Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 66-1: Chuẩn bị làm cha (1)




Trên tường bên trong điện Thái Cực, Mộ Phi Chỉ giữ chặt Thẩm Hành Vu, một bên mổ trên môi nàng, một bên dán ở môi nàng hỏi: "Từ khi nào, hả?"

Hai tay Thẩm Hành Vu đều bị hắn khống chế, trên môi còn thường xuyên truyền đến cảm xúc tê dại, nàng cúi đầu cọ xát vào Mộ Phi Chỉ, cười hì hì nói: "Mấy hôm trước ta hay thích ngủ, thấy không thích hợp liền tự mình bắt mạch, quả nhiên là hỉ mạch, hơn một tháng, chắc là mang thai trước khi chúng ta đi Hải Thành."

Mộ Phi Chỉ không có cách nào hình dung được cảm xúc trong lòng hắn lúc này, hắn ôm Thẩm Hành Vu, để mặt dựa sát vào nàng, khàn giọng nói: "Ta nỗ lực như vậy, mang thai cũng là chuyện sớm muộn thôi."

"Chàng có thể không cần nói chuyện trực tiếp như vậy được không?" Bởi vì hai tay Thẩm Hành Vu bị giữ chặt, cho nên không có biện pháp tránh hành động của Mộ Phi Chỉ, chỉ có thể đỏ bừng mặt, tức giận nhìn Mộ Phi Chỉ.

"Có gì phải thẹn thùng? Cục cưng cũng sắp sinh ra đến nơi rồi." Mộ Phi Chỉ vuốt ve bụng của Thẩm Hành Vu, trên mặt mang theo ý cười mê người, hắn buông hai tay Thẩm Hành Vu ra, sau đó đưa tay nâng cắm Thẩm Hành Vu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, hắn mút cánh môi của nàng, giống như mê muội, tiếp đó cắn nhẹ một cái lên môi dưới của nàng, nhân cơ hội đi vào mời nàng cùng nhảy múa. Thẩm Hành Vu vốn đã bị hắn hôn đến không còn một chút khí lực, bây giờ hắn lại dây dưa với nàng như vậy, nàng chỉ có thể dựa vào trên người hắn, cả người mềm nhũn, không có một chút khí lực.

"Được rồi, môi đã sưng lên rồi." Thẩm Hành Vu đưa tay vỗ vỗ Mộ Phi Chỉ, nhưng đối với Mộ Phi Chỉ mà nói, cái này chỉ giống như gãi ngứa, hắn nhìn đôi môi sưng đỏ của Thẩm Hành Vu, khóe môi liền cong lên, sau đó bế Thẩm Hành Vu đặt ngồi xuống giường.

"Chàng lại muốn đi đâu?" Hôm nay là trừ tịch, Thẩm Hành Vu không biết Mộ Phi Chỉ còn muốn đi xử lý chuyện gì, chẳng lẽ không thể nghỉ một ngày.

"Phúc Hải, đến Thái Y viện tìm thái y đến đây cho Cô vương." Mộ Phi Chỉ phân phó Phúc Hải.

Vâng ạ, Phúc Hải gật đầu, lĩnh chỉ rời đi làm việc.

Thẩm Hành Vu vừa nghe thấy vậy, ngồi ở trên giường, nâng trán nhìn đứng ở trước cửa, nói: "Giờ này gia đình người ta đang cùng nhau đoàn tụ, chàng lại gọi người ta đến làm gì?"

"Làm công ăn lương, việc phải làm." Mộ Phi Chỉ quay trở vào, ngồi xuống bên giường, sau đó sờ mặt Thẩm Hành Vu nói: "Nàng an tâm dưỡng thai, sau này thành thật ở một chỗ cho ta, đừng để ta tìm không thấy bóng người có nghe không?"

"Phu quân, mới có một tháng, không lẽ chín tháng tiếp theo ta đều phải ngốc ở trên giường một chỗ giống như heo sao?" Thẩm Hành Vu thấy Mộ Phi Chỉ không nói gì, rất bất đắc dĩ lên tiếng.

"Ta mặc kệ, dù sao nàng cũng không thể chạy loạn." Mộ Phi Chỉ làm bộ dạng vô lại, tức giận đưa tay nhéo lên mặt Thẩm Hành Vu.

Không đến nửa canh giờ, Phúc Hải mang theo một đống thái y vội vàng đi tới điện Thái Cực, vừa tiến vào, Mộ Phi Chỉ vô cùng lo lắng nói với một đám người: "Bắt mạch cho Vương hậu."

Chủ tử đã lên tiếng như vậy, nhóm thái y đều ngồi đàng hoàng ở trên ghế, cách mấy tầng màn lụa, kéo lấy một sợi dây đỏ, sau đó, sau vài giây, trên mặt bọn họ không chỗ nào giấu nổi vẻ kinh ngạc, thu hồi tơ hồng, một đám thái y liền quỳ xuống trước mặt Mộ Phi Chỉ, trăm miệng một lời nói: "Chúc mừng Vương thượng, Vương hậu có thai rồi."

Trên mặt Mộ Phi Chỉ rất lạnh nhạt gật đầu, nói với một đám người quỳ trên mặt đất: "Vậy kê phương thuốc dưỡng thai cho ta."

Thẩm Hành Vu cách màn lụa, nhìn nam nhân cao lớn, chỉ cảm thấy gân xanh trên trán chuyển động, nàng có thể lý giải tâm tình kích động khi lần đầu được làm cha của hắn, nhưng hành động này có phải là chuyện bé xé ra to không, lại nói, nàng vốn là thầy thuốc, chẳng lẽ còn không biết bảo vệ thai nhi sao?

Hò hét một đám người đến đây, động tĩnh lại rất lớn, chỉ để lại một phương thuốc, Mộ Phi Chỉ nâng cắm nói với Phúc Hải: "Giao phương thuốc này cho Quỷ y, điều tra xem có vấn đề không."

Phúc Hải vừa nghe thấy Thẩm Hành Vu có thai, là một lão công công nhìn Mộ Phi Chỉ từ nhỏ đến lớn, trong lòng hắn cũng rất vui mừng, vì thế liền vui tươi hớn hở đi đến chỗ Quỷ y, mà Hoa Dung và Thạch Lưu cũng hưng phấn thảo luận về vấn đề này, bỗng nhiên điện Thái Cực trở nên vô cùng náo nhiệt. Mộ Phi Chỉ nghe thấy các nàng nhỏ giọng nói chuyện, trong lòng tuy cũng rất hưng phấn, nhưng vẫn đuổi mọi người ra ngoài, hắn không muốn những người này gây ầm ĩ cho Thẩm Hành Vu.

Khi điện Thái Cực khôi phục lại yên tĩnh, Mộ Phi Chỉ ngồi xuống giường, ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực mình cảm thán nói: "A Vu, nàng nói, cục cưng là trai hay gái?"

"Chàng thích con trai hay con gái?" Thẩm Hành Vu hỏi lại hắn.

"Đầu tiên sinh con trai là tốt nhất, như vậy ta có thể nhanh chóng bồi dưỡng hắn, sau đó chờ hắn mười mấy tuổi, chúng ta liền vứt trọng trách cho hắn đi vân du thiên hạ, để tiểu tử này tự mình chịu trách nhiệm đi." Mộ Phi Chỉ cười ha ha, trong lòng bắt đầu tính toán.

"Có người cha nhẫn tâm như chàng sao?" Thẩm Hành Vu trợn trừng mắt, rất ghét bỏ nói: "Chàng không sợ sau này lớn lên hắn sẽ hận chàng à."

"Vậy đã là gì, ta bốn tuổi đã đăng cơ rồi." Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Mộ Phi Chỉ, hóa ra muốn ta sinh con trai là để giúp chàng giảm bớt gánh nặng sao?" Thẩm Hành Vu nghiêng đầu, rất nghiêm chỉnh nhìn Mộ Phi Chỉ.

"Có thể nói là như vậy, bằng không sao ta có thể dễ dàng tha thứ cho một xú tiểu tử muốn cướp đoạt nàng với ta?" Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng, trong lòng vừa nghĩ đến sau này sẽ có một tên tiểu tử tranh giành lão bà với hắn, Mộ Phi Chỉ liền cảm thấy không vui.

"Nếu sinh nữ nhi thì sao?" Thẩm Hành Vu vuốt bụng còn chưa lớn của mình, trong mắt mang theo ôn nhu.

"Ta đây sẽ nâng toàn bộ thiên hạ đến trước mặt nàng." Thời điểm Mộ Phi Chỉ nói những lời này còn mang theo vài phần kiêu ngạo.

"Hừ, chưa từng thấy chàng ân cần như vậy đối với ta." Thẩm Hành Vu vểnh môi lắc lắc đầu.

Lần này Mộ Phi Chỉ không lên tiếng, hắn xì một tiếng bật cười.

Nghe bên trong truyền ra từng trận tiếng cười, Hoa Dung một bên để mắt nhặt dược liệu trước mặt, một bên rất cảm khái nói với Thạch Lưu: "Chỉ trong thời gian nửa năm, mọi chuyện lại có thay đổi lớn như vậy, nếu là trước kia, bất luận thế nào ta cũng không tin."

"Chủ tử là người thần kì." Người từ trước đến nay luôn thành thật như Thạch Lưu lại có thể nói ra một câu như vậy, có thể thấy nàng ấy bội phục Thẩm Hành Vu.