Sự Trả Thù Của Tuyết

Chương 47




Trên chuyến bay từ London về lại thành phố X, Mandy ngồi dựa đầu vào ghế, cô bé muốn nhắm mắt để ngủ một giấc. Sam và Violet ngồi ghế đầu chơi game, Killer ngồi cuối còn mẹ nó ngồi ghế giữa ngay sau ghế của Mandy. Sau vài tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến được thành phố X.

- Con nghe nói có xe đến đón.

Violet mỉm cười, cả nhà Noah bước ra thì bắt gặp ngay hình ảnh một cậu nhóc 13 tuổi mặc vest đen đang đứng tựa lưng vào chiếc lambor đen bóng loáng và cậu đang xem đồng hồ.

- Alex...

Mandy mỉm cười nói lớn thì cậu nhóc Alex quay ra. Cô bé Mandy chạy đến ôm chầm lấy anh họ mình. Đã 4 năm cả hai đứa không liên lạc cũng như gặp nhau rồi.

- Em nhớ Alex quá.

- Ừm, anh cũng vậy. Nhớ Mandy...

Alex xoa đầu cô em kém mình một tuổi và cả nhà họ nhanh chóng đến biệt thự u ám. Hiện tại thì Cana đang sống ở đó cùng Howl và hắn với một số người hầu còn ở lại phục vụ gia đình. Quản gia Squad cũng đã biến mất không một dấu vết sau khi xin nghỉ việc từ 3 năm trước. Khu biệt thự vẫn vậy, thật u ám với chỉ một sắc hoa đen lạnh lẽo, cô độc, xen lẫn huyền bí.

- Lâu không gặp mọi người, ô Kill anh cũng về à?

Howl mỉm cười và dơ tay chào cả nhà. Cái tính cách đó vẫn vậy không đổi. Hắn thì im lặng không nói gì cả.

- Em về phòng.

Nói rồi Sam đi thẳng về phòng nghỉ, Violet cũng đi theo làm họ ngạc nhiên. Chẳng lẽ cô ghét Cana đến vậy hay sao? Không, nó không đơn giản là ghét Cana hay không. Mandy thấy không khí có vẻ trùng xuống, cô bé lên tiếng.

- Vậy bữa tiệc đó...

- Sẽ bắt đầu vào tối mai.

- Ồ...

Mandy nói rồi tiến về phía căn phòng của Sam. Cana không nói gì, cô đứng dậy và rồi các trưởng hầu đi theo cô.

- Đừng có giận con bé. Sam chỉ là cần thời gian.

Mẹ nó lên tiếng nhưng Cana không quan tâm, cô quay lại nhìn họ, đôi môi đã nhếch lên một đường cong. Nhìn cô thật đáng sợ.

- Không...con không quan tâm thái độ của Sam và Violet hay mọi người. Cái con quan tâm là đã 4 năm, đến lúc gặp lại người chị gái cùng ba khác mẹ rồi. Hồi kết của trò chơi này đã sắp...

Nói rồi Cana đi vào thư phòng, câu nói của cô làm họ chú ý đến lời hứa sau 4 năm gặp lại nhau của nó. Mẹ nó cũng đi nghỉ ngơi, Alex phải đi có việc rồi, Killer cần đi nghỉ nên chỉ còn hắn và Howl ở lại phòng khách.

- Cô vợ nhỏ của tôi thật láu cá.

Howl mỉm cười nhưng để ý đến hắn thì cậu ta sực nhớ.

- Là cô vợ của chúng ta chứ nhỉ?

- Snow sẽ thay đổi đến mức nào đây. Dường như 4 năm trước cô ấy đã biết trước được tất cả. Vì vậy mới không thể tha thứ.

- Ờ, chắc vậy rồi. Vợ chúng ta quá thông minh mà. Nhưng cái xác của Tăng Nhật Tuệ đã biến mất....

Lời Howl nói cũng là điều hắn đang đau đầu đây. Trong khi đó tại phòng của Sam và Violet.

- Sam...

- Tớ ổn mà Violet.

Sam quay qua cô bạn thân, Violet không nói gì, cô ngả người ra ghế tựa. Vừa lúc đó Mandy bước vào phòng.

- Có lẽ ta nên tự hành động trước thì hơn.

- Vậy có nên đi...

Violet ngồi hẳn dậy hỏi thì Sam quay qua hai người kia.

- Ừ, đi thôi. Không thử sao biết được?

Và họ đã quyết định rời khỏi biệt thự u ám tiến vào con đường bí mật sau kệ sách kia. Đây là con đường mà 4 năm trước nó đã đi qua. Nhưng khi cả 3 đang định đi thì Killer đi vào phòng.

- Kill????

- Anh sẽ đi cùng 3 đứa.

Nói rồi Killer đi cùng cả 3 đứa này. 4 thành viên của Noah đã một lần mạo hiểm để tìm gặp nó sớm hơn dự định. Nhưng nó hiện giờ vẫn thực sự chưa muốn gặp họ vì nó đã lãng quên họ. Nó đang tạm thời lãng quên họ để có thể ở bên cô em gái song sinh của mình. (mèo thực sự không muốn để nó chết nhưng cái kết ấn định sẵn rồi. Cơ mà nó thật đáng thương, cuối cùng thì người duy nhất chịu thương tổn lại chính là nó)

--- ------ ---

- Gọi ba tiểu thư và cậu chủ ra đây.

Mẹ nó ra lệnh thì các hầu gái đi gọi 4 thành viên đang vắng mặt trên bàn ăn. Nhưng ngay sau đó họ lại đi ra một mình.

- Dạ thưa phu nhân và Kami God....Các tiểu thư và cậu chủ không có trong phòng.

- Sao?

Họ ngạc nhiên thì ngay lúc đó một cô gái đi vào phòng. Cô ta cầm một bức thư có ấn hình bông tuyết như bức thư của 4 năm trước, rồi đưa cho Cana. Cana mở thư ra và đọc, khuôn mặt cô đang hết sức thích thú. Nụ cười đang nở trên môi Cana, là nụ cười ác quỷ. Mẹ nó cầm bức thư xem là cái gì và bà ta đọc to lên ọi người nghe.

- "Gửi Kami God. Như đã hứa sau 4 năm chúng ta sẽ gặp lại nhau. Đây là giấy mời mọi người đến E.N.D - thành phố của sự kết thúc, thành phố này chính là thành phố nhân tạo thứ hai sau Aurora được chính tay tôi xây dựng cùng một sự giúp đỡ nho nhỏ. Chúng ta sẽ đi đến hồi kết tại E.N.D. Còn nhớ chứ? Tôi không thích sự trậm chễ nên mong Kami God của Noah hãy đến đúng giờ. À hình như mấy người bạn đã viếng thăm tôi sớm hơn dự định. Nhưng tiếc là tôi hiện không tiếp được họ rồi. Hẹn gặp lại."

- Chuẩn bị máy bay đi, chúng ta sẽ đến ngoại ô thành phố Z.

Cana nói rồi đứng dậy đi chuẩn bị đồ, cô có gọi cho Boss và mẹ mình nhưng họ không bắt máy. Mẹ nó vò nát bức thư trong tay, nét mặt có vẻ đang tức giận.

- Con bé điên thật rồi.

Nói rồi bà ta cũng đứng dậy và rời khỏi. Howl và hắn với Alex chẳng nói gì ngồi đó thưởng thức nốt bữa tối ngon miệng này.

- Liệu Mandy và Sam với Violet có thể dễ dàng đối mặt với chị ấy?

- Ai biết được. Dù thế nào thì cũng đến thành phố nhân tạo đó xem sao.

- Nhưng Cana biết nó nằm ở ngoại ô thành phố Z thì hơi lạ.

Hắn thắc mắc thì họ cùng ngồi suy nghĩ và cùng đưa ra đáp án duy nhất.

--- ------ ------ ---

Thành phố E.N.D - một thành phố diễm lệ với đủ loại ánh đèn sáng lung linh. Bên trái thành phố là một lâu đài lớn rất tráng lệ, bên phái đối diện là một khu đồi trống với nhiều loại cây lá kim. Khí hậu ở đây cũng kì cục, bên có ngọn đồi thì luôn là mùa đông lạnh buốt, bên phía lâu đài luôn là mùa xuân rồi sang hè, sang thu nhưng không bao giờ có mùa đông. Toàn bộ thành phố được rào một bức tường cao 3m. Trên bầu trời là một mái vòm năng lượng trong suốt. (đoạn này mèo atsm chút :v mà chính ra đoạn cuối này toàn fantasy thôi :3)

Tiếng nhạc du dương vang lên khắp cả nửa bên trái thành phố (gọi bên trái bên phải cho dễ phân biệt) và kèm theo đó là tiếng hát của những cô gái hát rong ở quảng trường lớn. Những con người trong thành phố này tuy là người thật nhưng họ giống như bị tẩy não và được lập trình giống robot vậy. Họ luôn chỉ sống, ca hát và không một chút tranh giành đấu đá. Cuộc sống của họ rất êm đềm và thân thiện.

Trong một ngôi nhà nhỏ nằm giữa thị trấn bên trái, một cô gái tóc nâu đang ngồi chải tóc cho cô gái còn lại.

- Đồng hồ đã điểm 12h rồi, hiệp sĩ ơi xin hãy cứu lấy chúng tôi. Cầu xin ngài hãy cứu cả người. Bóng đêm đang lan rộng và rồi tiếng hét, nước mắt cũng như nỗi đau. Dừng lại đi, xin hãy dừng lại tất cả, hãy cứu chúng tôi khỏi cuộc sống này...

Tiếng hát của một cô gái hát rong ở quảng trường vang vọng tận vào đây. Bàn tay kia vẫn đều đều chải, nụ cười nở trên môi nhưng sao nước mắt thì cứ lăn dài trên gương mặt.

- Xin hãy tha thứ cho con...hãy tha thứ.... ......

Bàn tay khẽ khựng lại và người đó khẽ lẩm bẩm rồi cuối cùng lại tiếp tục chải tóc. Đây là công việc mà cô lập đi lặp lai không biết bao nhiêu lần rồi.