơn.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: A Yến sẽ mua.

Mua đồ trong bang hội sẽ không bị buộc định, Vi Vũ Yến Phi hoàn toàn có thể mua xong rồi giao dịch cho Sương Thiên Quyết.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Cũng phải.

An Vũ Hàng khẽ thở dài một cái, loại chuyện này khẳng định không cần cậu phải bận tâm.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh, tôi sắp bắt đầu ôn tập cuối kỳ, sắp tới sẽ không online được.

Kỳ thật lấy thái độ học tập nghiêm túc của An Vũ Hàng thường ngày, thuận lợi thông qua kỳ thi khẳng định không thành vấn đề. Nhưng cậu muốn lấy học bổng, cho nên vẫn phải bỏ chút công phu.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Được. Tôi sẽ giúp cậu làm hằng ngày.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, vậy cảm ơn sư huynh trước. Nếu như muộn quá không làm kịp cũng không sao, giúp tôi cho thằn lằn ăn một chút là được.

Dù sao sư huynh cũng phải vào acc của cậu dùng Tiêu Vĩ cầm đàn cho Bôn Tiêu nghe, cho nên cho thằn lằn ăn cũng là chuyện thuận tiện.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Được, yên tâm.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Mỗi tuần tôi có thể lên đánh võ đài với anh một lần.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Không vội, để Độc Lạp lên acc của cậu, đánh với tôi cũng được.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vậy cũng được, đến lúc đó rồi tính.

Dù sao sư huynh đánh 1V2 không thành vấn đề, cậu tuyệt không lo lắng sư phụ không biết chơi, không giúp được sư huynh.

Hai người đang nói chuyện, Viên Gia liền vào đội, đi theo còn có một acc Đương Môn tên ‘Hắc Ảm’.

『 Tiểu đội 』[ Quân Mạc Vũ ]: A, sư huynh cũng ở đây à?

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Ừ.

Trong phòng ngủ, Viên Gia nói với An Vũ Hàng: “Acc Đường Môn chính là Hứa Phong Bạch đó, hai người thêm bạn nhau đi.”

“Ừ.” An Vũ Hàng đáp lại một tiếng, chọn vào tên Hắc Ảm, thêm bạn tốt cậu ta.

『 Tiểu đội 』[ Quân Mạc Vũ ]: Chào sư huynh, tôi mang theo tiểu học đệ đến nhận thức Cô Ngâm một chút, quầy rầy ha.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tùy ý.

『 Tiểu đội 』[ Quân Mạc Vũ ]: Thêm chưa?

『 Tiểu đội 』[ Hắc Ảm ]: Vâng, thêm rồi. Không ngờ học trưởng cư nhiên là acc nữ.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ừ, tùy tiện chơi thôi…

『 Tiểu đội 』[ Hắc Ảm ]: Nhìn rất đẹp. Vị [Sương Thiên Quyết] này chính là sư huynh của học trưởng?

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ừ.

『 Tiểu đội 』[ Quân Mạc Vũ ]: Được rồi, chúng ta đi trước, có rảnh cùng nhau chơi đùa.

『 Tiểu đội 』[ Hắc Ảm ]: Tôi đi đây, 8.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: 8.

Sau đó, Viên Gia và Hứa Phong Bạch liền rời khỏi đội ngũ.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Cậu và cái cậu Hắc Ảm kia rất quen thuộc sao?

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không có, mới quen hồi tuần trước. Quân Mạc Vũ và cậu ta tương đối thân thiết, tôi chỉ gặp mặt có một lần.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Acc kia của cậu ta không tệ.

Điểm ấy An Vũ Hàng ngược lại không lưu ý.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Cậu ấy nói cậu ấy vẫn luôn chơi ở server này, trang bị khẳng định sẽ không tệ.

Cho dù tạm thời A một thời gian, trang bị căn bản cũng vẫn còn đó.

『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Thật không…

Hai người không tiếp tục đề tài này nữa, sau khi An Vũ Hàng lấy sâu xong, đi tới bờ sông lấy nước. Sương Thiên Quyết đi tới, thả Bôn Tiêu của mình ra. Bôn Tiêu chạy về phía trước vài bước, lại quay trở lại bên cạnh Sương Thiên Quyết, An Vũ Hàng nhìn chú ngựa nhỏ xinh đẹp này, ngồi xuống tại chỗ, đặt chiếc Tiêu Vĩ cầm đeo trên lưng xuống đùi, sau đó chọn vào Bôn Tiêu, bắt đầu đánh đàn.

Mặt trời chiều ngã về Tây, tiếng đàn nhu hòa, Sương Thiên Quyết khoanh tay đứng đó, Bôn Tiếu cúi đầu uống nước… Nhìn một màn như họa như thơ này, trong lòng An Vũ Hàng có chút khó chịu, khung cảnh ở chung yên bình này khiến An Vũ Hàng cảm thấy tự như bản thân trộm tới vậy, người đang đứng bên cạnh cậu lúc này, sau khi một khúc đàn này kết thúc, vẫn là thuộc về Yến ca…

Đưa tay ấn phím chụp màn hình, An Vũ Hàng lưu lại khoảnh khắc này trong một bức ảnh, cậu không thể tranh đoạt được người này, chỉ có thể lưu lại một bức ảnh, trộm hồi ức, trộm hoài niêm và yêu thích…