Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 4: Chiến Hoàng Bút dũng mạnh




“Ngươi là ai? Tại sao ngươi biết được những chuyện này? Làm sao mới có thể trừ bỏ yêu liên?”

“Ta không biết!” Lão đầu không chút nể mặt lắc đầu, chờ hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Nhưng ta biết một người biết cách trừ bỏ yêu liên.”

“Ai? Làm cách nào tìm được hắn?” Ánh mắt Già Lam sáng lên.

“Hắn là đồ nhi của ta, nhưng…” Trong ánh mắt lão đầu xẹt qua tinh quang, giọng điệu cực kì gian xảo: “Bản lãnh của hắn không thể truyền ra ngoài, trừ khi… ngươi bái hắn làm sư phụ.”

“Bái sư?” Già Lam có chút do dự, từ trước tới nay, nàng không hề thích bị người khác trói buộc. Có sự phụ, nàng chắc chắn sẽ bị sư phụ quản lí, hơn nữa, còn được tặng thêm một sư tổ. Thoáng một cái, thân phận của nàng bị tụt xuống hai cấp…

“Ngươi không muốn thì thôi, cùng lắm thì chết đi, mười tám năm sau ngươi lại là một đóa hoa nhỏ!” Giọng điệu của lão đầu kia thật sự rất đáng ăn đòn!

“Ta chưa nói không muốn.” Khóe miệng Già Lam run rẩy, nàng không cam lòng phải chết thế này, nàng còn phải đi tìm cô cô của nàng, nàng còn muốn trở thành kẻ mạnh để tung hoành ngang dọc trong thế giới này!

Lão đầu vén áo choàng, ngồi xuống mép giường, điệu bộ mười phần nghiêm túc: “Nếu ngươi muốn liền hướng ta dập đầu sáu cái, ba cái dành cho lão sư tổ là ta, ba cái là tat hay sư phụ ngươi nhận.”

Như vậy cũng được à? Già Lam có cảm giác mình bị lừa lên thuyền giặc, khẽ cắn môi, trái tim khẽ rung một cái, nàng quỳ xuống.

Thùng thùng thùng thùng thùng thùng!

Sáu cái dập đầu, không có ăn bớt ăn xén một cái.

Tính cách già Lam Như vậy đó, nếu không làm thì thôi, nhưng khi đã làm thì phải làm thật nghiêm túc. Hôm nay nàng nhận sư phụ và sư tổ, đó chính là chuyện cả đời, vì một ngày làm thầy cả đời làm thầy…

Đúng rồi, sư phụ của nàng là nam hay nữ nhỉ?

Lúc nàng ngẩng đầu lên, một bóng đen lướt qua, lão đầu nhoáng lên một cái liền biến mất, chỉ để lại một câu, vang văng vẳng bên tai của nàng một lúc lâu: “Ba ngày sau, đi Bảo Khí Các, sư phụ của ngươi sẽ xuất hiện ở đó, ha ha ha hắc… A!”

Tiếng cười im bặt, ngoài cửa chỉ truyền đến tiếng kêu rên, Già Lam đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, đúng lúc chứng kiến lão đầu vừa vuốt cái trán do bị đụng vào tường, bóng lưng đáng thương rời đi.

Đầu Già Lam đầy hắc tuyến, vụng trộm lau mồ hôi, vì sao nàng lại có cảm giác giống như bị lừa thế nhỉ, cảm giác này tựa như lọt vô ổ cướp thì phải?

Sư tổ không đáng tin cậy, sư phụ có thể dựa vào sao?

Ba ngày kế tiếp, Già Lam gần như trốn ở trong phòng, nàng cố gắng tu luyện, không hề bước ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước. Trên dưới Sở gia cho là nàng cự tuyệt làm thư đồng của thiếu gia ở trên lôi đài, khi trở về mới thấy hối hận, nên hiện tại trốn trong phòng nghiền ngẫm lỗi lầm. Vì vậy, không có ai tới làm phiền nàng, thỉnh thoảng đi ngang qua phòng của nàng sẽ có người ném ánh mắt thương hại hoặc là khinh bỉ.

Ngày thứ ba, chính là ngày sư tổ nói nàng có thể gặp được sư phụ, cuối cùng Già Lam cũng ra khỏi phòng. Ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng tươi sáng, ngay cả tâm tình của nàng cũng khác lên. Có lẽ, ngày hôm nay chính là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng, quyết định sinh tử và số phận của nàng.

Nàng đặc biệt thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, dùng một cái khăn che lại khuôn mặt, Già Lam rời khỏi Sở phủ.

Thành Lạc Xuyên là một tòa thành thị hạng ba trong thuộc Phượng Lân Quốc. Nếu là thành thị hạng một, dân số dĩ nhiên là một trăm triệu người; nếu là thành thị hạng hai, dân số nghìn ngàn người; loại thứ ba chính là trăm ngàn người!

Thành Lạc Xuyên là một tòa thành hạng ba, địa thế xa xôi, là một tòa thành cách xa hoàng thành mấy cái thành, còn có một mảnh rừng cây nguyên thủy kéo dài vạn dặm.

Trên đường lớn của thành Lạc Xuyên rất náo nhiệt, cửa hàng mọc lên như nắm, từng tốp người qua qua lại lại như nước chảy.

Già Lam đi trên đường lớn, chậm rãi quan sát hoàn cảnh mới mẻ mới lạ của thế giới này, rất nhanh người ở trên đường đều phát hiện nàng, nói xấu sau lưng nàng.

“Nhìn kìa! Nàng không phải là người xấu xí ăn nhờ ở đậu Sở gia sao? Nàng ta cho là mình che lại mặt, người khác sẽ không nhận ra nàng sao? Quần áo trên người nàng thay tới đổi lui cũng chỉ có ba bộ, ai mà không nhận ra chứ?”

“Nghe nói, ba ngày trước nàng đấu võ, đột nhiên phát uy sức mạnh, đánh thắng tiểu thư Triệu gia, Triệu tiểu thư bị đánh đến nỗi bây giờ vẫn còn nằm liệt giường. Ngươi nói xem nàng có phải bị ma nhập hay không? Nếu không tại sao lại trở nên lợi hại như vậy?”

“Ta còn nghe nói, nàng cự tuyệt cơ hội trở thành thư đồng của Sở Đại Thiếu. Nếu nàng không bị ma nhập, thì cũng là bị trúng gió!”

“Không phải ba ngày nay nàng không ra khỏi phòng hay sao? Chắc chắn là nàng hối hận muốn hộc máu rồi, cơ hội tốt như vậy, tự dưng lại bỏ phí.”

Già Lam đi xuyên qua đám người, mắt không hề chớp, trực tiếp đi thẳng tới nơi mình cần đến ---- Bảo Khí Các.

Đây là một cửa hàng rất lớn, chiếm hơn một nửa diện tích đường dài, phòng ốc cao lớn, tường đỏ thắm, mấy vị cao nhân ngọc sư, và những hộ vệ mặc đồng phục đứng ngay ngắn ngoài cửa. Nhưng hộ vệ ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề này, cẩn thận quan sát sẽ thấy luồng hơi thở mạnh mẽ phát ra từ bọn họ!

Già Lam chú ý đến huy hiệu đeo bên hông bọn họ, xác định bọn họ là người tu luyện kiếm thuật, hơn nữa cả đám đều là Kiếm sĩ cấp ba, càng lợi hại hơn nữa là, nàng chú ý đến bội kiếm bên hông bọn họ đều là loại linh khí kém.

Pháp bảo là công cụ giúp đỡ của Linh thuật sư, từ đẳng cấp thấp đến đẳng cấp cao, có thể chia làm các loại pháp khí, linh khí, bảo khí, đạo khí, thần khí và loại pháp bảo như có như không trong truyền thuyết ---- tiên khí. Mỗi loại pháp bảo đều phân làm ba cấp: Thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng.

Chỉ cần là hộ vệ của Bảo Khí Các, trên người bọn họ đều có một loại pháp bảo phù hợp với cấp bậc linh khí của mình, xác thật là một số tiền khổng lồ, thật là rộng rãi nha!

Già Lam cất bước đi vào Bảo Khí Các, trong và ngoài cửa lớn, bên hông lữ khách lui tới đều mang huy hiệu ở bên hông, có Kiếm sĩ cấp hai, Linh giả cấp ba, cũng có Kiếm sĩ cấp bốn, Linh sư tứ cấp,… Mỗi người đều có tinh thần hăng hái đi vào cửa lớn.

Trong mơ hồ, nàng nghe thấy bọn họ đang bàn tán chuyện gì đó: “Hiện nay, Bảo Khí Các tốn rất nhiều nhân lực và của cải, từ nghĩa địa Ma Tiên đào lên rất nhiều bảo bối, phần lớn pháp bảo đều được lấy ra, lần này chúng ta được mở rộng tầm mắt rồi!”

“Có pháp bảo cũng không dùng được, bằng bản lĩnh mèo quào của ngươi, ngươi có thể khống chế được chúng sao?”

“Sợ gì chớ? Mời một vị Ngự bảo sư là được, trước tiên kêu hắn làm cho pháp bảo khuất phục, sau đó để cho pháp bảo nhận ta làm chủ nhân, như vậy chẳng phải là xong rồi sao?”

“Ngươi cho là Ngự bảo sư dễ mời tới như vậy à? Giá tiền mời một Ngự bảo sư đủ để mua một món bảo khí!”

“Đầu năm nay, nghề nghiệp yêu thích chính là kiếm tiền, ai kêu chúng ta không có thiên phú trở thành Ngự bảo sư?”

“Nhưng mà đừng lo, Bảo Khí Các có Ngự bảo sư riêng biệt, chỉ cần ngươi mua pháp bảo của bọn họ, bọn họ sẽ chủ động cung cấp Ngự bảo sư phụ vụ cho ngươi, khiến cho ngươi không cần lo lắng chuyện về sau…”

Lông mi Già Lam rung rung, thì ra ở thế giới này Ngự bảo sư rất hiếm. Rốt cuộc, nàng cũng tìm được con đường kiếm tiền rồi. Song, chuyện kiếm tiền, trước gác qua một bên đi. Hôm nay, mục đích của nàng tới đây không phải là kiếm tiền, mục đích chủ yếu của nàng chính là đi tìm vị sư phụ chưa từng gặp mặt của mình.

Đang suy nghĩ, bên cạnh có người đụng nàng, thì ra có người khiêng một cái rương ra khỏi đại môn.

Theo sát bên người nàng đi qua, ánh mắt Già Lam xẹt qua một hào quang khác thường, chợt lóe rồi biến mất. Lòng của nàng khẽ rục rịch, bất thình lình cảm xúc của nàng đột nhiên nhấp nhô cuồn cuộn. Ngay cả chính nàng cũng không rõ nguyên do. Nàng xác định chính mình khác thường, e rằng là có liên quan tới vật bên trong cái rương.

Bên cạnh Bảo Khí Các có con hẻm nhỏ. Nàng đuổi theo người nọ, theo dõi một hồi, nàng thấy người kia đem cái rương vứt bỏ rồi, sau đó bỏ đi. Lúc này nàng mới xuất hiện.

Là một thanh thiết kiếm không hoàn chỉnh, phía trên có một Đài Tiễn Thạch vừa dày vừa nặng, giáp trụ tàn tạ, nhân thú bạch cốt… Đủ loại rác bỏ đi, có lẽ mấy thứ này chính là bảo vật mà Bảo Khí Các khai quật từ cổ mộ Tiên Ma. Nàng dường như có thể ngửi thấy hơi thở cổ xưa mà mục nát.

Trong đống rác này, đột nhiên có thứ gì đó đùn lên, nhảy vào mi mắt của nàng.

Đó là một cây bút lông sói màu đen, trên cán cây viết có vết tích loang lỗ, giống như là một loại vũ khí được khắc hoa văn, nó khẽ run run chui từ đống rác ra, phóng một cái tới trước mặt Già Lam.

Già Lam nhìn nó, trợn tròn hai mắt, rơi vào tình trạng hóa đá.

Đợi tới lúc hai tay truyền đến một trận đau nhói, Già Lam mới hồi hồn, ngay lập tức, nàng cảm thấy lòng dạ của mình dường như hòa nhập vào cây bút, cây bút này tựa như biến thành một phần của thân thể nàng.

“Ta là Chiến Hoàng Bút, sau khi ta tỉnh dậy ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy, ngươi liền là chủ nhân của ta!”