Sự Kiện Phòng 503

Chương 11: Cận Phi sinh nhật vui vẻ




Ngày hôm sau,sau khi xác nhận danh sách, toàn thể hội đồng học sinh tổ chức họp lần thứ nhất, đầu tiên là đơn giản giới thiệu sơ qua các bộ phận chịu trách nhiệm, sau đó giới thiệu nhiệm vụ trọng điểm trong học kỳ, cuối cùng giải tán để các trưởng bộ phận về làm nhiệm vụ của mình, tiến hành thu xếp công việc.

Cận Phi nhìn Nguỵ Nhất Thần đang vẫy đuôi trước mặt mình, bỗng nhiên cảm thấy thời gian ba năm đại học sau này liền ảm đạm, hối hận tại sao mình trước đây không chấp nhận cơ hội xuất ngoại trao đổi, uổng phí cơ hội cho trưởng bộ phận đối ngoại. Nhưng mà công việc bình thường thì vẫn phải làm, nên Cận Phi cũng chỉ có thể bắt đầu bố trí công việc cho mọi người. Học kỳ này bộ thể thao cũng chỉ có ba sự kiện lớn, một là trận thi đấu bóng rổ trong trường, một là thi đấu bóng đá trong khoa, còn một cái nhất định phải lập tức cử hành, chính là đại hội thể thao mỗi năm một lần.

Nhiệm vụ của bộ thể thao, chính là huy động sinh viên, nói trắng ra chính là sinh viên năm nhất, tham gia các hạng mục trong đại hội thể thao; tổ chức nghi thức diễu hành đội hình vuông vào trường; trong ngày hôm đó còn phải hỗ trợ công việc trong đại hội thể thao.

Bộ thể thao tổng cộng bảy người, Cận Phi làm tổng chỉ huy nên không tự mình ra trận, còn lại sáu người chia làm hai tổ, 3 người chuyên đi dụ mọi người ghi danh, 3 người mang người đi huấn luyện. Người được huấn luyện đi đội hình vuông đều là sinh viên năm nhất mới vào của các khoa, mỗi lớp đều hạn chế số người, trưởng lớp có trách nhiệm triệu tập. Chắc do vừa mới huấn luyện quân sự không lâu, cho nên việc này không quá khó khăn. Vì vậy đương nhiên là Cận Phi phân nhóm nhỏ của Nguỵ Nhất Thần đi huy động, động viên mọi người ghi danh.

Mỗi năm huy động mọi người ghi danh đều là việc rất đau khổ, nhất là các hạng mục cho nữ sinh. Mọi thứ bình thường cũng tàm tạm, nhưng về phần chạy bộ 800m trở lên, thật là ngoài khả năng, chuẩn bị không tốt liền bị đánh một trận, vô cùng thê thảm.

Ban đầu mục đích của Cận Phi là trốn một bên yên lặng nhìn Nguỵ Nhất Thần chịu đựng, kết quả không nghĩ tới, Nguỵ Nhất Thần lực kêu gọi cao như vậy, mọi người vừa nghe đây là anh hùng cứu người, bạch mã hoàng tử lúc trước, lập tức trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh cậu, vì để có thểnói thêm với Nguỵ Nhất Thần đôi ba câu,liền tranh giành nhau ghi danh trước, thành ra từng hạng mục đều hoàn toàn vượt mốc, còn có nữ sinh muốn thể hiện trước mặt Nguỵ Nhất Thần một chút, tranh giành đến vỡ đầu.

Bên này Nguỵ Nhất Thần vui vẻ ghi tên, còn Cận Phi thì hậm hực, chó nhỏ của mình sao có thể bị người khác vây quanh như vậy, người kia người kia người kia nữa, rút móng vuốt của mấy người trên vai chó nhà tôira mau! Còn có người đó người đó người đónữa,lại dám sờ lưng chó nhỏ nhà tôi! Người kia! Nói cô đó! Sao cô dám sờ đầu cún của người khác! Chỉ có chủ mới có thể sờ!

Cận Phi cũng bất chấp tình hình ghi danh, nói một câu để tất cả ra ngoài, sau đó lôi Nguỵ Nhất Thần trở về phòng công tác.

Cận Phi đen mặt nghe Nguỵ Nhất Thần báo cáo tình hình ghi danh, trong lòng một trận buồn khổ. Lúc này mới không đến một tháng, tại sao mình đã bị con chó lớn này chơi đùa làm tâm tình mất khống chế. Càng nghĩ càng buồn bực, thấy không có ai xung quanh, Cận Phi vỗ bàn một cái, thừa lúc Nguỵ Nhất Thần đang ngẩng đầu, nói với Nguỵ Nhất Thần “Cậu rút khỏi hội học sinh đi!”

Nguỵ Nhất Thần sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được Cận Phi đang nói cái gì, ngay cả làmchó lớn cũng mặc kệ, suy nghĩ cũng vì thế dao động cùng gợn sóng, hai tay nắm chặt cạnh bàn, không tiếng động kháng nghị “Không đi không đi, chết cũng không đi!”

“Nói! Cậu gần đây luôn vây quanh tôi rốt cuộc muốn làm gì! Chúng ta rất thân quen sao!”

“Không quen, nhưng về sau sẽ quen! Cuộc sống sinh viên của em vừa mới bắt đầu, thật vất vả tìm được anh, em liền quấn lấy anh, thích thì làm thôi!”

“Cậu đứa nhỏ này, thật cứng đầu! Cậu biết cái giới này có bao nhiêu hỗn loạn không! Cậu còn nhỏ, thông minh, nhanh tìm một em gái đi, tôi thấy Mẫn Thi Văn cũng không tệ!”

“Không đi, em nhận định chắc chắn đó là anh, anh từng nghe câu, có một loại tình yêu gọi là chấp nhất!”

“Vậy cậu từng nghe qua, có một loại đau gọi là gãy xương!”

Nguỵ Nhất Thần “… Nếu như anh thật sự có thể đánh em gãy xương, em cũng chấp nhận!”

Cận Phi “…”

Hiệp thứ nhất, Cận Phi thất bại thảm hại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt 20 ngày đã trôi qua, ngày mai sẽ là đại hội thể thao, Cận Phi lôi kéo toàn thể thành viên bộ thể thao ra họp, cuối cùng tiến hành ghi nhận phân công, lại cổ vũ tinh thần nửa ngày, mới cho tất cả mọi người giải tán. Nhìn đồng hồ, đã đến 10 giờ, Cận Phi thấy hơi đau đầu, không chỉ bởi vì chuyện của đại hội thể thao vừa nhiều lại hỗn tạp, gần đây cũng không có thời gian làm thêm ở quán bar, còn chuyện đau đầu nhất, là vì Nguỵ Nhất Thần thường xuyên xoay quanh bên cạnh.

Cận Phi cảm thấy mình quả thực mắt mù nên mới coi Nguỵ Nhất Thần thành con cún,loại này căn bản là con ruồi. Sai rồi, nếu là ruồi ngay cả mình cũng lao vào sao, Nguỵ Nhất Thần chính là ong mật! Đúng! Ong mật! Mỗi ngày vo ve vo ve vây quanh mình, ngoại trừ thời gian đi học không nhìn thấy cậu ta, còn lại nhất định theo vo ve từ sang sớm đến tối muộn, buồn bực nhất là chuyện cậu ta lại bắt đầu mỗi sáng sớm rời giường theo mình đi đưa báo… (Tịch::v không dám gọi ảnh là ruồi vì ruồi chỉ vo ve quanh… =]]])

Xoa xoa trán, Cận Phi nhìn phòng làm việc trống không, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn, hoá ra thói quen đáng sợ như vậy, chỉ mới một ngày không có ở đây, đã cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Hôm nay Nguỵ Nhất Thần nói buổi tối trong nhà có việc, phải về nhà ngủ, hội nghị kết thúc liền dẫn đầu đi trước. Cận Phi cười khổ, nghĩ mình rốt cuộc nên quay về ký túc xá nghỉ ngơi, hay là đi quán bar. Suy nghĩ một lát, dù sao ngày mai là đại hội thể thao, bản thân còn bận bịu từ sáng đến tối, cho nên vẫn là lắc đầu, dự định quay về ký túc xá.

Mới vừa ra khỏi phòng công tác, đã nhìn thấy Trịnh Tư Kỳ cười với vẻ mặt gian xảo tựa ở cửa. “Ô ô này, ai vậy hả, mặtxị ra, táo bón hả?”

Cận Phi “…”

“Hôm nay sinh nhật cậu, thế nào, quy tắc cũ, quán bar chỗ làm hả?”

“Không đi, còn không phải bởi vì cậu, không nên đưa cái bộ thể thao bừa bộn này cho tớ, khiến tớ không có thời gian đi làm, có biết chặn đường tài lộ là cả người cũng xui xẻo hay không!”

“Tớ chỉ biết là chặn đường nhân tình cũng sẽ xui xẻo! Vậy coi như tối mai đại hội thể thao kết thúc sẽ chúc mừng đi, đi, chị trước mời cậu đi uống nước trái cây!” Không đợi Cận Phi quay đầu lại, Trịnh Tư Kỳ đã mang Cận Phi ra cổng trường, chờ hai người uống xong nước trái cây trở về, cũng vừa đúng lúc ký túc xá khóa cửa. Cận Phi vốn không có thời gian ăn cơm tối, uống xong nước trái cây còn đói hơn, cũng không biết Trịnh Tư Kỳ có chuyện gì, nhất định không để cho mình đi mua đồ ăn, không có biện pháp, Cận Phi cười khổ xoa xoa bụng, sinh nhật lần này trôi qua thật đáng thương, lần trước cũng thảm thương thế này, có lẽ là do năm đó cha mẹ qua đời đi.

Cận Phi lắc đầu, không muốn để sinh nhật mình trôi qua quá khổ sở, liền ở phòng tắm tầng năm qua loa rửa mặt, về phòng, đẩy cửa ra thì nhìn thấy trên bàn lóe lên 20 ngọn nến.

Cận Phi cảm thấy mình dạo này thật thường xuyên mất mặt, bởi vì khi anh nhìn thấy vẻ mặt mong đợi vui vẻ của Nguỵ Nhất Thần, vậy mà lại khóc.

Từ khi cha mẹ qua đời, Cận Phi cũng không còn ngày sinh nhật. Năm nhất đại học năm ngoái, bản thân lần đầu tiên ăn sinh nhật, là bởi vì trời xui đất khiến bị Trịnh Tư Kỳ biết. Lúc đó Trịnh Tư Kỳ nhìn tài liệu xin vào hội học sinh của mình, cho nên tự chủ trương, vào ngày sinh nhật đó mang mình đi quán bar hiện đang làm, cũng chính là quán bar của anh trai Trịnh Tư Kỳ — Tả Hàng, nâng một chén, hy vọng nói với bản thân, sinh nhật vui vẻ.

Cũng là ngày đó, Cận Phi lần đầu tiên uống quá chén, mà nói ra đau khổ giấu trong lòng nhiều năm với Trịnh Tư Kỳ.

Thế nhưng ngày hôm đó Cận Phi không khóc, anh chỉ cảm thấy bản thân rất may mắn, ở nơi đất khách quê người quen biết một người bạn tốt, một người sẵn lòng quan tâm mình, một người để mình nghỉ ngơi mà không cần ngụy trang. Nhưng hôm nay, nhìn Nguỵ Nhất Thần chuẩn bị bánh sinh nhật cùng ánh nến lung lay trên mặt, cuối cùng Cận Phi vẫn vẫn không kiềm được nước mắt.

“Sinh nhật vui vẻ!” Nguỵ Nhất Thần cười, ánh nến yếu ớt thấy không rõ mặt cậu, chỉ có thể nhìn thấy hàm răng trắng của cậu. Cận Phi bỗng nhiên vui vẻ, nói “Cậu được người da đen cho làm người đại diện phát ngôn của kem đánh răng sao? Nửa đêm ra ngoài trăm ngàn lần đừng cười, coi chừng để cho người khác trông thấy tưởng lầm là răng bay trong không trung.”

Nguỵ Nhất Thần cười ha ha hai tiếng, kéo Cận Phi ngồi vào bên cạnh, để anh cầu nguyện, thổi nến.

“Lão Đại, Lão Tam đâu?” Cận Phi nhìn quanh phòng, phát hiện trong phòng trừ hai người bọn họ ra, không cómột ai.

“Ban ngày hôm nay, trốn học dẫn bọn họ lên mạng login chơi trò chơi mới, em cấp kinh phí, cho nên đêm nay hai người bọn họ bị lừa chơi suốt đêm.” Nguỵ Nhất Thần vừa nói, vừa đi tới bên cạnh Cận Phi. Cận Phi vội vàng lau mắt, giả vờ không để ý hỏi, “Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi?”

“Thực ra ngay từ đầu em không biết, về sau chị hai [gọi Trịnh Tư Kỳ] nói cho em biết.” Nguỵ Nhất Thần vò vò đầu, kéo Cận Phi quaấn lên ghế trước bàn.

“Thổi nến, rồi cầu nguyện đi!” Nguỵ Nhất Thần đặt Cận Phi lên ghế, hai tay đè bờ vai của anh xuống. Cận Phi biết, Nguỵ Nhất Thần đứng sau lưng mình, bởi vì sợ mình xấu hổ, chắc ban nãy cậu ấy đã trông thấy khóe mắt loang loang của mình.

“Đều là đàn ông, còn kiểu cách như vậy, cậu có ý định gì sao!” Cận Phi nhắm mắt lại, tỉ mỉ ước nguyện, rồi thổi nến.

“Chết đói tôi! Cả ngày hôm nay không có ăn gì!” Cận Phi cũng không khách sáo, lấy cây dao bằng nhựa trên bàn, cắt một phần tư bánh kemtrong mâm, nhưng không tìm được dĩa để ăn, trực tiếp bưngkhaymà nhét bánh vào miệng.

“Việc kia, em vì để cho chị hai ngăn cản anh, còn cố ý tặng chị ấy một cái túi, chỉ vì ngày sinh nhật của anh, có thể cho em chút lợi tức hay không.” Nguỵ Nhất Thần nhìn đôi môi Cận Phi dính đầy kem mà nuốt nước miếng, cảm thấy vào giây phút đó đôi môi mỏng so với bánh kem còn ngon hơn.

“Muốn có lợi tức?”

“Muốn!”

“Muốn lợi tức gì?”

Nguỵ Nhất Thần không lên tiếng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi Cận Phi.

“Ặc, được rồi, cậu, nhắm mắt lại đi.” Cận Phi nói xong, nhìn Nguỵ Nhất Thần ngượng ngùng cười, đuôi Nguỵ cún cún trong nháy mắt đong đưa đến tần số cao nhất, thiếu chút nữa đã không khống chế được, trực tiếp đẩy ngã Cận Phi xuống đất. Khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ, nhắm hai mắt, còn đem đôi môi chu thật cao.

Cận Phi cũng chẳng sợ hãi, nghiêng đầu lấy ba phần tư còn thừa lại, vốc một nắm chét lên mặt của Nguỵ Nhất Thần.

Nguỵ Nhất Thần “…”

Cận Phi cười đến đau bụng, cầm lấy một phần tư của bản thân, hai bước đã chui lên giường của mình, còn chưa kịp tiếp tục ăn, đã thấy Nguỵ Nhất Thần chậm rãi xoay người, sau đó chậm rãi nói, “Đây là anh tự tìm, biết ưu thế của người cao là gì không? Chính là cho dù anh trốn trên giường, em vẫn có thể tóm anh ra!” Nói xong, tay trái Nguỵ Nhất Thần sờ kem trên mặt mình, tay phải kéo T-shirt Cận Phi, chét sạch lên mặt của Cận Phi.

Cận Phi “… Một chân ông nội cậu! Cậu cũng dám ám toán tôi!” Cận Phi cũng không ăn nữa, giơ tay lên quét một phần tư chét lên mặt của Nguỵ Nhất Thần.

“Là anh tự tìm lấy! Ai kêu anh đùa bỡn em!” Nguỵ Nhất Thần cũng không cam nguyện tỏ ra yếu kém, bật người phản kích, hai người, một người ở trên giường, một người ở dưới giường ầm ĩ, chờ hai người đều mệt mỏi, Cận Phi nằm ở trên giường, Nguỵ Nhất Thần ngồi trên bàn, nửa ký túc xá đều bị dính đầy kem.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người xem sao không để lại vài lời, la lối khóc lóc lăn lộn cầu nhắn lại ~~~~~ nhắn lại thì thỏ giấy sẽ nằm xuống mặc cho trêu chọc a ~~~~