Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 128: Nặc Nặc thật không dễ dàng




Một câu nghe rất bình thường, nhưng từ miệng người rắn kia lại mang ý uy hiếp quá rõ.

Mà trong khi cười lạnh, đầu lưỡi của hắn đột nhiên kéo dài ra mấy centimet, khẽ liếm qua trên mặt mình, khiến người khác không khỏi cảm thấy lông tơ dựng ngược.

Trần Mặc không tự chủ được xoa xoa cằm, thầm nghĩ nếu như đánh rắn đánh bảy tấc* thì đánh người rắn cần mấy tấc?
(*đánh rắn đánh bảy tấc: vị trí bảy tấc ở ngay tim rắn, một nhát chết luôn)

Bất quá thú vị chính là, có lẽ là bởi vì kiêng kị mấy đồ điện cổ quái, người rắn cũng không có tiếp tục phát động công kích, mà dường như không có việc gì chậm rãi lui về phía sau:
- Nhân loại, ta đã khuyên hết sức chân thành rồi! Hiện ta còn có chuyện khác phải xử lý, chỉ mong ngươi quý trọng tánh mạng của mình, nếu không…

- Nếu không cái đầu của ngươi!
Không đợi người rắn nói hết câu, Oa Oa liền lung la lung lay nhảy lên:
- Ca nhổ vào! Ca nghiêm túc cảnh cáo chú, nghề của ca là làm canh rắn, chú có muốn thành canh rắn không?

Nói xong, mấy đồ điện đều hung hăn tiến lên, tư thế một câu không hợp sẵn sàng động võ.

Gã người rắn cười lạnh một tiếng, hai chân đột nhiên như đuôi rắn cuộn lên, rồi trong phút chốc lấy tốc độ đạn bắn mà biến mất trong rừng.

Nương theo tiếng cười the thé vọng lại, rừng cây một lần nữa trở về tĩnh lặng, mà sương mù bao phủ trên đường cũng nhanh chóng tiêu tán.

Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn sang Trần Mặc, đợi hắn quyết định.

Nặc Nặc do dự mà quơ quơ, thấp giọng than thở nói:
- Lão đại, nếu không chúng ta cứ chờ ở đây đi, có lẽ Ngu mỹ nhân sẽ quay về tìm chúng ta?

- Mày thấy có thể sao?
Trần Mặc chậm rãi đánh giá bốn phía, rừng cây nhìn như rất bình yên kia có lẽ cất giấu những nguy hiểm không nói lên lời.

Như Ngu mỹ nhân đã nói, nơi này từng là nơi ở của vị Thuần Dương Tử kia, như vậy quanh đây tất nhiên có rất nhiều thứ tồn tại để bảo hộ di tích này.

Có lẽ có thể là cơ quan, có thể là trận pháp, thậm chí xuất hiện…

Tựa như chứng minh cho suy luận của hắn, trong bụi cỏ cách đó không xa bỗng truyền lại tiếng sột soạt, giống như có thứ gì đó đang tới gần.

Mấy đồ điện ngẩn ra, lập tức thực biết điều trốn phía sau Trần Mặc, sau đó vẫn không quên khích lệ nhau nói:
- Không sợ! Không sợ! Lão đại, anh vẫn nói là bình thường toàn bọn em cướp cơ hội oai phong của anh, lần này bọn em nhường anh thể hiện đấy!

- Uầy tốt thế, tao có phải làm gì để cảm ơn không?
Trần Mặc trợn trắng mắt, nhưng vẫn vận khởi điện năng chậm rãi tiến lên trước.

May sao còn không đợi hắn tới gần đã thấy một con thỏ từ trong bụi cỏ nhảy ra rồi chạy nhanh vào rừng.

Thấy một màn như vậy, Nặc Nặc lập tức nhảy đi ra, dương dương tự đắc nói:
- Xem đi! Ca sẽ nói nơi này không có nguy hiểm, chúng ta ở lại nơi này chờ Ngu mỹ nhân là chính xác…

- Ê ê, Nặc Nặc, mày nhìn thấy chó bao giờ chưa?
Trần Mặc cùng mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được mở miệng ngắt lời nói.

Nặc Nặc ngẩn ra, tức giận quát:
- Vớ vẩn! Em đương nhiên là thấy rồi, anh cho là em ngu sao? Được rồi, đừng có cắt lời em, vừa rồi em nói đến đâu?

- Nhưng mà mày gặp qua loại chó này chưa?
Trần Mặc thực không nói gì lắc đầu, ngón tay chỉ vào rừng.

Nặc Nặc đột nhiên cảm thấy rùng mình, nhưng vẫn chậm rãi quay đầu nhìn lại… Vài giây sau, nó đột nhiên hét lên một tiếng, trực tiếp nhào lao vào lòng Trần Mặc.

Cái gì kia? Cách mọi người mấy trăm mét, một con chó ngao Tây Tạng lớn cỡ một con bò đang thở phì phì phun bạch khí mà bức tới gần, mười mấy cái răng nanh thật lớn lòi khỏi miệng lấp lánh dưới ánh mặt trời…

- Tao thấy giờ tốt nhất là…
Ôm Huân Nhi nhảy lên xe điện, Trần Mặc nhìn cặp mắt lớn như hai chiếc chuông đồng của con chó ngao một lát, như có suy nghĩ gì xoa xoa cằm.

Trong chớp mắt, ngay khi con chó ngao Tây Tạng kia rít gào lao tới, Xa Xa tức thì nổ máy phóng vút ra xa, phút chốc đã chạy được mấy chục mét, dọc theo con đường nhỏ mà tới.

"Grừuuuuuuu!"
Phẫn nộ rít gào lên, con chó ngao gắt gao đuổi theo, ven đường đụng nát hết thảy chướng ngại vật.

Tốc độ của nó cũng không tính là nhanh, nhưng vì thân hình thật lớn mà mỗi bước có thể nhảy xa hơn mười mét.

Mà so với nó, bởi vì đường rừng khúc chiết gập ghềnh, ưu thế tốc độ của Xa Xa không cách nào phát huy được.

Cứ thế chỉ sau một lát, khoảng cách đôi bên đã bị thu nhỏ chỉ còn mấy chục mét, Trần Mặc thậm chí còn cảm thấy hơi thở của con ngao Tây Tạng tại phía sau…

"Ngoàmmmm!"
Nương theo đà nhảy lên, chó ngao Tây Tạng đột nhiên táp tới, còn may đúng lúc Xa Xa lần thứ hai gia tốc mới tránh khỏi vận mệnh tứ phân ngũ liệt đương trường.

Nhưng ngay cả như vậy, hòm chứa đồ phía sau xe cũng bị kéo đứt, khiến mấy đồ điện núp bên trong đó la hét ầm lên.

Oa Oa bi phẫn chui ra, tức giận quát:
- Lão đại, sao chúng ta phải chạy, chỉ là một con chó thôi mà!

- Đồ đần! Mày ngon thì dừng lại đi, kia đã không phải là một con chó nữa rồi!
Nhìn quanh khu rừng tràn ngập nguy hiểm, Trần Mặc chỉ có thể ôm thật chặt Huân Nhi, thỉnh thoảng dùng điện năng đánh bay chướng ngại vật phía trước.

Thế nhưng ngay sau đó, Xa Xa đang chạy như bay không biết đụng trúng cái gì, đột nhiên loạng choạng bắn lên, đụng thẳng vào thân cây.

Còn may là nó kịp phóng thanh mang giảm tốc độ, lúc này mới tránh khỏi vận mênh thân vong, nhưng mà Trần Mặc ôm lấy Huân Nhi thì lại bị bắn ra ngoài, đúng hướng hàm răng sắc bén của con chó ngao Tây Tạng…

- Lão đại!
Mấy đồ điện gào lên, Trần Mặc thì chỉ còn cách con chó ngao không đến ba mét.

Không nghĩ được điều gì, hắn theo phản xạ thò tay ném đồ trong túi ra, đồng thời vận khởi điện năng phóng tới.

Rất không may, lúc này nhân vật sắm vai vật bị ném là Nặc Nặc, cho nên ngay khi bị quẳng đi, nó đã nhịn không được thét to:
- Khônggggggggg! Tại sao lại là ca, đây là nhiệm vụ của Bản Bản mà!

Nhiệm vụ của ai cũng không quan trọng, bởi vì loại công kích này không hiệu quả một chút nào!

Tốc độ của chó ngao Tây Tạng hiển nhiên vượt quá tưởng tượng, nó nhẹ nhàng nhảy lên, tránh khỏi Nặc Nặc cùng lôi điện, lần nữa mở cái mồm đầy răng nanh nhọn hoắt.

Nhìn cái miệng khổng lồ gần trong gang tấc, Trần Mặc chỉ có thể gắng sức ôm thật chặt Huân Nhi vào trong lòng, dùng thân thể của mình làm lá chắn…

Nhưng mà cơn đau nhức thấu xương như trong dự liệu lại không hề xảy ra.

Một giây lát mê man, Trần Mặc nhịn không được trợn mắt nhìn lại, đã thấy con chó ngao kia lại quay đầu chạy vội vào trong rừng.

Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được nhất tề "a" một tiếng, thầm nghĩ ngày hôm nay lão đại thật sự nhân phẩm đại bạo phát sao?

- Bạo phát cái đầu của mày!
Không thèm nói thêm cái gì, Trần Mặc lập tức ôm lấy Huân Nhi đứng dậy.

Chẳng qua hắn bước chưa nổi bước thứ hai thì bất ngờ con chó ngao kia lại bỗng quay đầu lại vọt tới.

Nhưng chỉ vài giây sau, không đợi Trần Mặc kịp công kích, con chó này đột nhiên nhổ Nặc Nặc từ miệng ra, sau đó thè lưỡi thở hồng hộc, ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ. (thấy đồ vứt đi nó đi nhặt)

- Ặc, nó muốn làm gì?
Nhìn con chó đang lè lưỡi thở, lại xem Nặc Nặc đang bị nó dùng chân trước chặn lấy, Trần Mặc chỉ biết tròn mắt.

Cùng lúc đó, con chó ngao kia sau mấy phút chờ đợi lại không kiên nhẫn sủa vài tiếng, sau đó dùng móng vuốt đẩy đẩy Nặc Nặc.

Xem bộ dáng của nó, tựa hồ đã tràn ngập chờ mong, hình như yêu cầu Trần Mặc làm chuyện gì.

- Lão đại, ý của nó đại khái là…
Bản Bản do dự loạng choạng, thật cẩn thận nhắc nhở nói.

- Hiểu rồi!
Trần Mặc như có suy nghĩ gì gật đầu, nhìn nhìn chó ngao Tây Tạng thần tình chờ mong, lại nhìn nhìn Nặc Nặc trên mặt đất:
- Thế này thì…

- Khôngggggggggg! Ca không đồng ýyyyyyyyyyyyy!
Rùng mình mấy cái, Nặc Nặc như bị tâm thần hét to:
- Ca không phải cục xương, vì sao phải… Aaaaa!

"Veooooo!"
Trong tiếng kêu cứu thê lương, cái di động đáng thương lần thứ hai bay lên trời, hướng về sâu trong rừng mà bay đi.

Cơ hồ đồng thời, chó ngao Tây Tạng vui mừng rít lên, sau đó quay đầu chạy như điên đi tìm món đồ chơi mình thích.

Trong không khí yên tĩnh đến quỷ dị, Trần Mặc cùng ba đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng thở dài:
- Ca cá con chó này là giống cái…

Mấy phút sau, trò chơi thú vị cứ như vậy triển khai, tuy rằng người tham gia chơi tâm tình hoàn toàn bất đồng.

Trên con đường nhỏ giữa rừng, Trần Mặc cùng ba đồ điện cách xa nhau mấy chục mét, liên tục hô:
- Quăng ra! Cầm lại! Quăng ra! Cầm lại!

Cùng lúc đó, Nặc Nặc đáng thương không ngừng phi hàng trên không trung, mà phía dưới còn có một con chó ngao Tây Tạng đang hưng phấn lè lưỡi truy đuổi.

Sự thực là hầu hết mọi người đều hài lòng với trò này, ngoại trừ cái di động sắm vai cục xương kia.

- Không được! Ca chóng mặt quá, muốn ói!
Trải qua hơn trăm lần bay qua lại, Nặc Nặc đến cầu cứu cũng không còn sức, chỉ có thể tỏ vẻ bệnh tật để cầu xin tha thứ.

Nhưng khi nhìn, chó ngao Tây Tạng còn chưa biết chán. Nó luôn lấy tốc độ nhanh nhất ngoạm lấy Nặc Nặc, sau đó chạy hồng hộc đến cạnh Trần Mặc, đợi được hắn khích lệ!

- Ngoan lắm! Cẩu cẩu rất ngoan!
Vỗ nhè nhẹ lên đầu nó, Trần Mặc bắt đầu tính toán xem nếu mình nuôi con chó này làm thú cưng thì sẽ như thế nào.

Ngẫm lại xem, khi người khác khoe nuôi chó thì chính mình nhẹ nhàng vỗ tay một cái, sau đó một con chó ngao Tây Tạng to tướng lững thững xuất hiện… Cái loại tình cảnh này, quả thực là hoành tráng đến không thể tiếp tục hoành tráng hơn!

- Em phản đối, chẳng lẽ em vĩnh viễn thành cục xương cho nó nghịch sao?
Nghe đề nghị này, mấy đồ điện liên tục phụ hoạ, còn Nặc Nặc lại nhịn không được kháng nghị nói.

Nhưng mà chỉ vài giây sau, nó đột nhiên ngẩn ra, nhanh chóng biến hóa kéo dài phần tai nghe mà hóng:
- Lão đại, em nghe được tiếng đánh nhau… Thật đấy, em không đùa đâu!

- Thật sự?
Trần Mặc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Nặc Nặc.

Nhưng liền này trong chớp mắt, một thân ảnh đã chạy ra khỏi khu rừng, đằng sau là cả một đàn độc xà đang đuổi theo.

Trần Mặc tức thì biến sắc, nhưng ngay sau đó, khi hắn nhìn rõ thân ảnh kia thì nhất thời bật thốt lên hô:
- Tại sao…. Tại sao lại là em?