Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 147: Vung tiền như rác




Trong màn đêm u ám, chiếc Lincoln chạy băng qua trung tâm Tokyo tới vùng ngoại thành, hướng về khi biệt thự nhà giàu Tokyo.

Trần Mặc ngồi ghế sau, lật lật xem tấm thiệp mời trong tay. Tự hỏi một hồi, hắn rốt cục khẽ cười nói:
- Thiệp mời? Anh rất là ngạc nhiên đấy, vì sao vị Sakuraba tiên sinh… hay có thể là Sakuraba tiểu thư kia lại mời chúng ta tham gia tụ hội?

Cùng lúc hỏi như vậy, Trần Mặc lại không kìm được mà nhớ tới gương mặt lạnh như băng nhưng đẹp đến không thể đoán chính xác giới tính kia.

Cho nên hiện vấn đề liền biến thành, chính mình nhất định phải cùng Matsumoto, Gia Địch và Diệp Dung tham gia buổi tụ họp gì gì kia, nghe tiếng Nhật véo von một hồi, sau đó bắt buộc bản thân không đi hỏi một ít vấn đề có thể sẽ đưa tới phiền toái, ví dụ —— "Sakuraba tiên sinh, tôi có thể biết ngài là nam hay nữ không?"

- Thư giãn đi anh, đây chỉ là một buổi tụ họp bình thường thôi.
Vỗ nhẹ nhẹ lên lưng hắn, Gia Địch cũng hiểu hắn đang nghĩ gì, nhẹ giọng an ủi:
- Sakuraba không chỉ là mời chúng ta, mà còn mời toàn bộ tuyển thủ thông qua vòng đấu loại, em nghĩ hắn đại khái là muốn tổ chức một lần gặp mặt thôi!

- Vậy thì càng hỏng bét, anh không cho chỉ đơn giản là gặp mặt thôi đâu!
Than thở lên như vậy, Trần Mặc nhìn sang Matsumoto ngồi cạnh, bắt đầu suy đoán.

- Theo nhiều môtíp phim truyện quen thuộc, anh nghĩSakuraba rất có thể sẽ cầm ra một vali tiền, sau đó để chúng ta cầm lấy về ăn khuya, mà điều kiện duy nhất là chúng ta nhất định phải thua hắn trong trận đấu.

- Em thì không nghĩ thế, theo những gì em tìm hiểu hắn không phải là người như vậy.
Gia Địch mỉm cười lắc đầu, rồi lại hơi liếc Matsumoto, đột nhiên nhíu mày đáp.

- Chỉ là em lại cho rằng cha của hắn rất có thể sẽ làm vậy. Lão tiên sinh kia cực kỳ sủng ái con mình, thậm chí tới một mức độ người thường không thể lý giải.

- Hả? Em nói là vị Sakuraba tiên sinh lớn tuổi?
Trần Mặc ngẩn ra.

Nếu tình huống đúng như đang nói thì thật sự sẽ có chút phiền toái. Mặc dù đối với Matsumoto mà nói, hắn chỉ cần tiến vào top 20 là có thể cưới được Sachiko, nhưng đối với Trần Mặc thì dù hạng hai cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, cho nên…

- Con sẽ cố gắng!
Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của Trần Mặc, Matsumoto lập tức ưỡn ngực, lắp bắp hồi đáp:
- Lão sư, để cảm tạ những gì ngài đã làm cho con, con sẽ cố gắng làm thật tốt.

- Tốt lắm, nhưng mà tôi thấy cậu nên bớt căng thẳng một chút thì hơn.
Khẽ cười, Trần Mặc vỗ vỗ bả vai Matsumoto nói.

- Cậu nên biết rằng hôm qua chúng ta gian lận đã làm cho người khác nghi ngờ. Cho nên tốt nhất là dựa vào thực lực của mình, ít nhất bề ngoài nhìn phải là như thế…

- Dạ!
Matsumoto gật gật đầu, sau đó lại bắt đầu luyện tập mấy trò mà đám đồ điện giáo dạy hắn, tỷ như làm thế nào bảo trì tạo hình cao thủ.

Mọi người đồng loạt im lặng không nói gì thêm, chỉ có chiếc xe Lincoln phát ra tiếng động cơ trầm thấp chạy bon bon trên đường.

Ước chừng hơn một tiếng sau, theo xe Lincoln chậm rãi giảm tốc độ, một khu biệt thự cao cấp đèn đuốc sáng trưng đã xuất hiện phía trước.

Không chờ bọn hắn tới gần, hơn mười nam tử mặc kimono đã bước tới ngăn đường đi. Tang Á đẩy cửa xe ra đi xuống, dùng tiếng Nhật nói chuyện cùng bọn họ.

Sau một lát, mấy bảo tiêu người Nhật Bản khom người tránh ra một lối, hộ tống xe Lincoln chậm rãi chạy về hướng hội trường tiếp khách.

Gia Địch quay đầu nhìn Diệp Dung một cái, đột nhiên mở miệng nói:
- Trước khi cùng Sakuraba gặp mặt, tôi có ba việc cần nhắc mọi người: thứ nhất,cái đầu tên kia còn cố chấp hơn cả nham thạch, thứ duy nhất lay chuyển được hắn chỉ có nấu ăn; thứ hai, không nên hỏi mấy vấn đề tế nhị, ví dụ như giới tính của hắn; thứ ba, nếu…

- Nếu cái gì?
Gia Địch bỗng ngừng lại làm Diệp Dung tò mò lên tiếng hỏi, thế nhưng đúng lúc này chiếc xe đã dừng hẳn ở trước cửa phòng tiếp khách.

Không dự định tiếp tục trả lời, Gia Địch thản nhiên mở cửa xe ra ngoài, dưới sự hộ tống của Tang Á cùng mấy tên bảo tiêu mà đi tới cửa chính.

Trần Mặc vỗ vỗ Diệp Dung còn đang đờ đẫn, ý bảo nàng một lát nữa sẽ biết, mà từ ngoài này đã nghe được bên trong kia truyền ra tiếng đàn du dương, tựa hồ là hoan nghênh bốn vị khách đến.

- Nói thực, em vô cùng muốn biết giới tính của người kia…
Diệp Dung thấp giọng than thở, thế nhưng chỉ vài giây sau, khi nàng nhìn thấy chủ nhân ngôi biệt thự đang ngồi ngay ngắn trên chiếc đệm mềm thì lại ngạc nhiên hết chỗ nói rồi.

Còn hơn cả lần gặp trước, hiện tại Sakuraba được bao phủ trong ánh đèn dịu nhẹ càng thêm khó phân biệt được giới tính.

Trên thực tế, khi người ta nhìn thấy nụ cười lịch sự của ‘hắn’ thì sẽ đột nhiên cảm thấy càng nghi hoặc, bởi vì nụ cười như thế không thích hợp xuất hiện trên mặt nam nhân…

- Anh đang cảm thấy nếu Sakuraba tiên sinh là đàn ông thì hôn nhân của hắn sẽ rất không hạnh phúc!
Thấp giọng than thở đưa ra kết luận, Trần Mặc ngồi xếp bằng trên đệm ngồi, nói thầm tiếp:
- Dung à, em nghĩ mà xem, nếu em gả cho một người mà so với mình còn đẹp gái hơn, em có cảm thấy áp lực không?

- Em nghĩ là em sẽ hỏng mất!
Thấp giọng trả lời, Diệp Dung nhịn không tiếp tục bất lịch sự nhìn chằm chằm chủ nhà nữa mà ngồi lên đệm.

Chung quanh nàng lúc này đã có hơn mười vị khách ngồi xếp bằng, tất cả mọi người đều là tuyển thủ đã vượt qua vòng loại của giải đấu lần này.

Giờ phút này, những vị khách đó đều đang yên lặng mà thưởng trà, làm cho căn phòng trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

- Trà?
Thốt lên một chữ duy nhất, Sakuraba tự mình rót bốn chén trà xanh đặt trước mặt mấy người Gia Địch.

Tuy nói như một câu hỏi, thế nhưng cử động của hắn lại không hề có ý đợi trả lời, hình như đã thành thói quen hết thảy đều do mình làm chủ.

Ưu nhã rót trà xong, hắn đột nhiên khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn phía Gia Địch:
- Tôi nghe nói cô cùng một cô gái người Trung Quốc tranh đoạt người yêu? Vậy để tôi đoán thử, hai nhân vật chính kia chẳng lẽ là…

Theo thông thường, bất luận kẻ nào cũng đều có tính tò mò, cho nên dù là Sakuraba biểu hiện cao ngạo tới đâu, giờ phút này cũng không nhịn được lộ ra nụ cười quỷ dị.

Trần Mặc xấu hổ ho nhẹ một tiếng, còn Diệp Dung bắt đầu nhìn ngó xung quanh xem có vật hình nào tương tự như chiếc chảo hay không, bởi vì đối với bà chủ xinh đẹp của tiệm cơm Cát Tường, hiện nàng kiêng nghị nhất là hai chữ “cướp chồng”.

- Không phải người yêu, mà là chồng!
Nhưng trong không khí thú vị như vậy, Gia Địch lại làm như không có gì bình thản trả lời, sau đó dịu dàng khoác tay Trần Mặc, đồng thời nở một nụ cười hạnh phúc.

Chứng kiến cử động của nàng, Diệp Dung lập tức nghiến răng nghiến lợi, mà các tân khách cũng không nhịn được đưa mắt nhìn nhau —— thoạt nhìn, bọn hắn đều không nhiều thì ít biết tới nữ tỷ phú Hy Lạp này, bởi vậy đối với việc nàng như biến mình thành hàng hiệu hạ giá này, thật sự là có vẻ khác thường đến không sao hiểu được.

Thậm chí, một vị trung niên còn đặc ý dùng tiếng Hán, thấp giọng than thở nói:
- Dùng câu của người Trung Quốc, cái này gọi là hoa nhài cắm… Hắc hắc!

Vẫn duy trì bình tĩnh ung dung, Trần Mặc như trước lẳng lặng thưởng trà, hình như chợt đột nhiên mất đi thính lực.

Nhưng mà Gia Địch cùng Diệp Dung thì lại đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm sang người Nhật Bản kia, ánh mắt lạnh như băng đã tràn ngập hàn ý.

Sakuraba dường như không có chuyện gì khẽ đưa chén trà lên nhấp một ngụm, rồi ho nhẹ một tiếng, phá vỡ không khí khẩn trương:
- Được rồi, giờ tôi xin thay mặt chư vị giới thiệu… Kỳ thật, tôi nghĩ chư vị đều rất rõ ràng, có thể có cơ hội chiến thắng giải đấu lần này cũng chỉ có những người chúng ta ở đây!

Không ai cảm thấy được đây là khen tặng, ít nhất đại đa số mọi người có mặt đều lộ ra tươi tười, có vẻ tràn ngập tin tưởng với chính mình.

Sakuraba đột nhiên khe khẽ vỗ tay, một người hầu liền bước tới cạnh hắn quỳ xuống dâng lên một chiếc mâm tròn.

Tấm vải đỏ phủ trên mâm được mở ra, hơn mười tờ chi phiếu lập tức xuất hiện dưới ánh đèn. Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Sakuraba bình thản cầm lên một tờ chi phiếu, nhàn nhạt nói:
- Ở đây có tổng cộng mười hai tờ, mỗi tờ năm vạn đô la, mời các vị nhận lấy đi!

Không hề nghi ngờ, năm vạn đô la cho dù là đối với đầu bếp nổi danh, cũng rất có sức dụ hoặc.

Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, vài vị đầu bếp đã không khỏi lộ ra thần sắc tham lam, nhưng đây chỉ là thiểu số, mà đại đa số mọi người vẻ mặt đều có vẻ thực cổ quái.

Trần Mặc gãi gãi đầu thì thầm bên tai Gia Địch:
- Xem ra em đoán sai rồi, vị Sakuraba tiên sinh này cùng cha của hắn hiển nhiên là cá mè một lứa!

- Đừng kết luận sớm như vậy!
Thản nhiên cười cười, Gia Địch bất động thần sắc khe khẽ lắc đầu.

Mà trong không khí yên tĩnh kỳ lạ này, vị trung niên Nhật Bản từng châm chọc Trần Mặc đột nhiên run rẩy đứng dậy, mặt xanh mét quát:
- Sakuraba tiên sinh, ngài tính dùng số tiền này để muốn chúng tôi nhường? Thật có lỗi, cá nhân tôi cảm thấy được đây là một loại vũ nhục, tôi tuyệt đối sẽ không…

- Hoàn toàn ngược lại! Nagakawa tiên sinh, tôi hi vọng các ngài sẽ không nhường!
Sakuraba cắt đứt sự phẫn nộ của hắn, lấy ánh mắt bình tĩnh chậm rãi đảo qua toàn trường:
- Tôi nghe nói, những vị đang có mặt ở đây từng có vị đã thu qua lễ vật của gia phụ, hơn nữa dự định sẽ nương tay trong trận đấu tới… Có việc này không?

- Việc này…
Nghe câu hỏi này, trong 12 đầu bếp đã có người đưa mắt nhìn nhau, lộ ra biểu tình có chút xấu hổ.

Người đàn ông trung niên có tên Nagakawa ngẩn ra, hắn cũng biết chuyện này —— trên thực tế, Sakuraba lão tiên sinh vừa mới ngày hôm qua đi tìm hắn, hơn nữa cấp ra ba vạn đô la trả thù lao.

NhưngNagakawa vẫn là cự tuyệt đề nghị này, bởi vì hắn có được mục tiêu truy cầu cao hơn. Hắn tin chắc mình có thể bằng thân phận Trù Thần đạt thêm càng nhiều lợi ích.

- Vậy thì ý của ngài là…
Chậm rãi ngồi trở lại trên đệm, Nagakawa nhìn Sakuraba, chưa rõ năm vạn đô la này tượng trưng cho cái gì.

Chẳng lẽ là muốn làm cho bọn họ toàn bộ buông tha cho trận đấu? Cho nên, ý nghĩa thực sự của buổi tụ họp này là vì thị uy, khiến những tuyển thủ còn ngoan cố phải khuất phục?

- Đương nhiên… Không phải ý kia!
Sakuraba như trước vẫn duy trì tao nhã, ngón tay thon dài nhẹ vân vê chén trà bằng sứ.

- Mục đích của tôi là, tôi có đề nghị: mỗi một vị tuyển thủ ngồi ở đây ngày hôm nay đều có thể được tôi dâng tặng năm vạn đô la, mà việc duy nhất các vị phải làm là toàn lực mà đánh bại tôi trong trận đấu!