Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Chương 14




Trác Nhiên, sau rất nhiều năm lại xuất hiện trước mặt Hạ Sơ, đối với cô mà nói, là một chuyện cực kỳ không muốn đối mặt. Anh từng để lại một khoản sắc thái nồng đậm trong cuộc sống của Hạ Sơ, thời gian đó là trí nhớ trân quý nhất của cô. Mặc dù đã qua rất xưa, hôm nay vén lên một góc, những trí nhớ tốt đẹp kia vẫn khiến cô đau lòng không thôi. Nhưng trí nhớ vĩnh viễn là trí nhớ, chuyện đã thành trí nhớ, cũng không cần phải giữ lại hoặc là làm lại từ đầu.

Trác Nhiên biết địa chỉ bệnh viện và nhà ở của cô, cô làm việc luôn nghiêm túc cẩn thận, anh không dám đến, chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài chung cư của Hạ Sơ, chờ "Vô tình gặp được" cô.

Hạ Sơ tan việc rất đúng hạn, thấy một chiếc Camry màu đen ở cửa chung cư, cô căn bản không cảm thấy xe này có gì khác biệt, mắt nhìn thẳng qua, lại bị một thanh âm quen thuộc không thể quen thuộc hơn gọi lại.

Hạ Sơ kinh ngạc hít không khí, "Sao anh ở đây?"

"Anh đang đợi em."

Đợi em, những lời này, nếu như ra từ miệng tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt, thì đó là một chuyện hạnh phúc ấm áp cỡ nào.

Mắt Trác Nhiên chăm chú nhìn Hạ Sơ, mặt mày anh ít đi vẻ đắc ý thời niên thiếu, nhiều hơn một chút chững chạc. Ánh mắt thiết tha khiến khí nóng chung quanh bốc hơi, lưu lại dấu vết trên trán và sau lưng Hạ Sơ, mồ hôi đầm đìa. Cả tim cũng bắt đầu nhảy lên không có quy tắc.

"Có chuyện gì sao?" Hạ Sơ điều chỉnh tốt tâm tình, lộ ra một khuôn mặt tươi cười với anh.

"Hạ Sơ, anh một mực tìm em."

"Tìm em làm gì?"

"Thật xin lỗi."

Hạ Sơ đưa tay sờ sờ cái trán, cả tay ướt át. Cô cảm thấy rất không cần thiết, bất kể là bởi vì bị anh bỏ rơi, hay là bởi vì đêm hôm đó quát lớn cô, anh cũng không cần nói xin lỗi cô. Trong chuyện này, không có ai có lỗi với ai.

"Tha thứ anh được không?" hốc mắt Trác Nhiên đỏ lên, giọng điệu mềm mại lộ ra cầu khẩn.

"Trác Nhiên anh đừng như vậy, đều đi qua rồi, em đã quên, đừng nói tới tha thứ hay không."

Trên mặt Trác Nhiên thoáng qua nóng nảy và đau lòng, tiến lên bắt lấy tay Hạ Sơ, gắt gao nắm chặt lấy, mặc cho Hạ Sơ giãy giụa, cũng không chịu buông ra mảy may. "Tha thứ anh đi Hạ Sơ, anh thật sự là khốn kiếp, van cầu em, chớ quên anh được không?"

"Anh buông tay." Hạ Sơ càng giãy dụa, anh càng nắm chặt, lòng của cô giống như bị một đôi bàn tay vô hình níu chặt lấy, tựa hồ sắp thở không thông.

"Quá khứ đã thật sự là quá khứ rồi, không phải là một câu tha thứ anh thì em không oán anh, tất cả tất cả cũng có thể làm lại từ đầu." Hạ Sơ không giãy dụa nữa, dùng ngữ điệu thật bình tĩnh nói ra chuyện giống như không có quan hệ với mình, vẻ mặt rất lạnh lùng, lạnh đến khiến Trác Nhiên không thể tin được, cô gái có thể cười vô cùng rực rỡ với anh, cư nhiên có thể lộ ra biểu tình lạnh lùng như vậy.

"Hạ Sơ. . . . . ." trong thanh âm của Trác Nhiên có run rẩy, nhiều năm qua, anh chưa có giây phút nào quên mất cô, luôn chỉ nhớ về cô, chỉ có cô.

Chợt một chiếc việt dã màu đen dừng ở ven đường, Hạ Sơ và Trác Nhiên, bị việt dã vàmry kẹp ở giữa. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt xanh đen không chút thay đổi.

Lương Mục Trạch nhìn Trác Nhiên, nhìn hai tay nắm chặt của họ: "Chuyện gì xảy ra?"

"Hạ Sơ?" Trác Nhiên mở miệng hỏi thăm, anh hơi khẩn trương, người này ánh mắt sắc bén, giống như có thể nhìn thấu người khác, anh ta cũng mặc quân trang, lại quen Hạ Sơ, trong nháy mắt khiến trong lòng anh nhiều hơn một đạo phòng tuyến.

"Anh ấy là chiến hữu của em."

"Không có sao chứ?"

Hạ Sơ lắc đầu.

Lương Mục Trạch gật đầu, loại chuyện giữ nam nữ này, anh vốn không chuẩn bị hỏi tới, nhưng anh nhìn ra vẻ mặt vặn vẹo của Hạ Sơ, có không cách nào còn có đau lòng, tay bị nắm chặt vẫn giùng giằng. Nhìn ở mặt mũi của nước mật ong đêm đó và bữa ăn sáng tối cô làm cho anh nhiều ngày anh, anh quyết định không thể "Thấy chết mà không cứu" .

Hạ Sơ thừa dịp Trác Nhiên hoảng hốt, hất tay của anh ra, nói: "Em đi trước, Trác Nhiên, chúng ta vẫn không ai nợ ai, quá khứ là như vậy, sau này vẫn như thế." Nói xong, mở ra cửa xe việt dã, ngồi vào chỗ cạnh tài xế, nịt dây an toàn, không hề nhìn Trác Nhiên nữa.

Tốc độ của Lương Mục Trạch rất chậm, đổi góc lái vào chung cư, từ trong kính chiếu hậu thấy dáng vẻ chán nản của người kia, một tay đỡ xe, giống như nếu không có đồ chống đỡ, anh ta tùy thời đều có thể ngã xuống.

Vào cửa nhà, Hạ Sơ chỉ ném xuống một câu "Tâm tình không tốt, cơm tối tự động giải quyết" , liền chui vào phòng ngủ, đóng sầm cửa phòng.

Lương Mục Trạch để Nhị Miêu xuống, Nhị Miêu vừa liếm vừa cọ bàn tay của anh.

"Đói bụng?"

"Meo meo ~"

"Không nghe thấy sao, cơm tối tự động giải quyết." Nói xong, đứng lên trở về phòng ngủ, bỏ lại một mình Nhị Miêu ngồi trong phòng khách trống trải kêu từng tiếng thảm thiết.

Cả người Hạ Sơ đã thành hình chữ đại, nằm lỳ ở trên giường, trong lòng khó chịu lại uất ức. Nói xin lỗi? Nói xin lỗi có tác dụng cái rắm, anh phủi mông một cái xoay người ra khỏi nước trao đổi, dùng lý do đường hoàng, nói gì sợ làm trễ nãi tôi. Tốt, nếu đi rồi, nếu sợ làm trễ nãi tôi, hiện tại có gì cần phải thỉnh cầu tha thứ? Nếu anh cảm thấy mình kiên quyết rời đi không sai, hiện tại nói xin lỗi làm gì? ! !

Thời gian sẽ không cho Trác Nhiên cơ hội hối hận, có lẽ Hạ Sơ trước kia còn ngóng nhìn anh trở lại, hi vọng có thể trở về, mà bây giờ, Hạ Sơ chỉ muốn quên anh, bắt đầu lần nữa. Cô đang cố gắng, hơn nữa nếu như không phải là anh tùy tiện xuất hiện, cô có thể vĩnh viễn sẽ không nhớ đến người này.

Nhưng anh xuất hiện, dùng giọng điệu vô cùng cầu khẩn thỉnh cầu sự tha thứ của cô, muốn cô đừng quên anh? Mặc dù cô vẫn đau lòng, vẫn muốn khóc, nhưng cô rất kiên định. Là Trác Nhiên lựa chọn buông tha cô, cô tuyệt đối sẽ không chờ anh, tuyệt đối sẽ không! !

"Ăn cơm."

"Không đói bụng." Hạ Sơ vùi đầu ở dưới gối, phát ra hai âm tiết buồn buồn.

"Rầm, rầm rầm." Người bên ngoài làm như không nghe được, tiếp tục gõ cửa.

Hạ Sơ ngồi dậy, nói to hơn: "Tôi nói tôi không đói bụng! !"

"Rầm, rầm rầm."

Cả tiết tấu gõ cửa cũng không có thay đổi, hoàn toàn xem lời nói của Hạ Sơ như gió thoảng bên tai. Cô có chút tức giận, lật người xuống giường, chợt kéo cửa chính ra, thở phì phò nhìn người ngoài cửa.

Lương Mục Trạch cư nhiên ôm Nhị Miêu đứng ở ngoài cửa, mắt mèo to của Nhị Miêu nhìn chăm chú vào cô, Hạ Sơ tức lập tức hết giận, cô mở hai mắt tròn rất giống Nhị Miêu, mắt to trừng mắt nhỏ với Nhị Miêu.

"Meo meo ~"

"Nó ăn cái gì chưa?" Hạ Sơ nhận lấy Nhị Miêu, ôm vào trong ngực.

"Chưa."

"Nó cũng bị đói thành như vậy rồi, tại sao anh không cho nó ăn cái gì?"

"Tôi chưa ăn cơm."

Ý của sếp là, tôi chưa ăn cơm, tại sao nó ăn cơm?

Hạ Sơ kinh ngạc, giật mình, khi dễ. Một người đàn ông cao hơn 1m8, còn là một đặc chủng quan quân cả người đầy cơ thịt, lại so tài với một con mèo chưa tới 1kg, có ý tứ sao? Không khỏi nhàm chán? Nhưng, đáy lòng lại có một thanh âm nói nhỏ, anh ấy đang biến hướng buộc cô ăn cơm. . . .

Không nên trách cô tự mình đa tình, lòng ham hư vinh, phụ nữ nhiều ít đều có.

Hạ Sơ và Lương Mục Trạch an vị bên bàn ăn, ăn chút thức ăn đơn giản như cháo trắng, bữa ăn tối đơn giản, lại làm cho cô cảm thấy hơi hối hận, sớm biết anh biết làm cơm, mình còn mò mẫm tích cực cái gì, để cho anh làm hết đi.

"Mua bên ngoài chung cư."

Hớ, Hạ Sơ cắn đầu lưỡi của mình, chấn động tan lòng nát dạ. Thực tế có cần tới nhanh như vậy hay không? !

Sau khi ăn xong, Lương Mục Trạch đang cầm trệuyn Naruto, hai chân chồng lên nhau đặt ở trên khay trà, xem say sưa ngon lành, hai chân mang dép còn đung đưa qua lại, vô cùng tự tại.

Rố cuộc ghế nằm cũng lấy lại được tự do từ trong tay ai đó, Hạ Sơ ôm Nhị Miêu không chút nào do dự nằm trên đó, chỉ sợ không để ý lại bị cướp đi.

Ngoài cửa sổ bóng đêm mông lung, ngọn đèn dầu lấm tấm tán lạc khắp nơi. Tòa thành thị phía nam, buôn bán phát đạt, kinh tế hơn hẳn. Trác Nhiên ra khỏi nước học quản lý, bây giờ trở về, có thể phải tìm được một phần công việc rất tốt? Anh nói cô quá ưu tú, nói gia đình của cô quá hiển hách, nói anh không dám hy vọng xa vời cô sẽ chờ anh. Thì ra là, những thứ này đều có thể biến thành lý do cô bị vứt bỏ. Buồn cười đúng không?

"Dưa hấu."

Hạ Sơ nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy những miếng dưa hấu hình dáng không rõ nằm ở trong mâm.

"Chưa từng cầm dao cắt dưa hấu." Lương doanh trưởng ngay cả chuyện mình không am hiểu, cũng có thể nói lẽ thẳng khí hùng như thế.

"Vậy anh từng cắt cái gì?" Hạ Sơ nhận lấy cái dĩa, thuận miệng hỏi một câu.

Lương Mục Trạch ngồi trở lại ghế sa lon, một cái tay cầm một miếng dưa hấu, mắt không chớp nhìn chằm chằm manga trong tay kia, rất bình tĩnh nói: "Người."

"Khụ, khụ. . . . . ."

Ăn dưa hấu bị sặ, có tính là chuyện lạ không? Có tính mất mặt hay không? Ai bảo anh nói chém người còn nhẹ nhàng hơn chém dưa hấu. . . .

"Ai, Lương Mục Trạch."

"Ừ."

Hạ Sơ dùng tay lấy hạt dưa hấu, cắn từng miếng từng miếng nhỏ, "Thương lượng chuyện này được không."

"Nói." Vẫn nhìn manga không chuyển mắt, thanh âm rất nhỏ, lại làm cho người ta tin chắc, anh đang nghe.

"Tôi làm chị tri tâm một lần, anh cũng làm anh tri tâm một lần, hai ta lảm nhảm lời trong lòng?"

Lương Mục Trạch rốt cuộc nâng lên đỉnh đầu giá trị liên thành của anh, nhìn Hạ Sơ, ánh mắt của cô không e dè nhìn thẳng vào mắt anh. "Nói đi, tôi nghe."

"Chỉ có tôi nói sao? Vậy còn anh?"

"Tôi không muốn nói, gắng gượng làm thùng rác của cô, nói đi."

Trên mặt Hạ Sơ, có chút xấu hổ. Thật sự cô muốn tìm một người, đổ ra toàn bộ tâm tình của mình đối với Trác Nhiên mấy năm qua, xóa sạch ổ cứng, cài đặt Software mới, nghênh đón ngày mai mới. Những lời này, cô không muốn nói cho Mễ Cốc nghe, cô muốn nói cho một người hoàn toàn không để ý mình, hoặc là người xa lạ nghe. Tựa như câu nói kia, chúng ta dùng tên giả nói thật trên mạng, dùng tên thật nói láo ở thực tế.

Hạ Sơ lắc xích đu, bất kể Lương Mục Trạch có đang nghe hay không, tự nhiên nói đến một đoạn chuyện cũ.

"Anh ấy tên là Trác Nhiên, chính là người ở ngoài chung cư hôm nay."

"Ừ."

Anh còn rất phối hợp, Hạ Sơ liếm liếm nước dưa hấu trên ngón tay, nói tiếp: "Hai chúng tôi biết nhau từ sớm, bởi vì tham gia thi biện luận trong trường. Khi đó anh rất tuấn tú, tài ăn nói rất tuyệt, sau đó phe chúng tôi thua, thật ra thì tôi không dám nói cho bất luận kẻ nào, ttôi nhìn thấy anh ấy tim liền đập mạnh, đầu óc thiếu dưỡng, cái gì cũng không nghĩ được. Sau khi cuộc tranh tài kết thúc anh ấy tới đây chào hỏi chúng tôi, hoàn toàn không có ý dùng tư thái thắng lợi nhạo báng bại tướng.

"Anh ấy cười rất đẹp mắt."

Cười? Lương Mục Trạch giật nhẹ khóe miệng, coi là cười sao?

"Hàm răng trắng sáng."

Hàm răng? Dùng đầu lưới liếm liếm hàm răng mình, rất khỏe mạnh.

Hạ Sơ hoàn toàn đắm chìm ở trong hồi ức, không chút nào chú ý sự khôi hài mờ ám của Lương Mục Trạch. Cô cho là anh xem manga mê mẫn, không tâm tư nghe cô nói những chuyện cũ, cho nên nói càng thêm rõ ràng. "Anh ấy nói, xin chào, tôi tên là Trác Nhiên, trác trong nổi bật, nhiên trong tự nhiên, thanh âm cũng rất dễ nghe, không hề có vẻ gây sự, thanh âm ấm áp, giống như ánh mặt trời mùa xuân."

Thanh âm? Lương Mục Trạch ho nhẹ một tiếng.

"Thế nào?" Hạ Sơ quay đầu lại.

"Nói tiếp." Lương Mục Trạch mất tự nhiên đảo manga, cũng không ngẩng đầu lên.

"Sau đó, chúng tôi vô tình gặp được ở tiệm sách, tiếng Anh của anh ấy rất tốt, mà tiếng Anh lại là điểm chết của tôi, anh ấy đồng ý giúp tôi học bổ túc, giúp tôi chọn rất nhiều sách đề cao tiếng Anh. Từ sau đó, chúng tôi thường cùng đến thư viện thành phố học tập, chúng tôi không cùng trường, lại ở hướng khác nhau, anh luôn chạy xe đưa tôi về nhà trước, rồi lại xuyên qua cả thành phố để về nhà. Tôi nghĩ, lúc đó nhất định là yêu thích tôi."

"Anh ấy thi đậu đại học N, một trường học có điểm cao đến biến thái, khi đó tôi đã thề, nhất định phải chọn cùng một trường với anh ấy. Nhưng sau khi thi tốt nghiệp trung học, ba tôi phản đối mãnh liệt tôi dự thi đại học N, đổi chí nguyện của tôi thành đại học quân y."

"Tại sao không phản kháng?"

Hạ Sơ than thở, "Không có can đảm như anh, khi đó tôi là quả hồng mềm, tùy tiện bóp. Tôi nghĩ, coi như không học cùng trường đại học, tối thiểu vẫn còn ở cùng thành phố, vậy cũng rất tốt. Khi học đại học năm nhất, tôi nói với mẹ tôi tôi có bạn trai, mẹ tôi rất vui vẻ. Khi học đại học năm hai, tôi nói với ba mẹ sẽ giới thiệu bạn trai với họ. Nhưng ngày hôm sau, anh ta lại nói với tôi, trường học có danh sách đến Mỹ trao đổi, anh bị chọn trúng, anh muốn ra khỏi nước. . . ."

Lương Mục Trạch dời ánh mắt khỏi truyện, quả nhiên, cô gái nhỏ với vẻ mặt hạnh phúc vừa rồi đã biến thành oán phụ u sầu đầy mặt.

"Anh ấy nói, Hạ Sơ, em quá ưu tú, gia thế của em quá tốt, anh không dám bảo em chờ anh, em sẽ gặp được người tốt hơn." Hạ Sơ xoa xoa mắt chua xót, cô đã có thể không chảy nước mắt nói những chuyện này, là thật có thể buông xuống. "Sau đó anh ta đi, nhanh chóng biến mất, không có một chút tin tức. Tôi nghĩ, anh ta khẳng định không đủ yêu tôi, nếu không sẽ không không tin tưởng tôi như vậy, không tin tôi sẽ chờ anh ta trở về.

"Anh ta chính miệng nói không cần tôi chờ, vậy tôi cũng không chờ, hiện tại anh ta trở lại, bảo tôi tha thứ anh ta, muốn tôi đừng quên anh, bị tôi quả quyết cự tuyệt. Tôi rất có khuôn cách chứ?"

Lương Mục Trạch gật đầu, đồng thời đưa hộp giấy tới. Hạ Sơ tức giận rút ra một tờ giấy, dán trên mặt mình, trong nháy mắt, trên khăn giấy có hai dấu vết tròn tròn.

"Hơn nữa, anh biết không? Đêm hôm đó anh ta thấy tôi bị người khác bao vây, nhưng anh ta lại thờ ơ. . . . Sau đó lại còn đi ra hỏi tôi vì sao muốn làm vậy?" Có lẽ, đây là nguyên nhân cực kỳ trực tiếp. Một người đàn ông không thể ra mặt bảo vệ mình, cô thà rằng không muốn.