Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 8: Vũ khí bị hủy?




“Sao lại thế này?” Cảm giác được bên trong có chút khác thường, Hoa Khanh Trần không đợi người ra ngênh đón đã chủ động đi vào.

Vừa bước vào trướng, sát khí mãnh liệt liền ập đến. Trong lều trại, áp suất tựa như giảm thấp khiến người ta khó thở. Ánh mắt sắc bén của Hoa Khanh Trần đảo quanh, phát ra được sát khí như thế này chỉ có đồ đệ bảo bối của hắn, mày kiếm nhăn chặt, hắn không thích nàng như vậy!

Theo sau vào là Triệu Tướng quân cùng Đông Phương Ngưng Tử, hai người đều là những kẻ lăn lộn trên chiến trường, cũng cảm giác được trong trướng tràn ngập sát khí, nhưng không thế giống Hoa Khanh Trần dễ dàng biết được là ai phát ra. Triệu Tướng quân lóe mắt, không biết là người phương nào có thể có sát khí như vậy.

Đông Phương Ngưng Tử lại nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Phi, không biết vì sao, nhìn bóng lưng nàng giống như đang mãnh liệt tức giận.

Công tử Hoa đi theo phía sau Hoa Khanh Trần, mắt lạnh nhìn hết thảy vẫn không nói gì. Công tử Thanh cũng rất nhanh đã phát hiện hơi thở trầm thấp trong trướng, nhìn một đống gỗ vụn dưới chân Liễu Nguyệt Phi, lập tức hiểu rõ, tâm tình cực tốt, hắn đến là muốn xem xem nàng báo cáo kết quả như thế nào!

Đám người Hồ sư phụ thấy Hoa Khanh Trần đi đến sắc mặt đều xanh mét, chân run run, lập tức quỳ xuống thỉnh an.

Liễu Nguyệt Phi lúc này thu hồi tất cả sát khí, mắt lạnh nhìn gỗ vụn trên đất, xoay người lại, trên mặt lại tươi cười chấp tay hành lễ với Hoa Khanh Trần.

Hoa Khanh Trần híp mắt nhìn nàng. Tươi cười của nàng vẫn chưa chạm đến đáy mắt, có một chút lạnh lẽo, cũng có một chút giả dối. Dựa theo hiểu biết của hắn đối với nàng, này không phải dấu hiệu gì tốt.

“Công tử Mị, một ngày của ngươi đã hết, còn không mau mang thứ ngươi làm ra để chúng ta mở mang tầm mắt đi!” Đôi mắt dài nhỏ của công tử Thanh lúc này tựa như chuột khiến người ta chán ghét.

Liễu Nguyệt Phi nhìn hắn, cười nhẹ nói “Không ngờ Công tử Thanh lại tò mò đến vậy.”

“Không phải tò mò, mà là sợ Công tử Mị chậm trễ thời gian của mọi người. Hành quân đánh giặc quan trọng nhất chính là thời gian. Nếu Công tử Mị không có khả năng, cũng nhanh nhận để Vương gia trách phạt đi!”

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy cười khẽ ra tiếng, nói với Công tử Thanh “Chẳng lẽ ngày hôm qua Công tử Thanh còn chưa có quỳ thoải mái? Không nhớ hay sao mà hôm nay vẫn giành mở miệng trước Vương gia? Chẳng lẽ trong mắt công tử Thanh vẫn chưa có Vương gia ư?”

Giọng lười nhác lại có phần giận dữ, lúc nặng lúc nhẹ, nghiêm khắc nói!

Nghe xong, Công tử Thanh phẫn nộ nhìn Liễu Nguyệt Phi, lúc trước không nói, đợi đến khi hắn nói hai câu mới nhắc, đây đúng là dùng Hoa Khanh Trần áp chế hắn mà! Công tử Mị này đúng là giả dối, không thể không trừ!

Trong lòng ngoan độc nghĩ vậy, trên mặt lại biểu hiện hèn mọn, hướng Hoa Khanh Trần quỳ xuống, giả dối nói: “Thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ chính là muốn vì Vương gia chia sẻ, không chú ý mới mạo phạm Vương gia, xin Vương gia trách phạt!”

Hoa Khanh Trần nghe vậy chỉ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói một chữ“Ừm”.

Công tử Thanh thấy vậy, trong ngực đập mạnh một cái, hắn đi theo Vương gia đã nhiều năm, tính nết của Vương gia, hắn ít nhiều cũng hiểu được!

Đứng dậy đắc ý nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi, lại không biết Hoa Khanh Trần chính là đang xem diễn, loại tình huống này cứ giao cho đồ nhi xử lí đi.

“Có phải có chuyện gì hay không?” Đông Phương Ngưng Tử đột nhiên hỏi, nhìn gương mặt sợ hãi của Hồ sư phụ, lại nhìn đôi mắt phẫn nộ của Công tử Mị, hắn cảm giác có chuyện xảy ra, là liên quan đến vũ khí hôm nay sao?

Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu cười nhẹ nhìn Đông Phương Ngưng Tử, thấy trong mắt hắn chỉ có quan tâm, không còn ý gì khác, trong lòng chậm rãi có một tia ấm áp, lắc đầu nói “Không sao!”

Hành động này lại khiến Hoa Khanh Trần vô cùng chói mắt, hai người bọn họ quen biết khi nào?

“Nếu đã như vậy còn không mau trình lên!” Công tử Thanh vui sướng khi người gặp họa nói, thật là ‘không sao’ ư?

Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn Công tử Thanh, cười nói với Hồ sư phụ“Mau đem những thứ đó ra cho Vương gia nhìn!”

Hồ sư phụ bị gọi tên toàn thân cứng đờ, khó hiểu nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi, nhưng là cũng không dám nghĩ nhiều, lưu loát đứng dậy, ôm đám gỗ vụn run run đi đến trước mặt Hoa Khanh Trần, bùm một tiếng quỳ xuống, khóc nói: “Vương gia, việc này không liên quan đến tiểu nhân!”

Mọi người thấy Hồ sư phụ ôm đến một đống gỗ nát, không hiểu nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi. Trong mắt Hoa Khanh Trần xẹt qua một tia khác thường , thì ra là thế!

Công tử Thanh thấy vậy cười thầm trong lòng, trên mặt lại cố ý giận dữ nói“Công tử Mị, ngươi dám dùng thứ rác rưởi cặn bã đó đến lừa gạt Vương gia, ngươi phải bị tội gì!”

Mọi người nghe vậy đều cả kinh, cẩn thận nhìn lại, đúng là một đống rác rưởi. Triệu Tướng quân lúc này trừng mắt chỉ vào Liễu Nguyệt Phi nói: “Công tử Mị, ngươi lại dám đùa bỡn Vương gia như thế, người đâu, đem Công tử Mị bắt lại cho ta, xử quyết ngay tại chỗ!”

Mọi người cả kinh, Hồ sư phụ bị dọa đến ngã ngồi trên đất. May mắn không phải hắn!

Công tử Thanh cười lạnh, Công tử Mị, không ngờ chỉ như vậy đã diệt được ngươi!

“Không thể!” Thấy vậy, Đông Phương Ngưng Tử vội vàng ra tiếng ngăn lại!

“Vương gia, ta xem vẫn là hỏi Công tử Mị tình huống trước mắt là gì. Không thể dễ dàng định tội như vậy!”

Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn Đông Phương Ngưng Tử, theo hắn biết thì bọn họ hôm qua mới gặp mặt, sao bây giờ lại quan tâm Nguyệt nhi đến vậy?

“Triệu Tướng quân làm gì kết luận tại hạ đùa bớn Vương gia sớm vậy? Tại hạ chỉ bảo Hồ sư phụ mang những thứ này ra, vẫn chưa nói này chính là thành phẩm!” Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh trào phúng, Triệu Tướng quân này rất khinh suất, chuyện tình còn chưa làm rõ ràng đã vội định tội nàng, hèn chi tuổi đã một bó to cũng chỉ là một Tướng quân ngũ phẩm.

Sau đó nhìn về phía Hoa Khanh Trần, vờ cung kính nói “Thuộc hạ hiện tại liền cho Vương gia xem vũ khí này sử dụng như thế nào!”

Dứt lời, Hồ sư phụ khó tin nhìn Liễu Nguyệt Phi, đều thành như vậy, còn có biện pháp gì?

Công tử Thanh hừ lạnh, cho rằng Liễu Nguyệt Phi đang kéo dài thời gian. Công tử Hoa vẫn không có biểu cảm gì. Triệu Tướng quân nhíu mày, vật kia nhìn có vẻ không chịu nổi một cú, còn có thể làm được gì?

Hoa Khanh Trần nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra trước mắt, trong con ngươi đen không nhìn ra được cảm xúc gì, giọng trầm thấp từ tính nói“Chuẩn.”

Liễu Nguyệt Phi vừa nghe liền làm mặt quỷ với Hoa Khanh Trần, đi đến đám gỗ vụn kia. Kỳ thực mấy mảnh gỗ này là mấy bộ phận nhỏ, cuối cùng ráp lại mới thành phẩm, bởi vì làm vậy có thể thấy rõ được thiết kế bên trong. Hiện tại bị hủy, chỉ là những bộ phận rời ra, vì hôm qua thợ phụ rèn đinh ốc chưa chắc chắn nên chỉnh thể máy móc vẫn chưa vững chắc, vì vậy mà rất dễ dàng hư hỏng. Như bây giờ, cũng chỉ là rời rạc chứ không phải gỗ vụn.

Liễu Nguyệt Phi ngồi dưới đất, kêu thợ phụ lấy một ít đinh ốc cùng công cụ đến, bắt đầu lắp ráp lại. Khóe miệng treo một nụ cười, nàng muốn cho những kẻ thiển cận này biết cái gì mới gọi là vũ khí! Một canh giờ sau, một cỗ máy hiện đại to như một con ngựa xuất hiện trước mắt mọi người! Liễu Nguyệt Phi phủi phủi tro bụi trên người, thoải mái đứng lên!