Sự Tan Chảy Của Trái Tim Quỷ

Chương 23: Chuyến đi tham quan (hồi 7: phẫn nộ)




Sáng hôm sau:

Hắn thức dậy, thấy bên cạnh ko có cô, hắn liền đưa mắt tìm kiếm khắp nơi.

Ánh mắt dừng lại trên sàn nhà.

SỮNG SỜ

Trên sàn nhà, cô nằm ở đó, phía ngay dưới là 1 vũng máu đỏ tươi, thấm đẫm cả tấm thảm.

-nè.....nè....cô đừng doạ tôi! Tỉnh đi!

Hắn đi đến, lay lay cô.

IM LẶNG

-cứu!- hắn hét toáng lên.

Thiên và nhỏ nhanh chóng chạy vào.

-chị!- nhỏ sững sờ.

Mí mắt cô dần dần mở, nặng trĩu.

Cô nhìn mọi người.

Bịch...bịch....bịch....- tiếng bước chân ngày một tới gần. Dường như tiếng hét vừa rồi của hắn kinh động đến ko ít người.

-đóng cửa vào mau lên!- cô bất ngờ hét toáng lên.

-chị- nhỏ vui mừng.

-mau lên!- cô lại hét lớn.

Nhỏ chạy ra đóng cửa.

-chốt vào!- một lần nữa, cô lại lên tiếng.

-dạ

Cạch....- nhỏ chốt cửa.

-cô làm sao vậy?- hắn lo lắng, lắc mạnh người cô.

-á....- cô khẽ rên, hắn đụng trúng vết thương của cô.

-xin lỗi!- hắn cụp mắt xuống.

-đã có chuyện gì xảy ra?- Thiên là người bình tĩnh nhất.

-ko. ra ngoài! Xử lí luôn đám ngoài kia đi!- cô nói như ra lệnh.

-rồi!- Thiên nói rồi ra ngoài.

-nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra- hắn nhìn thẳng vào mắt cô, cương quyết.

-ra ngoài!- cô nhắc lại

-ko! Nói tôi biết đi.

-RA!-lần này thì cô phẫn nộ thật rồi.

-được rồi!- hắn cụp mắt xuống, lủi thủi bước ra ngoài.

Sau khi bọn hắn bước ra ngoài, nhỏ hỏi:

-chị! Đã có chuyện gì vậy?- nhỏ đưa cô hộp y tế

-chị đã đi săn lũ quỷ người vào đêm qua- vừa băng bó vết thương cho mình, cô vừa nói.

-sao chị ko nói em biết?

Cô xoa đầu nhỏ, ánh mắt ôn nhu bỗng cụp xuống.

-hôm qua chị gặp hoả long.

-cái gì? Một quái thú cấp S sao lại ở đây?- nhỏ trợn ngược mắt lên.

-chắc đi qua lỗ hổng thời gian.

-vậy ý chị là....

-phải! Chúng ta cần tìm miệng lỗ hổng đó.

-mấy anh kia có làm sao ko ạ?

-Bảo và Quân bị thương nhẹ. Khánh chỉ kiệt sức.

-haizz....chị à! Lần sau đừng mạo hiểm nữa nhé.

-chị biết!

Cốc....cốc.....cốc....

-tôi vào đc ko?- Hắn nói vọng từ ngoài vào.

-ừm- nhỏ trả lời thay cô.

Cạch.....

-giờ cô nói đc chưa?- hắn tiếp tục tra hỏi.

Cô ko nói gì, ánh mắt sắc lạnh.

-thôi! Dù sao cũng muộn rồi, mình đi ăn đã nhé!-nhỏ giải vây cho chị mình.

Mọi người đứng lên, đi về phía phòng ăn.

Đang ngồi ăn, Quân và Bảo đi tới.

Bảo bị thương ở bụng, mặc áo dày nên ko ai thấy.

Quân bị thương ở tay, phải bó lại.

Họ đi đến bàn tụi nó và tụi hắn đang ngồi, kéo ghế ngồi xuống một cách tự nhiên.

-hai người làm sao vậy?- Thiên hỏi trong ngờ vực. Liệu có liên quan đến cô ko?

Bảo ko nói gì, chỉ nhún vai.

Quân vẫn im lặng.

Ko khí bỗng trầm xuống hẳn.

Bất ngờ, ả Hồng và ả Tuyết từ lỗ nào chui lên, lại chạy đến bám lấy tụi hắn.

-CHƯỚNG MẮT!- cô nói rồi đập bàn đứng dậy. thấy vậy, Quân và Bảo cũng đứng dậy về phòng.

-mày về dạy lại chị mày đê!- ả Hồng nói.

Tâm trạng nhỏ cũng ko tốt nên chẳng thèm đôi co, cũng đứng dậy.

Đi được vài bước, ả Hồng hét toáng lên:

-chị em mày là đồ chó dại hèn nhát. Nói một tí đã bỏ về!

Bọn hắn nghe thấy thì tức lắm, định đứng dậy chửi mí nhỏ kia thì tự nhiên thấy một làn khí lạnh bay đến. Nơi phát ra làn gió ấy là nhỏ.

Nhỏ đang đi bình thường, sau khi nghe câu ấy thì chân khựng lại.

Nhỏ quay người lại, tiến lại gần ả Hồng.

-cô nói lại thử xem

-tao nói mày và chị mày, cả dòng họ mày là loại chó dại hèn nhát.-ả chống nạnh. ả Hồng cứ nghĩ nhỏ hiền nên chẳng dám làm gì.

Bỗng nhỏ lôi từ túi áo ra một con dao sắc bén. Cúi thấp xuống gần mặt ả Hồng với gương mặt đằng đằng sát khí, nhỏ nói bằng âm cực lạnh lẽo đủ cho mọi người trong phòng ăn nghe thấy:

-tao ko phải là người thích sử dụng tay ko bóp chết một con bọ như chị tao. Như thế thì bẩn tay lắm. Đối với tao, tao thích sử dụng dụng cụ hơn.

Roẹt.....nhỏ cứa một đường dài trên má phải ả Hồng.

-nhát này là vì mày dám bám bổ dòng họ tao.

Roẹt.....nhỏ lại cứa một đường dài bên má trái ả

-nhát này là vì mày dám báng bổ chị tao.

Roẹt.....nhỏ cứa một đường nhỏ giữa sống mũi.

-nhát này là tao trả cho chính bản thân tao.

Cả khuôn mặt ả Hồng đầm đìa máu, nước mắt tèm nhem, khuôn mặt sợ hãi tột độ.

Thiên sững sờ....liệu đây có phải là Hải B mà anh từng biết.

Nhỏ nói xong đứng dậy, quay đầu toan bước đi thì ả Tuyết chạy đến, hòng đánh nhỏ thì nhỏ nhanh chóng tráng sang một bên khiến ả Tuyết ngã sõng soài trên đất.

Cô tiến đến phía ả Tuyết và ả Hồng, ngồi xổm xuống, vươn người thầm thì vào tai họ:

-ko cần vội vàng thế! Bọn mày nghĩ tao sẽ bỏ qua sao? Ko bao giờ! Chỉ tính chuyện bọn mày báng bổ dòng họ tao và chị tao thì đã ko đáng tồn tại trên đời này rồi. Cứ tận hưởng đi vì ko còn lâu nữa đâu...

Nói xong, nhỏ đứng dậy về phòng.

Ả Tuyết và ả Hồng thì vẫn ngồi đấy, run run, ko ngờ nhỏ cũng có lúc đáng sợ đến vậy.