Sủng Em Đến Nghiện

Chương 7-2




"Nguyệt Nguyệt ngoan,die»ndٿanl«equ»yd«onanh làm cho em thoải mái hơn, hiện tại anh không làm gì em cả." Cô còn nhỏ, hơn nữa, anh chưa dẫn cô gặp người nhà của mình, hôm nay, anh không không có tư cách làm chuyện gì quá giới hạn; nhưng mà, anh muốn cô vui vẻ, cũng muốn nhìn bộ dạng cô vui vẻ, muốn cho cô kêu tên của mình, trong mắt chỉ có anh.

Lô Nguyệt Nguyệt tin tưởng anh,die»ndٿanl«equ»yd«onsự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng đã biến mất, cứ để cho anh muốn làm gì thì làm; Lăng Thiệu cởi quần cô ra, tay che ở hoa huy*t của cô, kéo quần nhỏ của cô, nụ cười mang theo vài phần đùa giỡn.

"Nguyệt Nguyệt, ướt." Mới thời gian ngắn như vậy, cô đã động tình, quần lót mỏng manh đã ướt một mảnh.

Lô Nguyệt Nguyệt đang mê mang,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng vẫn xấu hổ, lần này cô không uống rượu, rất tỉnh táo, biết Lăng Thiệu sẽ làm gì với mình, cô không ngừng ô ô, hai cái quả đấm nắm thật chặt, đánh loạn xạ cả lên; cô muốn khép hai chân mình lại, nhưng Lăng Thiệu không cho, còn dùng lực, tách hai chân cô ra.

Một ngón tay của anh chạm nhẹ hạ thân cô, êm ái vỗ về, chơi đùa, hình như lần trước nằm mơ, cô đã có cảm giác này,die»ndٿanl«equ»yd«onhôm nay cô tỉnh táo, sao chịu được loại kích thích này? Chỉ kêu lớn, thổ lộ sự vui vẻ của mình lúc này.

Nụ cười trên mặt Lăng Thiệu càng mở rộng,die»ndٿanl«equ»yd«onlấy quần lót đã ướt đẫm cởi ra, ném qua một bên, đem hai chân của cô khom thành một tư thế ngượng ngùng, mở lớn ra vừa đủ nhìn, địa phương đỏ tươi không ngừng tiết chất lỏng, làm ánh mắt của anh đều đỏ.

Anh cúi đầu xuống, ngửi nhẹ hương thơm trên người cô, bắt đầu từ đầu gối, đầu lưỡi dọc theo bắp đùi cô, từ từ đi lên,die»ndٿanl«equ»yd«onđầu lưỡi ướt át, lúc sắp tới gần cánh hoa, lại dừng lại; trên mặt Lô Nguyệt Nguyệt lộ ra chút khó nhịn cùng thất vọng, dùng sức đem thân thể của mình đưa về phía trước.

"Không đợi kịp?" Ngón tay Lăng Thiệu xoay quanh cánh hoa mẫn cảm của,die»ndٿanl«equ»yd«ontrêu cô, nhưng cố làm cô cô bất mãn; Lô Nguyệt Nguyệt kêu ô ô  hừ hừ, như rất hưởng thụ.

Môi Lăng Thiệu bắt đầu trêu đùa chung quanh cánh hoa, giọng nói mập mờ mang theo hấp dẫn: "Nguyệt Nguyệt, nói cho anh biết suy nghĩ của em,die»ndٿanl«equ»yd«onnếu không anh không biết em muốn gì."

Lúc này Lô nguyệt Nguyệt mới biết,die»ndٿanl«equ»yd«onthì ra Lăng Thiệu hư như vậy! Lại dám trêu chọc cô. . . . . . Nhưng cô không có cách nào, Lăng Thiệu ngậm cánh hoa của cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quét, trong ngoài đều không bỏ qua, anh khi dễ cô, không biết bao nhiêu lần lặp lại trêu đùa cô.

Kích thích như vậy quá mãnh liệt,die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt không chịu nổi kêu, "Thật thoải mái. . . . . . Ừ, em còn muốn. . . . . . Ừ. . . . . . A! Qua một chút, a. . . . . ."

Trong mắt tối tăm của Lăng Thiệu càng phát ra sâu hơn, hoa huy*t của cô đã óng ánh trong suốt rồi,die»ndٿanl«equ»yd«onmật hoa từng đợt từng đợt từ bên trong chảy ra, anh nghe tiếng rên rỉ của cô, chợt đem môi mình dán vào hoa huy*t của cô, ngừng một lát, sau đó lại dùng sức liếm, mút, hương vị ngọt ngào trong cơ thể cô chảy ra.

Lúc này, giác quan toàn thân của Lô Nguyệt Nguyệt tập trung vào hạ thân, đầu lưỡi Lăng Thiệu linh hoạt, ở trong hoa huy*t cô mà hoạt động, phạm vi càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanhdie»ndٿanl«equ»yd«on . . . . . Đột nhiên, đầu lưỡi của anh dừng lại, lúc cô không phản ứng kịp, lấy hoa hạch của cô hút vào miệng, sức lực càng ngày càng lớn, càng lúc càng nhanh; Lô Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy cổ khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, sau đó đầu trống rỗng, cảm giác quá mãnh liệt, vây lấy thân thể của cô. . . . . .

Một lúc lâu, Lô Nguyệt Nguyệt mới thoát ra sự khoái cảm, phục hồi tinh thần, sắc mặt ửng hồng, thở hổn hển.

"Thoải mái sao?" Lăng Thiệu làm như mệt muốn chết , cũng thở hổn hển, bên môi còn có một chút chất lỏng sáng bóng, làm cho anh tà khí hơn.

Lô Nguyệt Nguyệt gật đầu một cái, đưa tay xoa mồ hôi trên mặt của anh, chưa bao giờ cô biết,die»ndٿanl«equ»yd«onthân thể của mình có thể có sự khoái cảm như vậy! Cô lấy chăn, đắp lên hai người, tắt đèn, bàn tay chạm vào hạ thân của anh, nhẹ nhàng xoa lấy .

Cô cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng căn cứ vào anh đối đãi với mình như vậy, "Ưmh, có thể sao?"

Lăng Thiệu "Ừ" một tiếng, cởi quần mình xuống, cho tay cô bao bọc nơi cứng rắn của anh, than thở, "Nhanh một chút nữa. . . . . . Ừ. . . . . ."

"Anh làm sao vậy?"die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt thấy anh có cái gì không đúng, không khỏi hỏi một tiếng, nhưng Lăng Thiệu biết xấu hổ, chẳng lẽ anh phải tước vũ khí đầu hàng sao? Anh đảo lộn người, đưa lưng về phía cô, buồn bực nói: "Ngủ."

"Đó. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt không hiểu, đột nhiên vươn tay ra, "Tại sao tay của em lại ẩm ướt? Là bởi vì anh, ưmh. . . . . ."

Lăng Thiệu biết cô nghĩ gì, "Hừ" một tiếng, không nói gì thêm.

Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất lúng túng, chạy đến nhà vệ sinh rửa tay, rồi đem khăn lông bảo muốn lau cho anh,die»ndٿanl«equ»yd«onnhư dỗ dành đứa trẻ nói: "Cái đó, không có quan hệ. . . . . . Em sẽ không nói."

"Lô Nguyệt Nguyệt, em câm miệng, ngủ!" Lăng Thiệu cúi đầu rống lên một tiếng, thật không biết Lô Nguyệt Nguyệt nghĩ như thế nào,die»ndٿanl«equ»yd«onchẳng lẽ cô chưa học giáo dục giới tính sao?

Lô Nguyệt Nguyệt còn đang nghĩ nên an ủi như thế nào Lăng Thiệu, bởi vì Lăng Thiệu tức giận; trong lòng suy nghĩ, Lăng Thiệu. . . . . . Anh xấu hổ. . . . .

Ngày thứ hai vì phải đi học, sáng sớm Lô Nguyệt Nguyệt đã dậy, làm bữa ăn sáng cho  Lăng Thiệu rồi mới đi tới trường.

Vừa đến phòng học, Tô Tô thấy cô, thì nở nụ cười không đúng đán, cười mập mờ, "Ưm hừm, hôm nay Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta sao lại xinh đẹp như vậy?die»ndٿanl«equ»yd«onKhai báo với chị đây nhanh lên, cậu làm cái gì?"

"Tớ không làm gì cả!" Lô Nguyệt Nguyệt vội vã đáp, vội vàng dùng tay che mặt của mình, căn bản không muốn cho Tô Tô nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của mình.(3T: Chẹp….Có nên gọi là không đánh mà khai k? o.0)

"Cậu không cần lừa chị đây, nói nhanh đi, có phải………có phải đã..... Hả?" Tô Tô thấy Lô Nguyệt Nguyệt cúi đầu không nói lời nào,die»ndٿanl«equ»yd«onho nhẹ một tiếng, đến gần cô một chút, "Vậy cậu nói một chút đi. . . . . . Đến đâu rồi?"

Lô Nguyệt Nguyệt vẫn như cũ, không nói lời nào,die»ndٿanl«equ»yd«onngẩng đầu nhìn tấm bảng đen, dáng vẻ nghiêm túc; Tô Tô cười he he, móc một quyển sách nhỏ từ trong túi tiền, "Nguyệt Nguyệt, cậu cầm xem một chút đi, có lẽ sẽ giúp được cho cậu!"(3T: Bên kia có quản gia, bên này có Tô Tô….Uầy……)

Tim Lô Nguyệt Nguyệt đập mạnh, nhưng không cách nào cự tuyệt "Lòng tốt" của Tô Tô, nhận lấy cuốn sách mà mặt không biến sắc,die»ndٿanl«equ»yd«onbỏ vào trong túi sách của mình; sau khi tan lớp, cô tìm một chỗ không có người mà cẩn thận đọc, vừa đọc vừa cảm thấy có cái gì không đúng, khi cô đọc xong, cô mới hiểu được, tối ngày hôm qua cô hiểu lầm cái gì, vì vậy sắc mặt càng ửng hồng.

Lúc này, điện thoại di động của Lô Nguyệt Nguyệt kêu, là Lăng Thiệu! Giọng nói của anh quen thuộc mà tự nhiên, "Nguyệt Nguyệt, chừng nào em về?"

"Sao vậy?"

"Anh đói rồi."

"Dạ, Đại Thiếu Gia, em lập tức trở về."die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt liếc nhìn thời gian, mới vừa rồi đọc sách của Tô Tô đưa cho, cô quá chuyên chú rồi, đọc đến quên thời gian.

Thân thể Lăng Thiệu không được tốt, dạ dày cũng không được khá, thân thể vất vả mới tốt lên, cô không tể bỏ đói anh!die»ndٿanl«equ»yd«onCô vội vội vàng vàng trở về, chuẩn bị bữa trưa cho Lăng Thiệu, hình như Lăng Thiệu rất thích trêu chọc cô, cho dù cô đang làm cơm trưa, anh còn dính vào cô, siết chặt eo ếch của cô.

Lô Nguyệt Nguyệt uốn qua uốn lại,die»ndٿanl«equ»yd«on"Anh đừng trêu cợt em nữa! Nếu không không biết lúc nào mới làm cơm cho anh ăn."

"Anh không ăn cơm được thì. . . . . . Ăn em!" Lăng Thiệu chẳng hề để ý nói.

Mặt Lô Nguyệt Nguyệt đỏ lên, nói nhỏ một tiếng"Ghét", rồi không để ý đến anh nữa.

Hai người ăn cơm trưa xong, Lô Nguyệt Nguyệt muốn đi học, mà lúc này, Lăng Thiệu tỏ ý rằng  tối nay mình sẽ đón cô,die»ndٿanl«equ»yd«onsau đó cùng cô đi mua thức ăn.

Lô Nguyệt Nguyệt vội lắc đầu nói: "Đừng, anh đi một mình sẽ rất nguy hiểm!"

Lăng Thiệu nhíu mày, "Chẳng lẽ, ở trong mắt em, anh rất yếu ớt?"

Lô Nguyệt Nguyệt tiếp tục lắc đầu, thân thể anh yếu một chút, nhưng đáng giận là khí thế của anh không yếu! Nếu không cô còn lo lắng cho anh sao? Lô Nguyệt Nguyệt vốn còn đang nghĩ để phản bác,die»ndٿanl«equ»yd«onLăng Thiệu lại nói: "Ngày ngày đợi ở nhà cũng không tiện, phải ra ngoài đi dạo, phơi nắng, thân thể mới tốt hơn, không phải sao?"

"Ừ, cũng đúng!" Lô Nguyệt Nguyệt gật đầu, đồng ý với cách nói này.