Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 98: Cha con vào triều




Edit: Ciao

Từ sau khi Mộ Phi Chỉ trở về từ Hoài Bắc, Đỗ Trọng cũng không cần phải làm Nhiếp Chính Vương nữa, sáng sớm nay, các vị đại thần đứng chỉnh tề trên điện Thái Nguyên, nhưng mà, chuyện sau đó xảy ra khiến bọn họ không hiểu được.

Giọng nói lanh lảnh của Phúc Hải vang lên ở ngoài đại điện như thường lệ, sau đó các vị đại thần cũng sợ hãi quỳ xuống, nhưng mà không khí trên triều sáng sớm nay quả thực có chút quỷ dị, bởi vì các đại thần đang cúi đầu kia, ngoại trừ long bào và đôi giày của Mộ Phi Chỉ, còn có một đôi chân nhỏ hiên ra trong tầm mắt của bọn họ. Đôi chân nhỏ nhà hình như đi đường còn chưa sõi, đôi chân nhỏ đi theo bên cạnh đôi giày kia.

Phúc Hải đi theo sau hai vị chủ tử, nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ đi tới long ỷ, trong lòng hắn chợt cảm khái, nếu là qua vài chục năm nữa, Hoài Nam sẽ phát triển cao hơn nữa.

Đã không ít người chú ý tới đôi giày nhỏ kia, nhưng mà cho dù rất hiếu kỳ nhưng vẫn không có người nào dám can đảm ngẩng đầu, bọn họ đều hiểu, vương của bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, quyền lực của hứn không để cho ai khiêu chiến.

Mộ Phi Chỉ đi về phía long ỷ, mắt nhìn thằng nhóc đang mút ngón tay bên cạnh, nói với chúng thần: “Bình thân.”

Hai chữ này tựa như bùa cứu sống, bọn họ rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận ngẩng đầu lên, nhưng mà vừa nẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào bóng dáng nhỏ ngồi bên cạnh Mộ Phi Chỉ thì có vài đại thần đã đứng ngồi không yên.

“Vương thượng, cựu thần có việc khởi tấu.” Lễ bộ thượng thư tiến lên một bước, sau đó quỳ phịch xuông đất, bái bái Mộ Phi Chỉ, lúc này mới nhìn vị chủ tử còn nhỏ, thoạt nhìn như không rành thế sự, nói: “Thái tử tuổi nhỏ như vậy, lên triều đúng là không hợp lễ chế.”

“À, các ngươi cũng nghĩ thế sao?” Mộ Phi Chỉ không biến sắc nhìn mọi người, trong giọng nói cũng không để lộ ra tâm tình gì.

Không có người trả lời, chỉ có Lễ bộ thượng thư thành thật quỳ ở đó, cho dù cách xa như vậy nhưng Phúc Hải nghĩ, chỉ sợ vị đại nhân này đã chảy không ít mồ hôi,

“Nếu như không có ai dị nghị, vậy thì các vị ái khanh, có việc thì tấu!” Mộ Phi Chỉ cúi đầu trừng mắt với Thần nhi, Thần nhi lập tức ngoan ngoan ngồi thẳng sống lưng trên ghế rồng, chỉ là vui vẻ trong mắt không giấu được.

Mộ Phi Chỉ chấn chỉnh lại thằng nhóc xong mới nhìn về phía đại thần.

Thần nhi vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mộ Phi Chỉ, đôi mắt nhìn qua các đại thần dưới điện, không hề sợ hãi ánh mắt của những người kia.

Hôm nay lâm triều đúng là có cảm giác chấn động, những đại thần kia nhìn Mộ Phi Chỉ, nhưng mà ánh mắt luôn nhìn đứa trẻ đang đung đưa chân ở bên cạnh, có vài đại thần khinh bỉ trong lòng, còn bé như vậy ngồi ở đây làm cái gì.

Hôm nay lâm triều cứ thế trôi qua, lúc hạ triều, Mộ Phi Chỉ đứng dậy,Thần nhi vẫn ngồi ở đó, duỗi bàn tay nhỏ bé kéo quần áo Mộ Phi Chỉ.

“Đói bụng sao?” Mộ Phi Chỉ ngôi xổm người xuống, sờ lên đầu bé.

Thần nhi lắc đầu, sau đó ngoan ngoãn nhảy xuống long ỷ, ngay ngắn đứng bên cạnh Mộ Phi Chỉ, một lớn mọt nhỏ đi ra ngoài dưới ánh mắt của mọi người.

Sau khi hai người rời khỏi đại điện, Thần nhi đột nhiên dừng bước, vươn hai tay với Mộ Phi Chỉ, không đợi bé nói, Mộ Phi Chỉ đã bế lên.

Lúc hai người trở về, Thẩm Hành Vu đi ra từ trong sân, Mộ Phi Chỉ cho người làm một sân nhỏ trước điện Thái Cực, chuyên để Thẩm Hành Vu trồng dược liệu.

Thẩm Hành Vu thấy Thần nhi trong ngực Mộ Phi Chỉ, rửa tay rồi hỏi Mộ Phi Chỉ: “Sao rồi? Đám đại thần kia có ăn Thần nhi không?”

Mộ Phi Chỉ thả Thần nhi xuống, ngồi xuống trên ghế đá, vẫy vẫy tay với Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu tiến lên, ngồi lên đùi hắn, Mộ Phi Chỉ ôm lấy nàng, vươn tay vuốt vuốt ngón tay nàng, hừ lạnh nói: “Ai dám có dị nghị.”

“Phu quân, cho Thần nhi vào triều như vậy có phải sớm quá không?” Thần nhi tựa bên chân Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu xoa đầu bé, vẫn có chút đau lòng.

“Không sao, chỉ dẫn nó đi chơi mà thôi.” Mộ Phi Chỉ trấn an.

Mộ Phi Chỉ đã nói như vậy, cũng làm như vậy. Hôm sau, hắn vẫn đưa Thần nhi vào triều, chỉ có điều Phúc Hải đi sau Thần nhi, ôm một giỏ trúc. Khi Mộ Phi Chỉ ôm Thần nhi đến long ỷ, Phúc Hải đứng ngay bên cạnh Thần nhi, tay cầm rổ. Thần nhi vừa nghe phụ vương và đại thần nói chuyện, vừa duỗi tay cầm đồ ăn trong giỏ.

Hữu tướng trẻ tuổi nhất Hoài Nam đứng ở phía trước, nhìn Thần nhi phông má ăn gì đó, trong ánh mứt không khỏi hiện lên mỉm cười.

Người nọ đang cười mình, Thần nhi đương nhiên cũng nhìn hắn, thằng bé nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó lẩm bẩm trong lòng: “Ừm, bồ đào mẫu hậu tìm ngon quá.”

Ngày thứ hai vào triều ăn bồ đào, ngày thứ ba vào triều ăn củ cải, tóm lại, những ngày này, phàm là Mộ Phi Chỉ mang theo Thần nhi vào triều, miệng Thần nhi không ngừng nghỉ, nhìn giống như đang chơi vậy.

Giằng co như thế này nhiều ngày, ruốt cuộc có một ngày, vài cực thần bạo phát. Hôm nay, Mộ Phi Chỉ đang nghe Bình bộ thượng thư báo cáo, Thần nhi ngồi bên cạnh hắn gặm bánh quế hoa, tướng ăn của thằng nhóc này rất tốt, Thẩm Hành Vu treo nột chiếc khăn tay nhỏ trên cổ, Thần nhi thường lau miệng của mình, đểkhông có mảnh vụn nài dính lên.

“ Vương Thượng, tuổi của tiểu thái tử không thích hợp lên triều, triều đình vốn là nơi quyết định quốc gia đại sự, làm sao có thể cho phép một đứa bé ngồi ở đây.” Vài đại thần tuổi hơi cao không nhịn được, đồng thời quỳ gối trước mặt

Mộ Phi Chỉ lời biếng ngồi trên ghế rồng, ánh mắt nhìn thoáng qua thằng nhóc mập ngồi bên cạnh mình.

Thần nhi nhận được ánh mắt của Mộ Phi Chỉ, bàn tay xoa lên khăn mặt, lau sạch tay mình, rồi khéo áo choàng Mộ Phi Chỉ để nhảy xuống long ỷ. Đứa bé hai tuổi phủi tay, đứng thẳng trên đại điện, giọng nói mềm mại: “ Hậu đại nhân, bản thái tử muốn sửa lại một vấn để của ông.”

Thần nhi vừa nói ra những lời này, ngay cả Thừa tướng mới nhận chức cũng lộ ra ánh mắt tò mò.

“ Thứ nhất, ta không phải đứa trẻ không biết gì, ta là kết tinh tình yêu của phụ vương và mẫu hậu.” Thằng nhóc này tới đây, mặt không đỏ, tim không đập.

“Thứ hai, Thần nhi yếu từ bé, sáng sớm không ăn gì sẽ té xỉu, lại nói, ta ăn cũng đâu phát ra động tĩnh gì,” Vẻ mặt Thần nhi lúc này rất uất ức, ánh mắt kia khiến các cựu thần cảm thấy mình đang bắt nạt một đứa trẻ. Tướng ăn của tiểu tử này rất tốt, chịu ảnh hưởng của Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ nên ăn rất ưu nhã, không có chút tiếng động nào.

“ Thứ ba, suốt nửa tháng, ông không đưa ra được đề nghị nào có ích nào, chỉ chú ý tới bản thái tử, còn ông nữa. Trương đại nhân, thần là Hộ bộ thị lang, mỗi ngày ông đều rảnh thê sao, đi theo một đám lão già, thú vị nắm sao?” Thần nhi duỗi tay chỉ vào những người kia, kêu tên của họ, điều này hiểu nhiên khiến các vị đại thần chấn động, đứa bé hai tuổi sao có thể biết hết mọi người.

“ Khá nắm, đã nhớ hết những người kia rồi.” Lúc hạ triều, hai cha con đi tới điệu Thái Cực, Mộ Phi Chỉ rất hài long khen Thần nhi.

Thần nhi chu mỏ, tựa đầu vào người Mộ Phi Chỉ, thì thầm nói: “ Mỗi sáng sớm, thúc gia gia đều đứa con tới bên ngoài điện Thái Nguyên, sao con có thể không biết được.”

“ Thần nhi, phải nhớ kỹ sở trường và khuyết điểm của những người này, bắt bí đúng mực, nắm quyền chủ động trong mình.” Thỉnh thoảng Mộ Phi Chỉ lại nhắc nhở con trai.

“ Con biết rồi, phụ vương.” Thần nhi híp mắt.

Cứ như vậy, lúc lên triều Mộ Phi Chỉ luôn mang theo Thần nhi, để Thần nhi có thể cân nhắc chuyện chính sự từ nhỏ.

“ Chu tử lão vương hậu sống ở Hoài Nam có một muội muội, nhưng sau khi ngài sinh không lâu, muội muội của ngài ấy chết do sốt rét, lúc hài bốn tuổi, Vương thượng và Vương hậu chết trong hỏa hạn tại điện Noãn Ngọc. Nhưng mà lần này thuộc hạ có một thu hoạch. “ Hắc Ưng dừng một chút, sau đó nói với Mộ Phi CHỉ: “ Trước đêm ngài sinh muội muội của lão Vương hậu đã tưng tiến cung, mà sau khi rời cung mà làng mới chết.”

Hắc Ưng nói hết những điều mình âm thầm điều tra được.

Mộ Phi Chỉ hơi nhíu mày, hắn cảm thấy trong chuyện này có chút quỷ dị, thầm nghĩ, chuyện này vẫn phải tiếp tục điều tra.

Sau khi Hắc ưng đi, Mộ Phi Chỉ đứng lên hới lâu mới từ từ đi tới giá sách, mở hốc tối bên trong ra, lấy một bức họa, mở đặt lên bàn.

Nữ tử trong tranh đứng cạnh cửa sổ, mái tóc đen xõa trên vai, nàng mặc bộ cung phi màu xanh nhạt, gương mặt khuynh thành, cười rất đẹp. Ở bên cạnh bức họa, có một dòng chữ nhỏ viết: Ta thích khanh khanh.

( khanh khanh: Cách gọi vợ)

Mộ Phi Chỉ vuốt lên bức họa cha mình lưu lại, lâu sau thở dài: “Mẫu hậu.”

Thẩm Hành Vu phát hiện, những ngày gần đây Mộ Phi Chỉ rất âm thầm, đương nhên, ngoại trừ lúc trên giường. Đêm nay, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu, hai người ai nói gì, chỉ lặng lẽ ôm nhau.

Đột nhiên Thẩm Hành Vu mở miệng hỏi Mộ Phi Chỉ: “Phu quân, hung thủ trước kia hại chết phụ vương và mẫu hậu đã tìm được chưa?” Dựa vào khả năng của Mộ Phi Chỉ, Thẩm Hành Vu cảm thấy không thể nào không tìm ra.

“ Chưa.” Mộ Phi Chỉ lắc đầu: “ Lúc hai cỗ thi thể này đưa ra, đã không thấy roc khuôn mặt, tất cả manh mối đều bị lửa thiêu trụi.”

“ Phu Quân, chàng có thấy hai thi thể này không?” Thẩm Hành Vu ngồi dậy, ghé vào trên người Mộ Phi Chỉ, khuôn mặt chăm chú.

“ Ừ, có thấy.” Mộ Phi Chỉ trả lời: “ Ta đứng trước điện Noãn Ngọc, tận mắt nhìn thấy thi thể được mang ra.”

“ Vậy chàng có nhớ, thi thể giãn hay cuộn mình?” Thẩm Hành Vu hỏi nhất nhiều câu.

Một ánh sáng lóe qua đầu Mộ Phi Chỉm hắn đáp rất nhanh: “ một giãn, một cuộn!”