Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Quyển 2 - Chương 105: Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm




Dịch giả: rolland

Đám người Đại Nhật Thánh Tông lúc này đều có cảm giác "lấy trứng chọi đá".

Thiên hạ hiện này, sáu đại Thánh Địa, Trọc Lãng Các có tác phong tương đối đóng kín, rất ít giao lưu với ngoại giới, không nghiêng về bên nào.

Thiên Lôi Điện cùng Bích Hải Thành có Võ Thánh mà không có Thánh binh, Quảng Thừa Sơn cùng Thương Mang Sơn có Thánh binh mà không có Võ Thánh.

Đại Nhật Thánh Tông cùng Thiên Lôi Điện có quan hệ tương đối thân thiết, nhưng Thiên Lôi Điện bị Bích Hải Thành kiềm chế, Bích Hải Thành hiện tại đang nắm giữ Thánh binh Thái Âm Quan Miện, vượt qua Địa Vực đến đây.

Thương Mang Sơn hôm nay có bộ dáng đặt mình ở ngoài, thái độ "vui vẻ mà nhìn".

Hoàng Quang Liệt bế quan không ra, tình cảnh của Đại Nhật Thánh Tông liền có vẻ lúng túng.

- Mặc dù Nguyên Chính Phong có thương cũ trong người, bế quan trùng kích Võ Thánh, nguy hiểm rất lớn, nhưng nếu thành công, thực lực của Quảng Thừa Sơn sẽ tăng vọt.

Mộ Quang Quân chậm rãi nói:

- Đến lúc đó cho dù Hoàng sư bá có tiến thêm một bước, dưới tình huống Nguyên Chính Phong đột phá, cũng vẫn là thế cục như bây giờ.

- Thánh Tông tuy chiếm thượng phong, nhưng không cách nào triệt để áp chế Quảng Thừa Sơn.

Tuyển chọn người tiếp nhận vị trí Chưởng môn, phải lo lắng nhiều phương diện.

Nhưng chỉ nói tới Võ giả, cha của Yến Triệu Ca, Yến Địch, là đệ tử đắc ý nhất của lão Chưởng môn Nguyên Chính Phong.

Có người kế tục cũng là nguyên nhân Nguyên Chính Phong có lòng tin mạo hiểm bế quan.

Yến Địch ngã xuống, không chỉ bẻ gẫy hy vọng của Quảng Thừa Sơn, mà còn lưu lại ám ảnh trong lòng của Nguyên Chính Phong, ảnh hưởng đến quyết định của hắn.

Mặc dù Nguyên Chính Phong vẫn quyết tâm bế quan trùng kích Võ Thánh cảnh, lo lắng trong lòng tăng lên, đương nhiên độ khó cũng sẽ tăng.

Phổ Chiếu Quân nói:

- Lần này chúng ta thua một trận, bây giờ suy nghĩ làm sao để thua ít hơn.

Phan Bá Thái nhìn tên trưởng lão của Bích Hải Thành, ánh mắt âm trầm:

- Bích Hải Thành chỉ đắc ý một lúc mà thôi, Thái Âm Chi Thí lần thứ ba đã tới gần, bọn họ không còn đắc ý được bao lâu đâu.

Lúc này, phương xa có vô lượng quang minh sáng lên, so với lực lượng của Phan Bá Thái, Phổ Chiếu Quân, Mộ Quang Quân cùng một đám cường giả Đại Nhật Thánh Tông cộng lại, còn mạnh mẽ hơn.

Giống như có ranh giới vô hình đem thiên đại phân ra, một bên bình thường, một bên giống như hoá thành thế giới quang minh.

Lực lượng mênh mông làm mọi người ở đây "ghé mắt", Quang Diệu Thương Khung, Phổ Chiếu Thiên Hạ.

Yến Địch, Thạch Thiết cùng tên trưởng lão Bích Hải Thành, vẻ mặt không đổi, yên lặng nhìn phương hướng trần đầy ánh sáng kia.

Bạch quang xuyên qua không trung, theo sát phía sau, một vầng trăng sáng mọc lên từ chân trời

Ánh trăng giống như cùng mặt trời tranh nhau phát sáng.

Ánh trăng chiếu xuống, ý chí Võ đạo của đám người Phan Bá Thái biến thành mặt trời, đều ảm đạm xuống.

Dưới ánh tranh u lãnh, thiên địa trở nên mát mẽ.

Ánh trăng treo ở chân trời, vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Bởi vì đó chính là lực lượng của Thánh binh, Thái Âm Quan Miện hoá thành.

Mà mảnh thế giới quang minh kia, chính là Thánh binh, Đại Nhật Hành Thiên Xích.

Như mặt trời lên xuống, như trên thương khung.

Nhưng mà, Đại Nhật Hành Thiên Xích lúc này lại không có tâm tư dây dưa với Thái Âm Quan Miện, cũng không để ý tới đám người Yến Địch, mà là đem bọn người Phan Bá Thái kéo đi, bỏ chạy về phương xa.

- Phản ứng thật nhanh a, Hoàng Húc hơi chút do dự, sẽ bị Thái Âm Quan Miện cùng Thái Thanh Bào của quý phái liên thủ ngăn chặn.

Trưởng lão của Bích Hải Thành bĩu môi nói.

Hắn tiến lên một bước, thân hình bị ánh trăng bao vây.

Thạch Thiết nói với Yến Địch:

- Sư đệ ngươi tọa trấn Thiên Đông châu bên này, hai cha con nói chuyện, ta theo Thái Âm Quan Miện truy kích.

Yến Địch gật đầu nói:

- Đại sư huynh có lòng.

Thạch Thiết bay lên, dung nhập vào ánh trăng, cùng nhau đuổi theo Đại Nhật Hành Thiên Xích cùng đám người Phan Bá Thái.

Thánh binh trên bầu trời, Yến Triệu Ca có thể cảm giác trời đất quanh mình đều trở nên rung động.

Trong lúc mơ hồ, Thánh binh giống như sinh ra cộng minh, Yến Triệu Ca cảm nhận được, ngoại trừ Thái Âm Quan Miện cùng Đại Nhật Hành Thiên Xích ra, phương xa còn có một tồn tại mạnh mẽ, chấn động mảnh thiên địa này.

Không nghĩ cũng biết, chắc là sư tổ Nguyên Chính Phong nhà mình, thôi động Thánh binh của Quảng Thừa Sơn, Thái Thanh Bào, đã tới nơi này, mục tiêu nhắm vào Đại Nhật Hành Thiên Xích.

Hai bên một chạy một đuổi, trong nháy mắt đi xa, biến mất cuối chân trời.

Nhưng Yến Triệu Ca ở nơi này, vẫn cảm thấy áp lực từ hư không rung động mang lại.

Đám người Thạch Thiết rời đi, Yến Địch trước tiên tâp hợp nhưng môn nhân của Quảng Thừa Sơn phân công nhiệm vụ.

Đại Nhật Thánh Tông lần này nhất định phải bị đuổi ra Đông Đường, thậm chí bị đuổi ra Thiên Đông châu, nhưng Võ giả Quảng Thừa Sơn chiến đấu nơi khác, bắt đầu toàn diện trục xuất đối thủ.

Nguyên Chính Phong mang theo Thái Thanh Bào "tự thân xuất mã", cùng Thái Âm Quan Miện truy kích Đại Nhật Hành Thiên Xích, một đường đuổi vào Hỏa Vực.

Quảng Thừa Sơn, cùng với Bích Hải Thành, tất nhiên sẽ có Võ giả đuổi đến chiếm cứ địa bàn.

- Tài nguyên lợi ích còn nói được, muốn phân chia địa bàn, có chút khó khăn a.

Yến Triệu Ca nhìn về phương xa, chính là phương hướng của Hỏa Vực:

- Đại Nhật Hành Thiên Xích còn tại, đợi Hoàng Quang Liệt xuất quan, nhất định sẽ đoạt lại địa phương chúng ta chiếm cứ.

Yến Địch rơi xuống đất, nhàn nhạt nói:

- Hoàng Húc phản ứng không chậm, trước tiên rút lui, như cái này cũng trong dự tính.

- Có thể đem Đại Nhật Hành Thiên Xích lưu lại, có thể bức Hoàng Quang Liệt xuất quan, tự nhiên là tốt nhất, nhưng Đại Nhật Thánh Tông chắc chắn sẽ không khoanh tay chịu chết.

- Nhưng chúng không chết lần này, cũng phải lột một lớp da, trước khi Hoàng Quang Liệt xuất quan, sẽ không tự rước tai hoạ cho mình.

Yến Địch chắp hai tay sau lưng, tầm nhìn hướng về phương xa:

- Kể từ đó, sư phụ lão nhân gia có thể yên tâm bế quan, ít nhất không lo lắng kẻ thù bên ngoài quấy nhiễu, mà lần này chúng ta thu hoạch, cũng có lợi cho tông môn tiến thêm một bước.

Yến Triệu Ca chép chép miệng nói:

- Thái Âm Quan Miện, nói cho cùng cũng không phải của một nhà Bích Hải Thành a.

Yến Địch nói:

- Nếu như giúp đỡ Bích Hải Thành giữ lại Thái Âm Quan Miện, vậy đã định trước sẽ đẩy Thương Mang Sơn về hướng Đại Nhật Thánh Tông cùng Thiên Lôi Điện bên kia, ngay cả Trọc Lãng Các cũng sẽ không đáp ứng.

Yến Triệu Ca gật đầu:

- Chính là như vậy.

Mặt khác, Bích Hải Thành nếu như độc chiếm Thái Âm Quan Miện, quan hệ giữa đối phương cùng Quảng Thừa Sơn, chưa chắc sẽ chặc chẽ như vậy.

- Lần này thật ra có chút mạo hiểm, sai một bước, kết quả tất nhiên sẽ ngược lại.

Yến Địch quay đầu nhìn về phía Yến Triệu Ca nói:

- Giống như Đại Nhật Thánh Tông, sơ hở nho nhỏ của bọn họ bị ngươi phát hiện, mới bị chúng ta tính ngược lại.

Hắn mặc dù không nói hết, nhưng Yến Triệu Ca biết, Yến Địch thật ra có ý xin lỗi.

Tuy rằng Yến Triệu Ca cố ý tự mạo hiểm, nhưng nếu như Nguyên Chính Phong, Yến Địch không cho phép, Yến Triệu Ca cũng chỉ có thể rời khỏi Đông Đường trở về Quảng Thừa Sơn.

Kế hoạch của Đại Nhật Thánh Tông bị phát hiện, đã định trước là phá sản, chỉ là Quảng Thừa Sơn muốn lợi dụng cơ hội lần này phản kích Đại Nhật Thánh Tông.

Chuyện này đành phải để Yến Triệu Ca tiếp tục diễn thôi.

Yến Triệu Ca mặt dày cười:

- Đúng vậy, đúng vậy, ngài không biết, ta nhiều lần sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, ngài phải thưởng cho ta nhiều một chút.

Kể từ khi đi tới thế giới này, Yến Triệu Ca vẫn nổ lực dung nhập vào trong đó.

Cùng tiếp xúc với những người quen biết của nguyên chủ thân thể, tuy rằng lo lắng, nhưng tốt nhất để mình dung nhập thế giới này.

Một thời gian dài tới nay, ngoại trừ A Hổ ra, Yến Triệu Ca tiếp xúc với người nhiều nhất, chính là vị cha "ngưu bức" nhà mình.

Quen thuộc nhất, ở một góc độ nào đó mà nói, cảm tình cũng tương đối sâu.

- Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm.

Thấy dáng dấp bại hoại của Yến Triệu Ca, Yến Địch liếc hắn nói:

- Giống như hai người chúng ta, còn sống đây.

- Yên tâm, lần này phản công Hỏa Vực, bản môn thu hoạch không thiếu phần của ngươi.