Sự Ràng Buộc Êm Đềm

Chương 12




Sasha thắt lại đai chiếc áo choàng tắm, chậm chạp lau khô tóc trong lúc đi về phía phòng ngủ. Nàng nghĩ mình nên gọi món gì đó để ăn, nhưng lúc này nàng chẳng còn tâm trạng nào cả. Sẽ phải mất một thời gian dài để nàng có thể trở lại một cuộc sống bình thường.

“Sasha”.

Nàng ngẩng phắt đầu lên, tim đập thình thịch trong lồng ngực khi thấy chồng mình đứng trước cửa phòng khách sạn. “Anh Nick!”

Họ nhìn sâu vào trong mắt nhau, nhưng Sasha không đọc được bất cứ điều gì trên khuôn mặt Nick.

“Đúng rồi, Sasha. Anh đây”.

Nàng cố gắng tập trung suy nghĩ. Anh ấy đang ở đây. Chúa ơi, Nick thật sự đang ở đây. Nhưng làm sao mà anh ấy có thể tìm ra nàng? Tại sao anh ấy lại đi tìm nàng? Có phải vì anh ấy đã hiểu nàng vô tội? Tuy nhiên, giờ đây thì nàng chẳng dám hy vọng điều gì, dù nhỏ nhoi nhất.

Sasha đặt chiếc khăn tắm xuống bàn, hất mái tóc ướt nhìn thẳng vào Nick. “Làm sao anh tìm được em?”

“Em dùng thẻ tín dụng để đặt phòng khách sạn và mua vé máy bay đi London ngày mai”.

Vì không nghĩ là Nick sẽ tìm kiếm mình nên Sasha cũng chẳng để ý đến việc phải giấu mình. Nàng chợt hiểu ra lý do của việc anh tìm kiếm. Anh muốn kết tội nàng. Nỗi thất vọng lại một lần nữa trào dâng khiến nàng đau đớn.

Nàng so vai lại. “Anh nghe này, nếu đến để tìm hiểu thêm chi tiết về chuyện bố em thì anh tốn công vô ích rồi”.

“Anh đã biết hết mọi chuyện rồi”.

Trán nàng nhăn lại, Nick đang chơi trò gì đây? “Vậy thì em càng không có gì để nói”.

“Rất nhiều điều là khác”, Nick dừng. Đột nhiên anh ấy hối hận và thấy thương nàng vạn. Anh bật nói “Anh xin lỗi, Sasha”.

“Xin... xin lỗi?”

“Vì đã không tin em”

Nàng ghìm nén nỗi xúc động trào dâng. “Em không hiểu gì cả”.

“Đáng ra anh không nên vội vàng kết luận em có liên quan đế việc làm của bố em”.

Nàng nhìn xoáy vào mắt chồng. “Anh tin em sao?”

“Bây giờ thì anh tin. Nhưng phải đến khi bố em buộc miệng nói ra thì anh mới biết mình đã lầm”. Nick hít vào thật dài. “Anh xin lỗi, Sasha. Anh sẽ nói lời xin lỗi mỗi ngày trong phần đời còn lại của chúng ta nếu được em tha thứ”.

Tim nàng vỡ òa trong hạnh phúc. “Anh muốn em quay về?”

Lần đầu tiên, nàng đọc thấy trên mặt anh tình yêu vô bờ bến, không còn chút cảnh giác phòng vệ nào trên gương mặt mà nàng yêu thương nữa rồi. “Làm sao anh sống được trong ngôi nhà thênh thang đó mà không có người con gái anh yêu bên cạnh cơ chứ?”

“Nick, anh đang...”, nàng nhấm ướt bờ môi khô ráp, làm sao nàng có thể thốt ra thành lời được. “Anh đang nói yêu em sao?”

“Đúng vậy”.

Lúc này, trái tim nàng đã hoàn toàn mất kiểm soát vì quá hạnh phúc, nhưng nàng vẫn cố nén lại, không dám tin ngay điều anh nói. Hẳn phải còn lý do gì khác đây!

“Đây là cách anh trả thù hả Nick? Anh định khiến em thừa nhận cũng yêu anh, rồi sau đó anh sẽ bỏ đi phải không?”

Ánh mắt Nick chợt ngập tràn đau khổ. “Không. Nếu có bước đi thì anh sẽ chỉ hướng về phía em mà thôi”. Nói xong, anh lập tức tiến về phía vợ và dừng lại trước mặt nàng, ánh mắt căng thẳng khổ sở. “Em yêu anh chứ, Sasha?”

Nàng ngước nhìn anh, nàng không thể ghìm lòng thêm nữa. “Vâng, Nick. Em đã luôn yêu anh và sẽ luôn yêu anh”.

Anh kéo nàng sát vào mình. “Ơn Chúa, anh yêu em, Sasha”. Giọng anh trầm lắng, mơn man bên tai vợ.

“Nick”. Nàng thì thầm tên anh với tình yêu ngập tràn con tim.

Nick kéo vợ sát thêm nữa rồi bắt đầu hôn nàng. Sasha nhận lấy nụ hôn từ anh. Nàng cần nó như người ta cần hít thở không khí để sống vậy. Trái tim nàng hòa chung nhịp đập với anh, bàn tay anh ve vuốt trên làn da nàng, mùi cơ thể hai người quyện lẫn vào nhau. Chưa bao giờ nàng thấy mình nhiều sinh lực như vậy.

Cà hai đều đang căng tràn tình yêu và sức sống.

Nick ngả người ra nhưng vẫn giữ vợ trong vòng tay mình. “Đêm qua anh cũng đoán là em có chuyện gì đó, nhưng anh không thể nghĩ ra đó là chuyện gì... còn bây giờ thì anh không biết liệu em có tha lỗi cho anh không”. Môi anh lướt trên môi nàng. “Anh chỉ muốn mãi nói rằng anh yêu em”.

“Em sẽ nghe điều đó mà không bao giờ thấy chán”. Nàng thì thầm, ánh nhìn yêu thương trong mắt anh khiến nàng nghẹt thở. “Em yêu anh nhiều lắm, nhiều lắm Nick ạ”.

Anh ôm vợ thật chặt một lúc lâu, rồi lại buông ra để ngắm nàng. “Trên đường đến đây với em anh cảm thấy mình tồi tệ lắm đấy”.

“Chắc tại em đầu hàng sớm quá chứ gì?”. Nàng trêu.

Anh cắn môi. “Nếu em không tha thứ cho anh, có lẽ anh trở thành một kẻ thảm bại nhất đời rồi”.

“Anh là một kẻ thảm bại? Không thể nào!”

“Em nói đúng”. Sasha phải mỉm cười trước vẻ ngạo nghễ rất Valente của chồng. “Anh sẽ không như vậy đâu, vì làm sao mà anh có thể để em bỏ đi như vậy được chứ”.

“Anh nói vậy thì em chịu rồi”.

Hai bàn tay anh siết chặt eo lưng vợ. “Chuyển sang đề tài “cho” và “nhận” đi. Anh thấy em nghĩ cho người khác nhiều quá. Em luôn cố gắng cân bằng để không ai bị tổn thương cả. Bố mẹ em không xứng đáng với những gì em dành cho họ. Suýt nữa thì anh cũng thế”.

“Nick, lẽ ra em nên nói với anh ngay từ đầu, nhưng em bị giằng xé nội tâm ghê gớm. Em không thể là người đưa cha ruột của mình vào tù được”.

“Em không phải gánh trách nhiệm trong chuyện này, Sasha ạ!”

“Em có trách nhiệm vì em là vợ của anh. Lẽ ra em bắt bố em thừa nhận với gia đình anh ngay từ đầu”.

Nick mím môi. “Chỉ mình bố em phải chị trách nhiệm trong truyện này thôi”.

Sasha khẽ nhăn mặt khổ sở. “Anh biết không, em mừng vì cuối cùng mọi việc cũng đã ổn. Vấn đề chính là khoảng cách giữa chúng ta từ trước đến nay. Đáng ra em nên được biết cảm xúc thật của anh từ lâu rồi chứ không phải đợi đến tận bây giờ”.

“Anh có thể đảm bảo từ bây giờ, đó không còn là vấn đề giữa chúng ta nữa”.

Tim đập dồn Sasha ngước nhìn chồng. “Ôi, Nick”.

“Anh yêu chứ”.

“Anh yêu”, nàng thì thầm đầy mê đắm. Rồi nàng chợt nhớ ra. “Thế còn gia đình anh?”

“Họ cũng hiều rõ hết mọi chuyện rồi. Không ai trách gì em đâu”.

“Nhưng Cesare...”

“Bố anh thương em như con gái. Đó là lý do khiến ông bị tổn thương đến vậy. Ông sẽ xin lỗi em và tất cả chúng ta từ nay sẽ không nhắc gì đến chuyện này nữa”.

Sasha cảm thấy ngập tràn hạnh phúc khi nghe những điều anh nói. “Em cũng rất yêu gia đình anh, Nick ạ”.

“Nhưng em sẽ yêu anh nhiều hơn gia đình anh chứ”.

“Tất nhiên, em yêu anh hơn rất, rất nhiều”.

Anh liếc mắt về phía chiếc giường. “Vì em đã trả tiền phòng rồi nên...”

Nàng nhướn một bên mày. “Anh đang có ý lên giường với em hả, Nick Valente?”

“Em có ý nào hay hơn chăng, vợ yêu?”

“À, không đâu chồng yêu ạ”.

Vậy là cuối cùng hai trái tim cũng đã rộng mở để cả hai thấu hiểu được nhau. Khi Nick kéo vợ nằm xuống giường bên cạnh mình, trong khoảnh khắc ấy, Sasha chợt nhận ra một điều rằng: Yêu Nick không phải là điều ngốc nghếch nhất nàng làm trong đời – như trước kia nàng vẫn nghĩ như thế.

Mà đó chính là điều đúng đắn nhất.

Đoạn kết

Nick ngắm nhìn người vợ vô cùng xinh đẹp tiến lại gần mình trước bàn thờ Chúa mà lòng ngây ngất tình yêu. Bảy năm trước anh đã phá hỏng giấc mơ của Sasha và suýt nữa đã lặp lại sai lầm đó. Lần này anh muốn chắc chắn là nó trở thành hiện thực.

Nick cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ khi thấy vợ cố gắng ghìm lại những giọt nước mắt trong suốt buổi lễ. Chưa bao giờ anh biết rằng cuộc sống lại có thể mang đến nhiều hạnh phúc như anh đã có với Sasha vài tuần gần đây.

“Anh yêu, cảm ơn anh”, nàng thì thầm khi họ bước xuống lối đi giữa hai hàng ghế, qua gia đình Valente, những vị khách duy nhất của đám cưới. “Nhà thờ đẹp quá”.

Anh đã đi tìm rất nhiều nơi và phát hiện ra một nhà thờ đúng như mơ ước của vợ. Đó là ngôi nhà thờ cổ nằm trên núi với những khung cửa sổ bằng kính ố màu thời gian. Nhà thờ quay mặt ra một thung lũng tuyệt đẹp, xa hơn nữa là đại dương mênh mông thẳm biếc. Từ nhà thờ, cũng có thể thấy được trung tâm Sydney phía xa xa.

Bên ngoài nhà thờ, gia đình anh, ... không, gia đình họ mới đúng... đang quây quần để chúc mừng. Họ chụp chung một tấm ảnh làm kỷ niệm.

“Anh còn muốn làm một việc nữa”, anh thì thầm vào tai vợ.

“Việc gì ạ ?”

“Anh sẽ cho em biết sau, vợ yêu”.

Và điều đó đã xảy ra. Thật ngọt ngào, lãng mạn!

Đêm đó, ánh trăng tỏa dịu dàng hắt bóng hai người đang hôn nhau trong chái nhà kỉ niệm. Lần này, khi Nick quay trở lại ngôi nhà xưa, anh không còn đi một mình nữa.

Bên anh lúc này là Sasha.

Và sẽ luôn như vậy!