Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)

Chương 19




Y Ân đối bên người phát sinh chuyện gì hoàn toàn không biết, hắn chỉ ngoan ngoãn nuốt xuống bát súp mà Phong Nhã đút cho, mang điểm bất an, nho nhỏ giọng nhắc nhở: ” Người ta sẽ mắng a!” Cho dù là nhất thời tức giận, nói muốn ăn để cho hắn bị người ta mắng, nhưng mà, nhưng mà, thật sự ăn tốt hơn nhiều nha! Bụng bắt đầu thấy no căng rồi! Y Nhi. . . . Thật sự không muốn làm hại hắn đâu a!

“Ân, thực không xong.”Phong Nhã cúi đầu, cắn nhẹ vào gáy hắn, lưu lại một phiến hồng ngân. “Ai mắng thì sao nào?”

“Ân. . . . . . Ân. . . . . .”Y Ân cảm thấy ngứa ngáy rụt cổ lại, nắm chặt quần áo hắn , cắn cắn môi dưới, cố tình trấn định nói: “Không, không sợ, đều là Y Nhi ăn, nếu mắng, liền mắng Y Nhi!” Chính là, chính là, ăn một món ngon như vậy, có bị ăn đòn hay không a? Y Nhi sợ!

“Không cần phải sợ.”Phong Nhã hôn một cái vào thái dương hắn, biết Tiểu Đông Tây này nhát gan, cho nên mới cảm động.”Có ta ở đây, trên đời này không người dám đối với ngươi không tốt.”Lạnh lùng liếc mắt nhìn thị nữ trên tay gần như tắt thở, mới thả lỏng tay ra đem nàng ném đi ra ngoài.

Ở trước mặt hắn mà dám cư nhiên trợn mắt với người của hắn như vậy, chết cũng không đủ! A, người của hắn? Cách nói này cũng không tồi! Phía bên ngoài bỗng dưng vang lên một tiếng động lớn, Y Ân giật mình cả kinh, Phong Nhã uống ngụm cuối cùng trong bát súp, tiếp tục mở miệng Y Ân cho hắn nuốt xuống, lại quấn lấy lưỡi hắn một hồi, môi kề môi, nói: “Làm người của ta?”

Y Ân thật vất vả thở hổn hển, nghe được lời nói của Phong Nhã, lắc đầu: “Người xấu!”Hắn đoạt đi rồi quần áo của phụ thân, đó là bảo bối của Y Nhi a.

“Ngươi còn không hết hy vọng a?”Phong Nhã có chút vô lực, cái áo choàng rách nát kia ngay dưới chân hắn, hắn lại quyết sẽ không trả lại cho Tiểu Đông Tây này. Hắn muốn cho Tiểu Đông Tây được tận hưởng mọi món ngon vật lạ cũng như mọi điều tốt đẹp nhất, sao còn muốn ôm cái thứ dơ bẩn kia?

Thanh ở một bên nhịn không được cười nhẹ, Phong Nhã trừng mắt một cái, định phá hư không gian riêng tư của hắn à. Toàn bộ lầu hai một trận rung động, tú bà mang theo thân hình mập mạp, nặng nề xuất hiện ở trước cửa, nhìn thấy Liên Vận đánh ngã cửa phòng nằm trên mặt đất, bà ta thét chói tai: “Ôi mẹ của ta a, sao lại ra nông nỗi này? Mẹ ôi! Bảo bối Vận nhi của ta, ngươi đây là xảy ra chuyện gì?”

Ôm lấy Liên Vận người đầy thương tích lay động, những thớ mỡ trên người không ngừng run lên, đám quy nô đứng một bên nhìn không đành lòng, lên tiếng nói: ” Ai da Kiều Kiều, ngài nếu còn lay động thêm vài cái nữa, ta xem tiểu bảo bối Liên Vận của ngài ngay cả mạng cũng không còn.”

“A?” Tú bà Kiều Kiều dừng lại, không có lấy một giọt nước mắt gào khan, đặt tay lên mũi Liên Vận xem xét, hảo, còn có hơi thở. Nhanh chóng đứng lên, chỉ huy nói: “Mau mau, đem nàng đưa đi, kêu đại phu đến, nhanh lên, Vận nhi mà xảy ra chuyện gì, ta sẽ tìm các ngươi tính toán sổ a!”

Nhìn đám quy nô chết khiếp đem Liên Vận mang đi xuống, Kiều Kiều lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, ra vẻ bi thương tiêu sái vào phòng, vừa đi vừa khóc: “Ôi! Vận nhi yêu dấu của ta . . . . Đây là tạo nghiệt gì đây a. . . . . . Nhớ lại trước đây ma ma biết bao cực khổ đem ngươi nuôi nấng khôn lớn, dạy ngươi cầm kỳ thi họa tài nghệ tuyệt luân, toàn bộ gia tài, hy vọng ma ma ta đều đặt hết vào trên người ngươi, lần này ngươi ra nông nổi như vậy…….Làm sao ma ma ta sống nổi đây……..”

Thanh trở mình mắt trợn trắng, một tá ngân phiếu quơ quơ: “Im lặng, có việc hỏi ngươi.”

“Vâng . . . . . Vâng . . . . . Ai, người xem, làm phiền đến ngài rồi. Vận nhi nhà ta thật sự là trụ cột của Hương Di lâu a. . . . . . Người xem, bị thương thành như vậy. . . . . . Ta thật sự là đau thấu tâm can a. . . . . .”Kiều Kiều còn muốn tranh thủ kiếm thêm chút nữa, giả vờ khóc nấc lên hai tiếng, đã thấy Thanh cười lạnh, đem ngân phiếu thu trở về.

Còn vài lời chưa kịp nói ra khỏi cửa miệng, tú bà phản ứng nhanh chóng, nhẹ nhàng vả vào miệng mình một cái, mắng: “Ôi, người xem ta đây há mồm, liền nói một mạch không thôi! Thanh, ngài đừng để ý, có việc gì ngài cứ việc hỏi.” Rất muốn nói nô gia nhất định “tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn”. Lại sợ nói nhiều làm Thanh mất bình tĩnh nên đành nhẫn nhịn ngậm miệng lại. Nàng cũng không giống các cô nương khác không có mắt. Nói thư sinh áo xanh này là người hầu ư? Mắt mù rồi đó! Kia khí phách đó xuống dưới lầu tìm xem, nhất lão gia bên dưới có thể có được sao? Nhiều lắm là so với Phong Nhã công tử thân phận hơi thấp hơn một chút, nhưng thân phận khẳng định cũng là bất phàm.

Đem ngân phiếu nhét vào trong tay tú bà thông minh, Thanh lui từng bước, khom người nói: “Chủ thượng.”

Phong Nhã đang ôm lấy Tiểu Đông Tây đùa giỡn, nghe được Thanh gọi hắn, quay đầu đưa mắt nhìn về phía tú bà, giọng điệu lạnh lẽo.

“Nói cho ta biết, tiểu quỷ này có phải cha hắn đem bán tới đây? Người nhà của hắn hiện tại ra sao?”