Sự Kiện Phòng 503

Chương 27: Lần đầu tiên




Tám giờ đúng, câu lạc bộ cos phải biểu diễn mở màn, lên sân khấu đầu tiên.Sau khi người chủ trì nói nhảm xong, giai điệu thường sẽ xuất hiện trong túc xá liền vang lên —-《Last smile》. Tuy Cận Phi không xem Anime, nhưng rất thích nghe các ca khúc của nó.

Tết năm ngoái cắn răng mua mp3, không ngờ bên trong cũng có rất nhiều bài hát đệm trong Anime, thích nhất chính là 《Castle in the Sky》, anh thích loại âm nhạc yên bình này. Không biết có phải bởi vì Ngụy Nhất Thần muốn lấy bài hát này để đi catwalk hay không, nhưng dù sao lần đầu tiên Cận Phi nghe bài hát này đã cảm thấy thích cái tiết tấu vô cùng mạnh, nên lúc ở ký túc xá mỗi ngày đều giúp Ngụy Nhất Thần tập theo bài hát này.

Xuất hiện đầu tiên là hai nữ sinh nhỏ, một người là hình tượng mục sư điển hình trong anime, một người khác thì là hình tượng tinh linh cũng không biết trong anime gì, chắc do đã nghe quen với bài hát gốc, nên hai cô bé này lúc chính thức biểu diễn cũng thật là đỉnh, mang đến một loại cảm giác rất khác biệt, có điều khiến Cận Phi bội phục nhất vẫn là việc hai cô vậy mà có thể đảm nhiệm ca từ tiếng Nhật dài như vậy đi ra, ban nãy dưới đài Cận Phi cũng thấy hai cô bé chuẩn bị rồi, ca từ được phiên âm tiếng Trung viết chi chít trong tay, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta chóng mặt.

Sau đó đám thành viên khác lục đục nối tiếp xuất hiện, Ngụy Nhất Thần là người kế chót, cuối cùng cũng là then chốt nhất trưởng câu lạc bộ và bạn trai cô.

Tuy mỗi lần coser xuất hiện đều sẽ khiến mọi người cao giọng rít gào, thế nhưng không biết có phải ảnh hưởng tâm lý hay không, Cận Phi cảm thấy thời điểm Ngụy Nhất Thần xuất hiện tiếng thét chói tai rõ ràng nhiều hơn vài trăm dB [đê-xi-ben], rất chói tai, khiến Cận Phi trước khi chụp ảnh, triệt để dựng thẳng ngón giữa với Ngụy Nhất Thần, khiến Ngụy Nhất Thần suýt nữa đi sai nhịp.

Diễn xuất vô cùng thuận lợi, đến lúc tạo dáng cuối cùng, mọi người đầu tiên là tụ lại một chỗ, bày một tạo hình thống nhất, sau đó phân bố khắp bốn phía sân khấu, trưng ra tạo hình riêng của mình rồi không cử động nữa. Đến lúc này người chủ trì từ phía sau sân khấu đi ra, nói với mọi người bây giờ là thời gian chụp ảnh, cho mọi người tổng cộng mười phút, mỗi người chỉ có thể lựa chọn một hình tượng mà mình thích nhất để chụp ảnh chung, bên trái lên sân khấu, bên phải xuống sân khấu, còn nói phải nắm chặt thời gian gì gì đó…, nhưng hiển nhiên mọi người không ai muốn nghe người chủ trì nói nhảm, người chủ trì vừa nói hoạt động bắt đầu, mọi người liền bắt đầu ào ạt chen lên sân khấu, các nam sinh thì chạy tới các em gái dễ thương, các nữ sinh thì hơn phân nửa xông về phía Ngụy Nhất Thần, Cận Phi tức đến mức chỉ muốn xông lên sân khấu đuổi toàn bộ đám nữ sinh kia đi, thuận tiện đánh Ngụy Nhất Thần một trận.

Buổi biểu diễn cho tiệc tối Nguyên Đán, trong ánh mắt lưu luyến của đông đảo các em gái rốt cuộc đã xong. Đến lúc Nguỵ Nhất Thần xuống sân khấu, Cận Phi liền kéo cậu ra phía sau sân khấu chụp rất nhiều hình, sau đó bắt Ngụy Nhất Thần rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất, chỉ có điều tất cả mỹ phẩm của trưởng câu lạc bộ đều không thấm nước, rửa một lần màu vẫn không trôi đi, ngược lại khiến Ngụy Nhất Thần biến thành gấu mèo, làm người khác dở khóc dở cười. Cuối cùng, vẫn là trưởng câu lạc bộ đứng ra lấy nước tẩy trang rửa cả buổi mới làm sạch được. Bên này mới vừa thấy người, một giây sau Ngụy Nhất Thần trong ánh mắt muốn ăn thịt người của Cận Phi nhanh chóng biến mất khỏi phạm vi câu lạc bộ, ngay cả liên hoan buổi tối cũng không kịp từ chối.

Trên đường trở về hai người đi rất chậm, tóc Ngụy Nhất Thần vẫn là màu bạc trắng, vì phòng ngừa người khác vây xem chỉ có thể mặc áo lông có mũ. Cận Phi đi bên cạnh Ngụy Nhất Thần, rất giống mấy đôi tình nhân đang tản bộ xung quanh. Nhìn bóng hai người kéo dài trước mắt, Ngụy Nhất Thần chợt muốn cứ như vậy nắm tay Cận Phi, nhưng đáng tiếc xung quanh có rất nhiều người, Ngụy Nhất Thần vươn tay đến gần rồi lại giấu trở về, vươn ra rồi lại giấu đi, thử rất nhiều lần, sau cùng giống như thông suốt kéo tay Cận Phi lại, liền chạy về phía trước, vừa chạy vừa hô “Nhanh lên nhanh lên, sắp không kịp rồi.”

Bên cạnh mặc dù có người thoáng quay đầu lại nhìn, nhưng cũng không để ý, cho rằng có chuyện gì gấp, chỉ có Cận Phi ở trong lòng cười trộm, đều nói người có thân hình lớn thì đầu óc ngu si tứ chi phát triển, việc này thực sự rất ngốc, sau khi cười xong, trong lòng vẫn có một chút ngọt ngào, chẳng qua đánh chết Cận Phi cũng không thừa nhận, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình đặc biệt gì.

Hai người chạy một mạch như điên ra khỏi sân trường, chạy rất xa mới dừng lại, cả hai thở hổn hển cả buổi, nhưng sau khi thấy bộ dáng như gấu của đối phương, không nhịn được đồng thời cười ra tiếng. Song ở trong một tràn tiếng cười đó, Cận Phi nghe thấy tiếng bụng Ngụy Nhất Thần kêu ọt ọt.

Cận Phi “…”

Ngụy Nhất Thần “Kỳ thật chuyện vừa rồi cũng là bình thường, mỗi lần em bị căng thẳng sẽ tiêu hóa rất nhanh.”

“Vậy thì đi ăn chút gì đi, để ăn mừng cậu diễn thành công, tôi mời cậu, cậu muốn ăn cái gì cứ việc nói thẳng.”

“Thật sao, vậy em muốn ăn anh.”

“Ăn cái đầu quỷ cậu đó!”

“Không cho phép anh nói bản thân như vậy!”

“… Cậu là trùng đế giày chuyển thế sao, trong đầu không có não hả!”

“Em chính là không có não, toàn cơ bắp, luôn nghĩ muốn ăn anh!”

Cận Phi “…”

“Được rồi, không đùa với anh nữa, tuy em thật sự rất muốn ăn anh, nhưng bây giờ bụng em rất đói, trước tiên chúng ta cần lấp đầy bụng đã.” Ngụy Nhất Thần thấy sắc mặt Cận Phi có chiều hướng tái nhợt, nhanh chóng đổi giọng, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Kentucky cách đó không xa, sau đó nói với Cận Phi, “Chúng ta ăn KFC đi!”

Cận Phi gật đầu, hai người liền đi vào.

Ngụy Nhất Thần muốn tìm chỗ ngồi cho Cận Phi, còn mình đi xếp hàng, thế nhưng Cận Phi sống chết không chịu, vì vậy Ngụy Nhất Thần liền nói Cận Phi đi xếp hàng, cậu đi tìm chỗ ngồi. Mỗi lần đến ngày nghỉ lễ, KFC bên cạnh trường không chỉ dùng từ đông nghẹt để hình dung được. Nhưng Cận Phi vẫn lắc đầu, cuối cùng không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể cùng xếp hàng. Đợi lúc đến lượt Ngụy Nhất Thần cầm menu, hỏi Cận Phi ăn gì. Cận Phi nhìn một vòng, chọn phần hamburger đùi gà thơm cay, Ngụy Nhất Thần thì lại chọn một phần hamburger đùi gà nướng New Orleans, một phần cơm gà lớn, hai cặp cánh gà nướng.

Ghi món ăn xong, Ngụy Nhất Thần định trả tiền, thì Cận Phi đã đặt một tờ 100 đồng lên quầy, không nói một lời, sau đó nhanh chóng chen ra khỏi đám người ở quầy. Ngụy Nhất Thần nghĩ, hay là cứ dùng tiền của Cận Phi thanh toán, mặc dù cậu có thể thấy Cận Phi rất đau lòng, thế nhưng lần trước mình không nhận tiền đi bệnh viện, thời gian đó Cận Phi buồn bực rất lâu, lần này nếu như từ chối nữa, phỏng chừng Cận Phi sẽ trở mặt.

Đợi lúc Ngụy Nhất Thần bưng khay chen ra khỏi đoàn người đông đúc, Cận Phi cũng đã thuận lợi tìm được chỗ ngồi trong một góc khuất, trông thấy Ngụy Nhất Thần, vội vàng phất phất tay, sau khi hai người ngồi xuống, Ngụy Nhất Thần mới chậm chạp hiểu ra nói, “Anh vừa rồi vì sao không muốn đi theo em, sợ em bỏ lại hả?”

“Người như cậu ném đi cũng không có ai thèm nhặt, nhặt về chỉ tổ lãng phí thức ăn!” Cận Phi cầm lấy hamburger cắn một cái, sau đó nhìn Ngụy Nhất Thần với vẻ mặt chán ghét “Cái thứ này vị gì kỳ vậy! Có cái gì trắng trắng nè!”

Ngụy Nhất Thần bỗng chốc sửng sốt, sau đó ngơ ngác nói “Anh trước đây chưa từng ăn Kentucky hả?”

“Đây là lần đầu tiên nên lão tử muốn để dành cho cậu, đã cho cậu thì đừng có làm vẻ mặt không muốn nha!” Cận Phi cúi đầu tiếp tục chiến đấu cùng hamburger, chỉ có điều lỗ tai đỏ ửng đã làm lộ tâm tình lúc này của chủ nhân.

Ngụy Nhất Thần chợt ý thức được, hoàn cảnh lớn lên của mình và Cận Phi quá cách biệt, rất nhiều thứ với mình rất quen thuộc, nhưng với cuộc sống của Cận Phi trước kia thì những thứ đó chỉ là mong muốn không thể thành. Cũng như lúc mình nói ăn Kentucky, cảm thấy cái thứ này cũng chỉ là một thứ mình chọn bình thường, những khi có việc gấp hoặc không có chỗ nào đi dạo mới muốn ăn một ít, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới Cận Phi sẽ vì tiết kiệm tiền, nên tuyệt đối sẽ không ăn loại thức ăn không có dinh dưỡng lại đắt đỏ này, mình tại sao lại không đểý đến việc này.

Càng nghĩ Ngụy Nhất Thầnbỗng thấy hamburger trong tay trở nên đắng chát, nuốt không trôi. Do dự cả buổi, mới chậm chạp thốt ra ba chữ, “Rất xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì? Tôi còn phải cám ơn cậu đấy, nếu không có cậu, phỏng chừng cả đời tôi cũng không nỡ ăn thứ đồ mắc tiền này.” Cận Phi không thèm để ý cười cười “Nụ hôn đầu tôi không cách nào cho cậu, những thứ như đêm đầu tiên gì đó trước khi tốt nghiệp cậu cũng đừng mơ tưởng tới, cho nên, tôi muốn dành tất cả lần đầu tiên khác cho cậu, cũng như lần đầu tiên đi Kentucky vậy, nhưng không biết cậu có thích hay không.”

Cận Phi nói xong ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn nôn, trong lòng tranh thủ nuốt thức ăn vào sợ chính mình ói ra. Lần đầu được nghe Cận Phi thổ lộ, Ngụy Nhất Thần cũng sửng sốt hồi lâu, chợt cảm thấy mũi mình hơi chua, rồi lại mãnh liệt gật đầu, sau đó bắt đầu điên cuồng nhét thức ăn vào trong miệng, rồi mãn liệt cười với Cận Phi. Trong lòng thầm nghĩ, bản thân mình sẽ cố gắng hết sức, khiến anh ấy quên đi trước kia, thậm chí còn bù đắp lại cho anh ấy!

Nhanh chóng tiêu diệt thức ăn xong, Cận Phi bĩu môi nói, không bằng đi ăn lẩu, mắc như vậy, còn có thể ăn được thêm vài dĩa thịt dê rồi. Ngụy Nhất Thần cũng không đáp lời, chỉ đi theo sau Cận Phi cười ngây ngô. Khiến cho Cận Phi ở trên bả vai Ngụy Nhất Thần tát một cái, bộ dạng ngu ngốc này thật quá mất mặt.

Ngụy Nhất Thần muốn mang Cận Phi đến trung tâm thành phố, sau đó đợi đếm ngược xem pháo hoa. Nhưng Cận Phi thì lại ghét bỏ một đầu tóc bạc của Ngụy Nhất Thần, sống chết không đi. Cuối cùng vẫn là Ngụy Nhất Thần thỏa hiệp, đi theo Cận Phi trở về. Trên đường hai người bắt đầu trò chuyện lung tung, Ngụy Nhất Thần kể về chuyện đi du lịch trước kia, Cận Phi thì lại kể về các tin đồn công tác thú vị trên xã hội, hai người vừa đi vừa nói, hoàn toàn không chú ý đã tới ký túc xá rồi.

Nhìn thoáng qua chìa khoá treo trên cửa, Cận Phi đoán bọn lão Đại và lão Tam khẳng định vẫn đang xem diễnrồi, cho nên tự mình móc chìa khoá ra mở cửa, Ngụy Nhất Thần theo ở phía sau vào cửa. Xoay người nhanh chóng bắt lấy hai tay đang đóng cửa của Cận Phi kéo ra, tay còn lại kéo người vào trong ngực, sau đó liền nhìn chằm chằm vào Cận Phi. Hai người cứ nhìn nhau cả buổi như vậy, làm cho Cận Phi cảm thấy mắt mình cũng muốn đui rồi, Ngụy Nhất Thần mới nói “Bây giờ chúng ta đang yêu đương, đúng không?”

27.

“… Cậu có bệnh hả! Nhìn tôi cả buổi rồi hỏi một câu nhảm như vậy!” Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ hôn tôi chứ, trong lòng Cận Phi giận dữ nghĩ, đều do anh tự mình đa tình, cậu là đồ chó chết, lãng phí bầu không khí tốt như vậy!

“Em muốn nghe anh thừa nhận, chính miệng thừa nhận, bằng không thì trong lòng em sẽ luôn bất an, tuy như vậy nghe rất đàn bà, thế nhưng trong lòng em vẫn rất sợ.” Ngụy Nhất Thần ôm chặt Cận Phi hơn, trong lòng có hơi buồn bực siết chặt. Vì vậy mà Cận Phi cũng thông suốt, hai người vẫn chưa có cơ hội nói chuyện thẳng thắn, cũng do anh lúc nào cũng trốn tránh, lấy tư cách là người yêu mà nói, quả thật làm người ta không có cảm giác an toàn.

Vì vậy thở dài, cầm vạt áo lông của Ngụy Nhất Thần, thấp giọng nói “Ừ, chúng ta là người yêu, cậu là bạn trai tôi, không đúng, tôi là bạn trai cậu.”

“Có gì khác nhau chứ?”

“Có! Cậu là bạn trai của tôi thì tương đương với việc thừa nhận tôi ở dưới, tôi là bạn trai cậu thì tương đương với việc cậu ở dưới! Đây là vấn đề nguyên tắc!”

“Ở dưới là cái gì?” Ngụy Nhất Thần đột nhiên cảm thấy kiến thức căn bản của mình bị khuyết thiếu, cần bổ sung gấp, ba ngày Nguyên Đán chắc mẹ sẽ bắt cậu về nhà, ngày mai tìm Trịnh Tư Kỳ mượn một ít tài liệu về nghiên cứu mới được.

Cận Phi không biết trong lòng Ngụy Nhất Thần đang bắt đầu tính toán, đánh tiếng vang bành bạch [tiếng gảy bàn tính hồi xưa của Trung Quốc], lúc này anh chỉ nghĩ không biết làm sao tiến hành được bước kế tiếp là đẩy ngã Ngụy Nhất Thần đây. Dù sao chiều cao hai người đứng cũng chênh lệch, chờ Ngụy Nhất Thần hiểu rõ, anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cơ hội vùng lên nào.

Hai người cứ ôm hai nguyện vọng tốt đẹp của riêng mình mà cùng nhau như vậy, cho đến khi lão Đại và lão Tam đẩy cửa trở về đụng trúng lưng của Ngụy Nhất Thần, hai người mới vô thức buông tay, khiến lão Đại và lão Tam phải lộ ra vẻ mặt táo bón, hai người lần sau có thể đừng chắn ở cửa ra vào hay không! Phải để cho chúng tôi vào phòng với chứ!

Rửa mặt đi ngủ, hai người cũng không nói gì thêm, chẳng qua lúc ngủ, Ngụy Nhất Thần nhẹ nhàng duỗi tay qua, sờ lên mặt của Cận Phi, tiếp đó Cận Phi cũng đưa tay ra, giữ hai tay Ngụy Nhất Thần, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, sau đó giữ chặt, cắn lên!

“A!!!” Ngụy Nhất Thần hét thảm một tiếng khiến lão Đại và lão Tam mới vừa tiến vào mộng đẹp, tất cả đều bị đánh thức, ngay cả phòng bên cạnh cũng thấp thoáng truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất.

“Làm sao vậy, làm sao vậy?” Lão Đại vội vàng mở đèn bàn lên, vừa vặn trông thấy tay Ngụy Nhất Thần vẫn còn trong miệng Cận Phi.

Lão Đại “…”

Cận Phi “…” Nhanh chóng nhả ra, Ngụy Nhất Thần vội vàng rút tay lại, dựa vào ánh đèn yếu ớt của lão Đại kiểm tra thấy một dấu răng thật sâu!

Lão Đại “Không ngờ hai người vẫn tiếp tục không biết xấu hổ! Ở đây là ký túc xá! Muốn thân mật ra ngoài mướn phòng đi, cậu có mang em ấy đi phanh thây chúng tớ cũng không quan tâm đâu!”

Lúc này lão Tam cũng đã rõ chuyện gì xảy ra, cố ý mở đèn bàn lên, sau đó quay về phía Cận Phi và Ngụy Nhất Thần làm một động tác cực kỳ khinh bỉ, rồi tắt đèn đi ngủ. Lão Đại cũng lười để ý đến bọn họ, rên lên một tiếng cũng ngủ.

Ngụy Nhất Thần vẫy vẫy tay trái bị đau đến nhe răng nhếch miệng một hồi, ngay khi Cận Phi cảm thấy lương tâm cắn rứt, định hỏi Ngụy Nhất Thần có sao không thì Ngụy Nhất Thần đã run run rẩy rẩy duỗi tay phải tới, sau đó nói “Lần này em có chuẩn bị, dùng sức cắn đi.”

Cận Phi cũng không trả lời, chỉ là thò tay qua, kéo tay Ngụy Nhất Thần lại, chậm rãi đưa tới bên miệng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên. Ngụy Nhất Thần chợt hiểu hành động vừa rồi của Cận Phi, phỏng chừng Cận Phi muốn nói với mình, bắt đầu từ hôm nay tất cả quá khứ đều đã qua rồi, đau đớn lúc trước đều biến thành hồi ức. Từ hôm nay trở đi mãi đến sau này hy vọng tất cả toàn là ngọt ngào.

Ngụy Nhất Thần nghĩ như thế, cảm thấy bản thân cũng rất văn nghệ, sau đó cũng kéo tay Cận Phi lại hôn một cái, đi ngủ, để lại một mình Cận Phi ngẩn người mà nhìn chằm chằm nóc phòng, nghĩ về quá khứ, nghĩ về hiện tại, nghĩ đến tương lai.

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Nhất Thần rời giường, chuyện thứ nhất làm là nhìn Cận Phi, bởi vì ngày hôm qua Cận Phi đã nói, hai tuần trước khi thi cuối kỳ hàng năm, anh ấy sẽ không đi làm việc thêm nữa, cho nên hôm nay Cận Phi không cần đi đưa báo, cũng không cần ra ngoài chạy bảo hiểm.

Chỉ có điều Ngụy Nhất Thần còn chưa kịp nhìn thấy vẻ mặt khi ngủ của Cận Phi, đã thấy ngoài cửa sổ một vùng trắng xóa, Ngụy Nhất Thần vội vàng xuống giường, bên ngoài quả nhiên đang có tuyết rơi.

Kỳ thật hàng năm ở thành phố S cũng sẽ có tuyết, nhưng do nhiệt độ ở trung tâm thành phố càng ngày càng cao, nên rất lâu rồi không thấy tuyết rơi dày như vậy, chớ đừng nói chi hồi nhỏ được thấy sương muối* đọng trên cây đẹp đến không tưởng tượng được, có điều như là muốn chúc mừng tình yêu của Cận Phi và Ngụy Nhất Thần được nảy mầm, tuyết lần này không chỉ lớn, mà toàn bộ các loại cây cối ở đại học S cũng đều được sương muối phủ lên, tựa như từng đoá từng đoá hoa trắng tập hợp, khiến cho một thằng đàn ông cứng nhắc như Ngụy Nhất Thần cũng cảm thấy, nếu không ra ngoài chụp vài tấm hình thì thực có lỗi với ông trời.

Vì vậy, Ngụy Nhất Thần không nói hai lời đã nắm chăn Cận Phi xốc lên, định gọi Cận Phi rời giường. Một giây sau, một cuộn giấy vệ sinh không sai chút nào nện vào mặt Ngụy Nhất Thần.

Hên là Cận Phi không có thói quen để dao dưới gối! Ngụy Nhất Thần nhìn vẻ mặt tức giận mà rời giường của Cận Phi, bỗng muộn màng nghĩ.

Cận Phi khi rời giường rất dễ nổi cáu, nhưng bởi vì anh ấy phải đi đưa báo, cho nên bình thường đều dậy sớm hơn so với người khác, Ngụy Nhất Thần không biết. Ngược lại thì Lão Đại và lão Tam biết rất rõ, nhưng nếu như không có ai hỏi, bọn họ khẳng định cũng không nhớ mà nói ra.

Cận Phi ngồi ở trên giường híp mắt ngây ngốc cả buổi, mới từ từ bị nhiệt độ lạnh cóng làm khôi phục chút thần trí, giương mắt nhìn cái chăn trong tay Ngụy Nhất Thần, không nói hai lời, đã quơ lấy đồ vật khác đập, lần này trực tiếp đổi thành cái gối.

“…” Ngụy Nhất Thần thành ra lại bị đánh một hồi, Ngụy Nhất Thần trong lòng lặng lẽ rơi lệ: Em gọi anh rời giường bộ tưởng dễ dàng lắm sao, đây quả thực là bạo lực gia đình mà! Nếu cái này là gối đầu bằng sứ ngày xưa, khuôn mặt ông đây bây giờ chắc đã bị biến dạng rồi!

Nhưng dù sao cũng sẽ bị đánh, nên Ngụy Nhất Thần cũng không phí lời, lôi Cận Phi xuống giường, buộc anh đi rửa mặt, sau đó lại đánh thức lão Đại và lão Tam. Đợi đến khi hai người kia cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy sương muối bên ngoài, ở trong lòng đồng thời cảm khái, hên là được Ngụy Nhất Thần đánh thức, chắc sương muối đã xuất hiện một lúc lâu, chậm thêm chút nữa đã không được nhìn thấy rồi.

Đến lúc này Cận Phi cũng đi vào, thấy lão Đại và lão Tam đều nhìn ra ngoài cửa sổ, anh cũng đến gần nhìn, thấy cảnh sắc bên ngoài, Cận Phi bỗng nói “Đẹp quá! Khiến cho tớ kích động muốn ngâm thơ. Ồ! Tuyết ơi! Bọn mày thực trắng! Ồ! Sương muối! Mày thực con mẹ nó đẹp quá!”

Ba người còn lại “…”

Ngụy Nhất Thần không nói hai lời, bắt đầu trùm áo lên Cận Phi, thuận tiện ngăn chặn miệng anh chuẩn bị tiếp tục ngâm thơ. Sau đó, mở hộc tủ lấy máy chụp hình ở trong đó ra. Lão Đại và lão Tam nhanh chóng hiểu ý, cũng tranh thủ thời gian mặc quần áo xong, bốn người nhanh chóng đi về phía Tây Môn, rồi đi đến một công viên nhỏ bên ngoài Tây Mông nhưng được ngăn cách với nhau bằng một con đường.

“Chỗ này đúng thật là không có ai.” Lão Đại vì sự lựa chọn sáng suốt của mình mà cảm khái. Mấy công viên mini có phong cảnh đẹp ở đại học S bây giờ nhất định sẽ có sinh viên đến, chẳng qua giờ này chắc sẽ không có ai ra khỏi giường được.

Bốn người nhìn nền tuyết vẫn chưa bị người dẫm lên, không biết sao vẫn cảm thấy có hơi kích động. Thế nhưng kích động thì kích động, mấy người đó vẫn nhanh chóng tìm cảnh vật bọn họ thích, bắt đầu đủ loại tư thế mà chụp ảnh. Ngụy Nhất Thần không thích chụp hình, ngoại trừ chụp chung với Cận Phi, hoặc là chụp tập thể với mọi người trong phòng, thì những lúc khác cậu toàn làm nhiếp ảnh gia.

Song cũng may là nam sinh bình thường cũng không thích chụp ảnh, nếu không phải do cảnh sắc thật sự quá đẹp, phỏng chừng mấy người này cũng sẽ không tựa như động kinh mà ở đây bày pose. Bọn họ vừa đi vừa chụp, chậm rãi đã đi đến chính giữa công viên, ở đó có một toà tháp bảy tầng lung linh. Cận Phi vừa định đi qua chụp ảnh với cái tháp, đã bị Ngụy Nhất Thần kéo về, lão Đại và lão Tam cũng bị cấm lại gần tháp chụp ảnh, khiến mấy người họ cũng không hiểu tại sao.

Ngụy Nhất Thần thấy không có ai lại gần, mới nói, “Mẹ của em nói, không được chụp ảnh với cái tháp này, không may mắn.”

“Tại sao?”

“Bởi vì trước kia chỗ này là nơi hoả táng, chỗ cái tháp này lúc trước là cái ống khói, về sau dời chỗ hoả táng đi, cuộc sống nơi này không yên ổn lắm. Nên mới mời đại sư xây cái tháp ở đây, dùng để trấn áp thứ không sạch sẽ. Nghe nói cho dù đã có tháp, vào buổi tối vẫn có người nghe thấy tiếng người nói chuyện, mày chết như thế nào hả, khi mày còn sống làm cái gì ~~”

Ngụy Nhất Thần vẻ mặt thần bí nói, ba người còn lại nghe xong, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng.

Lão Đại “… Sao tớ cảm thấy hơi lạnh nhỉ.”

Lão Tam “… Tớ cũng cảm thấy hơi sợ nha.”

Cận Phi “… Chúng ta nên trở về đi!” Lão Đại và lão Tam giơ hai tay tán thành, mọi người nhanh chóng chạy trối chết về phòng.

—————–

Tác giả có lời muốn nói: Thỏ giấy sẽ không nói cho mọi người biết là ngẫu đã từng vì cái tháp đó mà sợ đến mất ngủ ~~~

*Sương muối (cảnh quan tự nhiên do hơi nước gặp lạnh ngưng tụ mà thành)