Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 17




Amy khép cửa rồi khóa lại, sau đó ngả người tựa vào nó. Cô đang mỉm cười một mình, bây giờ sự nguy hiểm đã qua. Cô sẽ xoay sở để vào được bên trong ngôi nhà mà không có Warren áp tải phía sau, sự diệu kì nho nhỏ, như tính ngoan cố của anh vậy. Và cô cũng không chắc những lời nói của cô có tác động đến anh không, mặc dù tất cả những chuyện này sẽ khiến chú James ốm liệt giường luôn vào tối nay khi nghe cả một bảng kê khai tội lỗi của cô. Có lẽ là vào một thời điểm khác, nhưng không phải đêm nay...

"Có lý do chính đáng nào để chị bước qua cánh cửa đó vào giờ này không?" Amy giật nảy người, suýt chút nữa tụt hẳn xuống sàn nhà. Và sau đó nhớ ra câu hỏi nên cô buột miệng, "Phải - không - chị có thể suy nghĩ về chuyện này rồi trả lời vào sáng mai không?"

"Amy,..."

"Chị đùa thôi, vì Chúa," cô nói với Jeremy ngay khi cô đẩy người khỏi cánh cửa, nhẹ nhõm bởi Jeremy là người đã nghe thấy cô đi vào, chứ không phải cha cậu ấy. "Và cái gì làm gì cho em về nhà quá sớm vậy?"

Cậu ấy chẳng hề mắc vào cái bẫy cô giăng ra để thay đổi chủ đề. "Chị đừng bận tâm. Giờ hãy đưa ra câu trả lời của chị, chị họ, và ngay lúc này."

Cô làm ra vẻ sốt ruột cất tiếng nói ngay khi vượt qua cậu ấy để bắt đầu đi vào phòng khách. "Nếu em nhất quyết muốn biết, chị có một cuộc hẹn hò bí mật với người đàn ông mà chị quan tâm."

"Xảy ra rồi à?"

Cô quay mặt về phía cậu. "Ý em là sao, cái gì mà xảy ra rồi à?"

Cậu trông rất thoải mái trong tư thế tựa người vào khung cửa, khoanh tay, chân vắt chéo, thế đứng ra chiều thất vọng mà chú Tony của họ cực kỳ ưa thích, và với Jeremy, cậu cháu trai trông rất giống chú mình, đã học được kiểu đứng đó một cách hoàn hảo. "Ý em là, chị chỉ vừa mới có buổi ra mắt vào tuần trước. Em tin rằng em không tưởng tượng được chị sẽ đi theo bước chân của chị Diana và lựa chọn một cách quá nhanh chóng như thế."

Cô hếch một chiếc lông mày lên với cậu. "Thế ra em nghĩ chị thích như chị Clare, phải mất hai năm để đưa ra quyết định của chị ấy ư?"

"Không lâu như thế, nhưng ít nhất cũng phải mất vài tháng chứ."

"Chị chỉ nói là chị quan tâm thôi, Jeremy."

"Thật vui khi nghe thế. Vậy tại sao phải giữ bí mật?"

"Bởi vì chị khá nghi ngờ gia đình mình sẽ chấp nhận anh ấy," cô thừa nhận.

Jeremy là người duy nhất cô có thể kể điều này mà không chút lo lắng về cơn giận của cậu ấy. Và cậu ta nhe răng ra cười, giống như là một hành động chuẩn bị phòng thủ như những người khác trong gia đình.

"Vậy anh chàng đó là ai?"

"Không phải việc của em," cô đáp trả.

"Vậy em có biết anh ta à?"

"Chị không nói thế."

"Em biết phải không?"

"Gần như vậy."

"Anh ta không hoàn toàn là một anh chàng bất lich sự đùa dai đấy chứ? Em e rằng em sẽ phản đối đấy."

"Anh ấy không có tí gì mang dáng dấp của một tay đùa cợt cả. Đạo đức phải gọi là ngoại hạng."

Jeremy cau mày. "Vậy thì có gì không ổn với anh ta?"

Ừm, cô phải cố gắng trung thành với sự thật, hoặc gần gần thôi cũng được, nhưng cậu ấy đúng là sẽ không để cô làm chuyện đó. "Anh ấy nghèo xơ xác," là tất cả những gì cô có thể nghĩ trong lúc này để đánh lạc hướng ông em họ.

"Chị đúng đấy. Chuyện này không thể xảy ra. Không thể để chị luẩn quẩn trong vòng nghèo túng được."

"Không xảy ra chuyện đó đâu. Anh ấy rất có triển vọng."

"Thế vấn đề ở đây là gì?"

"Anh ấy không thấy thoải mái với ý nghĩ đến thăm chị cho đến khi hoàn cảnh của anh ấy được cải thiện."

Jeremy gật đầu tư lự. "Và chị đang phải cố gắng thuyết phục anh ta chuyện đó không thành vấn đề phải không?"

"Hoàn toàn chính xác."

"Chị có phải đắm mình trong tội lỗi để giải quyết vấn đề của chị không?"

Amy đỏ mặt dữ dội khi liên tưởng đến những hình ảnh nhạy cảm mà câu hỏi đó gợi lên trong tâm trí cô. "Tất cả những gì mà chị và anh ấy làm là đi dạo và trò chuyện. Chị sợ rằng chị đã trượt chân, nhiều hơn một lần, một cách vô thức."

"Anh ta phải là một cục đất mới không chộp lấy chị - hoặc là cũng xảy chân theo chị, phải không?"

Mặt cô đỏ một cách tệ hại trước cái nhìn đầy hiểu biết của cậu ta, rồi cô cáu kỉnh, "Chị vẫn còn là một trinh nữ đáng nguyền rủa, nếu đó là những gì em muốn nghe."

Cậu ta cười xếch cả mang tai mà không tỏ ra ăn năn. "Đừng nghi ngờ chuyện đó, chị yêu quý. Và anh ta sẽ không phải là một con lừa chết tiệt nếu anh ta không cố gắng hôn chị, bởi vậy chị có thể ngừng mọi sự xấu hổ của chị lại rồi đấy. Em là một tín đồ trung thành với những nụ hôn, chị không biết đấy thôi."

Cô bật cười. Đôi khi cô không hề nhớ, mỗi khi nhìn vào cậu ấy, rằng cậu ấy chỉ bằng tuổi cô mà có thể hiểu một cách hoàn hảo về những cảm xúc không thể cưỡng lại của tuổi trẻ. Và bởi đang đề cập đến chủ đề này, đây đúng là khoảng thời gian hoàn hảo để tranh thủ lợi thế từ sự thành thạo của cậu ấy để cứu nguy cho hoàn cảnh của cô lúc này.

"Giờ em đang đề cập đến chuyện đó," cô ngẫu nhiên mở đầu ngay khi cởi áo choàng rồi cuộc tròn nó lại vào một góc của ghế sofa, "ở đây có một câu hỏi rất có ý nghĩa với chị mà chị muốn hỏi em, thế nên em hãy ngồi xuống và đem đến cho chị lợi ích từ vốn kinh nghiệm mênh mông của em."

"Sẽ không phải là những kinh nghiệm đau thương chứ?" cậu trả lời khi ngồi xuống bên cạnh cô.

"Không đâu, bởi đó đơn thuần chỉ là một câu hỏi về sự kiềm chế thôi. Bất kì ai khác chị có thể hỏi chắc chắn sẽ rất lúng túng khi trả lời, nhưng chắc chắn không phải em."

"Em không phải là tên chết tiệt sẽ nói với chị làm thế nào để làm tình đâu," cậu cảnh cáo đầy phẫn nộ.

Amy khúc khích. "Giờ nó chỉ là một chút kiến thức, nhưng cực kì có ích trong tương lai mà, không phải sao? Không, tất cả những gì chị muốn biết là một người phụ nữ phải làm gì, Jeremy, để khiến em muốn cô ấy, khi em kiên quyết tự nhủ với lòng mình em không thể có được cô ấy?"

"Vậy là cô ta không dễ thương phải không?"

"Hãy giả định rằng cô ấy cực kỳ đáng yêu."

"Thế thì chẳng có vấn đề gì cả."

"Đúng là như vậy. Em đã dứt khoát, bởi vài lý do ngớ ngẩn rằng chỉ có một người người đàn ông có thể lại gần cô ấy, rằng em không thể chạm vào cô ấy được."

"Loại lý do nào thế?"

"Làm sao chị biết được? Có lẽ đó là vấn đề thanh danh, hoặc có thể cô ấy là bạn thân nhất của em gái em, hay một vài lý do nào tương tự thế."

"Ồ, đúng địa ngục rồi, em không nghĩ mấy cái đó có thể ngăn nổi em."

"Jeremy," cô điên tiết nói, "đó chỉ là giả thuyết thôi. Vì bất cứ lý do nào, em cự tuyệt làm bất kì chuyện gì với cô ấy. Như vậy cô ấy sẽ phải làm gì để khiến em đổi ý?"

"Không cần làm gì nhiều đâu, Amy, để khiến em đổi ý ấy."

Cô phải bật cười trước giọng của cậu. "Không, chị không nghĩ vậy đâu. Nhưng trong giây lát em đừng nghĩ đến sự thật em luôn sẵn sàng cho một và toàn bộ nữ giới. Rằng đây là trường hợp duy nhất hoàn toàn khác hẳn cách thức thông thường của em trong mấy chuyện này thôi. Em sẽ không chạm vào quý cô đó. Em hoàn toàn từ chối làm tình với cô ấy, dù cho, từ tận đáy lòng, em không muốn thứ gì hơn thế."

"Ừm, em nên hy vọng thế."

"Vậy cô ấy có thể làm gì để khiến em quên đi sự lưỡng lự của em?"

"Cởi bỏ quần áo của cô ấy."

"Em nhắc lại đi ?"

"Cô ấy có thể trút bỏ quần áo ngay trước mặt em. Em thực sự nghĩ rằng em khó có thể cưỡng lại được, nếu cô ấy dễ thương như lời chị nói."

Amy rất ngạc nhiên. "Đó là tất cả những gì nó sẽ dẫn đến à?"

"Chắc chắn"

Cô thở dài. Cô e rằng cô đã hỏi nhầm người. Jeremy, trẻ như cậu ấy, không thể có được sự kiên quyết và khả năng kiềm chế như của Warren được.

"Giờ hãy nói cho em nghe tại sao chị muốn biết?"

Amy lại đột ngột thở dài. "Tại sao gì nữa? Cái gã mà chị quan tâm hoàn toàn cự tuyệt làm tình với chị cho dù không hề bị ràng buộc kết hôn."

"Gì cơ?"

Cô vỗ nhẹ lên tay cậu ấy ngay khi cô cam đoan, "Chị chỉ đùa thôi, Jeremy."

"Sở thích xấu xa," cậu càu nhàu.

Cô cười nhăn nhở. "Cậu không thể nói thế nếu cậu có thể quan sát được vẻ mặt của mình."

Cậu ấy vẫn chưa dịu lại. "Vậy câu trả lời chính xác là gì?"

Cô đang hy vọng cậu sẽ quên đi câu hỏi, nhưng bởi cậu vẫn nhớ, cô đành liều lĩnh nói ra. "Giờ thì ai đang đùa đây? Hoặc là em sẽ nói với chị em không nhớ rằng bản thân đã tò mò với những chuyện kiểu này thế nào trước khi em có tất cả những câu trả lời, phải vậy không?"

Bởi cậu không thể nhắc lại khoảng thời gian đó, đã được dạy dỗ trong một quán rượu, nên cậu chọn cách không trả lời. "Vậy đơn thuần chị chỉ tò mò thôi phải không?"

"Rất háo hức," cô nói, rồi nhoẻn một nụ cười tinh quái với cậu. "Và trong khi chúng ta đang bàn đến nó, có muốn xem xét và thảo luận chuyện làm tình một cách chi tiết không?"

"Không chết tiệt đến mức ấy đâu. Vậy là anh ta không nhượng bộ, phải không nào?"

"Ai cơ?"

"Qúy ông của chị ấy."

"Chị không bảo đó là anh ấy."

"Chị không cần phải nói. Thằng cha thông minh, thật quá thận trọng."

"Chị hy vọng nó không có liên quan đến những gì chị muốn nói."

"Giờ thì đừng có quấy nhiễu em," cậu nói khi thấy cái quắc mắc của bà chị họ. "Em sẽ lo lắng như thế nào nếu chị muốn có một đứa trẻ trước khi đọc lời tuyên thệ ? Em sẽ không phải là người sẽ đến gặp thằng cha đó vì chuyện như thế đâu."

"Cha chị không phải là..."

"Dĩ nhiên ông ấy không thế. Cha chị đã có hai người em trai chỉ yêu khi bằng lòng với những chuyện như thế. Chị sẽ thật may mắn nếu gã đó chấp nhận cưới chị."

Amy nhắm mắt với một tiếng rên. Đó là cái cách Jeremy giải quyết vấn đề gì. Nhưng cậu không biết hoàn cảnh thực sự là như thế nào, mà cô sẽ không kể với cậu, bởi cậu sẽ làm nhiều chuyện còn hơn là nói ra nếu biết quý ông của cô là người mà cha cậu cực kỳ căm ghét và cả gia đình sẽ không bao giờ chấp nhận.

Anh ấy có nhiều mặt tốt, phải, và đó là người mà cô không cần đến thời gian để cân nhắc, cô đã ra quyết định quá nhanh. Nhưng cho dù có mang thai thì cũng không làm cô thay đổi ý định sẽ làm tình với Warren, ít nhất là không cho đến khi cô có thể nghĩ ra được cách khác để làm cho mọi chuyện tiến triển nhanh hơn. Rủi ro, dù sao đi nữa, hoàn toàn chỉ phụ thuộc vào hành động của cô, và cô biết làm thế nào để nắm được chúng.

"Em có muốn đánh cuộc không, Jeremy?"

Cái nhìn của cậu chuyển ngay sang nghi ngờ. "Đánh cuộc cái gì mới được cơ?"

"Nếu chị quyết định chị muốn anh ấy, chị có thể có được anh ấy mà không phải ép buộc anh ấy cưới chị."

"Em nghĩ chị chỉ quan tâm thôi mà."

"Chị đã nói là nếu chị quyết định đó là người đàn ông duy nhất của đời chị."

"Thôi được, em cược với chị. Nhưng chuyện cá cược này chỉ có giá trị nếu chị vẫn ở bên ngoài giường của anh ta. Nếu chị ngủ với anh ta, chị sẽ không cưới được anh ta đâu."

Mắt cô bùng cháy. Nếu cô thua, cô sẽ mang thai, và cô không thể cưới anh ấy ư?

"Chuyện này... chuyện này..."

"Chấp nhận hoặc từ bỏ nó đi," cậu nói với vẻ tự mãn.

"Được thôi," cô nói cũng với giọng bảnh chọe như thế. "Và nếu chị thắng, em sẽ không được chạm vào một người phụ nữ trong vòng..."

Cậu ngồi bật dậy, nét mặt kinh hoàng. "Tuyệt thật, chị nên nhớ rằng em là thằng em họ đáng mến của chị đấy."

"Một tháng."

"Một người trong cả tháng à?"

"Chị đã nói là sáu..."

"Chỉ một thôi." Cậu thở dài, nhưng chỉ trước khi cậu cười toe toét. "Ừm, em vừa hoàn thành một phi vụ tuyệt nhất trong cả ngày đây."

Amy cũng cười toe toét lại với cậu. "Phải đấy. Em cứ yên chí là chị sẽ có được anh ấy - nếu chị muốn anh ấy - bởi vì chị chưa thua cuộc bao giờ cả."