Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 52: \"Mèo vờn chuột\"




Quay lại với hắn. Sau khi nó trở về Mỹ, hắn tất bật với công việc tại công ty, ngoài lo lắng gọi điện thoại cho nó ra thì trong hắn chỉ có công việc. Đến bây giờ hắn còn chẳng để ý đến giờ giấc cho đến khi điện thoại hắn vang lên, hắn mới nhớ ra điều gì đó vội lấy áo khoác và rời khỏi phòng làm việc.

Hắn tự mình lái xe đến nhà hàng Diamond, hắn vào thì thấy ba mình cùng với gia đình Mạc Danh ngồi trò chuyện. Chính xác hôm nay là Phó Lâm mời gia đình Mạc Danh đi ăn cơm để cảm ơn về chuyện hôm trước, vì thế hắn cũng phải đi với ba mình lẽ ra cũng có vợ hắn đi cùng nhưng nó lại sang Mỹ. 

- Ryan, mới đến à con... - PL thấy hắn đến. Tử Anh thấy hắn vào liền quan sát hắn, rõ ràng cô cũng đã "đổ" hắn ngay từ lần gặp đầu, cô nở nụ cười kiều diễm cho đến khi thấy chiếc nhẫn cưới trên tay hắn thì tắt ngấm, sắc mặt đanh lại, sau đó lại gượng gạo cười.

- Ba. Chào hai bác, chào Mạc tiểu thư. - hắn chào lịch thiệp. Tuy tất bật với công việc, cũng chẳng tây trang chỉnh tề, chỉ là chiếc quần âu với áo sơ mi xanh biển áo khoác đen cũng làm hắn nổi bật điển trai hơn hẳn, giống với kiểu "Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp".

Hắn ngồi xuống cạnh ba mình và cũng "len" quan sát " gia đình đối diện. Tuy nhìn Quỳnh Mai và Mạc Danh trang phục sang trọng có vẻ đậm chất thượng lưu nhưng cái hắn thấy không ổn chính là vẻ mặt và ánh mắt của họ. Vẻ mặt luôn tươi cười xã giao nhưng ánh mắt có vẻ không nói lên điều đó. Điều đó hắn không biết nhưng đối với Phó Lâm ông lại hiểu rất rõ, đó là ánh mắt ngầm "trao đổi", "hợp tác, đôi bên cùng có lợi", phải là những người "kỳ cựu" lắm trên thương trường mới nhận ra những ẩn ý sau ánh mắt đó. Ông biết con ông là một người chính trực, ngay thẳng thừa hưởng thông minh năng khiếu với âm nhạc từ vợ ông nhưng đối với "kinh nghiệm" kinh doanh, hắn chẳng tiếp thu được gì. Vả lại một điều là ông rất thương hắn vì thế ông không muốn những chuyện "đen tối" ông làm trước đó cho hắn biết. Nhưng giờ đây ông đã yên tâm vì bên cạnh con trai của ông đã có nó, một người có năng lực và bản lĩnh. Khi ông nhìn cách làm việc của nó, ông đã nhận định rằng nó chính là người có thể thay ông giúp con mình quản lí VIVIAN. Nếu ông mà có con gái như nó thì tốt biết mấy nhưng không sau hiện tại nó đã mang thai vả lại tình cảm vợ chồng của con trai và nó rất tốt, vì thế ông rất yên tâm.

- Vợ cháu không đến cùng cháu sao, Ryan? - Quỳnh Mai rất tự nhiên hỏi hắn, trong khi bà đã đoán ra được phần nào.

- À...cô ấy vừa sang Mỹ giải quyết công việc rồi ạ. 

- Trông vợ cháu rất bận rộn đấy, còn nhỏ tuổi mà đã quản lí cả một tập đoàn Lucky lớn mạnh như thế, đúng là tuổi trẻ tài cao mà..ông thấy đúng không? Tử Anh, sau này con phải học hỏi giám đốc Triệu nhiều hơn. - Quỳnh Mai nói giọng nói có phần khách sáu và tán thưởng, nhưng hắn nghe lại có vẻ châm chọc, làm hắn có vẻ khó chịu.

- Con bé không bận rộn nữa đâu, khi Lucky và VIVIAN hợp nhất thì đã có Ryan giúp con bé quản lí. Và cũng vì sức khoẻ không cho phép con bé làm việc nhiều. - Phó Lâm tự tin nói, không khó nhận ra sự hài lòng về đứa con dâu này của ông. Thêm việc ông liên tục gọi "con bé", chẳng khác gì ông xem nó như con gái mình cũng khiến cho ba người ngồi đối diện kia hiểu được ông cưng chiều nó thế nào. Vừa nghe vế đầu của câu nói Phó Lâm, Quỳnh Mai và Mạc Danh bất ngờ nhìn nhau, Tử Anh ngạc nhiên đến mức chiếc nĩa rơi mạnh vào chiếc đĩa vang lên âm thanh không mấy dễ nghe.

- Chủ tịch Phó, điều ông nói là thật chứ...?- Quỳnh Mai nôn nóng hỏi, Mạc Danh lại đang rất hồi hộp mong chờ câu trả lời từ Phó Lâm.

-Phải, hôm trước con bé có nói là sẽ suy nghĩ và lần này sang đó con bé sẽ quyết định luôn thể.

- KHÔNG ĐƯỢC. - Đột nhiên Tử Anh la lên cô đứng bật dậy, làm nụ cười của Phó Lâm cứng lại...- Quỳnh Mai thấy con gái mình quá bức xúc vội kéo con gái mình ngồi xuống.

- Tử Anh....// à...là do Tử Anh bất ngờ quá thôi, chứ chủ tịch nghĩ thử xem Lucky và VIVIAN, hai tập đoàn lớn mạnh như thế này mà còn hợp nhất lại nữa thì xem như cả kinh tế thế giới đều do Phó gia phụ trách rồi...không đúng sao? Ha Ha...- Quỳnh Mai nhắc nhở Tử Anh, trong khi Mạc Danh cũng vội chữa cháy cho hành động vừa rồi của con mình.

- À....À....thì ra là thế....-Phó Lâm nói, hai vợ chồng Mạc Danh chỉ biết gượng cười trừ...

...............................................

Quay lại với phía nó, sau khi gặp lại San Chi trở về, nó không nói lời nào chỉ để túi đồ trên giường mà không màn đến bên trong hay để đồ vào tủ. Chỉ là vừa rồi nó cùng Eva cùng ghé vào cửa hàng chọn vài bộ váy rồi về, bởi nó chỉ ở đây vài ngày chứ không hẳn là định cư và đây lại là nhà của bác chứ không phải là nhà của nó...

Nó đang làm việc trên giường, trên màn hình laptop toàn là những dãy số, những gì mà bao ngày qua Angus giúp nó quản lí, nó đều xem lại. Nó xem được một lúc thì điện thoại truyền đến hồi chuông quen thuộc nhưng trong đó lại hiện lên dãy số mà nó cho là không có ấn tượng.

"Bác nói thật sao?....Cảm ơn bác, cháu sẽ đến ngay." - nó mừng thầm vì vừa rồi là điện thoại từ Lãnh Kha, hiện đang là quản gia ngôi nhà đó. Cũng may trước lúc rời khỏi nó có để lại số điện thoại cho ông và nhờ ông thông báo với nó khi "cậu chủ" của ông về. Vì thời gian không cho phép nó chờ, tuy có chút bí ẩn về câu nói mà Lãnh Kha dành cho nó nhưng nó vẫn muốn nhờ ông thử xem sao, nó thà tự mình tìm "hắn" trước, chứ không ngồi đợi.

Nó xem đồng hồ, lúc này cũng đã 22g kém 10p nó biết là giờ nó cần phải nghỉ ngơi nhưng đây là cơ hội ít ỏi mà nó có được nó cũng không nghĩ là Lãnh Kha gạt nó, vì ông gạt nó với mục đích gì trông khi chính ông bảo nó hãy tự nhiên như nhà của mình. Chần chừ 1 lúc nó cũng vào phòng tắm. 

Trở ra ngoài với chiếc áo cổ bèo xếp tầng màu xanh đen mix cùng chân váy trumpet màu đen, giày bệt trắng đn giản. Nhìn lại mình trong gương, lúc này nó chọn cho mình tone tối màu nhưng lại không hề dấu đi dáng người mảnh khảnh, vóc dáng chuẩn của mình. Thấy bản thân đã ổn, nó lấy điện thoại và rời khỏi phòng, chân hướng đến phòng Angus mà bước đến.

- Anh Angus, em muốn nhờ xe của anh một chút. - khi nghe nó nói nhờ xe, Eva trở nên lo lắng, nhìn trang phục trên người của nó, chẳng phải vừa rồi nó và cô cùng mua về sao?

- An, muộn rồi em còn ra ngoài sao? Sức khoẻ của em// Em tự biết lo cho mình mà, vả lại em ra ngoài có chút việc. - nó biết Eva ở cùng với Angus là chuyện bình thường, hai người họ chả khác gì vợ chồng cả.Nó nhận lấy chìa khoá xe và rời khỏi phòng trong khi Eva vẫn luôn nhìn theo nó cho đến khi cánh cửa đóng lại. Cô cực kì lo lắng cho nó, khiến Angus nghi ngờ hỏi.

- Cái gì?? Tử An, em ấy đang mang thai sao??

.......................................................................................................

Nó lái xe về lại nhà, vừa đúng lúc thấy một chiếc xe khác rời khỏi cánh cổng to lớn. Nó bước xuống xe, vừa gặp Lãnh Kha chuẩn bị đóng cổng.

- Cháu đến muộn rồi, cậu ấy vừa rời khỏi.// Cháu cảm ơn bác. - nó vội vã vào lại trong xe, đạp mạnh ga.

"Baby à, con phải cùng mẹ cố gắng nhé..." nó cố gắng động viên mình, nó phụ nữ mang thai phải hạn chế lái xe, còn nó không những lái xe, mà giờ tốc độ lái xe của nó cũng gần như là 1 tay đua xe chính hiệu.

Cuối cùng nó cũng đuổi theo kịp chiếc xe đó, chiếc xe màu đen bóng loáng sang trọng, phía sau còn có bóng dáng của một chàng trai mà nó nghĩ đó chính là "cậu chủ" mà Lãnh Kha nhắc đến. Chiếc xe trước mặt nó dừng lại tại Bar Club, hạ cửa kính nó nhìn thấy bóng dáng của hắn cùng những tên mặc áo đen, nó không thể thấy được gương mặt của "hắn". Nhìn lại trang phục của mình có lẽ không hợp với những nơi này nhưng nó cũng bất chấp lấy chiếc kính đen to bản mà nó đã chuẩn bị sẵn, bước xuống xe và cũng vào trong, nhưng nó lại bị chặn ở cửa.

- Xin lỗi, phải có thẻ mới vào được ạ...- nó nhớ lại, thì ra đây không phải là Bar Club bình thường ai đến cũng được.

- Tôi....Triệu Tử An, có phải là cậu không?....// cô ấy là bạn của tôi, có thể cùng vào chứ. - một cô gái với mái tóc xoăn bồng bềnh màu xanh rêu, trên người khoác chiếc váy body màu đỏ cổ đỗ ôm sát cơ thể lộ ra đường cong chữ S hẳn hòi. Có lẽ cô gái này, nhận ra nó. Cô lấy trong túi ra chiếc thẻ màu đỏ, hai người ở cửa liền cho họ vào ngay, bởi nhìn màu sắc thôi cũng biết là khách vip ở đây.

Vừa vào trong, nó hầu như bị choáng ngợp bởi tiếng nhạc xập xình, phía trên cao kia là DJ đang mang headphone hai tay đưa lên cao như ra hiệu cho mọi người cùng quẩy lên. Nó không chịu được nữa, nơi này không tốt cho nó và baby nên nó nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng của "hắn" đâu nữa. 

- Này...này...Tử An, cậu còn nhớ mình không?? - cô gái này là Đỗ Minh, là bạn học của nó nhưng có lẽ nó không nhận ra. Bởi lúc đi học chẳng có ai làm bạn nó cả.

- Tôi...tôi...- nó loay hoay..

- Wow....cậu nói được rồi sao? Mình là Đỗ Minh, bạn cùng với cậu đó.- Cô gái Đỗ Minh này tuy là thành tích học tập không xuất sắc nhưng tính tình rất được, chỉ có điều một tuần nó đến trường chưa đến 3 buổi nên đa số các buổi học Đỗ Minh đều ngồi 1 mình 1 bàn.

- À...Đỗ Minh cảm ơn cậu về chuyện lúc nãy. - nó cảm ơn, nhưng ánh mắt của nó vẫn dời đi nơi khác.

- Nhìn biểu hiện của cậu chắc đây là lần đầu cậu đến...cậu có vẻ không hợp với nơi này. - Đỗ Minh quan sát nó, ai mà đến bar quẩy mà lại mang giày búp bê thế kia, các cô gái vào đây không mang giày cao gót thì ít ra cũng phải mang những đôi boot cao cả trên 10 phân, trang phục thì lại mát mẻ, nhưng cô thì lại khác, cô chuộng những bộ váy body hơn....

- Phải..tôi đến đây tìm người, người đó tên SITO. Cậu biết không?? - nó đành phải nhờ đến cô bạn Đỗ Minh này, mặc dù nó không có ấn tượng lắm với cô.

- SITO, nghe lạ quá...mình thường đến đây và cũng có người quen trong hội, không nghe nhắc đến tên này, trừ khi SITO mà cậu nói có thế lực rất lớn, mới có thể không để danh tính của mình bị lộ. - Đúng thật Đỗ Minh rất nhiệt tình.

- Thôi, bạn mình đang đợi mình, Tử An, chúng ta gặp sau nhé. - Đỗ Minh từ giã nó và bước đến nhanh đến sàn nhảy, nơi có những cô bạn đang đợi cô.

"Thế lực rất lớn sao? SITO, tôi rất muốn biết anh là ai?", nó nhếch môi nói trong tiếng nhạc xập xình ánh đèn mờ ảo, nó không cần tìm nữa mà theo lối thoát đi thẳng.

Ra khỏi cánh cửa nó. Nó cảm thấy hô hấp mình thoải mái hơn, quả thật trông đó rất ngợp. Nó đến xe thì đã thấy tờ giấy đính trên cửa. "Cảm ơn cô đã theo tôi đến đây.-SITO-", tay nó cầm tờ giấy mà sắc mặt trầm xuống, "hắn biết, hắn biết mình theo hắn đến đây? Sao có thể?" Nó thầm tức giận vo tờ giấy trong tay, sau đó mở cửa xe và rời đi.

" - Cậu chủ, cô ấy đi rồi..xem ra cô ấy rất muốn biết cậu chủ là ai.

- Cũng sẽ biết thôi. Lái xe." - cách đó không xa, trong chiếc xe trắng có một chàng trai đang dõi theo từng hành động của nó.

"Diệp Minh Vy, cô tài giỏi đến mức có thể trở thành người thừa kế của Triệu gia, vậy tôi cũng muốn biết cô tài giỏi thế nào để lấy lại căn nhà ấy." nụ cười nửa miệng chợt hiện lên sau chiếc kính đen.

............................

Quay lại với gia đình họ Mạc, nơi mà những người giúp việc trong nhà đều hốt hoảng lo sợ trước những cảnh thế này.

- Không thể được, sao con ranh đó dám sát nhập Lucky vào VIVIAN chứ, nó không có quyền, nó không có quyền làm thế. - Quỳnh Mai đang tức điên lên liền xông vào bếp tìm thứ gì đó đập cho hả giận, và sau đó là những tiếng đỗ vỡ, đĩa, li, chén....đều tiếp đất và biến thành mảnh vụn.

- Mai, em bình tĩnh lại đã. Tử Anh, mau khuyên mẹ con...

- Lucky là của em, là em quản lí nó, sau nó dám..."choang..." - nhìn Quỳnh Mai lúc này mất đi vẻ quý bà sang trọng lúc nãy, mà thay vào đó là đúng chất hình tượng của người phụ nữ "chị đại", bà mang hẳn cả chiếc bình cổ đắt tiền mà ném xuống vỡ tan tành.

- Mai, bình tĩnh, anh sẽ gọi hỏi Mạc Lan...bình tĩnh, đừng ném đồ nữa...đắt tiền lắm lấy...Tử Anh đưa mẹ con về phòng. - Tử Anh cũng nhăn nhó mặt mày đỡ Quỳnh Mai về phòng. Mạc Danh cũng vào thư phòng, chỉ còn lại những người giúp việc đang lắc đầu nhìn nhau sau đó lại cúi xuống, quỳ cũng có ngồi cũng có mà dọn dẹp bãi chiến trường do ông bà chủ của mình vừa để lại.