Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 54: Hoà hợp




Một mình ngồi trong hoa viên nhỏ trong sân trường, An Vũ Hàng nhìn hang cây trơ tụi, trong lòng trống rỗng.

Một lúc sau, cậu lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Thư Văn Ngạn, gọi đi. Về chuyện giữa Thư Văn Ngạn và Địch Tư Húc, cậu lựa chọn đứng về phía Địch Tư húc, đến nỗi Thư Văn Ngạn hoàn toàn không biết gì cả, An Vũ Hàng cũng có chút áy náy. Dù sao Thư Văn Ngạn đối với cậu không tệ, cậu giấu diếm anh mặc dù cũng có lập trường của mình, nhưng nếu Thư Văn Ngạn đối với Dạ Chước trong game có oán hận, vậy việc cậu giấu diếm đối với Thư Văn Ngạn đột nhiên phải đối mặt với chân tướng mà nói, không thể nghi ngờ là một loại thương tổn.

Chuông điện thoại vang lên không được vài tiếng, di động liền được kết nối, đầu bên kia truyền đến thanh âm ôn hoà trước sau như một của Thư Văn Ngạn, “Alô, Vũ Hàng?”

“Vâng. Ngạn ca, thực xin lỗi…” An Vũ Hàng nhỏ giọng nói vào di động. Nếu không hạ thấp thanh âm, cậu sợ không áp chế được cảm xúc.

“Làm sao vậy?” Thư Văn Ngạn hiển nhiên rất bất ngờ đối với việc An Vũ Hàng đột nhiên gọi điện xin lỗi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện của anh và Tư Húc em đã sớm biết, nhưng vẫn không nói cho anh biết, xin lỗi…” An Vũ Hàng tựa vào lưng ghế, cúi đầu nói.

Thư Văn Ngạn bên kia trầm mặc một lúc, thanh âm có chút nghiêm túc hỏi: “Có phải Tiêu Mộc Từ trách cậu hay không?”

“Không có…” An Vũ Hàng vốn muốn nặn ra nụ cười, nhưng cảm giác có chút khó khăn, “Anh ấy chỉ hỏi em số điện thoại của Tư Húc, không nói gì khác.”

Thư Văn Ngạn khẽ thở dài một cái rồi nói rằng: “Vũ Hàng, chuyện giữa anh và Địch Tư Húc không liên quan đến bất cứ người nào cả, cậu không cần phải xin lỗi anh, cậu không làm sai gì cả. Kỳ thật chuyện này, người phải chịu trách nhiệm nhất chính là bản thân anh. Nếu anh là cậu, cũng sẽ lựa chọn giống như cậu không nói cái gì cả.”

An Vũ Hàng hốc mắt chua xót, cậu thật sự muốn gọi điện xin lỗi, nhưng không ngờ lại trở thành Thư Văn Ngạn an ủi mình.

“Mộc Từ làm người rất bá đạo, cho nên có thể sẽ luôn hy vọng cậu có chuyện gì cũng đều nói cho cậu ấy biết, đây là vấn đề tính cách, cậu đừng trách cậu ấy.” Thư Văn Ngạn bình tĩnh nói: “Cậu xin lỗi anh, anh cảm thấy rất băn khoăn. Nói cho cùng, chuyện này là anh không đúng. Nếu lúc trước anh trực tiếp nói cho Địch Tư Húc biết anh là nam, sẽ không có những chuyện về sau. Nhưng hiện tại nói những chuyện này đã muộn rồi. Chuyện này chỉ là chuyện giữa anh và Địch Tư Húc, anh sẽ xử lý tốt, cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều. Nếu Mộc Từ chọc giận cậu khiến cậu không vui, cậu cũng đừng so đo với cậu ấy.”

“Ngạn ca, em không sao.” An vũ Hàng nhỏ giọng nói. Thư Văn Ngạn không để ý, với cậu mà nói đã tốt lắm rồi.

“Ừ, cậu bây giờ còn ở bên ngoài?” Thư Văn Ngạn hình như nghe được thanh âm có người nói chuyện đi ngang qua.

“Em trở về liền.” An Vũ Hàng nói dối.

“Ừ, trở về sớm một chút. Đừng để bị cảm.”

“Vâng.” An Vũ Hàng đáp lại.

“Chuyện này cậu cũng đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.” Thư Văn Ngạn cười nhẹ nói.

“Vâng, vậy em cúp máy. Tạm biệt Ngạn ca.” An Vu Hàng nói.

“Ừ, tạm biệt.”

Bỏ điện thoại vào trong túi áo, An Vũ Hàng đứng dậy, chậm rãi đi về hướng phòng ngủ. Tâm tình của cậu tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng nếu còn không quay về, đám Thời Nhiễm có thể sẽ chạy đi tìm, đến lúc đó lại khó giải thích.

Thư Văn Ngạn bên này sau khi cúp điện thoại của An Vũ Hàng, lại lập tức gọi cho Tiêu Mộc Từ.

Tiêu Mộc Từ bên kia vừa mới nghe máy, Thư Văn Ngạn liền trực tiếp nghiêm túc hỏi: “Có phải cậu trách Vũ Hàng không?”

“Em ấy nói cho cậu biết?” Kỳ thật khi vừa cúp điênj thoại, Tiêu Mộc Từ liền có chút hối hận. Chẳng qua việc này cậu cư nhiên giấu luôn cả anh, khiến anh trở thành người cuối cùng biết đến việc này, trong long anh thật sự không thoải mái.

“Không có, tôi đoán.” Thanh âm Thư Văn Ngạn có chút lạnh lùng, “Em ấy gọi điện thoại xin lỗi tôi. Mộc Từ, việc này không có nửa điểm quan hệ với Vũ Hàng, cậu dựa vào cái gì mà phát giận với em ấy?!”

“Tôi không muốn phát giận, chỉ là hỏi em ấy vì sao không nói sớm.” Anh thật sự không muốn nổi giận với An Vũ Hàng, nhưng khả năng khống chế không tốt lắm, dù sao nghĩ đến Thư Văn Ngạn từng bị người ta chửi rủa như vậy, anh liền có chút nén giận.

“Vũ Hàng là một người độc lập, em ấy dựa vào cái gì mà chuyện gì cũng phải nói cho cậu biết? Mọi chuyện lợi và hại thế nào, em ấy cũng có phán đoán và suy tính của riêng mình.” Vừa nghĩ tới thanh âm của An Vũ Hàng khi xin lỗi mình, Thư Văn Ngạn cảm thấy thực không thoải mái, cũng thấy áy náy với An Vũ Hàng.

Tiêu Mộc Từ không nói chuyện, có lẽ đối với phương diện này, nhận thức của anh thật sự có chút lệch lạc.

Thư Văn Ngạn thở dài, tiếp tục nói: “Mộc Từ. Tôi biết cậu vì di ngôn của ba tôi nên vẫn luôn toàn lực chiếu cố tôi, nhưng tôi đã không còn là đứa trẻ chỉ có thể tránh ở phía sau cậu nữa. Mộc Từ, cậu nên buông xuống trách nhiệm này đi. Hiện tại trách nhiệm của cậu không còn là tôi nữa, mà chính là Vũ Hàng, em ấy mới là người cậu nên che chở nhất.”

Tiêu Mộc Từ nhéo nhéo mi tâm, đáp: “Tôi biết…”

Kỳ thật trong lòng anh cũng không dễ chịu gì, những điều Thư Văn Ngạn nói anh đều biết, nhưng hôm nay đối mặt với An Vũ Hàng, anh lại làm quá tệ.

“Cậu biết thì phải làm cho được chứ!” Có đôi khi ý thức trách nhiệm của Tiêu Mộc Từ qúa nặng, cũng khiến Thư Văn Ngạn thực bất đắc dĩ, “Ba của tôi cứu cậu là lựa chọn của ông ấy, tôi không trách cậu, cũng không trách ba tôi. Ông ấy bảo cậu chiếu cố tôi, cậu đã làm rất tốt rồi. Cho dù hiện tại tôi không làm gì, chỉ ở nhằn ở không, cũng có thể cả đời cơm áo vô lo. Nói thật, tôi rất cảm ơn cậu. Cho nên lại càng không nguyện ý nhìn cậu vì tôi mà khiến Vũ Hàng chịu uỷ khuất. Mộc Từ, cậu nên có cuộc sống hoàn toàn thuộc về chính mình.”

Nghĩ đến An Vũ Hàng có thể sẽ bị uỷ khuất đến rơi nước mắt, trong lòng Tiêu Mộc Từ khó chịu đến không chịu được. Anh đích thật phải sửa đổi, trách nhiệm nhiều năm đối với Thư Văn Ngạn cũng đích xác nên triệt để buông xuống. Thư Văn Ngạn là bạn của anh, nhưng An Vũ Hàng là người yêu của anh. Anh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chiếu cố Thư Văn Ngạn, trách nhiệm cũng được, bồi thường cũng được, anh đã làm được hết thảy. Mà hiện tại với anh mà nói, người quan trọng nhất là An Vũ Hàng, anh hẳn phải đặt toàn bộ lực chú ý của mình vào người cậu, anh nói sẽ che chở cho cậu, nhưng lại không làm được, thậm chí còn khiến An Vũ Hàng khổ sở…

“Nói thật. Một người tốt như Vũ Hàng, dựa vào cái gì lại phải hứng chịu cơn giận của cậu?” Thư Văn Ngạn nói tiếp, “Em ấy để ý cậu, thích cậu, mới nhẫn nhịn những điều uỷ khuất này. Nếu không đã sớm đá cậu rồi.”

“Là tôi không tốt.” Tiêu Mộc Từ thở dài.

“Nói với tôi thì có ích gì?” Thư Văn Ngạn hiển nhiên rất bất mãn.

“Đúng, là vô dụng. Cúp máy đây.” Nói xong, Tiêu Mộc Từ cũng không để ý Thư Văn Ngạn còn nói gì hay không, trực tiếp cúp điện thoại, cầm chìa khoá liền chạy ra ngoài.

Trở lại phòng ngủ, An Vũ Hàng tắm rửa một cái liền lên giường nằm.

Thời Nhiễm cảm thấy cậu có chút kỳ quái, An Vũ Hàng chỉ nói là bản thân có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm. Thời Nhiễm, Viên Gia và Địch Tư Húc liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không nói thêm cái gì.

Mới vừa nằm xuống không bao lâu, di động của An Vũ Hàng liền vang lên, nhìn chữ “Tiêu” hiện lên trên màn hình di động, An Vũ Hàng do dự một chút, cuối cùng nhận cuộc gọi, “Alô?”

“Có thể xuống lầu không? Anh đang ở dưới lầu ký túc xá của em.” Thanh âm của Tiêu Mộc Từ phục hồi trở về ôn nhu như trước, ngữ khí cũng tràn đầy thương lượng.

An Vũ Hàng trầm mặc một lúc, mới nói: “Vâng.”

“Ừ, anh chờ em.”

An Vũ Hàng không nhiều lời, sau khi cúp điện thoại, xuống giường mặc quần áo.

“Đi ra ngoài?” Viên Gia hỏi.

“Ừ.” An Vũ Hàng cũng không giải thích nhiều, khoác thêm áo khoác liền xuống lầu.

Trước lầu ký túc xá, xe của Tiêu Mộc Từ an tĩnh đậu trong bóng đêm, mang theo một loại tư thái ngủ đông. Cước bộ An Vũ Hàng đi xuống lầu dừng lại một giây, mới đi qua, lên xe.

Tiêu Mộc Từ nhìn cậu, không nói chuyện.

An Vũ Hàng cũng không nói gì, cúi đầu nhìn tay của mình. Cậu mặc không nhiều lắm, chẳng qua bên trong xe điều hoà bật ra đầy đủ, cũng không cảm thấy lạnh.

Tiêu Mộc Từ khởi động xe, lái ra khỏi trường học. Nhưng cũng không đi quá xa, chỉ là dừng ở phía trước một khu công viên an tĩnh.

“Thực xin lỗi.” Tiêu Mộc Từ nói.

An Vũ Hàng nắm chặt hai tay, không nhìn anh, cũng không nói chuyện.

Tiêu Mộc Từ nắm tay cậu, nói tiếp: “Là anh không đúng, anh không nên nói với em như vậy. Anh đã nói sẽ che chở cho em, không để em khổ sở, anh lại làm không được. Thực xin lỗi.”

An Vũ Hàng nháy mắt đỏ hốc mắt, quật cường cắn chặt rang, không cho nước mắt chảy ra.

Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng, nói: “Anh vẫn cảm thấy bản thân hẳn là người em thân cận nhất, em không nên giấu anh bất cứ chuyện gì. Nhưng anh lại quên, em cũng có thể có bí mật, cũng có thể có quyền lợi không nói, là anh không tôn trọng em. Anh đã nói sẽ đặt em ở vị trí thứ nhất, nhưng cũng không làm được. Thực xin lỗi…”

An Vũ Hàng cuối cùng vẫn không nhịn được, nước mắt mang theo nhiệt độ cơ thể cứ như vậy trực tiếp rơi trên mu bàn tay Tiêu Mộc Từ, đập đến mức tim anh phát đau.

Vươn tay ôm cậu vào trong ngực, An Vũ Hàng chôn mặt vào trước ngực Tiêu Mộc Từ, không tiếng động mà rơi nước mắt.

Tiêu Mộc Từ siết chặt cánh tay, hôn nhẹ lên tóc An Vũ Hàng, nói: “Em có thể… cho anh thêm một lần cơ hội được không? Em có thể tức giận, có thể nổi giận với anh, nhưng đừng rời khỏi anh, có được không?”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Mộc Từ nói chuyện với người khác như thế, trong giọng nói mang theo khẩn cầu. Nếu là những người khác, Tiêu Mộc Từ khẳng định sẽ không như vậy, nhưng đối mặt vớ An Vũ Hàng, anh thực tự nhiên mà buông bỏ kiêu ngạo, chỉ là lấy thân phận của một người đàn ông bình thường, thỉnh cầu An Vũ Hàng tha thứ.

An Vũ Hàng không nói lời nào, cũng không ôm lại Tiêu Mộc Từ.

“Đều là anh không tốt. Kỳ thật ngay khi cúp điện thoại anh đã hối hận. Vốn định xử lý xong chuyện của Địch Tư Húc sẽ đến tìm em, nhưng lại sợ hôm nay không nói rõ ràng, em sẽ ngủ không ngon. Đến lúc đó đau lòng vẫn là anh.” Tiêu Mộc Từ nói.

An Vũ Hàng hít hít mũi, nghẹn giọng nói: “Lúc anh nói em như thế sao không thấy anh đau lòng?”

Tiêu Môc Từ nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, thanh âm ôn nhu chậm rãi nói: “Là anh không suy nghĩ chu đáo. Anh cũng là lần đầu tiên biết yêu, rất nhiều chỗ còn làm chưa được tốt. Cứ nghĩ toàn bộ của em đều thuộc về anh, mà quên lưu lại cho em sự riêng tư và quyền lợi giữ bí mật cá nhân, chỉ cật lực yêu cầu em không được giấu diếm anh, không được lừa gạt anh, nhưng kỳ thật có một ít lời nói nối và giấu diếm đều là thiện ý. Anh sẽ chậm rãi học, cho anh chút thời gian, chỉ một chút là được, được không?”

“Về sau chuyện như vậy em sẽ nói cho anh biết…” An Vũ Hàng nói chuyện với giọng mũi rất nặng.

“Không sao, em cứ tự mình cân nhắc. Chỉ cần đừng để anh là người cuối cùng biết là được.” Hai người quen nhau cần phải có sự hoà hợp, việc này đối với Tiêu Mộc Từ mà nói không phải là thoả hiệp, chỉ là một loại nhượng bộ nên có.

An Vũ Hàng không đáp. Kỳ thật cậu chỉ là có chút uỷ khuất, nhưng cũng không có ý tưởng muốn chia tay với Tiêu Mộc Từ. Tiêu Mộc Từ hạ thấp tư thái nói chuyện với cậu như vậy, cầu xin cậu tha thứ, cậu cũng không có biện pháp tiếp tục tức giận với anh. Một Tiêu Mộc Từ như vậy cậu chưa từng gặp bao giờ, hoàn toàn không giống cái người bình thường khí tràng cường đại kia. Tư thái nhận sai như vậy, cậu dĩ nhiên nguyện ý tha thứ cho Tiêu Mộc Từ một lần…

An Vũ Hàng đẩy Tiêu Mộc Từ ra, nghĩ muốn lấy khăn tay lau mặt, lại bị Tiêu Mộc Từ ngăn trở.

“Khăn tay không sạch sẽ, mắt em sẽ bị nhiễm trùng.” Nói xong, liền dung tay áo sơmi của mình giúp An Vũ Hàng lau khô mặt mũi, cũng không thèm để ý áo sơmi của mình rốt cục mua mất bao nhiêu tiền.

Lúc này An Vũ Hàng mới chú ý tới, Tiêu Mộc Từ chỉ mặc áo sơmi liền chạy ra ngoài, ngay cả áo lông cũng không mặc.

“Có thể tha thứ cho anh không?” Tiêu Mộc Từ thấp giọng hỏi.

An Vũ Hàng ngẩng đầu, dùng hai mắt sung đỏ mà nhìn nhìn Tiêu Mộc Từ, nói: “Nếu có lần sau, em…”

“Sẽ không, anh cam đoan.” Tiêu Mộc Từ lập tức đáp lời, anh không muốn nghe được từ trong miệng An Vũ Hàng hai chữ ‘chia tay’. Hiện giờ anh đã buông bỏ trách nhiệm đối với Thư Văn Ngạn, chuẩn bị toàn lực đối xử thật tốt với An Vũ Hàng, nhất định không cho An Vũ Hàng cơ hội nói lời chia tay.

“Hừ.” An Vũ Hàng quay đầu đi, không thèm để ý đến anh.

Tiêu Mộc Từ mỉm cười, một lần nữa ôm người vào trong ngực, người này là người duy nhất mà anh yêu thương trong 27 năm qua, vậy mà buổi tối hôm nay anh cư nhiên lại tổn thương cậu, thật sự không nên.

“Ngày mai anh hẹn gặp mặt Địch Tư Húc.” Tiêu Mộc Từ nói.

An Vũ Hàng ngẩng đầu, hỏi: “Anh không phải định đánh cậu ấy đó chứ?”

“Anh còn chưa muốn lên báo đâu.” Tiêu Mộc Từ véo nhẹ lên chóp mũi của An Vũ Hàng, hỏi: “Ngày mai em đi cùng với anh không?”

“Không đi.” An Vũ Hàng lập tức cự tuyệt, nói: “Anh nhất định sẽ dạy dỗ cậu ấy một trận, em đi theo rất xấu hổ.”

“Làm sao em biết anh sẽ dạy dỗ cậu ta?” Tiêu Mộc Từ vốn có ý định này, nhưng Thư Văn Ngạn nói khiến anh đánh mất suy nghĩ này. Chuyện của Thư Văn Ngạn anh sẽ không can thiệp nữa, cho nên tự nhiên cũng sẽ không cần dạy dỗ gì ai.

“Đụng phải chuyện của Ngạn ca anh sẽ đặc biệt bao che khuyết điểm.” An Vũ Hàng nói.

“Xin lỗi. Về sau sẽ không.” Tiêu Mộc Từ sờ sờ tóc cậu, “Nhìn xem duyên phận của bọn họ đi.”

An Vũ Hàng có chút kỳ quái mà nhìn anh, trước đây bọn họ còn nói sẽ cùng nhau chiếu cố Ngạn ca.

Tiêu Mộc Từ cười cười, đáp: “Anh là bạn trai của em, về sau chỉ để ý một mình em, không quan tâm người khác.”

An Vũ Hàng quay mặt sang một bên, nói: “Em mới không cần anh quan tâm.

Tiêu Mộc Từ giữ lấy cằm cậu, để cậu nhìn về phía mình, sau đó nói rằng: “Anh muốn hôn em, được không?”

“Không được, em còn chưa nguôi giận.” Đại bộ phận uỷ khuất của cậu đều đã tan thành mây khói, nhưng vẫn còn dư lại một chút, khiến cậu vẫn có chút khó chịu.

“Được rồi, thực xin lỗi…” Tiêu Mộc Từ nắm chặt tay cậu, nói: “Nếu không anh về nhà quỳ bàn phím nhé?”

An Vũ Hàng lại hừ một tiếng, không tiếp thu Tiêu Mộc Từ lấy lòng.

Bởi vì ánh mắt An Vũ Hàng có chút sưng lên, Tiêu Mộc Từ sợ cậu trở về phòng sẽ xấu hổ, liền trực tiếp mang người về nhà. Chẳng qua đêm nay, An Vũ Hàng ngủ ở phòng cho khách, Tiêu Mộc Từ cũng không có biện pháp, anh biết An Vũ Hàng mềm lòng, nhưng cho dù mềm long cỡ nào thì gặp loại chuyện như thế này cũng sẽ có chút không thoải mái, không thể lập tức làm như không có chuyện gì phát sinh được. Chẳng qua An Vũ Hàng đồng ý cùng anh trở về nhà đã xem như tốt lắm rồi, anh cũng không thể miễn cưỡng cậu, chỉ có thể canh giữ ở bên giường, nhìn cậu ngủ rồi mới trở về phòng mình.

Hết thảy còn cần có thời gian để chứng minh…

Vì để An Vũ Hàng ngủ cho tròn giấc, sau đó ăn một bữa cơm thật ngon, Tiêu Mộc Từ đã sớm gọi điện đến công ty báo nghỉ, cũng gọi điện thoại cho Viên Gia, nói An Vũ Hàng hôm nay không lên lớp. Viên Gia ước chừng cũng có thể đoán ra hôm qua hai người phát sinh một vài chuyện không thoải mái, nhưng nghe ngữ khí của Tiêu Mộc Từ thì hẳn là đã giải quyết xong.

An Vũ Hàng ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh, Tiêu Mộc Từ đã gọi sẵn thức ăn ngoài, một bữa cơm đơn giản nhưng cũng rất phong phú với 6 món mặn một món canh, sắc hương vị đều hoàn hảo.

Sau khi tắm xong, An Vũ Hàng ngồi trước bàn ăn cơm, Tiêu Mộc Từ gắp thức ăn cho cậu.

“Thật sự không đi cùng anh?” Tiêu Mộc Từ hỏi.

“Không đi, em ăm cơm xong sẽ trở về trường học.” Hôm nay đã cúp tiết rồi, nhưng tốt xấu gì cũng phải trở về chép lại cho đủ bài.

“Buổi tối cơm nước xong anh đưa em về.” Tiêu Mộc Từ nói.

An Vũ Hàng lắc đầu, không nói chuyện.

Tiêu Mộc Từ cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Tối nay sẽ gọi điện thoại cho em.”

“Vâng.” Lúc này An Vũ Hàng không cự tuyệt. Kỳ thật không phải cậu còn giận Tiêu Mộc Từ, tuy rằng vẫn còn một chút không được tự nhiên, nhưng có thể xem nhẹ nó. Chủ yếu là cậu cảm thấy có chút mất mặt, đây đã là lần thứ hai cậu khóc trước mặt Tiêu Mộc Từ. Trước kia cậu rất kiên cường, cơ hồ chưa tựng rơi nước mắt, nhưng từ khi gần gũi hơn với Tiêu Mộc Từ, cậu liền có chút dưỡng thành tính ỷ lại, việc này đối với cậu mà nói vô cùng không tốt.

Trước khi đi gặp mặt Địch Tư Húc, Tiêu Mộc Từ đưa An Vũ Hàng về phòng ngủ. An Vũ Hàng mang theo một túi thức ăn thật to chào tạm biệt Tiêu Mộc Từ, sau đó chạy nhanh lên lầu.

Nhìn cước bộ nhanh nhẹn của An Vũ Hàng, Tiêu Mộc Từ lộ ra ý cười. Sau đó trực tiếp lái xe đến chỗ hẹn với Địch Tư Húc.

Lúc anh đến nơi, Địch Tư Húc đã ngồi đợi sẳn bên trong. Tiêu Mộc Từ cũng không hàn huyên nhiều với cậu, ngồi xuống ghế salon, gọi một tách cà phê.

Nói tới khí tràng, Địch Tư Húc dĩ nhiên kém Tiêu Mộc Từ khá xa, nói tới thân cao, Tiêu Mộc Từ cũng cao hơn Địch Tư Húc 6cm, Địch Tư Húc ở trước mặt Tiêu Mộc Từ tựa như một đứa trẻ, chỗ nào cũng thấp bé hơn anh.

Sau khi cà phê được đưa lên, Tiêu Mộc Từ bưng tách cà phê lên uống một hơi, sau đó không có động thái gì nữa —— Chén cà phê này so với An Vũ Hàng pha thì kém xa.

“Về chuyện giữa cậu và Văn Ngạn.” Tiêu Mộc Từ tiến vào chính đề, “Tôi và Văn Ngạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ba cậu ấy mất sớm, tôi đối với cậu ấy coi như vừa là anh trai vừa là ba, cho nên cậu cũng đừng cảm thấy tôi xen vào việc của người khác.”

“Không có.” Địch Tư Húc lắc đầu, cậu biết Địch Tư Húc chỉ là muốn tốt cho Thư Văn Ngạn.

“Tôi vẫn luôn hy vọng có người có thể chiếu cố Thư Văn Ngạn, như vậy tôi có thể ‘từ chức’ được rồi.”

Địch Tư Húc không hiểu mà nhìn về phía Tiêu Mộc Từ, không rõ ‘từ chức’ anh đang nói là có ý gì.

“Tôi khách khí mà nói với cậu như vậy, tất cả đều là vì nhìn vào mặt mũi của Vũ Hàng, cậu và em ấy là bạn bè, em ất rất tin tưởng cậu, cho nên tôi cũng muốn thử tin tưởng cậu một lần.” Sau đó, Tiêu Mộc Từ kể lại một lần lời dặn dò của ba Thư Văn Ngạn đối với mình cho Địch Tư Húc nghe một lần, nhưng không kỹ càng tỉ mỉ như khi nói với An Vũ Hàng, mà chỉ chọn nói trọng điểm.

Nghe xong mọi chuyện, Địch Tư Húc vô cùng bất ngờ. Cậu không ngờ ba của Thư Văn Ngạn cư nhiên qua đời sớm như vậy, không có ba cuộc sống của anh khẳng định trôi qua không tốt, nhất là lúc tuổi còn nhỏ như thế. Lại nghĩ đến những lời trước đây mình mắng Thư Văn Ngạn, trong lòng lại càng áy náy không chịu được.

Thu thập xong cảm xúc, Địch Tư Húc nói với Tiêu Mộc Từ: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ anh ấy.”

“Chỉ nói ngoài miệng cũng vô dụng. Vấn đề của bản thân cậu cũng không ít, thái độ của người trong nhà, chuyện công việc sau này, đều phải nhanh chóng tính toán trước. Cũng không thể để Văn Ngạn nuôi cậu.”

“Tôi biết. Nếu tôi làm không tốt, ngay từ đầu sẽ không tiếp cận anh ấy.” Trên người của Địch Tư Húc mang theo một cỗ quật cường cùng liều mạng thuộc riêng về người trẻ tuổi.

“Ừ, đối với cậu tôi chỉ có hai yêu cầu: Một là đối tốt với Văn Ngạn; Hai là nếu Văn Ngạn chướng mắt cậu, cậu phải lập tức rời đi, không được phép dây dưa.”

“Đươc.” Địch Tư Húc đáp ứng rất sảng khoái.

“Ừ. Những thứ khác cậu tự mình xem mà làm, có thể theo đuổi được hay không phải xem bản lĩnh của cậu.” Chuyện Tiêu Mộc Từ muốn nói cũng chỉ bấy nhiêu.

Địch Tư Húc uống hết cà phê trong tách, hỏi: “Vì chuyện của tôi, có phải khiến anh và Vũ Hàng cãi nhau hay không?”

“Không tính là cãi nhau, là vấn đề của tôi. Chẳng qua hiện tại không có việc gì rồi.” Tiêu Mộc Từ nói, “Về sau chuyện của Văn Ngạn tôi sẽ không quản nữa, hy vọng có một ngày tôi có thể nói với cậu một câu ‘Văn Ngạn tôi giao cho cậu’.”

“Vâng.” Địch Tư Húc dùng sức gật gật đầu, lại nói: Tôi cũng có một câu muốn nói với anh.”

“Sao.”

“Đối tốt với Vũ Hàng. Cậu ấy rất lương thiện, đừng thương tổn cậu ấy.” Địch Tư Húc nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mộc Từ, nghiêm túc nói.

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ đối tốt với em ấy.” Tất cả những chỗ làm không đúng hoặc chưa tốt trước đây, anh đều sẽ sửa lại, sẽ không tiếp tục khiến An Vũ Hàng khổ sở.

Ngày hôm sau lúc sắp tan tầm, thư ký cầm theo một tập văn kiện tiến vào, nói: “Ông chủ, đây là phòng kỹ thuật đưa lên.”

“Ừm.” Tiêu Mộc Từ tiếp nhận văn kiện, thư ký rất thức thời mà nhanh chóng rời đi.

Mở tập văn kiện ra, bên trong không phải văn kiện chính tức, chỉ là một trang báo cáo viết tay, nội dung là về sự kiện anh và An Vũ Hàng bị người ta chụp lén, đồng thời đăng lên diễn đàn của trường. Việc này bên phía Viên Gia cũng cho người điều tra, nhưng đối phương vẫn như trước dung IP công cộng, không tra ra được kết quả gì, dù sao ở trường học điều kiện có hạn. Mà bên này của anh ngược lại tìm được một ít manh mối, chẳng qua cũng không dễ tra như vậy, cho nên mới chậm trễ thêm không ít thời gian, nhưng tốt xấu gì cũng có chút tiến triển.

Vị kỹ thuật viên này tra được kết quả là máy tính đăng bài post kia thuộc về một quán bar rất có tiếng trong giới, mà cái gọi là giới ở đây ý chỉ giới SM. Địa chỉ quán bar này ở nơi tương đối vắng vẻ, mặt ngoài thoạt nhìn là một nơi rất bình thường, nhưng dưới tầng hầm lại chuyên kinh doanh rất nhiều hạng mục buôn bán phi pháp. Hơn nữa người có thể đi vào đây vô cùng hữu hạn, về phần cụ thể là tình huống như thế nào cũng không rõ ràng, duy nhất có thể xác định chính là người đăng bài post này dùng máy tính ở đây, mà đối phương dùng phương thức gì để tiến vào đây càng không thể tra rõ ràng, bởi vậy cũng vô pháp tra ra được cụ thể người nào. Chẳng qua vị kỹ thuật viên này vẫn đang cố gắng hack vào hệ thống máy chủ ở đây, xem có thể tìm được danh sách hội viên, để tiến hành điều tra kỹ hơn hay không.

Dù sao phòng kỹ thuật thêm một việc như vậy cũng không tính khó khăn gì, Tiêu Mộc Từ quyết định để anh ta tiếp tục điều tra, chẳng qua anh cũng hểu được, người có thể mở một quá bar kiểu như thế ở D thị, khẳng định không phải đèn cạn dầu. Mọi sự vẫn phải cẩn thận làm đầu.

Tuy rằng phần báo cáo này chỉ có một trang giấy, nhưng phía sau lại có tờ 4 vé mời vào cổng, là lễ bế mạc của giải thi đấu game online, trước đây An Vũ Hàng hỏi anh có thể kiếm được hay không, anh cũng phí chút công phu, rốt cục cũng không khiến An Vũ Hàng thất vọng.

Nghĩ đến An Vũ Hàng, Tiêu Mộc Từ lại không khỏi có chút đau long, chuyện trước đây cho dù là vì lí do gì, chung quy vẫn là mình làm không tốt…

Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Mộc Từ, Tiết Dập đẩy cửa đi vào, trong tay ôm một chồng văn kiện, cười nói: “Tiêu thiếu, buổi tối tăng ca nhé, thế nào?”

“Không làm.” Tiêu Mộc Từ dứt khoát mà từ chối.

“Hôm nay cũng không phải cuối tuần, cậu có chuyện quan trong sao?” Tiêu Mộc Từ rất ít khi từ chối tăng ca, ngoại trừ vài lần cuối tuần gần đây.

“Về sau sẽ không tăng ca nữa.” Tiêu Mộc Từ nói thẳng.

“Văn Ngạn không tăng ca cũng được đi, cậu vì cái gì không tăng ca?” Văn Ngạn phải về nhà với mẹ mình, đó là chính sự.

“Bồi (*) Vũ Hàng.” Tiêu Mộc Từ nói.

(*) Chữ này ý nghĩa là ở bên cạnh quan tâm chăm sóc này nọ, nhưng dịch thoáng ra thế nào thì hem tìm được từ QAQ

“Không phải chứ? Lúc Vũ Hàng làm việc cũng có đi đến chỗ cậu được đâu, cậu bồi cậu ấy thế nào được.”

“Gọi điện thoại.”

Tiết Dập quả thực không còn lời gì để nói, “Lương tâm của cậu đâu? Hai người sẽ không phải trông cậy vào tôi một mình tăng ca đó chứ?”

“Cậu xem mắt thành công không?” Tiêu Mộc Từ đột nhiên hỏi.

“Dĩ nhiên là không, sao vậy?” Tiết Dập không biết đề tài sao lại đột nhiên chuyển qua chuyện xem mắt của mình. Cô gái kia đúng là không tệ, nhưng anh đối với cô ấy không có loại cảm giác này, cũng không muốn chậm trễ thời gian con gái nhà người ta.

“Vậy cậu tiếp tục tăng ca đi, dù sao cũng không có người cần cậu ở bên cạnh.” Tiêu Mộc Từ không chút lưu tình nói.

“Cậu…” Tiết Dập hít một hơi thật sâu, nói: “Được rồi, cậu không tăng ca thì tôi đi tìm Văn Ngạn, bảo cậu ấy tăng ca với tôi.”

“Tuỳ cậ, nếu cậu có thể thuyết phục được cậu ấy.” Ai tăng ca đối với Tiêu Mộc Từ mà nói không quan trọng, quan trọng là đảm bảo chất lượng và hoàn thành công việc.

“Cậu chờ đó.” Nói xong, Tiết Dập liền đi tìm Thư Văn Ngạn.

Tiêu Mộc Từ nhìn thoáng qua đồng hồ, đứng dậy mặc áo khoác, chuẩn bị đến giờ liềntan tầm.

Khi Tiết Dập đến văn phòng Thư Văn Ngạn, thư ký báo lại cho anh biết Thư phó tổng đã về sớm rồi.

Tiêu Mộc Từ đi ngang qua bên cạnh cậu, nói: “Cậu cũng mau chóng tìm một người đi, giải quyết vấn đề cá nhân, sẽ không cần tăng ca nữa.”

“Không nhọc ngài hao tâm tổn trí, đừng nói tôi, Văn Ngạn cũng còn độc thân kìa.” Tiết Dập còn không biết chuyện giữa Thư Văn Ngạn và Địch Tư Húc.

Tiêu Mộc Từ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Cậu ấy chỉ là vấn đề thời gian, còn cậu là vấn đề chọn đối tượng.”

“Có ý gì?” Tiết Dập không hiểu.

Tiêu Mộc Từ cũng lười giải thích với anh, chỉ nói: “Đến hỏi Viên Gia đi.” Nói xong dưới tầm mắt nhìn theo của nhóm thư ký trợ lý, đi vào thang máy.

Tiết Dập đứng tại chỗ suy nghĩ một phút đồng hồ, lấy điện thoại ra gọi cho Viên Gia, anh ngược lại muốn nhìn xem thằng nhóc này có phải đã biết chuyện gì, lại không nói cho mình biết hay không.

Hết –