Sự May Rủi Của Trái Tim

Chương 4




Trên ghế ngồi bọc sa tanh đỏ trong xe, Serena có đủ thời giờ để suy nghĩ. Thời gian di chuyển chậm chạp trôi qua và nàng vui mừng khi được nghỉ hai lần lúc đổi ngựa để nàng có thể vào một nhà trọ chốc lát mà co duỗi đôi chân mỏi nhừ.

Nàng đã đinh ninh là chuyến đi sẽ chẳng thể dễ chịu gì nhưng hóa ra cỗ xe có bộ giảm xóc tốt đáng ngạc nhiên và đường thì không hề khó đi như nàng tưởng. Nàng không thể không ấn tượng với sự sắp xếp công việc hiệu quả suốt chuyến hành trình. Ngựa và những người hầu của hầu tước luôn đợi họ khi họ tới một nhà nghỉ và thời gian thay đổi đội phục vụ được rút xuống tối đa. Ở mọi nơi họ đều nhận được sự cung kính đón chào nhất và hiển nhiên là hầu tước rất có tiếng tăm và được kính trọng trên suốt lộ trình.

Eudora, Torquo và hành lý của Serena được chuyển đi trước. Serena mong muốn có Eudora cùng đi, nhất là khi nàng biết hầu tước sẽ không lên cỗ xe bên cạnh nàng mà cưỡi ngựa phía sau. Nhưng đáp lại lời đề nghị đó, hầu tước Vulcan lạnh lùng trả lời rằng tốt hơn là Eudora tới Mandrake trước nàng, còn Serena thì không đủ can đảm để đẩy vấn đề đi xa hơn nữa. Chuyến độc hành đó tuy nhiên cũng có sự bù đắp là cho nàng thời gian để suy tư và loại bỏ những suy nghĩ hay cảm xúc lộn xộn.

Các sự kiện xảy ra trong hai mươi tư giờ qua quá nhanh đến nỗi khó lòng biết được nàng đã cảm nhận hay suy nghĩ thế nào về bất cứ cái gì. Trong vòng mười ngày từ khi cha nàng chết và hầu tước Vulcan đến Staverley nàng đã chuẩn bị cho sự thay đổi, nhưng nàng không dự tính được điều gì đột ngột như bị chuyển đi từ Staverley tới ngôi nhà của hầu tước tại một thông báo trong giây lát. Nàng đã không mong chờ phải nói lời giã biệt với mọi thứ nàng yêu quý và quen biết trong quãng thời gian Eudora gói ghém hành cho nàng và hầu tước dùng bữa.

Họ rời Staverley lúc một giờ chiều và hầu tước Vulcan thông báo là họ sẽ tới Mandrake trước bảy giờ tối. Chắc chắn là họ đi rất nhanh và trong những cái nhìn lướt qua khung cửa sổ xe, Serena thi thoảng bắt gặp dáng anh ta, nàng thấy anh ta đang cưỡi ngựa như thể anh ta càng lúc càng nôn nóng đi tới nơi.

Mỗi lần nàng thoáng thấy khuôn mặt anh ta là nàng lại rùng mình một chút. Anh ta quả là rất đẹp trai nhưng ở anh ta có thứ gì đó lạ lẫm và gần như là bí ẩn. Serena tự bảo mình, Phải rồi, Nicholas nói đúng, đúng ngay trong những điều anh nói. Nàng đã không bỏ lỡ cơ hội trong khi đợi hầu tước đến, để tìm hiểu thêm về anh ta. Sau những lời buộc tội rời rạc của Nicholas, Serena quyết định nghe theo người anh họ tất cả những gì anh ấy biết và anh ấy nghe được về người đàn ông có thể là chồng tương lai của nàng.

Thật không dễ để vẽ nên một bức tranh chính xác từ lời kể của Nicholas, bởi vì rõ ràng ngay từ đầu là anh không chỉ ghét cay ghét đắng hầu tước mà còn e sợ anh ta. Bên cạnh đó, anh cũng tiếp xúc cá nhân rất ít với quý ngài Vulcan và dựa vào những gì anh quả quyết dựa trên tin đồn và nghe ngóng mà Serena chắc rằng sẽ công bằng khi cắt bỏ đi phần lớn câu chuyện đã được thổi phồng.

“Vài người nói hắn là một kẻ thờ phụng Sa tăng,” Nicholas nói, “nhưng có vẻ như hắn chẳng hạ cố thuộc về bất cứ phường hội nào. Chính xác hơn là hắn đã bán linh hồn cho quỷ qua một số cách thức tai ác của hắn.”

“Anh không thể tin những chuyện tầm phào như thế,” Serena bật cười.

“Sao không?” Nicholas trả lời. “Dù sao, gã đó cũng lập dị đáng nguyền rủa."

“Theo kiểu nào?” Serena vặn hỏi.

“Anh ước có thể giải thích ý của anh cho em hiểu,” Nicholas trả lời. “Em sẽ dễ dàng biết ngay khi em gặp hắn ta.”

“Anh ta làm gì vậy?” Serena hỏi.

“Hắn cũng không làm gì nhiều - ít nhất là từ những gì anh thấy ở hắn,” Nicholas thành thật nói tiếp; “chính cái cách hắn làm. Khi hắn ở bàn chơi bạc, hắn thật nguy hiểm. Hắn có cái gì đó vô thường. Hắn đánh lớn, cực lớn, nhưng hắn dường như không quan tâm này nọ xem mình thắng hay thua. Hắn ngồi đó với vẻ mặt buồn chán và giễu cợt cứ như thể chuyện ấy chẳng mảy may quan trọng tí nào, rồi hắn thắng và thắng. Chưa có ai từng nghe hắn từ chối bất cứ sự đánh cược nào nhưng hắn cũng hiếm khi thua.”

“Chắc chắn là không có gì sai trái hay quỷ quyệt trong đó chứ?” Serena hoang mang hỏi.

“Không khi anh kể với em về nó,” Nicholas tức giận nói, “nhưng khi em ở đó, thật là quái dị đến khó chịu. Bất cứ ai là đàn ông cũng có chút biểu hiện gì khi thắng hoặc thua, nhưng không phải là Vulcan. Anh thề với em, Serena, thật sự là gã đàn ông đó có cái gì đó bất thường ma quái.”

“Em tự hỏi sao anh ta lại buồn chán thế,” Serena ngẫm nghĩ nói. “Sau cùng thì anh ta có quá nhiều thứ.”

“Điều đó quá đúng,” Nicholas chua chát nói. “Anh ta có tiền, có địa vị và đàn bà, tất cả những người đàn bà anh ta muốn, bao gồm - dù anh không nên nói điều này với em - một cô gái cực kỳ đẹp - La Flamme. Nhưng luôn luôn có phụ nữ theo gót Vulcan. Người ta đồn là anh ta đối xử với họ rất tệ; nhưng không ai biết chắc vì hầu hết các cô đều mù quáng yêu anh ta đến nỗi họ sẽ không nghe dù là một từ chống lại gã đàn ông đáng nguyền rủa đó.”

Giờ nghĩ tới quý cô Isabel nàng gặp đêm hôm trước, nàng không ngạc nhiên khi biết Nicholas đang yêu. Nhưng cũng rõ ràng là anh không có lỗi trong cảm xúc của nàng về những chuyện quý ngài Vulcan dính vào.

“Cô ấy yêu anh ta và ghét mình” Serena đăm chiêu suy nghĩ và khẽ thở dài. “Giá mà cô ấy biết mình sẵn lòng thay đổi vị trí với cô xiết bao!”

“Nicholas tội nghiệp! Thật đáng tiếc khi anh ấy để mất trái tim cho một người ít để mắt tới mình”. Isabel Calver, một phần trong thế giới ăn chơi và hào nhoáng xoay quanh ông hoàng đó, người luôn được chào đón và theo đuổi, sẽ không có thì giờ cho một chàng trai non trẻ quê mùa, ngay cả khi cô ấy không yêu thích ai khác. Nicholas mới gặp gỡ rất ít phụ nữ trong thế giới trầm lặng của anh ở The Gables. Serena thở dài thay cho người anh họ.

“Chúng ta là những kẻ quê mùa,” nàng nghĩ; “thế giới thời thượng không dành cho chúng ta.”

Nàng nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản hóa biết bao một khi nàng có quan tâm đến Nicholas để kết hôn với anh. Họ sẽ cùng sống một cuộc sống bình lặng, không biến động, chăm sóc điền trang, quan tâm đến những chuyện quanh mình, nuôi dạy con cái trong yên bình, hạnh phúc mà không bận tâm một giây phút nào tới những thứ âm mưu, thất tình hay náo nhiệt của London.

Serena gần như thấy hối hận khi từ chối lời cầu hôn của Nicholas. Anh ấy thật rộng lượng khi cầu hôn nàng. Anh đã vì sự an bình của nàng, đặt mối quan tâm và tình yêu anh dành cho quý cô Isabel sang bên. Nicholas yêu quý! Nàng từ chối anh vì lòng tự trọng, vì danh dự của nàng, và cũng bởi vì, nàng chưa có giây phút nào tưởng tượng nổi mình sẽ yêu hay kết hôn với ông anh họ.

Đời mới nhộn làm sao, Serena mơ màng. Lấy một người đàn ông mình chẳng biết tí gì lại dễ hơn lấy ai đó mà mình đã biết từ khi còn bé tí và chỉ coi như anh ruột.

Cỗ xe bất ngờ đỗ lại, nàng nhìn ra bên ngoài hi vọng sẽ được thấy sân của ngôi nhà nghỉ nữa, nhưng thật ngạc nhiên là họ đang ở ngoài vùng nông thôn. Chuyện gì làm họ dừng lại vậy? Nàng tự hỏi; và rồi một người hầu mở cửa xe và hầu tước bước vào, ngồi xuống cạnh nàng.

“Chỉ còn năm dặm nữa là tới Mandrake,” anh ta nói, “và tôi nghĩ tôi sẽ đi cùng cô chặng cuối của cuộc hành trình.”

“Ngài thật chu đáo, thưa hầu tước,” Serena đáp, chỉnh lại dây buộc mũ, và ngồi lui một chút vào góc.

Cánh cửa xe đóng lại và với một cú giật mạnh, những con ngựa lại lên đường.

“Cô mệt ư?” hầu tước Vulcan hỏi thăm.

“Không một chút nào.” Serena trả lời. “Chuyến đi thật dễ chịu. Cỗ xe của ngài rất là tiện nghi.”

“Tôi cho đóng nó đặc biệt để đi nhanh,” hầu tước trả lời, và sau đó, quay lại nhìn nàng, anh nói, “Cô có sợ không?”

Serena không giả vờ để hiểu lầm anh.

“Anh họ Nicholas đã nói với tôi về Mandrake,” nàng nói. “Anh ấy nói rằng đó là một nơi rất tuyệt vời dù cho anh chưa từng thấy nó. Nhưng mẹ của ngài, thưa hầu tước, bà sẽ ... nghĩ gì về sự dời đến bất ngờ của tôi? ”

“Nó sẽ không bất ngờ,” hầu tước Vulcan trả lời, và Serena cảm thấy giọng anh có chút âm sắc khắc nghiệt. “Tôi đã báo tin tới Mandrake sáng sớm nay để thông báo cho mẹ tôi biết rằng tôi sẽ mang cô - về nhà.”

“Bà ấy sẽ phiền lòng chăng?” Serena hỏi.

“Cái này còn phải đợi xem,” hầu tước Vulcan trả lời khéo léo. “Mẹ tôi thường hay phản ứng bất ngờ, nhưng cố gắng đừng sợ bà ấy.”

“Tôi sẽ cố,” Serena trả lời và thêm vào một chút bạo dạn: “Bà ấy có ghê gớm không?”

“Mọi người cũng nói thế,” hầu tước Vulcan trả lời với một nụ cười nhạt, “nhưng họ cũng nói tương tự như thế về tôi.”

“Và họ nói đúng.” Serena trả lời nhanh chóng mà không suy nghĩ, rồi nàng hấp tấp thêm vào: “Tôi xin lỗi, tôi không nên nói thế. Xin hãy lượng thứ.”

“Không có gì phải lượng thứ cả,” hầu tước Vulcan nói. “Thi thoảng... tôi đánh giá cao sự thành thật.”

“Đó là một điều hay,” Serena trả lời. “Hầu tước, ngài thấy đấy, tôi chỉ là một đứa con gái quê mùa, nhưng từ khi tôi lớn tôi đã tự làm cô chủ. Tôi đã nói những gì tôi nghĩ, làm những điều tôi muốn và chưa có ai cự tuyệt tôi. Tôi e rằng ngài sẽ thấy tôi rất bất lịch sự bên cạnh các quý bà thượng lưu của ngài.”

Hầu tước Vulcan quay đầu về phía Serena và hình như lần đầu tiên nàng thấy mắt anh ta có chút gì đó biểu lộ sự quan tâm. Anh ta nhìn nàng trong một hay hai giây mà không trả lời, rồi cuối cùng anh ta bất ngờ hỏi:

“Cô có thể hứa một điều với tôi không, cô Staverley?”

“Nếu tôi có thể,” Serena trả lời.

“Vậy hãy hứa là cô sẽ luôn luôn nói sự thật với tôi,” hầu tước Vulcan nói. “Thế giới ngày nay đầy rẫy những con người giả bộ và nói dối. Sự giả bộ luôn luôn làm tôi chán nản và những lời nói dối cũng làm tôi không nuốt trôi nổi. Cô có thể ghét tôi, nhưng chí ít hãy làm ơn nói với tôi sự thật. Cô sẽ hứa với tôi điều đó chứ?”

“Tại sao lại không?” Serena trả lời. “Đó là một lời hứa rất dễ mà thưa hầu tước, tôi thề với ngài là tôi sẽ luôn nói lên sự thật.”

Hầu tước Vulcan thở dài.

“Tôi hi vọng cô sẽ thấy dễ dàng khi tiếp tục làm điều đó.”

Có một sự yên lặng ngay sau đó, Serena liếc nhìn anh qua rèm mi. Một người lạ lùng làm sao! Trong một giây lát anh ta nói chuyện với cô như thể anh quan tâm đến những gì anh nói hơn trong phong thái uể oải thường ngày.

“Anh ấy không hạnh phúc sao?” Serena hồi tưởng, và rồi nhanh chóng thêm vào, “Sao mình phải lo lắng xem anh ta có hạnh phúc hay không chứ?”

Cỗ xe tăng tốc khi nó xuống dốc. Serena nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy mặt trời đang lặn xuống và bầu trời vàng rực bởi hoàng hôn.

“Chúng ta sắp đến nơi chưa?” nàng hỏi.

“Cô sẽ thấy Mandrake trong chốc lát nữa thôi,” hầu tước Vulcan trả lời.

Serena không bao giờ quên được cái nhìn Mandrake lần đầu tiên. Phần giống lâu đài, phần giống biệt thự, mái nhà và các ống khói của nó in bóng lên nền trời vàng ối. Hàng trăm ô cửa sổ phát ra những tia vàng chào mời lấp lánh trong buổi chiều tà còn phía trước, phía dưới và bao quanh nó là biển, một khối chuyển động của vàng đang tuôn chảy. Nó quá chói lọi đến mức nàng phải nhắm mắt trước vẻ đẹp lấp lánh của nó. Khi nàng mở mắt, Mandrake đã lờ mờ hiện ra gần hơn - quá rộng lớn, quá đáng sợ và quá ấn tượng đến mức nàng cảm thấy mình tầm thường và e sợ.

Nàng nghe tiếng hầu tước vẳng bên cạnh:

“Ngôi nhà vốn được xây để làm công sự và mỗi thế hệ kế tiếp lại bổ sung cho nó. Dòng họ tôi đã ở đây hàng trăm năm, tất cả họ đều góp phần sửa sang ngôi nhà.”

Anh ta nói rất nhẹ nhàng nhưng lời nói của anh ta đượm vẻ chiếm hữu tự hào không thể che giấu hoàn toàn.

“Anh ta thực sự yêu ngôi nhà,” Serena sắc sảo suy xét, và nàng đã không còn sợ sệt sự tráng lệ và kích thước đồ sộ của nó như trước nữa. Với hầu tước Vulcan, dù là người kỳ lạ nhưng ngôi nhà vẫn là mái ấm như Staverley đối với nàng.

Nàng liếc nhìn mặt biển với những vách đá hùng vĩ lần cuối rồi cỗ xe quay vào phía trong, xa rời bờ biển để họ tới gần Mandrake từ phía bắc, xe qua những chiếc cổng có hoa văn bằng sắt và dường như đã đi vào một cái sân bên trong rất rộng. Cỗ xe dừng lại, một người hầu nhảy xuống để mở cửa xe, và giờ đây Serena cảm thấy nỗi mệt nhọc mà nàng đã phủ nhận lại đang tràn ngập người. Đó là một chuyến đi dài và thêm nữa nàng cảm thấy thiếu trang bị trước những gì đang chờ đợi. Nàng kéo chiếc áo choàng quanh người và vịn tay vào hầu tước Vulcan khi anh ta đứng chờ để giúp nàng bước xuống.

“Chào mừng cô tới Mandrake,” anh ta nhẹ nhàng nói và nàng ra khỏi cỗ xe, bước xuống khoảng sân lát đá phiến.

Qua một mái cổng có cột trụ, nàng có thể thấy cửa được mở ra và một dãy những người hầu mặc chế phục đang đợi họ bước vào. Trong chốc lát nàng cảm thấy nỗi khiếp sợ tràn ngập bên trong, không kịp suy nghĩ và theo bản năng, những ngón tay nàng bám chặt vào tay hầu tước.

“Người hầu gái và con chó đang chờ cô” anh ta nói, và nàng hiểu nằng anh ta đã cho nàng sự an ủi hợp lý nhất khi nói cho nàng hay là nàng không hoàn toàn không có bạn bè.

Nàng mỉm cười biết ơn với anh ta, và để anh ta dẫn nàng đi qua cửa. Những người hầu cúi mình chào, những người theo hầu đỡ lấy mũ và găng tay của hầu tước. Một cái sảnh lớn được thắp bởi hàng trăm cây nến, những cây hoa cảnh to lớn dọc hành lang được trải thảm mềm mại và cảm giác về một giấc mơ kỳ lạ là ấn tượng của Serena khi nàng bước tới. Rỗi bỗng nhiên cửa mở vào một căn phòng rực rỡ ánh sáng. Những chiếc rèm nhung màu đỏ treo trên tường màu bạc và xanh lục, những chiếc gương sáng lấp lánh, những bức chân dung khổng lồ trong khung mạ vàng, và thêm nữa là những bông hoa vàng, trắng và đỏ, những ngọn lứa nhấp nhô trong lò sửa đang chào mời.

“Justin! Ta không nghĩ là con sẽ trở về ít nhất là trong một giờ nữa,” một tiếng la lên, và một người phụ nữ bước ngang qua phòng về phía họ, một người phụ nữ lộng lẫy và lấp lánh những đồ trang sức trên người. Nhưng mặc cho những viên ngọc lòe loẹt bà đeo, mặc cho bộ váy áo táo bạo bà mặc, chính khuôn mặt bà mới quá hấp dẫn đến mức Serena chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn hầu tước phu nhân Vulcan.

Nàng đã ngỡ sẽ thấy một người rất khác biệt, nhưng đầu tiên và trước hết là một người lớn tuổi hơn. Người phụ nữ này gần như tầm tuổi con trai mình, và chỉ khi sự ngạc nhiên thứ nhất rời đi thì người ta mới chú ý thấy những nếp nhăn dưới đôi mắt chuốt mascara và những nếp da trùng xuống chiếc cổ trắng ngà. Thoạt nhìn thì điều đó khó mà ảnh hưởng nổi, khó mà thét lên ngạc nhiên trước một làn da trắng muốt mềm mại như hoa mộc lan và đôi mắt thăm thẳm gần như tím biếc với hàng mi đen huyền và khuôn mặt hình trái xoan đến hoàn hảo của bà, chiếc mũi thanh tú, cặp lông mày sẫm hình cánh cung trên vầng trán vuông, và trùm trên chúng là mái tóc đỏ rực lộng lẫy đáng kinh ngạc với những lọn cong tự nhiên hai bên thái dương ăn khớp với cặp hoa tai đính kim cương hết sức hợp thời.

“Cái này nghĩa là sao?” bà hầu tước phu nhân hỏi, nói nhanh và nôn nóng: “Lá thư này ta nhận từ con lúc sáng hả? Ta không tài nào hiểu nổi một từ trong đó.”

“Nó nghĩa như nó nói, Mẹ ạ,” hầu tước Vulcan đáp, “và con xin giới thiệu, cô Serena Staverley.”

Lần đầu tiên bà hầu tước nhìn Serena. Bà ta cao lớn nên Serena phải ngước lên. Khi ánh mắt họ gặp nhau, nàng bỗng thấy chấn động, hoặc là sự lĩnh hội, hoặc là sự sợ hãi vụt qua người nàng. Nếu khuôn mặt hầu tước Vulcan không hề diễn cảm thì khuôn mặt mẹ anh ta lại rất đối lập. Trong đôi mắt bà hầu tước, Serena nhìn thấy sự tức giận và dường như là một sự căm ghét mà cả đời nàng chưa từng gánh chịu. Hai người phụ nữ đứng nhìn nhau trong giây lát rồi bà hầu tước làm một cử chỉ biểu hiện với đôi tay mình.

“Kinh quá! Toàn bộ chuyện này thật là lố bịch, Justin, và con biết rồi đấy.”

“Ngược lại,” hầu tước đáp, “đây là một việc nghiêm túc, Mẹ thân yêu, con phải đề nghị mẹ chấp nhận.”

“Một việc là con sẽ cưới đứa con gái này à?”

Bà hầu tước nói cứ như Serena không hề đứng ở đó.

“Chuyện này vẫn còn chưa quyết định,” hầu tước Vulcan nhẹ nhàng trả lời. “Trong thời gian đó, cô Staverley là khách của chúng ta.”

Bà hầu tước sốt ruột quay đi và lại nhìn Serena.

“Con trai ta thông báo rằng cô và nó được hứa hôn,” bà nói the thé. “Cô là ai và cô gặp nó ở đâu?”

Chuyện bà hầu tước phu nhân hiển nhiên là không hay tại sao nàng bị đưa về Mandrake giúp Serena một thoáng tự tin.

“Con trai bà chắc chắn sẽ giải thích điều đó cho bà, thưa phu nhân,” nàng nhẹ nhàng nói. “Chuyện này không phải do tôi.”

“Nó nói thế là nghĩa làm sao?” bà hầu tước cáu kỉnh.

“Con sẽ kể mẹ nghe mọi chuyện trong lát nữa,” hầu tước Vulcan trả lời. “Lúc này đây cô Staverley đang mệt và muốn nghỉ trong phòng cô ấy.”

Anh bước qua phòng và nhấn chuông bên bệ lò sưởi. Gần như ngay lập tức, như thể đang đợi triệu tập, một người hầu xuất hiện.

“Bà Matthews đâu?” hầu tước sẵng giọng hỏi.

“Bà ấy ở đây, thưa hầu tước.”

Người quản gia bước vào phòng, bộ váy dài bằng lụa đen của bà sột soạt theo bước đi, tóc bà được cuộn dưới chiếc mũ màu trắng.

“Buổi tối tốt lành, bà Matthews.”

Người quản gia nhún người chào.

“Tôi hi vọng hầu tước mạnh khỏe”

“Đủ tốt. Vui lòng dẫn cô Staverley tới phòng cô ấy và đảm bảo mọi thứ cô yêu cầu.”

“Chắc chắn rồi, thưa hầu tước. Mời cô theo lối này, thưa quý cô?”

Người quản gia lại nhún gối chào lần nữa, và Serena đi cùng bà ta, thấy một khoảnh khắc cực kỳ cô độc khi nàng đi vào trong sảnh lớn. Họ đi lên gác, không dừng ở tầng thứ nhất mà đi lên tầng hai và đi dọc những hành lang quanh co kỳ lạ.

“Chúng ta đang ở nơi cổ nhất của tòa nhà,” Bà Matthews giải thích khi các hành lang hẹp dần lại và họ bước xuống vài bước rồi lại leo lên hai hay ba bước nữa để thấy được mặt bằng của tầng lầu. “Hầu tước phu nhân cho rằng cô sẽ thoải mái ở trên này hơn.”

Bà nói với điệu bộ lập lờ và Serena biết, cứ như cô được nói trắng ra là hầu tước phu nhân đã chọn cho cô gian phòng khách tệ nhất thay vì cái tốt nhất.

“Cô có góc ngắm biển rất đẹp, thưa cô,” người quản gia nói khi bà mở một cánh cửa, Serena nghĩ bà lo âu xoa dịu ai đó rõ ràng là khách quý của hầu tước, nếu không phải của mẹ anh ta.

Serena đã sẵn có câu trả lời, nhưng từ ngữ tuột khỏi tâm trí nàng khi nàng thoạt thấy Eudora mở một va li bên bàn trang điểm và Torqo lao về phía nàng với cái đuôi vẫy vẫy đầy kích động và những móng chân to lớn của nó cứ vờn lên vờn xuống như một con cún con đang hứng khởi.

“Ôi, Eudora, tôi rất vui được thấy bà,” Serena nói, “và cả mày nữa, Torqo. Nó chịu đựng chuyến đi thế nào?”

“Với sự kiên nhẫn đáng ca ngợi, cô Serena,” Eudora cứng nhắc trả lời, và Serena biết cái kiểu giọng đó là có chuyện gì đó không ổn.

“Nếu cô có cần bất cứ cái gì, thưa cô,” Bà Matthews vừa đi ra cửa vừa nói, “xin cô vui lòng rung chuông chứ? Tôi hi vọng cô hiểu cho là người hầu sẽ mất một lát để đáp lại vì căn phòng này hơi xa, mặc dù như tôi đã giải thích là góc nhìn ra biển của nó rất đẹp. ”

“Tôi chắc chắn là tôi sẽ rất thoải mái, cám ơn bà,” Serena trả lời và khi cánh cửa đóng lại sau lưng người quản gia, nàng chạy ngang qua căn phòng, Torqo dưới gót nàng, và nàng vòng tay quanh người Eudora. “Tạ ơn chúa là bà ở đây! Thật là một ngôi nhà đáng sợ, nó quá to lớn!”

“Còn hơn thế ấy,” Eudora trả lời bằng giọng thâm trầm. “Nó không thân thiện.”

“Tôi biết,” Serena đáp. “Tôi cam đoan với bà, tôi không hề được mẹ của hầu tước chào đón.”

“Tôi mới chỉ ở đây một lát,” Eudora nói, “nhưng ngay lập tức tôi cảm thấy có điều gì không ổn.”

“Họ cho tôi căn phòng này thật là bất lịch sự.”

“Tôi đã ngờ điều đó ngay khi họ đưa tôi lên đây và chiếc giường chưa được sử dụng tới hàng năm rồi. Tôi đặt tay lên nó, cảm thấy ẩm ướt nên hỏi xin gạch sưởi. Họ không có lò sưởi để thông, ống khói thì bị bịt.”

Serena nhìn quanh căn phòng. Nó được ốp gỗ sồi màu sẫm, trần nhà thì thấp và hơi u ám; nhưng nó cũng tốt như bất cứ căn phòng nào ở Staverley và đồ đạc bằng gỗ sồi nếu như lỗi mốt thì cũng cổ xưa và chắc chắn là có giá trị.

“Sao lại lo về căn phòng chứ?” nàng hỏi. “Quý bà đó không muốn tôi và đã kiếm được cách khá hay để thể hiện sự không thích của mình. Sao chúng ta phải quan tâm?”

“Tôi quan tâm cho cô,” Eudora nói.

Serena nhanh chóng cười với bà.

“Bà là một người đáng mến, Eudora, nhưng bà không thể đấu tranh mãi cho tôi, giờ tôi đã lớn rồi.”

“Tôi sẽ tiếp tục nếu tôi còn có thể,” Eudora lẩm bẩm.

“Vâng, tôi biết bà sẽ,” Serena đáp, “nhưng bà lo lắng quá nhiều. Trông bà mệt mỏi quá. Chuyến đi có tệ không?”

Nàng biết Eudora thường bị đau khi bị xóc nảy trong xe ngựa.

“Cũng không quá đau,” Eudora trả lời. “Người hầu của ngài hầu tước rất tử tế đã cho tôi một chiếc gối đệm lưng. Tôi đã kết bạn với anh ta; hi vọng anh ta có thể giúp ích được gì.”

“Tôi vui là chúng ta có bạn ở nơi này,” Serena mỉm cười.

Nàng đã nói thật lòng, vì Eudora có rất ít bạn và nhiều thù. Giờ đâ người phụ nữ bé nhỏ ấy lại gần nàng và giọng bà nhỏ lại thì thầm.

“Anh ta cảnh báo với tôi về bà hầu tước phu nhân. Cô cần phải thận trọng.”

“Về cái gì?” Serena hỏi.

“Anh ta cảnh báo tôi,” Eudora lặp lại, “nhưng từ lúc tôi tới căn nhà này tôi chẳng cần cảnh báo gì nữa. Ở đây… có sự xấu xa…. và nguy hiểm.”

Serena chặn tay lên tai.

“Dừng lại, dừng lại, Eudora. Tôi không thể chịu đựng hơn nữa. Đã có một ngày cực kỳ xáo trộn và tôi rất mệt.”

Trong giọng nàng có tiếng nước mắt, và ngay lập tức Eudora bước tới bên nàng thốt lên những âm thanh nhẹ nhàng như gà mái mẹ lục cục với lũ gà con.

“Rồi, rồi, bé yêu của tôi, cô mệt rồi, và tại sao cô lại phải để cái đầu xinh xắn của mình lo lắng về những chuyện như vậy chứ. Torqo và tôi sẽ chăm lo cho cô. Giờ cô ngồi xuống bên lò sưởi và tôi sẽ tháo giày cho cô. Đưa mũ cho tôi, và giờ, găng tay của cô nữa.”

Serena để bản thân mình tiến đến bên lò sưởi, lòng biết ơn giây phút Eudora bỏ quên sự ủ ê của bà để làm một việc thiết thực hơn cho nàng. Sau cùng khi nàng tuột bỏ bộ váy đi đường và ngồi quấn mình trong chiếc khăn cashmere mềm mại, nhấm nháp từng ngụm sữa ấm nóng Eudora đưa cho, nàng thư giãn và cảm thấy dễ chịu hơn.

“Bữa tối sẽ có lúc tám giờ,” Eudora nói. “Tôi đã la lên rằng nó muộn theo mốt và họ nói là mọi thứ vẫn rất được cập nhật ở đây. Có gần ba mươi vị khách sẽ dùng bữa tối nay.”

“Ba mươi!” Serena la lên. Eudora gật đầu.

“Người hầu của hầu tước nói với tôi chuyện này vẫn diễn ra hàng đêm. Một số người đến ăn tối và một số tới muộn hơn, rồi họ chơi bạc tới lúc sáng sớm.”

“Đánh bạc? Ở đây? Ở Mandrake?” Serena kêu lên. “Vâng, người hầu kể với tôi rằng bà hầu tước nghĩ hơi khác. ‘Bà ấy sống vì nó,’ anh ta nói vậy.”

“Lạ làm sao!”

“Có đủ kiểu chơi,” Eudora tiếp tục. “Lúc không chơi thì họ khiêu vũ.”

Serena thở dài.

“Tôi sẽ rất bối rối, vì bà biết đấy, Eudora, tôi mới ghét những trò chơi kỹ xảo làm sao, và dù sao thì tôi cũng chẳng có tiền để đánh cược.”

“Là một điều hay nếu cô hỏi tôi,” Eudora chua cay nói, “cho tổng số tiền được trao đổi mỗi đêm. Người hầu của hầu tước kể với tôi về nữ công tước Dover đã mất sáu nghìn bảng đêm nọ như thế nào. Một quý ông, tôi quên mất tên, cược cả cỗ xe và ngựa của ông ta rồi khi mất sạch suýt phải cuốc bộ về nhà nếu như không có một vị khách thương tình.”

“Trời ơi,” Serena kêu la, “Đúng là điều hay khi chúng ta chẳng có gì để mất, Eudora.”

“Đây không phải là nơi hợp với cô,” Eudora quan ngại đáp lời.

Lo sợ Eudora lại lần nữa bộc lộ những tiên đoán của mình, Serena cố gắng thay đổi chủ đề.

“Cánh cửa kia dẫn tới đâu?” nàng hỏi, chỉ tay về cánh cửa nhỏ bằng gỗ sồi ở phía bên kia của căn phòng.

“Người ta bảo là chúng ta có thể sử dụng nó làm phòng chứa đồ,” Eudora trả lời. “Nó là một tháp canh nhỏ lạ lùng.”

Bà mở cánh cửa và Serena nhìn thấy một căn phòng gần như hình tròn với các cửa sổ nhỏ nổi rõ.

“Kỳ lạ làm sao!” nàng kêu lên, và bước ngang qua phòng nhìn ra cửa sổ.

Trời đã tối và đêm đã buông xuống, nhưng vẫn còn vầng sáng lờ mờ phía mặt biển, những ngôi sao đã thắp sáng bầu trời. Phía dưới, Serena có thể thấy đường bao của các khu vườn kín cổng cao tường bị kết thúc đột ngột nơi vách đá nhào xuống mặt biển.

“Nó đẹp quá,” Serena thầm thì, nhưng giống như nàng cần thuyết phục bản thân hơn là bộc lộ sự thuyết phục.

“Quay lại lò sưởi đi,” Eudora nói, “cô sẽ bị cảm lạnh mất.”

Serena đóng lại cánh cửa tháp canh phía sau lưng.

“Phần này của ngôi nhà chắc phải thuộc về một tòa lâu đài cổ,” nàng nói. “Ở đây rất im ắng. Tôi chỉ hi vọng không có quá nhiều ma.”

“Không phải ma trong ngôi nhà này làm tôi sợ,” Eudora đáp lời.

Ngay lúc đó, Torqo ngóc đầu dậy và gầm gừ trong cổ họng.

“Chuyện gì thế, Torqo?” Serena hỏi, rồi cảm thấy lông trên cổ con chó dựng đứng lên dưới tay nàng. Nó lại gầm gừ.

“Có ai đó đang tới,” Eudora nói.

Giây phút đó họ nghe thấy tiếng bước chân đi xuống hành lang và một lát sau là một tiếng gõ cửa khô khốc. Eudora đi ra mở cửa, nhưng trước khi bà tới đó thì cánh cửa đã bị đẩy tung ra và nữ hầu tước phu nhân bước vào trong. Trong căn phòng nhỏ, thấp trần, nhìn bà lại còn cao lớn hơn lúc ở trong phòng khách lớn rất nhiều, những đồ trang sức lấp lánh, bộ váy áo bó sát người và trễ nải làm bà quái lạ như đến từ thế giới khác

Serena nhanh chóng đứng dậy và nhún gối chào. Nữ hầu tước đứng đó một lát như lĩnh hội hết mọi chi tiết của căn phòng và những người đang sống ở đó, rồi bà chỉ chiếc can bằng ngà có cán nạm ngọc vào Torqo.

“Con chó này không được ngủ trong nhà,” bà nói the thé.

“Nó quen ngủ trong chuồng, thưa phu nhân,” Serena đáp, “nhưng nó luôn luôn ở cùng tôi trong ngày.”

“Từ giờ trông nó cư xử cho phải phép,” bà hầu tước đáp lời, “hoặc nó phải ở trong chuồng. Nó quá to để ở trong nhà.”

Trước khi Serena có thể đáp lời bà bảo Eudora. “Ta muốn nói chuyện với cô chủ ngươi. Ra ngoài đợi.”

Eudora rời khỏi phòng. Bà nhún mình chào hầu tước phu nhân, thân hình dúm dó của bà là sự tương phản lạ lùng với hình dáng xinh đẹp, oai nghi cao lớn hơn kia.

“Ngồi xuống,” hầu tước phu nhân bảo Serena khi chỉ còn hai người, rồi ngồi lên một chiếc ghế đối diện bên lò sưởi. “Ta đã nói chuyện với con trai ta. Nó kể với ta về hoàn cảnh lạ lùng mà các ngươi gặp nhau. Ta hiểu từ nó rằng khi nào cô kết hôn cô sẽ được một khoản thừa kế tám mươi ngàn bảng. Có đúng không?”

“Đó là tổng số tiền ông tôi để lại trong quỹ ủy thác cho tôi.” Serena trả lời.

“Đó là một gia tài... nhưng cũng không phải là cực kỳ lớn như nhiều gia tài,” bà hầu tước miễn cưỡng nói.

Serena chờ đợi, không hiểu bà có ý gì khi nói câu đó.

“Con trai ta muốn cô ở lại đây,” bà hầu tước tiếp tục sau giây lát ngừng lại, “ít nhất là lúc này. Cô cần hiểu là việc dời đến của cô hơi làm ta ngạc nhiên. Justin đã luôn là kẻ độc thân công khai. Nó đã thề là nó không bao giờ lấy vợ.”

“Tôi hiểu,” Serena nói, và nàng ngờ rằng điều đó phần nào là một cách biện hộ và nàng chắc rằng hầu tước Vulcan đã cố tình làm như vậy.

“Con trai ta mong muốn lúc này sẽ không sắp đặt chuyện gì cho việc hôn sự của cô,” bà hầu tước nói. “Đó là ước muốn của cô hay nó thế?”

“Tôi chỉ có thể phát ngôn cho bản thân,” Serena lặng lẽ nói. “Tôi không có ước muốn kết hôn với ai đó tôi mới gặp lần đầu ngày hôm qua.”

“Tám mươi nghìn bảng,” bà hầu tước nhắc lại, cứ như đang tự nói với chính mình. “Đó không phải là một khoản tiền lớn và chưa phải cùng lúc...” Bà nhún vai. “Dù sao cũng không có lý do gì mà chúng ta đưa ra quyết định ngay. Hơn nữa, ta sẽ không giới thiệu cô với các vị khách của ta như là vợ chưa cưới của con trai ta. Ta nghe cả London đồn đại về món cược, nhưng chúng ta ở Mandrake không cần bận tâm tới những chuyện ba láp đó. Cô sẽ là một người khách bình thường trong ngôi nhà của ta. Cô hiểu chưa?”

“Tôi không có mong muốn ở vị trí nào khác,” Serena trả lời, phẫn nộ với giọng điệu của bà hầu tước.

“Đó là tất cả những gì ta muốn nói,” bà hầu tước nói và đứng dậy. Bà đứng một lúc trước lò sưởi, tựa vào cây can bằng ngà, lửa lập lòe trên những chiếc nhẫn kim cương và lục bảo cỡ bự ngự trên các ngón tay dài của bà.

“Cô đang có tang,” bà nói cộc lốc. “Chúng ta không được quên điều đó.”

“Tôi không quên điều đó,” Serena đáp lại nhẹ nhàng.

Bà hầu tước nhìn nàng và không nói gì, nhưng Serena cảm thấy trong đầu bà có ý gì đó, một ý nghĩ đang hình thành mà bà chưa sẵn sàng bộc lộ, bà ta mới đẹp làm sao và cũng đáng sợ làm sao! Khi bà ta còn trẻ, chắc chắn bà đẹp không ai sánh kịp, và ngay giờ đây sắc đẹp của bà cũng gần như vô song đền bù cho cái không khí bà ta tạo ra không phải là vẻ yêu kiều mà là cái gì đó còn hơn cả tai họa.

“Số tiền đó là của con, bé con,” bà đột ngột nói, “tám mươi nghìn bàng... Con chắc chắn là con không rút được khoản nào khi con chưa kết hôn sao? Con cần dùng tiền cho... mua sắm đồ đạc mang về nhà chồng, rồi các chi phí khác.”

“Tôi e rằng, thưa phu nhân, tôi không có khả năng động vào một chút nào trong số đó cho tới khi kết hôn.” Serena trả lời.

Thật kỳ lạ, nàng nghĩ, khi bà hầu tước, được dát bằng hàng nghìn bảng ngọc ngà lại có thể quá quan tâm tới món hồi môn tí xíu của nàng. Bà hầu tước làm một điệu bộ nôn nóng. “Vậy thì chúng ta phải đợi,” bà nói. “Ta đã, dĩ nhiên, chỉ nghĩ về tiện nghi cho con. Thật khó để sống mà không tiền bạc, có lẽ con cũng nghĩ đến điều đó rồi.”

“Vâng, tôi cũng phát giác ra điều đó,” Serena nói với một nụ cười bất chợt, nhưng nàng tự hỏi tại sao các khó khăn tài chính của nàng trong quá khứ lại có thể được bà hầu tước đang sống trong ngôi nhà to lớn này với khoản thu nhập dường như vô tận để tiêu dùng cho các khoản xa xỉ và tiện nghi của lối sống vương giả ấy quan tâm thấu hiểu.

“Ta sẽ về để cô thay đồ cho bữa tối,” bà hầu tước nói sau một lúc khó chịu ngừng lại nữa. “Chúng ta sẽ gặp cô ở phòng khách Bạc. Khi cô xuống đó, sẽ có một người hầu ở đầu Cầu thang lớn dẫn cô đi.”

“Xin cảm ơn phu nhân.”

Serena chào và bà hầu tước đi ra khỏi phía cửa. Trong giây lát bà bị đóng khung ở đó giữa bóng tối của các tấm gỗ ép và gương mặt đẹp của bà được trùm lên bởi mái tóc màu lửa tạo nên một bức tranh thật hấp dẫn; và vẫn còn một điều gì khác, một điều gì đó khó chịu, điều gì đó làm Torqo cứ gầm gừ trong cổ họng ngay từ khi bà bước vào phòng. Giờ bà nghe thấy nó.

“Nhớ cho con chó ngủ trong chuồng,” bà nói và bước đi.

Serena rùng mình và quay về phía lò sưởi. Khi Eudora bước vào nàng giật mình cứ như nàng e ngại rằng bà hầu tước quay lại.

“Ôi, là bà, Eudora,” nàng nói với giọng nhẹ nhõm.

“Vâng, chỉ có tôi thôi,” Eudora đáp lời.

Serena biết mà không cần hỏi xem Eudora cảm thấy gì, và cùng lúc người đàn bà dúm dó ấy cũng chẳng có gì để nói. Serena thay đồ trong yên lặng, khoác lên người chiếc váy trơn muslin màu trắng. Khi nàng sẵn sàng, Eudora sửa sang mái tóc, nàng nhìn hình mình trong gương và bật cười.

“Một người họ hàng nhà quê!” nàng thốt lên. “Nhưng thế thì sao? Không ai thèm nhìn tôi khi người ta trông thấy vẻ lộng lẫy của bà hầu tước.”

“Cẩn thận với bà ta,” Eudora nhẹ nhàng nói.

“Bà ấy chẳng thể hại tôi,” Serena trả lời. “Tôi sợ bà ta và bà cũng thế, Eudora, nhưng bà ta thực sự không thể hại chúng ta. Bà ấy ghét việc tôi ở đây, rõ là như thế; nhưng tại sao chúng ta lại phàn nàn khi chúng ta thích ở nhà hơn nhiều?”

“Bà ấy nguy hiểm,” Eudora nói thầm.

“Sao bà ấy có thể?” Serena hỏi, gần như với chính mình hơn là với Eudora. “Hiển nhiên là bà ấy muốn lấy tiền của tôi và hất bỏ tôi. Có lẽ ngài hầu tước cũng nghĩ điều tương tự. Ôi chao, chúng ta biết điều đó là không thể, không thể thực hiện được. Hoặc là họ phải tha cho tôi và số tiền, hoặc là học phải chấp nhận cả hai. Ôi Eudora, giá như ông tôi biết được ông đã để lại cho tôi một khoản thừa kế nặng như đá đeo trước cổ!”

“Cô còn chưa kết hôn,” Eudora nói.

“Không, có vẻ tôi cũng sẽ không phải nếu như bà hầu tước có ý định làm hay nói gì về điều đó.” Serena phản ứng. “Tôi nghĩ bà ấy sẽ sung sướng khi hất bỏ cả tôi lẫn tám mươi nghìn bảng.”

“Đừng có tin ai trong ngôi nhà này,” Eudora khuyên nhủ.

“Ngoại trừ bà,” Serena nói với một nụ cười, “và Torqo. Hãy tìm một nơi dễ chịu cho nó ngủ và chú ý cho nó được ăn và có một bát nước sạch. Sáng mai hãy mang nó đến cho tôi trước tiên. Tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu được ngủ cùng nó.”

“Tôi cũng thế, nhưng tôi ở phòng bên. Họ muốn cho tôi lên tầng áp mái, nhưng tôi nói là nếu tôi không được ngủ gần cô, tôi sẽ ngủ trên sàn nhà.”

“Ôi, Eudora, bà thật là niềm an ủi của tôi,” Serena kêu lên.

Nàng vòng đôi cánh tay trẻ khỏe quanh người Eudora và cúi gương mặt đáng yêu của mình xuống má người đàn bà lớn tuổi đầy nếp nhăn và héo hắt.

“Eudora thân yêu, thân yêu!”

Trong giây lát nàng giữ chặt lấy bà và với nỗi sợ hãi của mình, nàng cảm thấy thân hình khô héo ấy run rẩy lẩy bẩy dưới cái ôm của nàng.

“Tôi sợ, tôi sợ,” Eudora nói với giọng khàn lại.

“Không, không, bà không sợ đâu. Chúng ta ổn cả mà. Tôi hứa với bà chúng ta ổn cả,” Serena cam đoan nói . “Chúng ta ở đây cùng nhau, và không có mối nguy hại thực sự nào có thể xảy đến với chúng ta... không trong những ngày này.”

Eudora không nói nữa còn Serena hôn chúc bà ngủ ngon rồi quay xuống gác. Đến cửa phòng, nàng quay đầu nhìn lại. Eudora đang đứng bên bàn trang điểm. Lưng bà quay lại với Serena nhưng khuôn mặt được phản chiếu trong gương và Serena thấy nó nhăn nhó biến dạng vì một nỗi sợ hãi quá sức biểu hiện.