Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 4: Cắt đứt tay áo




Từ khi tai nạn năm hai mươi tuổi kia phủ xuống, đến mười năm thống khổ điên cuồng đằng đẳng, Lâm Tiêu chưa bao giờ cắt đứt thù hận cùng tuyệt vọng của mình.

Hắn không phải chưa từng thử đấu tranh qua, không phải chưa từng thử tự giải thoát, vậy mà người Lâm gia cuối cùng so với tưởng tượng của hắn còn độc ác, quá quắt hơn, mặc dù đã chặt đứt hai chân hắn, bọn họ vẫn không muốn buông tha hắn.

Một năm mới vừa tàn phế kia, hắn hầu như cách nửa tháng có thể gặp phải một lần phản bội, lần sau so với lần trước càng tàn nhẫn, đáng sợ hơn.

Bọn họ cho hắn hy vọng, sau đó tự tay nghiền nát hy vọng của hắn, bọn họ sợ, sợ hắn lại một lần nữa đứng lên, cho nên mặc dù khi đó hắn đã hỏng mất, thậm chí không thể không tiếp nhận trị liệu cưỡng chế của bệnh viện tâm thần, bọn họ vẫn dùng hết khả năng nghiền nát thân thể và tinh thần của hắn.

Lần hắn bại thảm nhất, cũng là lần sụp đổ nhất, là đệ đệ ruột thịt tự mình hạ thủ. Đệ đệ động tay động chân lên đôi chân tê liệt của hắn, cho những người đó lý do, để hắn chính mắt nhìn thấy mình bị thầy thuốc cắt đứt hai chân!

Khi tất cả “Thân nhân” đều vây quanh giường của hắn, lộ ra đủ loại vẻ mặt thương hại đồng tình hoặc quan tâm đau lòng, cảm giác ngạt thở không thể mãnh liệt hơn rất nhanh siết chặt hắn, thù hận không thể sâu hơn rất nhanh siết chặt hắn.

Hắn không muốn tranh cãi, bởi vì khẩn cầu cuồng loạn hắn đã nói qua.

Hắn không muốn hé răng, bởi vì hắn nếm qua vùng vẫy bất chấp liêm sỉ.

Hắn không muốn nói chuyện, bởi vì không biết câu nói kia có trở thành lý do để bọn họ tiếp tục làm nhục của hắn hay không.

Lúc hắn lần lượt đáp lại những sự quan tâm lộ liễu đó, kì thực sự hoài nghi đang đâm vào tim hắn, số lần hắn nói chuyện ngày càng ít, phát âm ngày càng khó khăn, cho đến khi gặp nhiều người, hoặc khi cảm xúc kích động, sẽ tắt tiếng.

Hắn mắc chứng tắt tiếng.

Một phế vật liệt nửa người dưới, chỉ có đầu óc còn có thể dùng, giờ khắc này lại bị chứng tắt tiếng, hắn thật sự trở thành một phế vật mặc cho người chà đạp.

Hắn đã từng đứng cao bao nhiêu, té xuống sẽ đau nhiều bấy nhiêu.

Hắn từng muốn đi tìm cái chết, nhưng cha mẹ hại hắn sâu nhất quỳ gối trước giường của hắn, nước mắt giàn dụa mà khẩn cầu hắn.

Bọn họ lúc ấy là nói như thế nào?

A, bọn họ nói ——

Lâm Tiêu, ngươi không thể chết được! Ngươi nhất định không thể chết được! Mặc dù khổ hơn nữa, ngươi cũng phải sống! Ngươi đã phế đi, nhưng đệ đệ của ngươi còn có tiền đồ, hắn còn cần nhiều chỗ dựa. Ngươi sống đi, dù sao chỉ cần ngươi còn há mồm, ăn cơm, không chết là được, rất đơn giản, nhiều chuyện đơn giản. Ngươi từ nhỏ vâng lời, lúc này đây, cũng phải vâng lời, biết không?

Đó là lần đầu tiên hắn lớn như vậy mà khóc rống cuồng loạn, cũng là lần cuối cùng.

Từ đó về sau, hắn quả nhiên ngoan ngoãn mà nghe lời, quả nhiên ngoan ngoãn mà làm một phế vật ăn cơm là có thể sống, bị bọn họ nhốt trong phòng, sống giống như con chó.

Sau đó, hắn nhận được một cái máy tính, khó khăn mà bắt đầu con đường viết sách…

Bọn họ cười nhạo tựa như nói —— ui, thiên tài biến thành nhà văn, lại cũng có thể kiếm mấy đồng tiền lẻ, ngay cả tiền cơm cũng tiết kiệm.

Cầm tù.

Vũ nhục.

Chà đạp.

Đây chính là cuộc sống suốt mười năm của hắn, ngày qua ngày lặp đi lặp lại, thậm chí đến sau đó, ngay cả Lâm gia và Lý gia cũng quên hắn, người từng làm cho bọn họ hận thấu xương.

Chỉ có bản thân hắn không quên, chỉ có bản thân hắn còn nhớ rõ chính mình có bao nhiêu đau đớn.

Hắn đem tuổi xuân đẹp nhất cho Lâm gia, lại bị Lâm gia dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn phá hủy. Từ nay, từ một vương giả trẻ tuổi chỉ cần một suy nghĩ trong đầu có thể khuấy đảo gió mưa, biến thành một người không toàn vẹn, không có hai chân, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.

Buồn cười sao?

Trong mắt của hắn thoáng qua một tia cười thảm, một tia thống hận, một tia hy vọng.

Chân hắn có tri giác, hắn đi tới thế giới mình tự tay sáng tạo, thậm chí có cơ hội tự tay sửa đổi một số chuyện, chân chính bảo vệ một số thứ.

Những thứ này, đối với hắn mà nói, đã từng là thứ xa xỉ cỡ nào, nhưng hiện tại, hệ thống lại làm cho hắn thấy được một tia hy vọng, dù chỉ là một tia, cũng làm cho hắn rung động, cảm động, thậm chí điên cuồng.

Hắn kéo tay áo Quân Mặc trước mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ của thiếu niên, lòng khô cạn suốt mười năm, bức thiết mà sinh ra một tia hy vọng.

Hắn kéo Quân Mặc, giống như năm đó đem tôn nghiêm chà đạp trong bùn lầy cũng muốn tận lực cầu xin giữ lại hai chân. Bên trong hy vọng, duy nhất còn lại còn có điên cuồng và vặn vẹo.

Mặc dù trọng sinh, chân vẫn khó tránh nguy hiểm, chứng tắt tiếng chết tiệt vẫn giống cơn ác mộng túm chặt hắn.

Không đủ!

Thì ra cho dù là giết chết những kẻ thương tổn hắn, vẫn không đủ!

Hắn vẫn hận, vẫn thống khổ, chỉ cần một ý nghĩ nhẹ nhàng trong đầu có thể siết chặt trái tim của hắn, bất cứ lúc nào kéo hắn vào bùn lầy điên cuồng! Vào giờ phút này, ngoại trừ bắt lấy tay áo trước mắt, trong đầu hắn không còn ý nghĩ khác.

“Sư đệ!” Mạnh Thanh Vân kinh hãi, nhìn bộ dáng Lâm Tiêu, trong lòng biết hắn đã đến lằn ranh tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng mà lúc này, Mạnh Thanh Vân lại không giúp được gì, thậm chí không dám lộn xộn, thấy Lâm Tiêu nắm chặt tay áo Quân Mặc, xương tay nhô ra, gấp đến trắng bệch, nhất thời trong lòng thắt lại, vội hỏi: “Ngươi đừng kích động, có gì chúng ta từ từ nói, tiểu súc sinh này ta để lại nơi này, không động hắn. Chờ ngươi khỏe, cho ngươi dạy dỗ.”

Tiêu Nhu cùng Tiêu Tử Diệp thần sắc khẩn trương như nhau, nhìn sư đệ cho tới bây giờ đều tiên phong đạo cốt, xử sự bình tĩnh biến thành bộ dáng này, một đôi mắt phượng lạnh nhạt tràn ngập tuyệt vọng và thống khổ làm người khổ sở, theo bản năng liền nhịn không được khó chịu trong lòng, mặc dù Tiêu Tử Diệp có chút không ưa vẻ thanh cao của hắn, giờ phút này cũng nhịn không được sinh ra một cảm giác buồn bực.

Xoẹt.

Một tiếng vang nhẹ nhàng, cũng là Quân Mặc cắt đứt tay áo Lâm Tiêu kéo.

Mọi người theo bản năng cả kinh, nhìn về phía Lâm Tiêu, đã thấy hắn kinh ngạc mà nhìn ống tay áo kia, ánh mắt dần dần trống rỗng, khóe miệng lại nở một nụ cười tái nhợt đến cực điểm.

Đồng tử ba người nháy mắt co rút lại, muốn nói gì an ủi hắn, đã thấy lông mi hắn run một chút, chậm rãi nhắm lại, mà huyết tinh hắn ngậm chặt đầy miệng, toàn bộ theo khóe môi chảy xuống.

“Sư đệ!” Mạnh Thanh Vân vội vàng gọi hắn một tiếng, nhưng Lâm Tiêu đã ngất đi, an tĩnh giống như là chết.

Mạnh Thanh Vân ôm Lâm Tiêu nắm tay thật chặt, mặt phút chốc nổi lên tức giận. Hắn chợt giơ tay lên, ầm một chưởng đánh vào ngực Quân Mặc, đánh Quân Mặc văng đến nát cửa, hộc máu ngã trong sân.

Mạnh Thanh Vân ôm Lâm Tiêu, ánh mắt lạnh thấu xương: “Tiểu súc sinh! Ngươi bất mãn với hắn đi nữa, hắn cũng là sư phụ ngươi! Năm đó nếu không có hắn, ngươi đã sớm theo cả nhà Quân gia biến thành xương khô, nếu không có hắn, Quân gia ngươi liền chết không có chỗ chôn, chỉ có thể rơi vào bụng dã thú! Chuyện nổ lò đan dược rốt cuộc như thế nào bổn tọa không muốn nhiều lời, nhưng hôm nay, hắn đến giờ phút này vẫn che chở ngươi, ngươi biết rõ hắn kề cận tẩu hỏa nhập ma, lại vẫn chủ động cắt đứt tay áo, làm hỗn loạn đầu óc hắn! Tội này đáng giết!”

Trong sân, Quân Mặc che ngực, gian nan từ dưới đất bò lên, cắn chặt răng, trầm giọng nói: “Quân Mặc không dám, chỉ là… chỉ là thấy sư tôn cần tĩnh dưỡng…”

Câu nói kế tiếp, Quân Mặc đột nhiên nói không được nữa.

Trong đầu không biết tại sao lại hiện lên mỉm cười tái nhợt đến cực hạn, cũng tuyệt vọng đến cực hạn vừa rồi, tay hắn nhịn không được cứng lại, mu bàn tay đã bị nước mắt nhỏ xuống, đau buốt như bị bỏng, thậm chí ép đau xương sườn bị gãy của hắn.

Quân Mặc khép lại đầu ngón tay dưới tay áo, gắt gao mà bấm vào lòng bàn tay, chốc lát liền huyết sắc mơ hồ.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu trong ngực Mạnh Thanh Vân, chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng.

Người nọ gò má tái nhợt không có bất kỳ huyết sắc gì, máu bên môi rất nhanh đã nhiễm đỏ trường bào của Mạnh Thanh Vân.

Quân Mặc gắt gao nhìn Lâm Tiêu, thậm chí Mạnh Thanh Vân để hắn quỳ không cho đứng lên cũng không để ý.

Quân Mặc không ngừng hỏi lòng mình, vì sao người này phản ứng không giống? Vì sao người này không dùng ánh mắt hoài nghi phẫn nộ nhìn mình? Vì sao phải lộ ra loại tươi cười này? Vì sao… Vì sao đột nhiên liền không giống?!

Không ai có thể nói cho hắn biết, cũng không ai có thể làm hắn hiểu tại sao trong lòng hắn sinh ra loại cảm giác phiền não này.

Khoảng cách hắn trọng sinh đã một năm, hắn thật cẩn thận chuẩn bị vây cánh, thật vất vả mới tìm được cơ hội trừng trị ngụy quân tử này.

Lò luyện đan nổ là hắn thiết kế, vì cho người này một giáo huấn, với tính tình của Lâm Tiêu, trong tình huống bản thân bị trọng thương, cho dù là giả vờ giỏi chăng nữa, cũng chắc chắn sẽ vì hoài nghi hắn mà bại lộ bản tính.

Lâm Tiêu là người nào?

Giống như mặt người dạ thú, một thân chính đạo chính cốt, nhưng bên trong cũng là một kẻ hèn hạ hạ lưu.

Ngoại trừ chuyện cứu mình là thật, giúp mình chôn cất thi thể người nhà là thật, còn lại đều là giả, những thứ quan tâm, những thứ nhìn như vì tốt cho mình, kỳ thực là đối đãi cay nghiệt, những tra tấn kia từng bước một khiến mình trở thành tàn phế, chỉ là vì để mình càng tin tưởng hắn, có thể có được bí tịch tu luyện của Quân gia thôi.

Đời trước cũng đã xảy ra chuyện tương tự, mình làm điều đó thế nào?

A, mình thật sự quên không được.

Khi đó, sư tôn của hắn ngoài sáng vì hắn hạ mình cầu tình, nhưng trên thực tế, lại đánh hắn rớt xuống Tĩnh Tư Nhai, làm hắn tê liệt nửa người, giãy dụa đau khổ trong vực sâu suốt một năm!

Mà Lâm Tiêu lại đang âm thầm xem cuộc vui nhìn hắn chịu đủ tra tấn, thẳng đến khi mình thật sự sắp chết, Lâm Tiêu mới giống như bố thí mà đi ra, làm bộ như vì tìm hắn mà bộ dáng tiều tụy, để hắn mang ơn, thật quá ngu xuẩn mà dạy Lâm Tiêu một phần bí pháp chữa thương của Quân gia, mà cách làm này của hắn làm lòng tham trong lòng Lâm Tiêu càng lớn, cho tới ngày sau, làm cho hắn càng thêm vạn kiếp bất phục…