Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 16: Sẩy chân (thượng)




Quán bar Crazy vẫn lung linh ánh đèn như ngày thường, lúc này còn chưa đến 8 giờ nên khách không nhiều lắm, dần dần mới bắt đầu có kha khá người tiến vào đại sảnh.

Tiếp xúc vài ngày đã khiến chú Chung nhận thức Tư Minh, vừa thấy anh bước vào, ông lập tức dẫn anh đến một góc phòng yên tĩnh ngồi xuống.

“Tư tiên sinh muốn uống gì?”

Tư Minh đáp: “Cầu vồng bảy sắc.”

Chú Chung liếc nhìn Diệp Kính Huy một cái, thấy hắn đan hai tay vào nhau, ngón út tay phải khẽ khàng vểnh vểnh lên, vì thế ông bèn hỏi: “Còn vị tiên sinh này?”

“Tửu lượng của tôi kém lắm, có loại nào hương vị hơi nhạt một chút không?” Diệp Kính Huy cười.

“Mê tình là loại rượu vừa ra lò của quán chúng tôi. Vị nhẹ thích hợp với người tửu lượng thấp, tiên sinh nếm thử loại đó nhé?”

“Được rồi, cho tôi một ly đi.”

Chú Chung mỉm cười: “Vâng, tôi sẽ gọi người bưng tới ngay.”

Tư Minh đợi ông đi mất mới quay sang nhìn hắn: “Biết tôi dẫn cậu đến quán bar làm gì không?”

Diệp Kính Huy mỉm cười: “Giám đốc Tư, sinh hoạt cá nhân của anh không nằm trong trong phạm vi tôi nên hỏi, thân làm cấp dưới, tôi nghĩ chỉ cần phối hợp với anh ở mảng công việc là đủ rồi.”Tư Minh cười nhẹ: “Tôi dẫn cậu đến đây cũng không phải để phóng túng, chỉ là có người bạn muốn giới thiệu cho cậu biết. Có khi người bạn đó của tôi thật sự là anh trai song sinh ‘thất lạc nhiều năm’ của cậu không chừng.”

“Ồ?” Diệp Kính Huy nhẹ nhàng sờ sờ cằm, “Khéo như vậy ư, nếu thật là anh ấy, tôi nên cám ơn giám đốc Tư đã giúp anh em tôi đoàn tụ mới đúng chứ.”

Tư Minh gật đầu và mỉm cười: “Giúp không nhọc công, chẳng đáng nhắc đến.”

. . . . . .

Trong lúc đó, ở quầy bar.

Chú Chung tiến sát lại bên tai một cậu thiếu niên, chỉ chỉ vị trí nơi Tư Minh đang ngồi: “Vị tiên sinh kia gọi ‘mê tình’, tôi đích thân mang ly này qua trước, năm phút sau, cậu lấy thêm vài ly ‘mê tình’ nữa tặng cho mấy bàn xung quanh, bảo là sản phẩm mới này mua một tặng một. Nhớ để một ly nước đường trông giống mấy ly ‘mê tình’ còn lại, đưa đến chiếc bàn tôi chỉ, hiểu rõ chưa?”

“Dạ, chú Chung, cháu biết nên làm thế nào rồi.”

. . . . . .

Một lát sau, chú Chung chậm rãi bưng tám ly rượu đến bàn của cả hai, đặt từng ly một xuống.

“Đây là rượu hai vị gọi, mời từ từ thưởng thức.”

Tư Minh hỏi: “Cậu ấy có ở đây không?”

“Có, nhưng mà bây giờ đang tiếp khách, vài phút nữa mới gặp ngài được.”

“Tốt, tôi nán lại chờ cậu ấy vậy.”

Đợi chú Chung khuất bóng, Tư Minh đưa ly rượu màu tím đến trước mặt Diệp Kính Huy: “Muốn nếm thử một chút không?”

Diệp Kính Huy cau mày nhìn một lúc lâu: “Tửu lượng tôi thấp lắm, rất dễ say.”

“Không sao đâu, độ cồn của loại này rất nhỏ.”

Diệp Kính Huy cười lạnh trong lòng, màu tím của cầu vồng bảy sắc là loại mạnh nhất, rất dễ làm người ta say bí tỉ, gã Tư Minh này nói dối đến trình độ mày cũng không thèm nhíu một lần.

Hắn giả vờ không biết gì cả, e dè cầm ly rượu kia ngẩng đầu nốc một hơi cạn sạch, thế nhưng lại bị cay đến lè lưỡi: “Khụ khụ, loại này nồng quá, cay kinh khủng. . . . . Khụ. . . . . .”

Tư Minh trông thấy hắn nháy mắt đã bị rượu mạnh kích thích đến mức đỏ ửng mặt mày, anh thản nhiên nói: “Cậu rất ít khi uống rượu sao?”

Diệp Kính Huy tóm lấy một cốc nước bên cạnh ực lấy ực để, cật lực quạt quạt đầu lưỡi dùng vẻ mặt đau khổ đáp: “Vâng, lúc tôi ở nước ngoài chương trình học nặng lắm, rất hiếm khi uống rượu, khụ khụ. . . . .”

Tư Minh lại nhìn hắn một chập, bỗng dưng với lấy ly ‘mê tình’ của hắn: “Nếu đã vậy thì tôi uống thay cậu ly này.”

Diệp Kính Huy không khỏi cười thầm, ‘mê tình’ là loại rượu có độ cồn thấp nhất của quán, Tư Minh uống vào khẳng định nhạt như nước lã, cũng khó trách, ai bảo anh ta đa nghi quá làm chi, cũng cố chịu đựng uống đến non phân nửa ly.“Mùi vị thế nào?” Hắn hỏi.

Tư Minh buông ly nhìn hắn: “Đích thực rất nhạt, không có vị gì cả, hộp đêm mà bán loại rượu này không sợ chẳng ai mua sao?”

“Cũng không hẳn, có vài người dẫn đám bạn không uống rượu được đến đây ăn chơi, lúc cố ra vẻ ta đây thì uống loại này là đủ đô rồi.” Dứt lời, hắn lấy nửa ly rượu còn lại trong tay Tư Minh để bên môi nếm nếm: “Hương rượu thật nhạt, tôi rất thích.” Và rồi cứ thế nốc cạn nửa phần rượu anh từng uống qua, có vẻ không hề để ý đến việc cả hai đang dùng chung một ly.

Tư Minh lại đẩy thêm một ly rượu màu xanh qua: “Loại này cũng nhạt lắm, nếm một ít xem.”

Diệp Kính Huy bốc lên cơn phẫn nộ điên cuồng trong tư tưởng, màu rượu trong cầu vồng bảy sắc càng đậm thì độ cồn càng cao, anh ta liên tục chuốc rượu mạnh cho hắn, thật là lòng dạ Tư Mã Chiêu ai ai cũng rõ

[1]

. Tiếc rằng lăn lộn nhiều năm ở quán bar đã giúp hắn sớm luyện tửu lượng đến “cảnh giới” đáng gờm rồi, mấy loại này thì nhằm nhò gì.

Diệp Kính Huy trưng ra vẻ mặt tỉnh như không cầm ly rượu tò mò quan sát, sau đó ngửa đầu uống một hơi sạch trơn, đã vậy còn khen nữa: “Hương vị loại này nhạt hơn ly màu tím nhiều lắm. . . . . . .” Đoạn, hắn mơ mơ màng màng xoa xoa trán, “Hức. . . . . . Hình như tôi hơi váng đầu. . . . .”

Ngay lúc ấy, đột nhiên có một cậu nhóc hãy còn rất trẻ đẩy xe đựng rượu

chầm chậm đi tới: “Tiên sinh vừa gọi ‘mê tình’ đúng không ạ?” Thấy Diệp Kính Huy gật đầu, cậu ta thuận tay tìm một ly rồi đặt nhẹ lên bàn, “Sản phẩm mới ‘mê tình’ của quán chúng tôi mua một tặng một, mời tiên sinh từ từ thưởng thức.”

Dứt lời, cậu ta tiếp tục đẩy xe rượu kia đến bàn bên cạnh tặng, cứ thế lặp đi lặp lại câu vừa nãy: “Sản phẩm mới ‘mê tình’ của quán chúng tôi mua một tặng một, mời các vị từ từ thưởng thức.”

Tư Minh lạnh lùng nhìn lom lom vào bóng dáng cậu nhóc kia, đến khi anh quay đầu lại đã thấy Diệp Kính Huy một hơi ực hết ly rượu được tặng.

“Ha ha. . . . . . Hình như tôi say rồi, không nhìn rõ thứ gì hết. . . . .”

Tư Minh thản nhiên bình luận: “Cậu uống thả cửa như vậy không say mới là lạ.”

Ngay lúc ấy, đột nhiên chú Chung lại gần, khom người nói với Tư Minh: “Tư tiên sinh, cậu ấy đang chờ trên lầu, mời ngài đến.”

Tư Minh đánh mắt qua Diệp Kính Huy: “Người bạn này của tôi. . . . .”

“Hình như vị tiên sinh này say rồi, hay là mời cậu ấy vào phòng nghỉ nghỉ ngơi tạm một lát?”

“Không cần đâu, tôi quay lại ngay.”

Tư Minh vừa định dợm bước đã bị anh chàng say như hũ chìm kia níu chặt tay áo, anh quay lại nhìn thì phát hiện biểu cảm đau khổ trên mặt hắn, kiểu muốn nôn mà nôn không ra: “Toilet. . . . . .Ở đâu. . . . .”Tư Minh nhíu nhíu mày nói với chú Chung: “Phiền chú dẫn cậu ta đến toilet, tự tôi lên lầu được.”

“Vâng, mời Tư tiên sinh đi hướng này.” Chú Chung chỉ cho Tư Minh đến thang máy bên kia, bản thân lại dìu Diệp Kính Huy đi về hướng ngược lại.

Tư Minh dõi theo bóng dáng hai người họ vào toilet xong mới xoay người đến thang máy. Đợi khoảng hơn nửa phút thang máy mới hạ xuống tầng trệt, anh bước vào rồi ấn nút đóng cửa.

. . . . . . .

“Chú Chung, chú vất vả rồi.”

Diệp Kính Huy mỉm cười đi cùng chú Chung vào toilet số 1.

Gian phòng số 1 này chỉ được dùng nội bộ, mặc dù bên ngoài giống hệt những cánh cửa khác trong bar. Người bình thường nhìn thấy sẽ luôn nghĩ chỗ này có người đang đi vệ sinh nên không để ý. Trên thực tế, đằng sau cánh cửa ấy là nơi liên thông với con đường chuyên dụng cho nhân viên hộp đêm dùng trong tình huống cấp bách, có thang máy chạy thẳng một đường lên tầng 3. Nhiều khi có người gây sự hoặc ai đó bị khách uống rượu xong cợt nhả, lấy cớ đi toilet là có thể dễ dàng di chuyển khắp nơi trong hộp đêm.

Con đường “đào tẩu” này vốn được xây dựng riêng từ trước, nguyên là để Diệp Kính Huy bảo vệ một ít MB không bị mấy gã khách biến thái quấy rối, ai ngờ hiện tại chính hắn lại phải dùng nó để lừa gạt Tư Minh.

“Đương nhiên tôi phải hiểu động tác tay của ông chủ rồi.” Chú Chung mỉm cười: “Tư tiên sinh quả thật rất cố chấp, nhất quyết phải dẫn cậu vào quán đối chất cho bằng được.”

“Ây da, tính cách anh ta phải nói là siêu cố chấp, cơ mà tôi chết cũng không thừa nhận thì anh ta nào có biện pháp. Đúng rồi, ly nước đường của chú tuy làm át đi một ít vị rượu trong miệng tôi, nhưng bây giờ nước đường kết hợp với rượu lại ra nước trái cây rồi.” Diệp Kính Huy cười khẽ: “Tôi đi ‘trùng phùng’ với Tư Minh đây, chú về đại sảnh trước đi.”

“Đinh” một tiếng, Diệp Kính Huy thoáng chốc đã vút lên tầng 3, sau khi mở cửa vào thì hắn nhanh nhẹn cởi hết quần áo giấu vô tủ, đến khi thân thể trần như nhộng mới bò lên giường nằm.

— Thoát y nhanh hơn thay quần áo, thế này mặc vào cũng tiện lợi ra phết.

Lúc này tiếng đập cửa bất ngờ vang lên, Diệp Kính Huy cười: “Mời vào.”

Người đến quả nhiên là Tư Minh, anh lạnh lùng nhìn người thanh niên đương cầm roi nằm trên giường.

“Tư tiên sinh, tôi nhớ đã từng dặn anh đừng tới quán tìm tôi gây phiền toái mà.” Nói xong, hắn nhấc tay lên quất vài lằn roi lên thảm, rồi mới nhoài người dựa lưng vào đầu giường, “Hay là cuối cùng anh cũng nghĩ thông, muốn làm vật thí nghiệm của tôi. . . . . .” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Còn chưa nói hết đã bị Tư Minh đánh gãy —

“Khi cậu tiếp khách đều cởi hết quần áo ra sao?” Thanh âm của anh biến lạnh tới đỉnh điểm, “Hay hôm nay là đặc biệt?”

Diệp Kính Huy cười: “Mùi giấm chua nồng nặc quá.”

“Nếu cậu đã chuẩn bị tốt, tôi cũng không cần phụ lòng hảo tâm của cậu, đúng không.” Tư Minh chặn ngang lời hắn, cánh tay dùng chút lực kéo hắn lại gần, cầm lấy chiếc roi trong tay hắn trực tiếp cột hắn vào đầu giường, thắt chặt lại thành nút.

“Anh muốn làm gì?” Diệp Kính Huy cong khóe môi, híp mắt nhìn anh.

“Làm cậu thoải mái một chút.” Tư Minh bật cười khe khẽ, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi hắn, đầu lưỡi tách khoang miệng hắn ra mà tiến quân thần tốc.

Cuốn lấy đầu lưỡi của hắn mút cuồng nhiệt một hồi xong, Tư Minh dán vào đôi môi đang thở dốc của Diệp Kính Huy, thấp giọng nói: “Miệng cậu. . . . . . sao lại có hương vị kỳ quái như vậy. . . . . . Giống như rượu trái cây?”

Diệp Kính Huy bật cười ám muội: “Hôm nay vị khách tôi tiếp thích mùi này, hiển nhiên tôi phải chuẩn bị sẵn sàng, thế thì lúc hôn tôi họ mới thỏa mãn được.”

Tư Minh hơi nheo mắt lại: “Vậy à.”

Đoạn, anh cắn một cái thật mạnh lên cổ hắn, nơi đó tức khắc lưu lại một dấu răng rất rõ ràng.

Đôi môi Tư Minh kề sát bên tai hắn, ánh mắt không biết cố tình hay vô ý lia qua chiếc quần lót còn sót lại dùng che đậy cơ thể của hắn: “Tốt nhất đừng để tôi phát hiện cậu gạt tôi, nếu không tôi sẽ khiến cậu chết rất khó coi.”

Dứt lời là anh đứng dậy ngay, không thèm liếc nhìn hắn một lần đã cất bước đi mất.

Diệp Kính Huy chờ anh đóng cửa lại mới chậm rãi mỉm cười, ung dung lắc lắc cổ tay hai cái tháo sợi roi ra.

— Anh thật sự cho rằng tôi sẽ để anh mặc sức trói buộc? Ông đây bất quá chỉ phối hợp với trò chơi của anh một tẹo thôi.

Bất thình lình lại thấy Tư Minh mở toang cửa ra: “Tôi để quên đồ ở đây.”

Nói xong, anh đi qua chỗ Diệp Kính Huy đang ngồi, lộ ra một nét cười đầy hàm ý sâu xa: “Hoá ra cậu có thể tự tháo bỏ roi, bản lĩnh không nhỏ đâu.”

Diệp Kính Huy bật cười: “Khách đã về rồi, hẳn nhiên tôi không cần giả vờ ngoan ngoãn vâng lời nữa, đây gọi là cái thú trong tình dục

, Tư tiên sinh hà tất phải nói rõ ra làm gì?”

Tư Minh lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người đóng cửa lại.

Chờ anh rốt cuộc bỏ đi thật, cửa cũng được khóa kỹ, lúc này Diệp Kính Huy mới cấp tốc xoay người lôi mớ quần áo trong tủ ra, thuận tiện uống một hớp rượu mạnh chú Chung đã chuẩn bị, sau đó vào thang máy chạy xuống tầng trệt.

Chú Chung đã chờ sẵn bên dưới, vừa thấy Diệp Kính Huy liền vội vàng chạy lại đón: “Ông chủ, đây là thứ đã thu xếp tốt cho cậu.”

“Còn kịp không?”

Chú Chung cười: “Tôi đã dựa theo sự dặn dò của cậu, bảo nhóm Tiểu Lưu đứng ở tầng hai cản thang máy kéo dài thời gian.”“Vị khách quý kia đến rồi sao?”

“Đã đến rồi.”

“Tốt lắm.” Diệp Kính Huy cầm chiếc lọ đựng máu trong tay chú Chung, hắn cười cười soi mình trong gương vẽ một vệt máu rõ nét lên cổ, vừa khéo che khuất hoàn toàn dấu răng bị cắn, sau đấy lấy băng cá nhân dán lại, tiếp theo hắn vung một quyền thật mạnh vào tấm gương, tạo ra cả vùng thủy tinh vỡ nát vương vãi trên mặt đất, nhằm bịa hiện tượng giả “say rượu đụng gương bị cắt xước cổ”.

Tư Minh rất nhanh đã tới toilet tìm “Lưu Huy”, bên trong cánh cửa còn vang lên tiếng nôn mửa dậy trời, anh gõ gõ cửa: “Cậu sao rồi?”

“Ụa. . . . . . . Giám đốc Tư. . . . . . . .Tửu lượng của tôi thật sự quá rởm.”

Cửa bật mở, Lưu Huy mang theo biểu cảm đau khổ xoa trán bước ra, sắc mặt trắng bệch, trên cổ còn có vết máu.

Chú Chung giải thích: “Sàn nhà trong toilet rất trơn, Lưu tiên sinh vừa nãy say quá nên lúc bất cẩn ngã sấp xuống đã bị cắt trúng.”

Tư Minh hơi hơi nhíu mày, liếc cậu chàng Lưu Huy vẫn đang miệt mài nôn, nhẹ nhàng vươn tay đỡ lấy hắn rồi nói với vẻ bình thản: “Chúng tôi về trước đây.”

Khoảnh khắc khi Diệp Kính Huy lướt ngang qua quầy bar, hắn vụng trộm vươn tay ra hiệu “thắng lợi” với chú Chung, gương mặt giả vờ say chôn trong lồng ngực Tư Minh cũng không kiềm được nhếch lên nét cười đắc ý.