Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 7: Còn kém một chút




Ly Hận Thiên cảm thấy Ly Lạc rõ ràng là ngựa quen đường cũ liền cởi quần của y ra dễ dàng như vậy. Mà y còn không có thấy được động tác cởi ra nhanh như chớp của hắn là như thế nào. Tay của Ly Lạc liền đặt ngay trên một bên cánh mông của y…

Động tác của Ly Lạc không giống con người của hắn bản tính lãnh mạc như vậy. Hắn dùng một tay vừa xoa vừa bóp nắn mông y rất nhiệt tình. Bàn tay còn lại liền cắm một ngón tay vào hậu huyệt của y làm thí mắt nơi đó hoàn toàn đang mấy máy liền mở ra hút lấy ngón tay hắn gắt gao vào sâu bên trong. Vách ruột trong không ngừng hấp duyệt ngón tay hắn. Theo động tác ra vào quá lớn của ngón tay hắn, móng tay kia lại vào sâu chạm đến điểm trung tâm cao trào bên trong hậu huyệt lại thỉnh thoảng cố ý cào nhẹ lên nơi đó. Y không thích bị người xa lạ đụng chạm, lại càng không nghĩ bị một người nam nhân sờ soạng. Nhưng là khối thân thể này đã quá quen thuộc với Ly Lạc. Mặc kệ nội tâm Ly Hận Thiên giãy dụa như thế nào, chân y đã không tự chủ được mà nhuyễn xuống…

Nguyên bản, nơi nào đó của y đang đứng thẳng lại càng ngày càng có xu hướng ngẩng cao lên như muốn vói ra khỏi đũng quần. Nơi nào đó của y liền đâm đến đùi Ly Lạc. Ly Lạc không có để ý mà nhìn đến. Hắn cảm thấy sự biến hóa của Ly Hận Thiên.  Đáy mắt hắn nhìn y càng thêm châm chọc khinh thường nồng đậm…

– Nữ nhân kia, có thể làm ngươi cứng rắn như vậy sao? Ly Hận Thiên, ngươi không muốn cũng phải thừa nhận! Thân thể của ngươi đã không bính được nữ nhân. Phía trước của ngươi đã phế chỉ là đồ bỏ! Ngươi muốn thoải mái đến mê mẫn sao?  Vậy tự đem quần cởi ra mà đến.

Lời nói của Ly Lạc như âm thânh lạnh  lẽo quanh quẩn bên tai Ly Hận Thiên. Y lắc đầu, nghĩ sẽ nói lại đáp trả hắn. Nhưng, răng nanh của Ly Lạc kia cắn tới rồi nhây nhẹ vành tai y, hơi thở nóng rực phả vào tai y ngưa ngứa. Y biết, bây giờ mà cất tiếng nói liền thành tiếng kêu không nên có sẽ không có bao nhiêu sức thuyết phục…

Ly Hận Thiên tự mắng chính mình vô dụng. Tiện thể y mắng cả thân thể này sao lại yếu ớt như vậy bị hắn chạm tới liền nhuyễn đi. Đột nhiên, y dùng hết sức cắn ngay cần cổ của Ly Lạc. Theo phản ứng tự nhiên hắn liền đau đến hít vào một hơi lạnh liền ‘xuy’ một tiếng. Ly Lạc tức giận liền không dịu dàng gì mà dùng sức ném y quỳ gối lên trên giường kia làm mặt y đối diện nhìn thấy mặt nữ nhân đã ngất kia….

Hắn kéo quần y xuống, nhưng không có còn hoàn toàn cởi ra, chỉ là đem nơi đó lộ ra ngoài. Sau đó hắn thậm chí, tiền diễn cũng không làm liền chuẩn bị trực tiếp tiến vào…

Trước giờ, Ly Hận Thiên chưa từng cùng nam nhân làm qua. Nhưng thường thức y cũng biết thừa nếu cứ như vậy trực tiếp đi vào, chắc chắn sẽ bị thương đến đau đến mất nửa cái mạng nhỏ của y. Vài canh giờ trước, y còn quyết định sẽ không cùng Ly Lạc phát sinh quan hệ một lần nào nữa. Mới qua thời gian không đến một nén nhang, đáng lẽ y ở trước mặt Ly Lạc nhất quyết cự tuyệt. Nhưng hiện tại, cư nhiên lại phát sinh loại chuyện này…

Ly Hận Thiên phẫn hận cắn môi, hắn cảm thấy cái tên của y là khởi đầu thật sự, thật không tốt a…

Hiện tại y thật sự là hận ông trời, hận cả chính mình…

– Chủ tử, tình huống bên ngoài không tốt lắm.

Ngay lúc, Ly Hận Thiên chuẩn bị buộc thẳng lưng  chịu đựng thừa nhận sự tiến vào đau đớn monh là mau qua đi kia. Trong nháy mắt đó, một giọng nam trầm thấp giọng vang lên đánh gãy động tác hiện tại của Ly Lạc. Ly Hận Thiên nhận ra thanh âm đó. Lúc chạng vạng, chính là người có giọng nói hướng Ly Lạc hồi báo tìm được thôn trang này.

Ly Lạc cũng không có động tác gì là dừng lại. Hắn liếc mắt một cái nhìn đến Ly Hận Thiên. Ánh mắt hắn như một quả cầu lửa nhìn từ trên xuống dưới thân thể y trượt đến hậu huyệt hồng hào đã bị kích thích đang mấp máy miệng nhỏ trong không khí, phía dưới miệng nhỏ là hai viên tròn bóng loáng kia. Ánh mắt nóng bỏng kia như thể muốn nói hận sao không đè y xuống làm ngay bây giờ. Nhiệt độ hừng hực đó chiếu trên người y khiến da đầu của Ly Hận Thiên run lên, chân càng ngày càng nhuyễn thiếu chút nữa trực tiếp té ngã trên giường…

Động tác này của Ly Lạc  được biểu thị công khai, hắn cũng không coi đó là cái gì không bình thường.

– Mặc quần áo, đi theo ta.

Ly Lạc hoàn toàn không để ý Ly Hận Thiên. Hắn nói lời này khi đã sửa sang tốt quần áo của chính mình. Hắn xem như không thấy,  hốc mắt của Ly Hận Thiên đang phiếm hồng mà đi thẳng ra ngoài.

Ly Hận Thiên âm thầm hít vào một hơi. Y cười khổ, nhìn thoáng qua nơi nào  đó rất có tinh thần giữa hai chân. Liền cắn răng, dùng  đôi chân dài đã nhuyễn ra cố chống lấy thân thể nặng nề đứng lên bắt đầu mặc quần áo vào tử tế cũng chạy đi theo ra ngoài……

Khi Ly Hận Thiên chạy đến sân trước, cửa cũng không đóng. Y nhìn thấy Ly Lạc đứng ở trước cửa, phía trước thị vệ hộ tống đang che chắn hắn, bày trận thế sẵn sàng để đón quân địch.

Khuôn mặt của bọn họ đều căng thẳng làm cho Ly Hận Thiên thấy được cảm giác không tốt. Tầm mắt y theo ánh mắt Ly Lạc nhìn lại đó, y hung hăng nuốt hơi khí lạnh