Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 8: Nghiệt duyên (thượng)




Lúc nửa đêm, bỗng nhiên Diệp Kính Huy bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Màn hình hiện ra một dãy số hoàn toàn xa lạ, hắn ngáp dài một cái rồi mới tiếp cuộc gọi.

“Diệp Kính Huy.” Đầu dây bên kia cố ý đè thấp giọng nói, “Xem ra tôi đã đánh giá cậu quá thấp.”

Diệp Kính Huy nhíu mày, ngữ điệu mang theo ý cười mỉa mai: “Thắng làm vua, thua làm giặc, bây giờ anh gọi tôi hình như không hợp lí cho lắm.”

“Ha ha, tôi là người trước khi làm bất cứ việc gì đều nghĩ chu đáo đường lui cho mình, gọi cho cậu là muốn từ biệt.” Gã tạm ngừng một chốc rồi tiếp lời, “Tôi đang ở sân bay.”

Nghe thấy thế, Diệp Kính Huy lia mắt qua chiếc đồng hồ treo tường hình bộ xương khô, kim đồng hồ đang chỉ đúng số mười một, hiện tại ở Mĩ là buổi chiều.

“Ôm của lén lút trốn?” Hắn hơi nhíu mày.

“Sao cậu lại nói khó nghe vậy, tôi chỉ đem theo số tiền trúng xổ số và lợi nhuận thu được từ việc mua cổ phiếu thôi.”

“Nếu anh đã mang tiền theo.” Diệp Kính Huy cười, “Vậy cố mà an hưởng tuổi già đi, đừng xuất hiện gây thêm phiền toái nữa.”

“Ha ha.” Quan Thiên Trạch bật cười, “Cậu từng nghe qua câu thành ngữ này chưa? Động kiến phá vỡ đê dài ngàn dặm

[1]

. Bố cậu quả thật là người quá nóng vội, chỉ một lần đã diệt trừ tận gốc vây cánh của tôi, dù vậy nền móng của Thiên Vũ sớm đã không vững, cậu biết không, hiện tại nó hệt như một cái vỏ rỗng.”

“Điều này không phiền anh lo lắng.” Diệp Kính Huy hơi híp mắt lại, “Sao hả, không quan tâm đến A Tề một tí nào ư?”

“Hửm, A Tề là người của cậu, xử lí thế nào dĩ nhiên do cậu làm chủ. Tôi không rỗi đến mức đi quan tâm chuyện nhà người ta.”

Khóe miệng Diệp Kính Huy nhếch lên một nét cười lạnh: “Quả nhiên cho tới giờ anh chưa từng thích nó.”

“Thích là cảm giác gì?” Quan Thiên Trạch bật cười, “Cậu không biết, tôi đương nhiên cũng không biết. Đối với những kẻ như chúng ta mà nói, chỉ có quyền lực và tiền tài là hiện thực, không phải sao?”

“Đúng vậy, chúng ta vốn là người chung lý tưởng.”

“Ha ha, A Huy, trò chơi giữa chúng ta chỉ vừa bắt đầu thôi.”

“Chúc anh may mắn.”

“Cậu cũng vậy.”

Thật không ngờ Quan Thiên Trạch dám gọi điện đến đây.

Diệp Kính Huy cúp máy rồi quay về giường nằm, nhớ tới khoảnh khắc khi A Tề nói “Em thích anh ấy” với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đột nhiên hắn rất muốn cười.Quan Thiên Trạch là gã đàn ông vì quyền lực sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào, cũng như kẻ tham vọng sẽ chẳng bao giờ đặt tình yêu vào lòng để trân trọng. Đối với họ mà nói, không ngừng vươn lên nắm giữ quyền lực tối cao mới là sở cầu suốt cuộc đời. Trong cái vòng xoáy hỗn loạn ấy, một khi bị người khác nắm được nhược điểm, bạn chắc chắn sẽ phải hứng chịu một đòn trí mạng, trọn đời không thể vẫy vùng, cho nên ai cũng muốn cẩn thận từng li từng tí, đắp lên mình những chiếc mặt nạ thật dày thật nặng. Đáng tiếc, A Tề không phải điểm yếu của Quan Thiên Trạch, đối với gã mà nói, cậu chỉ là đứa ngốc tự dâng mình lên cửa.

Diệp Kính Huy khe khẽ thở dài, đứng dậy tùy tiện quấn một chiếc khăn mặt quanh hông, duỗi người rồi đi đến bên cửa sổ, kéo tấm màn ra.

Gần như chiếm trọn vách tường là cửa sổ sát đất

rất lớn, phản chiếu vóc dáng hoàn mỹ của hắn, thân hình thon dài cân đối không có lấy một vết sẹo nào. Xuyên qua tấm kính, có thể quan sát được quang cảnh của cả thành phố. Phía xa xa trên cầu vượt đường, từng mảng đèn xe nối tiếp nhau kết thành từng chuỗi ánh sáng, đèn trên các bảng hiệu lớn nơi quảng trường kế cận cũng tỏa rực rỡ, cộng thêm đèn của ngàn vạn ngôi nhà dưới chân như lan ra thành những điểm sáng nhỏ li ti, chói lọi hơn cả ngôi sao sáng nhất trong đêm tối.

Trước hình ảnh đẹp đẽ như thế, trong lòng chỉ có sự trống rỗng ngự trị.

Bởi vì phản chiếu trong tấm kính ấy luôn luôn chỉ có bản thân hắn.

Bóng dáng đơn côi trong đêm khuya trông lẻ loi đến lạ, lại còn chút gì đó như là đáng thương.

Thích. . . . . . Rốt cuộc là cảm giác gì?

Nhớ tới ánh mắt kiên định của A Tề khi ấy, trong lòng Diệp Kính Huy không khỏi rung động.

Kỳ thật Quan Thiên Trạch nói không hề sai, đối với bọn họ mà nói, tiền tài và quyền lực luôn luôn quan trọng hơn, bởi vì chỉ có nó mới tồn tại một cách chân thật nhất.

Tiền tài rất công bằng, bạn nỗ lực càng nhiều, đổi lấy cũng càng nhiều.

Quyền lợi rất thực dụng, bạn giành lấy càng nhiều, những thứ đạt được cũng sẽ nhiều bấy nhiêu.

Cảm tình là gì? Chỉ là thứ tồn tại hư vô nhìn không được chạm không thấy. Nếu đổi lại là chính hắn, hoặc là Tiêu Dật, hoặc là anh cả Diệp Kính Hy, có lẽ cũng sẽ giống Quan Thiên Trạch không chút đắn đo hy sinh A Tề, vì đó là quy tắc trò chơi tàn nhẫn trên thương trường.

Con người rất ích kỷ, vị trí cao bao nhiêu thì trình độ ích kỉ cũng tương ứng bấy nhiêu.

Diệp Kính Huy trong nháy mắt chợt nghĩ đến Tư Minh, một người đàn ông thoạt nhìn thâm trầm bí ẩn như vậy, nếu gặp được chuyện này sẽ xử lý thế nào đây?

Và giống như có tâm linh tương thông, di động hắn chuyên dùng liên lạc với người trong hộp đêm bỗng dưng sáng lên.

Diệp Kính Huy mở ra xem, là tin nhắn gửi đến từ một dãy số rất lạ.

“Tôi hỏi số của cậu từ chú Chung. Tư Minh.”Diệp Kính Huy mỉm cười rồi hồi đáp: “Ừ, tôi lưu rồi.”

Một lát sau, bên kia gọi điện thoại đến. Hệt như dự đoán, một thanh âm trầm thấp bình thản vang lên bên tai hắn.

“Đã khuya rồi sao còn chưa ngủ?”

“Không ngủ được.”

“Đang làm gì?”

“Ngắm cảnh đêm.”

Đầu dây bên kia yên lặng một chốc, dường như có tiếng ai đó đang cười: “Tình cờ như vậy ư, tôi cũng đang đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm.” Rồi anh tạm dừng ít phút trước khi tiếp tục, “Tôi tới đón cậu được không?”

“Được.”

Sau đó, Tư Minh lái xe đến hộp đêm, trong khi Diệp Kính Huy đang đứng trước cửa nhàn nhã dựa vào tường ngủ gà ngủ gật.

Tư Minh xuống xe, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn: “Nửa đêm mặc ít như vậy không lạnh sao?”

Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên nở nụ cười bất minh, thì thầm bên tai anh: “Đương nhiên lạnh, tôi là người muốn phong độ chứ không cần ấm áp.” Thanh âm được hạ thấp lộ ra sức cám dỗ cực điểm, thân thể hắn cũng cố ý sán lại gần, Tư Minh vẫn không hề dao động, chỉ điềm nhiên nói: “Lên xe đi, trên xe đang mở hệ thống sưởi.” Và anh xoay người đi mất.

Diệp Kính Huy vuốt mũi theo anh lên xe, trong xe đang mở radio, giọng nói đều đều của người dẫn chương trình từ tốn vang lên ——

“Hôm qua tập đoàn Đông Thành đã tổ chức một buổi họp toàn thể, hội nghị đề xuất về việc thành lập riêng một đội ngũ bán hàng và marketing cho Đông Thành, được giám đốc Tư Minh nhiệt liệt đồng ý. Bắt đầu từ hôm qua, tập đoàn này tuyên bố tuyển nhân viên mới, đặc biệt họ sẽ ưu tiên cho sinh viên vừa tốt nghiệp, đợt chiêu mộ với quy mô lớn này diễn ra trong ba ngày, đối với sinh viên vừa ra trường thì đây là một cơ hội. . . . . .”

Tư Minh tắt radio rồi bình tĩnh hỏi: “Cậu biết tôi là ai không?”

Diệp Kính Huy cười: “Có nghe ông chủ nhắc tới, anh Tư là giám đốc điều hành của tập đoàn Đông Thành.”

“Làm giám đốc bận bịu rất nhiều việc, cả ngày lại nhín chút thời gian đến tìm cậu, có thấy kỳ lạ không?”

“Không kỳ lạ.” Diệp Kính Huy nghiêng người, ngón tay mờ ám đặt lên đùi anh, “Anh có hứng thú với tôi, hơn nữa còn thanh toán xong xuôi chi phí của ba ngày, sao chúng ta không trực tiếp một chút, hưởng thụ trọn vẹn ba ngày này?”

Tư Minh không chút nao núng nhìn hắn, thật lâu sau mới thản nhiên đáp: “Tôi đối với cậu không đơn giản chỉ là ‘hứng thú’.”

Dứt lời, anh thong thả gạt tay Diệp Kính Huy ra, nghiêng người qua cài dây an toàn giúp hắn rồi khởi động xe.

Chiếc BMWs đen bóng vững vàng chạy lên cầu, ánh sáng huyền ảo của đèn đường phản chiếu lấp lóa trên kính xe.

Diệp Kính Huy quay người qua, ngắm nhìn gương mặt không biểu cảm của anh hiện ra trong kính, hắn cười sâu xa mà rằng: “Ồ, anh đối với tôi không chỉ là ‘hứng thú’, vậy anh còn muốn làm gì? Vặn đứt thắt lưng của tôi?”Tư Minh nhìn hắn: “Thắt lưng cậu còn việc cần dùng, tạm thời không làm khó nó.”

Diệp Kính Huy nở nụ cười: “Nếu chúng ta đều ngủ không được, chi bằng làm chuyện gì đó? Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim.”

Tư Minh mỉm cười: “Tốt.”

. . . . . .

Tư Minh xoay nhẹ tay lái, rẽ xe vòng qua khúc quanh.

“Muốn nghe nhạc không?” Anh bất thình lình hỏi.

Diệp Kính Huy cười: “Tùy.”

Tư Minh nhấn nhẹ một cái lên nút phát nhạc, bên trong xe lập tức truyền ra những giai điệu động lòng người mượt như suối chảy, là một bài hát tiếng Anh, chất giọng trầm khàn của nam ca sĩ lẳng lặng ngân nga, ngân nga.

Baby I know you are hurting.

Right now you feel like you could never love again.

Now all I ask is for a chance.

To prove, that I love you.

Diệp Kính Huy nhíu mày.

Gã Tư Minh này cũng khôi hài nhỉ, tự nhiên lại mở “I will never break your heart”

của Backstreet Boys, nhìn không ra loại người quy củ

như anh ta lại dùng phương pháp này để thổ lộ.

Cũng quá giả dối rồi.

“Ưm, tôi là người không có học vấn, nghe không hiểu mấy bài hát tiếng Anh.” Diệp Kính Huy nghiêng đầu qua, cười xấu xa, “Có nghĩa là gì vậy?”

From the first day.

That I saw your smiling face.

I knew that we would be together forever.

Tiếng nhạc vẫn còn đang ngân vang, Tư Minh quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Vài năm trước khi tôi đến Mĩ bàn chuyện làm ăn với đối tác, trên đường về khách sạn tài xế luôn bật đều đặn ca khúc này, hỏi ra mới biết là một nhóm nhạc tên Backstreet Boys, lúc ấy nghe xong tôi rất thích, nổi hứng mua rất nhiều CD của nhóm này để trong xe, đơn giản vì tôi cảm thấy giọng hát của họ hòa vào nhau êm tai lắm.”

Diệp Kính Huy trầm mặc, khóe miệng cong lên một ý cười kỳ lạ: “Ồ, vậy bây giờ anh mở ca khúc này cho tôi nghe là muốn bày tỏ gì sao?”

“Hở?” Dường như Tư Minh có chút nghi hoặc, một lát sau anh mới bình tĩnh nói, “Tôi chỉ là thích ‘thưởng thức nhạc’ cùng cậu mà thôi.”

“. . . . . . Ờ.” Diệp Kính Huy cười, ngồi ngay lại, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi vờ vịt khen, “Bài này thật hay.”

Tư Minh nói sang chuyện khác: “So với việc hát một mình, tôi thích có người hát chung hơn, còn cậu?”

Diệp Kính Huy không trả lời.

Tư Minh im lặng một lát rồi chuyển đề tài câu chuyện: “Tôi mang cậu đến một nơi.”

Diệp Kính Huy nhìn anh dò hỏi: “Khách sạn?”“Sao cậu thích đến khách sạn vậy.” Tư Minh cau mày.

“Anh biết rõ tôi là MB, cả ngày chỉ nghĩ đến khách sạn chứng tỏ tôi nhiệt tình với công việc, chắc anh cũng không muốn phí phạm tiền bạc chứ?”

Anh liếc hắn, không thèm hồi đáp.

Tiếng nhạc trong xe vẫn còn đang vang mãi bài hát I will never break your heart.

Diệp Kính Huy thầm liếc Tư Minh, trong khi anh vẫn điềm tĩnh tự nhiên với vẻ mặt không cảm xúc, nhìn đăm đăm vào đèn đỏ phía trước.

“Giả đứng đắn.”

Diệp Kính Huy kết luận một câu như thế trong lòng.

Kết quả, nơi hai người tới vẫn không phải khách sạn, mà là quảng trường Thời Đại.

Nơi này là khu buôn bán phồn hoa nhất thành phố B, nhà cao tầng đua nhau mọc lên san sát.

Cao ốc Tinh Vân, khách sạn Long Hoa, Đế Đô Paradise, ba tòa cao tầng vừa vặn xếp thành hình tam giác bao lấy quảng trường Thời Đại, xưng bá bốn phương.

Trong đó, cao ốc Tinh Vân được thiết kế cực kì độc đáo, đỉnh chóp cao ngất giấu mình trong những cụm mây bềnh bồng, mỗi khi về đêm, ánh đèn trên đỉnh lấp lánh như những vì tinh tú rải khắp nền trời, tựa như những chiếc đinh nạm vàng do bầu trời tùy ý rắc xuống, đẹp đến lóa mắt vô ngần.

Cao ốc Tinh Vân là khu chung cư cao cấp được quản lý theo hình thức khách sạn, là khu nhà ở tốt nhất được trang hoàng hết sức xa hoa, giá phòng hiển nhiên không thể thấp. Diệp Kính Huy bỗng nhiên sực nhớ, anh già nhà hắn hình như cũng có một căn trên đấy, nhưng đừng nói sẽ gặp nhau ở thang máy, nếu vậy thì thú vị lắm đây.

Ai ngờ Tư Minh lại không vào thang máy mà nhẹ nhàng nắm tay Diệp Kính Huy đi đến thang bộ.

“Đừng nói anh muốn leo lầu nhá?” Diệp Kính Huy nhướng mày hỏi.

Tư Minh quay đầu lại nhìn hắn: “Đi nổi không?”

“Anh có biết mấy hôm trước tôi suýt nữa đã bị anh vặn gãy thắt lưng không, hiện giờ đương nhiên đi không nổi, chi bằng chừa tí sức lực. . . . . . lên giường?”

Tư Minh nhìn hắn, cười như không cười, “Tôi xuống tay rất đúng mực, tin chắc cậu đi nổi.” Nói xong, anh nắm chặt tay Diệp Kính Huy, tự nhiên cất bước.

Tuy rằng người này thoạt trông như kiểu người trầm lặng, nhưng tính cách lại cực kì ngang ngược, hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của kẻ khác.

Diệp Kính Huy nhướng rồi nhướng mí mắt, cùng anh hơn nửa đêm nổi cơn điên leo thang bộ, lúc đến tầng ba mươi hắn đã thở hồng hộc như ống khói, Tư Minh đột nhiên ngừng lại, xoay người kéo Diệp Kính Huy đến đài ngắm cảnh bên cạnh.

Gió đêm nhè nhẹ phả vào gương mặt, thổi tung làn tóc rơi trước trán, Diệp Kính Huy có thể ngửi thấy hương sữa tắm thoang thoảng trên người anh.

Tư Minh quay đầu lại, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Diệp Kính Huy.

“Mệt không?” Anh hỏi.Diệp Kính Huy gật đầu: “Mệt muốn chết.”

Tư Minh cười, “Đã từng nghe câu này chưa?” Anh không để ý đến câu trả lời của Diệp Kính Huy, hoặc là căn bản không cần câu trả lời ấy, Tư Minh xoay đầu qua, ánh mắt bình thản ngắm nhìn những ánh đèn lập lòe trên tòa cao ốc xa xa, “Rất nhiều người đều quan tâm tôi leo được đến nơi cao hay không cao, tôi lại hy vọng có người quan tâm tôi đi có mệt không.” Đoạn, anh quay đầu lại nhìn thẳng vào hắn, “Người như vậy không cần nhiều lắm, chỉ một là tốt rồi.”