Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Chương 29




"Ba, họp xong rồi hả ?"

"Đi đâu vậy?" Nói thì nói với Hạ Sơ, nhưng nhìn thì lại nhìn người sau lưng cô, thái độ vừa nhìn đã biết không thích.

"Không có việc gì để làm, nên ra ngoài đếm sao thôi."

"Hả? Đếm được bao nhiêu?"

"Ha ha, ba, ngài thật là càng ngày càng đáng yêu, thật trẻ con, ngài đang nói chính mình à?" Hạ Sơ nhìn trái phải không có người khác, cứ vui vẻ ha ha nói giỡn.

"Hạ Sơ, đừng đùa giỡn với ba, gian kế nhỏ của con với mẹ con ba đã biết hết rồi."

Ực, là tiếng nuốt nước miếng của Hạ Sơ.

"Vậy ngài chuẩn bị xử lý con như thế nào?" Đóng cửa suy nghĩ sao?

Hạ tướng quân không trả lời, chỉ vào Lương Mục Trạch nói: "Cậu, tới đây."

Lương Mục Trạch đứng nghiêm, chào. "Sếp."

Hạ tướng quân chỉ vào Lương Mục Trạch rồi nói với Hạ Sơ, "Sau khi diễn tập chấm dứt, con liền chuyển ra khỏi nhà cậu ta, một cô gái lại ở nhà của đàn ông, còn thể thống gì, để cho người khác biết, còn tưởng rằng Hạ Quang Viễn không nuôi nổi con gái nữa."

Hạ Sơ không nhanh không chậm, "Chuyển ra thì con ở đâu?"

"Tùy tiện ở đâu cũng được, nhưng không thể ở nhà cậu ta. Con và mẹ con liên thủ gạt ba, cho rằng ba là người điếc người mù sao? Mẹ con đã viết kiểm tra, thấy con chỉ là tòng phạm nên ba không truy cứu."

Hạ Sơ không kinh hãi, cha mình ở quân khu nhiều năm, phạm sai lầm liền viết kiểm tra úp mặt vào tường sám hối, bao gồm cô và Lan Tử Ngọc. Cô sớm đã quen. Cô không muốn chuyển ra, là bởi vì căn nhà kia rất thoải mái, muốn cái gì có cái đó, tiền nào đồ nấy thật không phải gạt người.

"Tại sao?" Hạ Sơ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

"Không vì cái gì, tóm lại, dọn."

"Sếp, tôi có thể nói một câu không?" Lương Mục Trạch bị lơ là mặc kệ chậm rãi mở miệng. Hạ Sơ hi vọng, anh sẽ giúp mình.

"Nói."

"Tôi quanh năm suốt tháng đều ở trong trại lính, nghỉ phép thì trở về Bắc Kinh, tôi rất ít ở căn nhà đó, rất thường để trống, cho Hạ Sơ ở cũng không sao. Hơn nữa, Hạ Sơ là một cô gái, thuê nhà không an toàn. Ngài cũng biết, trị an ở thành G không tốt lắm. . . ."

Câu nói sau cùng, đâm trúng chỗ đau trong lòng Hạ tướng quân. Ông đương nhiên không muốn con gái mình gặp nguy hiểm.

"Mua nhà, ngày mai ba tìm người ngay."

Hạ Sơ xoa xoa áo choàng trắng của mình, cúi đầu, thanh âm rất nhỏ, nhưng xác định có thể khiến Hạ tướng quân nghe. "Là chính ngài nói, tấm vé máy bay tới đây là phúc lợi cuối cùng của con."

Hạ tướng quân lại bị phản một quân, nhưng ông tức giận, mắt trừng to như bò. Thật lâu mới nghĩ ra lời đáp, "Nhà này thì không phải là quyền lợi?"

"Đó là mẹ con cho, không phải ngài cho."

"Của bà ấy cũng là của ba!" Hạ tướng quân không cho cự tuyệt.

Lương Mục Trạch biết, lúc này nếu như mình giúp đỡ Hạ Sơ nói gì, nhất định sẽ khiến Hạ tướng quân càng muốn Hạ Sơ chuyển ra, nên không lên tiếng nữa, đứng ở một bên nghe hai người lý luận. Hạ Sơ vẫn cúi đầu, đôi tay không biết đang loay hoay cái gì, Hạ tướng quân nói một câu, cô cũng không gấp không chậm trả lời một câu, không nóng nảy cũng không tức giận, thanh âm không lớn, ngược lại khiến Hạ tướng quân tức giận quá mức. Lương Mục Trạch nhìn dáng vẻ của cô, không tự chủ buồn cười. Cũng may, anh là người giỏi khống chế tâm tình và vẻ mặt, nếu không tuyệt đối lại rước họa vào thân.

"Nghiêm khắc nói, không phải của ai cả. Ba, ngài biết cô Mộc mà?" Hạ Sơ nâng khuôn mặt tươi cười, thận trọng nói.

"Ừ." Hạ tướng quân tức giận hừ một tiếng.

"Nhà này, là cô Mộc cho con mượn, cô ấy nói con có thể ở thoải mái. Vừa rồi ngài cũng nghe, trị an ở thành G không tốt, buổi tối hay ban ngày đều không an toàn, vào nhà ăn cướp cũng có."

Hạ tướng quân không nói lời nào, Hạ Sơ biết ông đã bắt đầu hơi dao động.

Hạ Sơ len lén nháy mắt với Lương Mục Trạch, bảo anh giúp mình nói chuyện, ánh mắt thâm thúy của Lương Mục Trạch nhìn cô, lại không nói gì. Hạ Sơ hơi gấp, thời cơ tốt như vậy mà không nhân cơ hội đốt đuốc, thì chờ lúc nào nữa đây.

"Sếp, tôi biết rõ ngài đang lo lắng cái gì. Ngài yên tâm, tôi và Hạ Sơ là người của hai thế giới."

"Tại sao tôi phải tin cậu?"

"Nếu ngài không tin tôi, vậy tôi nói gì cũng vô dụng." Đôi môi Lương Mục Trạch hơi cong, trên mặt mang biểu tình chắc chắn.

Hạ tướng quân như có điều suy nghĩ nhìn Lương Mục Trạch, làm như đang cân nhắc cái gì. Thật lâu sau, hít sâu một cái, "Đổng Chí Cương."

"Đến." Đổng đại đội trưởng đang len lén chú ý bên này ở chỗ không xa, nghe liên trưởng cũ gọi tên anh, vội vàng chạy tới, một giây cũng không trễ.

"Đưa Hạ Sơ trở về bệnh viện."

"Vậy sếp thì sao?"

"Không cần phải để ý đến tôi." Nói xong, xoay người chui vào lều.

Hạ Sơ xoay người đi tới chiếc xe bên cạnh, không có nhìn Lương Mục Trạch, cũng không nói câu nào với anh.

Xe vẫn lắc lư như trước, nhưng một chút lắc lư này đã không còn uy hiếp gì với Hạ Sơ. Hiện tại trong lòng cô chỉ còn có câu nói kia.

"Tôi và Hạ Sơ là người của hai thế giới."

Người của hai thế giới. Có ý tứ gì?

Ý tứ đúng là, không có chung đề tài, không có chung sở thích, không có cách nào hòa bình, nói cũng lười phải nói.

Hạ Sơ đau lòng, rất đau lòng, thậm chí lúc đi không có nói hẹn gặp lại với ba mình. Cô rốt cuộc phải thừa nhận, mình thật sự thích Lương Mục Trạch. Nhưng lại là sau khi anh nói câu "Tôi và Hạ Sơ là người của hai thế giới". Biểu tình của anh lúc nói những lời này làm Hạ Sơ rất đau lòng.

Sự quan tâm mà cô nhận được, đều là hồi báo cho những gì cô đã bỏ ra trước đó, cô lại còn ôm ý nghĩ, cảm thấy Lương Mục Trạch hơi thích cô, cô suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mình quá buồn cười, khó trách "Bọn họ là người của hai thế giới." Nhìn nhận tình cảm khác nhau, nhìn nhận thế giới cũng khác nhau, ngay cả năng lực lý giải cũng chênh lệch khá xa. Sự biểu đạt của anh lại làm cô hiểu lầm. Khiến cô suy nghĩ nhiều, khiến cô cảm động, lại khiến cô lo lắng cho anh, nhớ nhung anh.

Có phải anh vì ứng phó Hạ tướng quân mà cố ý nói như vậy? Ý nghĩ này lập tức bị Hạ Sơ bỏ đi. Làm sao có thể! ! ! Lời nói của quân nhân, ăn sâu bám rễ, nói một không hai, nếu anh dám nói ra khỏi miệng, thì không có bất kỳ cách nào thương lượng lại. Cho nên ba mình mới có thể dễ dàng tha thứ việc cô ở tiếp. Lui vạn bước nói, dù anh nói không phải thật, thì cũng khiến Hạ Sơ rất tức giận rất thất vọng.

Muốn ở tiếp? Tuyệt đối không! Hạ Sơ thật muốn về thành G liền dọn ra ngay, từ nay tạm biệt với anh luôn.

Người pha sữa nóng cho cô, người chăm sóc Nhị Miêu cho cô, người cắt dưa hấu cho cô, người nghe cô tâm sự, người bởi vì cô bị thương mà tức giận, người đã nói "Cô bị thương, ở một mình tôi không yên lòng", người chăm sóc cuộc sống của cô quan tâm cô, người nói chúng tôi là người của hai thế giới.

Hạ Sơ nghĩ tới cơ hội ở chung ít đến thương cảm trong mấy tháng qua, vậy mà mình lại không cẩn thận mất tim, còn mất tim cho một người không có tim, nước mắt liền bắt đầu không chịu khống chế, chảy rào rào.

Không muốn bị người khác thấy, cho nên không dám lau nước mắt quá mức rõ ràng.

Xe đưa Hạ Sơ về bệnh viện. Hạ Sơ hơi cúi đầu, nói hẹn gặp lại với Đổng Chí Cương, Lý Chính Ủy. Xe tiếp tục đi về phía trước, từ hai vị lãnh dạo tối cao của đại đội đặc chủng luôn yên lặng sua khi đi ra bộ đạo diễn đã chứa đầy dấu chấm hỏi trong bụng.

"Chuyện hôm nay anh thấy thế nào?" Lý Chính Ủy hỏi.

"Có vấn đề." Đổng đại đội trưởng cũng xuất thân từ lính đặc biệt, có sự nhạy cảm hơn hẳn người thường.

Lý Chính Ủy nói: "Lương Mục Trạch."

"Với Hạ Sơ." Hai người cực kỳ ăn ý.

"Nhìn thấy không, vừa rồi Hạ Sơ sắc mặt không đúng." Lý Chính Ủy nhắc nhở.

Đổng Chí Cương nhếch khóe miệng nói: "Vừa rồi ở bộ đạo diễn, không thấy sao? Liên Trưởng cũ như hận không thể ăn Lương Mục Trạch, nhất định là tiểu tử kia coi trọng bảo bối của người ta, hơn nữa lúc đục khoét nền tảng thì quá dùng sức nên bị phát hiện rồi."

"Không nhìn ra, băng sơn nổi danh nhất quân khu G cũng có một ngày hòa tan, ha ha." Lý Chính Ủy gật đầu cười, tiếp đó lại than thở cảm khái, "Ai, quân nhân đặc chủng tìm cô dâu không dễ dàng, tìm cô dâu hiền lại càng không dễ dàng, Hạ Sơ là cô gái rất tốt. Có thể nhìn trúng Lương Mục Trạch, là may mắn của cậu ta."

"Rất may mắn, nhưng, cửa ải của người cha vợ này không phải tùy tùy tiện tiện là có thể qua. Biết tại sao Hạ Sơ vẫn giấu thân phận của mình không?"

Lý Chính Ủy lắc đầu, rồi sau đó lại cảm thấy không đúng, "Tôi nói lão Đổng, anh sớm biết Hạ Sơ là con gái của Phó Tư Lệnh Hạ? Tại sao không nói với tôi?"

"Sớm biết hồi nào, tôi cũng mới vừa biết. Dạo này bận diễn tập, nào có thời gian hàn huyên với cậu về việc này."

"Được rồi nói tiếp, chuyện gì xảy ra?"

Đổng Chí Cương cố ý hắng giọng, "Hạ Sơ tốt nghiệp muốn rời khỏi quân khu N, chưa thương lượng với ba cô đã tự chọn địa điểm thực tập, giáo sư trong trường cho rằng liên trưởng đã đồng ý, cũng không dám không theo. Kết quả lúc thông báo chỗ cô đến thực tập, trong nhà liền xoay chuyển. Sau đó cha con hai người từ tháng sáu đến giờ. . . ." Đổng Chí Cương cau mày tính thời gian, "Bốn năm tháng cũng chưa nói chuyện."

"A, thật không có nhìn ra, Phó Tư Lệnh Hạ không nỡ bỏ con gái như thế."

"Đúng vậy, cậu nói xem ông ấy thật vất vả mới tiếp nhận thực tế, bỗng nhiên lại có một người nhảy ra muốn đào vườn sau nhà ông ấy, ông ấy đương nhiên không muốn tiếp nhận, không cầm súng bắn cậu ấy đã tốt rồi."

"Anh nói, hai người bọn họ sao lại. . . ." Lý Chính Ủy không nghĩ ra một từ tốt để hình dung loại quan hệ này, tương tự với dụ dỗ.

Đổng đại đội trưởng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, ban đầu Hạ Sơ bị thương ở tại nhà Lương Mục Trạch nhà, anh đã cảm thấy có vấn đề, nhưng đến bây giờ cũng chưa rõ ràng, chuyện này xảy ra thế nào. Chẳng lẽ trong lúc học bổ túc? Phải tra, phải điều tra kỹ. Đổng đại đội trưởng quyết định, trở về phải thẩm vấn Lương Mục Trạch.

Phân tổ nhỏ của đặc chủng Lam Quân bị bắt, diễn tập cũng chuẩn bị kết thúc. Lam Quân là bên thắng, thu quân hồi triều. Lương Mục Trạch không đến doanh tù binh, trực tiếp bị kéo về quân khu của mình tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục. Trong suốt thời gian diễn tập, mệt mỏi nhất chính là 20 người này.

Khi các thành viên đội đột kích trở về quân khu, nhìn thấy nước như nhìn thấy cha ruột , nhìn thấy giường thì như mẹ ruột, hận không thể ôm giường khóc rống một phen.

Quả là rất mệt mỏi, nhưng Lương Mục Trạch lại không ngủ được.

Lúc Hạ Sơ đi, vẻ mặt ảm đạm, bóng lưng tiêu điều, gió thổi áo choàng bay phất phới, làm như muốn thổi ngã cô. Cô vốn rất gầy, nhưng hôm nay nhìn bóng lưng lại như gầy hơn. Cô ấy vốn có tính thích hưởng thụ, trong lúc diễn tập khẳng định rất không thích ứng, thức ăn khẳng định không hợp khẩu vị. Không biết cô có len lén giấu một ít đồ ăn vặt không? Nhưng hình như, cô không có thói quen ăn đồ ăn vặt.

Trằn trọc trở mình thật lâu, Lương Mục Trạch quyết định, trời sáng phải đến bệnh viện. Anh ngã bệnh bị thương, muốn đi xem bệnh.

"Thương? Bị thương chỗ nào?" Lương Mục Trạch đi nhờ người, bị câu nói đầu tiên của Đổng đại đội trưởng chận trở lại.

"Chỗ nào cũng bị thương."

"Tôi xem một chút."

Lương Mục Trạch nhìn Đổng đại đội trưởng, nín nửa ngày sau mới nói, "Nội thương."

Đổng Chí Cương chỉ Lương Mục Trạch, chỉ thật lâu, mới cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi biết ngay tiểu tử cậu nhịn đến bệnh, không đến bệnh viện tuyệt đối không yên lòng. Nói đi, xảy ra chuyện gì với Hạ Sơ, thẳng thắn giao phó."

"Không có chuyện gì cả."

"Vậy hai người?"

"Tự nhiên phát triển."

"Sau đó?"

"Tự nhiên phát triển."

Đổng Chí Cương đè ép lửa giận, liều mạng khiến mình trấn định, "Phát triển xong thì sao?"

"Hết rồi."

Đổng Chí Cương nắm lên xấp tài liệu trên bàn lên chọi Lương Mục Trạch, "Cút đi! Đừng để lão tử nhìn thấy cậu."

Lương Mục Trạch không tránh né, bình tĩnh khom lưng nhặt tài liệu lên đặt lại chỗ cũ, đi tới cửa lại nghiêng đầu nói: "Anh có đi ra ngoài không? Cho tôi mượn xe dùng một lát."

Đổng Chí Cương híp mắt, khinh bỉ hỏi: "Không phải cậu bị thương sao?"

Lương Mục Trạch nhún vai một cái, "Không phải anh đã biết là giả bộ sao, so đo như vậy làm gì?"

"Biến, cút xa xa ."

Buổi sáng Hạ Sơ xuất hiện với cặp mắt như hột đào, dùng nước đá rửa mặt, cầm khăn lông băng đắp nửa ngày, mới bớt sưng một chút. Rũ bả vai đi ra ngoài, các bác sĩ nhìn thấy đều hỏi cô vì sao, cô chỉ có thể lắc đầu, nói không có chuyện gì. Loại chuyện mất mặt này cô không muốn tuyên dương khắp nơi.

Lương Mục Trạch lái xe đến cửa bệnh viện, xuống xe chạy hai bước lại vội vàng thả chậm tốc độ, đi vào bệnh viện, phát hiện không ai để ý anh, hắng giọng khụ hai tiếng, vẫn không có ai để ý đến anh. Dứt khoát đứng ở trong bệnh viện hô to: "Bác sĩ, tôi bị bệnh."

Ánh mắt quét qua chung quanh, các bác sĩ y tá chui ra từ những cái lều khác nhau, nhưng không có Hạ Sơ.

Một bác sĩ già nhìn như lãnh đạo đi tới, hỏi: "Thiếu tá, chỗ nào không khỏe."

Ánh mắt của Lương Mục Trạch còn quét chung quanh, nhìn thấy mọi người châu đầu ghé tai, nhưng vẫn không có bóng dáng Hạ Sơ, "Trái tim, trái tim không khỏe."

"Trái tim?" Đoán chừng lão chuyên gia thấy anh không giống bị bệnh, nhìn lên nhìn xuống đánh giá, "Đi theo tôi."

Lúc Lương Mục Trạch tiến vào, Hạ Sơ đang nằm ở trên bàn ngẩn người, nhìn thấy người tới, tư thế không kịp đổi, trước sững sờ sau mộng, trái tim như bị kéo một cái.

"Tiểu Hạ, cô khám cho vị thiếu tá này một lát đi, anh ta nói trái tim không khỏe."

Trái tim không khỏe? Chết đi coi như xong!

Hạ Sơ ngồi thẳng, buộc mình không nhìn anh. Chỉ chỉ cái băng ghế bên cạnh ý bảo anh ngồi xuống, làm bộ bắt đầu chuẩn bị công việc. Sau khi nhìn thấy lãnh đạo rời khỏi đây, liền ném tai nghe lên bàn.

Lương Mục Trạch lại gần cô, thận trọng hỏi: "Khóc?"

"Không có." Hạ Sơ đảo tạp chí trong tay, giọng điệu đặc biệt không tốt.

"Mắt sưng lên."

"Tôi thích."

Hạ Sơ loay hoay gì đó trong tay mình, căn bản không nhìn anh, Lương Mục Trạch ho nhẹ, "Tôi bị bệnh."

"Không khỏe thì tìm người khác, tôi không rãnh chiêu đãi anh."

"Đã nói, trái tim không khỏe, là tâm bệnh."

Hạ Sơ buông đồ trong tay, nhìn Lương Mục Trạch. Anh khẽ nhíu mày, không lạnh lùng giống thường ngày, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm cô. Hạ Sơ không hiểu tại sao anh cố ý tìm đến, Hạ Sơ cắn chặt môi dưới, chịu đựng khổ sở và uất ức trong lòng, mang theo tai nghe, mạnh mẽ vạch mí mắt của anh, nghe tiếng tim đập của anh.

Hạ Sơ cố gắng nhếch khóe miệng, nở nụ cười chỉ dành cho người xa lạ, nói: "Đồng chí thiếu tá, trái tim của ngài không có vấn đề."

Lương Mục Trạch không nói lời nào, trong mắt mang theo tình cảm gì đó nhìn Hạ Sơ. Hạ Sơ quật cường nhìn lại anh, không muốn đoán ánh mắt của anh đang nhắn nhủ cái gì, dù sao cô điều cô nghĩ cũng không phải là điều anh muốn biểu đạt, người của hai thế giới, không có ý chung gì.

Lương Mục Trạch vừa muốn mở miệng nói gì, bên ngoài lều liền truyền tới thanh âm, nói với Hạ Sơ có người gọi điện thoại tìm cô.

"Ai vậy?"

"Vẫn là người lần trước, bác sĩ Hạ, thanh âm của anh rất êm tai nha." Y tá trẻ kéo lều rèm, nháy mắt cười hì hì nói. Nhưng nhìn thấy ánh nhìn chăm chú kinh người của Lương Mục Trạch rồi, trong lòng liền run lên, vội vàng xoay người chạy trốn.

Chắc là Bùi Du rồi. Hạ Sơ tròn mắt nhìn vòng vòng, lấy ống nghe bệnh xuống để lên bàn, "Thật ngại, đồng chí thiếu tá, tôi phải đi nhận điện thoại."

Lúc đi ngang qua anh, tay chợt bị một lực lượng bắt được, nhiệt độ bàn tay cơ hồ muốn tổn thương da của cô. Trái tim của Hạ Sơ chợt mất đi tần số vốn có, hô hấp bắt đầu dồn dập. Tay bị anh nắm chặt, tránh cỡ nào cũng không thoát. Bắt đầu chờ đợi anh nói gì đó.

"Hạ Sơ" anh nói, "Có phải em tức giận vì câu nói kia của tôi không?"

Điện thoại của Bùi Du, trừ lần đầu tiên ra, chỉ gọi thêm một lần. Đều là hàn huyên bình thường, bảo cô chăm sóc mình thật tốt. Hôm nay anh lại hỏi, có phải diễn tập gần kết thúc rồi hay không.

Anh thật biết quá nhiều. Hạ Sơ nghĩ.

Diễn tập kết thúc, không có nghĩa là có thể lập tức rút về. Anh hỏi Hạ Sơ khi nào có thể trở về, Hạ Sơ chỉ có thể nói không biết.

Có thể là anh nghe được thanh âm của Hạ Sơ có cái gì không đúng, có vẻ hơi giận dữ, mặc dù rất cố gắng để thanh âm của mình nghe thật khách khí, nhưng hiệu quả lại đi ngược lại.

"Hạ Sơ, có phải tôi chọc em tức giận hay không?"

"Không có."

"Thanh âm của em nghe có vẻ không quá vui mừng. . . . . ."

"Không có việc gì, ha ha, không phải tại anh."

"Hạ Sơ, không vui thì không cần cười." thanh âm của Bùi Du rất êm tai, ấm áp như ngọc, sự ấm áp lướt qua tim cô, khiến Hạ Sơ nhẹ nhàng khoan khoái, hóa giải tức giận trong lòng cô.

Cúp điện thoại đi trở về, cô thừa nhận vừa rồi mình cố ý tích cực đi nghe điện thoại. Phụ nữ đều là như vậy mà? Hi vọng người mình chú ý, cũng chú ý mình, dù đã biết rõ anh ta không thích mình, vẫn có thể làm như vậy, tâm lý phụ nữ thật kỳ quái.

Chỗ tay bị anh nắm, lúc này còn hơi ửng hồng, có thể thấy được lúc đó anh dùng sức cỡ nào. Anh hỏi, có phải tức giận bởi vì câu nói kia hay không?

Có ý gì chứ? Là hối hận đã nói câu đó, hay muốn cười cô? Cô đã không dám đoán, bởi vì sẽ đoán sai, đoán sai rồi sẽ đau lòng.

Kéo rèm liếc mắt nhìn, người kia vẫn còn ở đó. Hạ Sơ không vào, mà ngồi ở trên cỏ bên ngoài lều, nhổ cỏ!

"Nếu như là bởi vì câu nói kia, Hạ Sơ, tôi xin lỗi."

Không biết khi nào, anh đã đứng ở bên cạnh cô. Lời của anh, lại thành công khiến mắt của Hạ Sơ đau nhức, là mặt trời mùa thu quá mức chói mắt sao?

Thanh âm Hạ Sơ buồn buồn nói: "Anh không có nói sai, tại sao phải nói xin lỗi."

Sau đó lại trầm mặc nửa ngày, thời gian qua lâu, Hạ Sơ cho rằng anh sẽ nói, "Tôi nói không phải thật." Nhưng anh lại nói, "Vừa rồi nhận điện thoại của ai?"

Hạ Sơ thật bị chọc giận, không nổi giận không tức giận, thật xem tôi là quả hồng mềm tùy tiện bóp à? Ngước cổ, thanh âm cao hơn, hầm hừ, "Quản được sao, tôi thích nhận điện thoại của ai kệ tôi, dù sao, chúng ta là người của hai thế giới."

Câu nói sau cùng, đã không cẩn thận tiết lộ tiếng lòng của cô.

Lương Mục Trạch khom người, mặc kệ chung quanh có người đang nhìn, kéo gần lại cự ly giữa bọn họ, khí nóng từ miệng lúc nói cũng có thể phun lên mặt của đối phương. Anh nói: "Trên thế giới này, có nhiều người tốt, nhưng người xấu cũng không ít."

"Bị gạt tôi cũng vui lòng." Hạ Sơ cắn răng nghiến lợi nói, nâng đùi phải lên, hung hăng đạp lên bụng anh một cái, nghiễm nhiên đã không phải là Hạ Sơ cả đi đường cũng không thể lúc hai tháng trước rồi.

Lực độ và cách đá của cô, không tạo được bất cứ thương tổn gì cho Lương Mục Trạch, nhưng anh vẫn lui ra. Đứng thẳng ngay ngắn, từ trên cao nhìn xuống Hạ Sơ, "Em không muốn dọn ra, cho nên tôi mới nói thế, em đừng để ý, tôi đi đây."

Nhìn bóng lưng Lương Mục Trạch dần dần mơ hồ, nước mắt của Hạ Sơ không nhịn được nữa, trào ra vành mắt, thật mãnh liệt. Lau cũng không kịp lau.