Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Quyển 1 - Chương 78: Đừng xem thường nhân viên quản lý thư viện




Dịch giả: rolland

Khí tức của cường giả Đại Tông Sư, áp chế bốn phương, khuấy động mây gió.

Võ giả của Đông Đường, trong lòng liền chìm xuống đáy cốc, đối thủ như vậy, cho dù bọn họ cùng lên cũng không thể đối kháng.

Hạ trưởng lão của Thương Mang Sơn xuất hiện, ánh mắt rơi vào trên người Yến Triệu Ca cùng Triệu Thế Thành.

Hắn còn chưa kịp mở miệng nói, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Chỉ thấy Đông Đường Quốc chủ Triệu Thế Thành đang hôn mê, lúc này đột nhiên mở mắt ra.

Tầm mắt của hai người, trên không trung đụng nhau.

Triệu Thế Thành nhàn nhạt nói:

- Hạ trưởng lão, làm phiền ngươi tự thân tới thăm.

Khi đang nói chuyện, hắn ngồi dưới đất, nắm một tay, tay còn lại đánh xuống mặt đất.

Lấy Triệu Thế Thành làm trung tâm, từng đạo Linh văn vốn ảm đạm, đột nhiên sáng chói lên, khuếch tán ra xung quanh.

Lực lượng của trận pháp lúc này nhanh chóng được đề thăng, suy yếu ban đầu, trở nên mạnh mẽ lần nữa.

Lực lượng cường đại, trực tiếp chấn Hạ trưởng lão cùng đám người Thương Mang Sơn liên tiếp lùi về sau, bị buộc đi ra ngoài trận pháp.

- Làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy?

Hạ trưởng lão quay đầu nhìn về phía những Võ giả Thương Mang Sơn khác.

Hai tên Tiên Thiên Tông Sư dẫn đầu đều đau khổ lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy khó tin.

Bọn họ thấp giọng nói:

- Lúc chúng ta đuổi tới, thương thế rất nặng, chỉ còn một hơi thở so với người chết.

- Không biết tại sao lại khôi phục lại trong một thời gian ngắn như vậy.

- Quả thực là kỳ lạ!

Triệu Hạo lau đi vết máu nơi khoé miệng, con mắt nhìn chòng chọc vào Yến Triệu Ca bên người Triệu Thế Thành, hai tay vẫn còn đang đặt trên ngực cùng sau lưng hắn (Triệu Thế Thành).

"Tốc độ nhanh như vậy, sao có thể làm được?!"

Triệu Hạo cắn chặt răng, khóe miệng lại có vết máu chảy ra.

Hắn tự hỏi Đan đạo y thuật của mình, có một không hai thời đại này, ngoài số ít người ra, còn lại không có ai có thể đánh đồng với hắn.

Nhưng ở trong một thời gian ngắn như vậy, khiến cho Triệu Thế Thành khôi phục, hắn làm không được!

Tình hình lúc đầu của Triệu Thế Thành, Triệu Hạo đều nhìn ở trong mắt, biết thương thế nghiêm trọng bao nhiêu.

Nhưng bây giờ lại có thể khôi phục tri giác, còn thôi động trận pháp, hoàn toàn vượt quá dự tính của hắn.

Triệu Hạo hít sâu một hơi:

"Không chỉ là Kim Châm Độ Đan Chi Pháp, Đan đạo Y thuật của hắn, đều có thành tự cực cao!"

Ánh mắt của Hạ trưởng lão cũng rơi trên người Yến Triệu Ca:

- Quảng Thừa công tử cũng không phải là long trung chi nhân, mà là long trung chi long, tin đồn dĩ nhiên là thật?!

Đừng nói đám người Thương Mang Sơn bất ngờ, cho dù Võ giả của Đông Đường quốc cũng hoảng sợ.

Có người lo lắng trong lòng:

"Sẽ không phải là pháp môn kích thích tiềm lực đi, mạnh mẽ khiến bệ hạ đến thức tỉnh, sau đó thương thế nặng thêm, thậm chí "long ngự tân thiên" (chết) đi?"

"Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu, giống như ánh chiều tà?"

Yến Triệu Ca cảm thấy ánh mắt lo lắng của mọi người xung quanh, không khỏi trợn mắt.

"Ta nói các ngươi biết, không nên xem thường nghề nghiệp nhân viên quản lý thư viện này a."

Triệu Thế Thành gật đầu cùng Yến Triệu Ca, sau đó đứng dậy:

- Trẫm nhất thời bị bệnh nhẹ, hiện tại đã không còn đáng ngại.

- Làm phiền Hạ trưởng lão tự mình tới thăm, nơi đây là Trấn Long Uyên, cũng không phải là địa phương thích hợp nói chuyện.

- Sau khi mọi người ra ngoài, trẫm thiết yến trong hoàng cung Cảnh Dương Thành, chiêu đãi Hạ trưởng lão cùng các vị Thương Mang Sơn.

Hạ trưởng lão nhìn Triệu Thế Thành, nhíu mày.

Hắn không tin thương thế của Triệu Thế Thành lại khỏi hẳn nhanh như vậy.

Nhưng Triệu Thế Thành hiện tại có mấy thành thực lực, hắn không nắm được.

Lực lượng của Cảnh Dương đại trận, Triệu Thế Thành có thể dẫn dắt mấy phần, cũng không biết rõ.

Nếu như Triệu Thế Thành ở trạng thái đỉnh phong, lại có đại trân tường trợ, Hạ trưởng lão cũng không phải là đối thủ.

Ánh mắt của Triệu Hạo đảo qua Yến Triệu Ca cùng Triệu Thế Thành.

Triệu Thế Thành cũng không liếc nhìn Triệu Hạo.

Ban đầu hắn ở Cảnh Dương Thành trợ giúp Quảng Thừa Sơn bức lui Đại Nhật Thánh Tông, Triệu Hạo đã chặt đứt với hắn rồi.

Mà bây giờ Triệu Hạo xuất hiện cùng đám người Thương Mang Sơn, cũng để cho Triệu Thế Thành đoạn tuyệt với Triệu Hạo.

Triệu Thế Thành nhìn Hạ trưởng lão, bình tĩnh nói:

- Đây không phải là địa phương nói chuyện, trẫm cáo từ trước, Hạ trưởng lão thỉnh cứ tự tiện.

Dứt lời, hai chưởng của hắn vươn ra trước, sau đó nhấn một cái vào hư không.

Linh văn của trận pháp rung động, luồng khí di chuyển, lấy Triệu Thế Thành làm trung tâm, cuốn lấy đám người Yến Triệu Ca, A Hổ cùng Võ giả Đông Đường bay ra Trấn Long Uyên.

Sắc mặt của Hạ trưởng lão phát chìm, nếu buông tha, thực sự hắn không cam lòng.

Tuy rằng trong lòng không có mười phần nắm chắc, nhưng hắn cũng không do dự mà xuất thủ ngăn chặn đám người Yến Triệu Ca, Triệu Thế Thành.

Thế nhưng lúc này, phương xa đột nhiên truyền đến rung động kịch liệt.

Đao khí lăng liệt truyền đến, cắt toái hư không, Trấn Long Uyên hầu như muốn tan vỡ.

- Là Đông Châu Trưởng lão của Quảng Thừa Sơn, cùng Đông Thăng Quân của Đại Nhật Thánh Tông, bọn họ chạy tới rồi!

Một đạo đao khí ngang trời mà tới, chém đoạn lối đi của đám người Thương Mang Sơn.

Đao quang kim sắc sáng lên, chiến đấu cùng một chỗ với đao khí rộng lớn.

Nhưng cơ hội để Thương Mang Sơn truy kích đám người Yến Triệu Ca đã mất, đuổi theo cũng không kịp.

Sắc mặt của Hạ trưởng lão tối lại:

- Thời cơ đã mất, thế cục tiếp theo chúng ta nắm không được.

- Đi, liên hệ với thủ tọa trưởng lão của bản môn, rồi mới quyết định tiến hay lui.

Hắn nhìn về phía Triệu Hạo:

- Ngươi tiếp tục ở lại Đông Đường, ngày sau rất khó khăn.

Triệu Hạo trầm mặc không nói.

Đám người Yến Triệu Ca cùng Triệu Thế Thành, cũng có thể cảm giác được Tần trưởng lão cùng Đông Thăng Quân tới gần.

Không chỉ có như vậy, Khổng trưởng lão cùng cường giả Đại Tông Sư nữ tính kia của Đại Nhật Thánh Tông, cũng từ trong Trấn Long Uyên đánh ra ngoài, chiến trường quét ngang khu vực mấy trăm dặm, đánh long trời lở đất.

- Thế bá, loạn lưu sát khí trong cơ thể ngài còn không trừ triệt để.

Yến Triệu Ca nhìn về phía Triệu Thế Thành:

- Tình huống bên Cảnh Dương Thành, ngài nắm chắc được bao nhiêu phần?

Sắc mặt của Triệu Thế Thành có chút tái nhợt, tập trung tinh tế cảm ứng, sau một lúc lâu mới nói:

- Thế Liệt, đã đánh vào trong hoàng cung.

- Có người của Đại Nhật Thánh Tông hỗ trợ, Hoàng thúc ngăn không được hắn, quyền không chế đại trận đã bị hắn cướp đi phân nửa.

- Bây giờ trẫm không có trong hoàng cung, muốn đoạt lại quyền khống chế, có chút khó khăn.

Triệu Thế Thành bổ ra một chưởng về trước, dòng khí cuốn lên, mang theo đám người Yến Triệu Ca rơi xuống đất.

Thân thể hiện tại của hắn rất đáng lo, cần phải bảo tồn khí lực ứng phó với đại chiến sắp tới.

May mà trên lãnh thổ của Đông Đường đều có trạm dịch, mọi người không cần lo lắng về vấn đề đi lại.

- Hiện tại chạy về Cảnh Dương, thời gian không còn kịp, ưu thế của Triệu Thế Liệt sẽ càng lúc càng lớn.

Yến Triệu Ca nói rằng:

- Thế bá, ta có một ý tưởng, có thể thử một lần.

Triệu Thế Thành quay đầu lại nhìn hắn:

- Hả? Triệu Ca có ý tưởng gì?

Yến Triệu Ca nói:

- Linh Phong Cốc của bản môn, cách Lâm Uyên Thành không xa, cũng gần với Trấn Long Uyên.

- Nơi này có dự trữ một lượng vật tư, chúng ta có thể thử bố trí một trận pháp nghịch chuyển.

Ánh mắt của Triệu Thế Thành sáng lên:

- Bố trí trận pháp nghịch chuyển không dễ, Triệu Ca nói như vậy, là có phương pháp nhanh chóng sao?

Yến Triệu Ca nói:

- Trong tay ta có một trận đồ, có thể liều một lần.

- Tuy nói là liều, nhưng so với quay về Cảnh Dương Thành thì có hy vọng lớn hơn.

Triệu Thế Thành nghe vậy cũng động lòng, nhưng lại truyền âm hỏi:

- Nếu là Linh Phong Cốc, mỏ Vân Văn Thạch. . .

Yến Triệu Ca cũng truyền âm đáp lại:

- Đã khai chiến, thái độ làm người của Hứa Xuyên trưởng lão cũng lão luyện, nên phải có an bài rồi, không cần lo lắng bí mật bị tiết lộ.

- Người của Thương Mang Sơn đã bị Tần trưởng lão ngăn trở, nhưng bọn hắn ở ngoài Đông Đường, trên địa giới Sơn Vực, khẳng định có trọng binh đang đợi tin tức, chờ phát động.

- Đại Nhật Thánh Tông cũng đang hành động.

- Triệu Thế Liệt ở Cảnh Dương Thành xâm lược như lửa.

- Lúc này phải tranh thủ thời gian!