Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)

Chương 37




Tần Sương Kích liễm khí, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt. Chẳng biết tại sao, đối đứa nhỏ này nhưng lại không có pháp khởi lòng phòng bị, có lẽ là bởi vì đứa nhỏ này trên người có cùng khí chất tinh khiết giống như Y Nhi.

Lại nghe đứa bé kia kinh hô: “Này, ánh mắt thật khá a!”Tần Sương Kích vội cúi đầu, chỉ thấy Y Ân không biết khi nào đã tỉnh, con ngươi đen như mực vô tiêu tụ nhìn lên hắn, vội cúi đầu một lần hôn mặt của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp gọi: “Phụ thân tại đây.”Tiểu Đông Tây khi tỉnh lại luôn không rõ mình ở đâu, có đôi khi không nghĩ qua là còn muốn sợ tới mức khóc, không dịu dàng giúp hắn tỉnh lại không được.

Tiểu Đông Tây trên mặt chậm rãi có biểu tình, tựa hồ như đã tỉnh táo lại, đầu tiên là sợ hãi rụt lui, cảm giác được nụ hôn của phụ thân , thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: “Phụ thân. . . . . .” Vẫn cảm thấy được giống cảnh trong mơ hơn là sự thật, đột nhiên trong lúc đó còn có phụ thân, có Nhã, như vậy ôn nhu hộ trứ Y Nhi, trước kia vài lần nằm mơ tốt nhất đều không có như vậy hảo, ngược lại càng không kiên định, chỉ sợ khi…tỉnh lại là đang ở trong nhà, mẫu thân sẽ lại mắng Y Nhi quấy rầy đệ đệ học bài. . . . . .

“Tỉnh? Đến. . . . . .”

“Hô, thật đáng yêu!”Tần Sương Kích đang muốn đem Y Ân ôm ngồi dậy, đột nhiên Đồng kêu lên, rất nhanh tiến lên ôm lấy Y Ân, bởi vì quá bất ngờ lại quá thân cận không kịp ngăn cản, ba cái đại nam nhân liền trơ mắt nhìn hắn hôn lên đôi môi nho nhỏ đỏ mọng của Y Ân, mắt khuông nhất thời phiếm hồng, tơ máu gắn đầy.

“Thật đáng yêu, thật đáng yêu, ngươi làm con ta đi, ta sẽ thương ngươi!”

“Đồng!”Mạch Thiên Tuyết khẽ gọi, bàn tay Tần Sương Kích hạ xuống liền đem người gắt gao giấu kín trong lòng ngực.

“Làm gì thế Mạch?” Đồng lắc lư thân mình kêu: “Ngươi đừng quấy rầy ta, thật vất vả mới gặp được một bảo bối như thế, ta muốn hắn . . . . . .”

Mấy lời còn lại bị tắt nghẽn trong cổ họng, Đồng vội quăng mình vào lòng ngực Mạch Thiên Tuyết như né tránh, cảm giác hai người kia đang có bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, vội kêu lên:” Uy, không sai biệt lắm một chút, ta coi như xong, các ngươi đừng dọa tiểu bảo bối!”

Lời này như đánh vào tử huyệt, hai người lập tức khí thế hoàn toàn không có, vội nhìn về phía Y Ân. Quả nhiên, Tiểu Đông Tây mẫn cảm đã muốn biến sắc phát run. Bàn tay nhỏ bé nắm lại thật chặt giấu ở trong tay áo, thấp đầu kinh sợ: “Phụ thân… Đừng giận. . . . . . Y Nhi không đúng. . . . . .”

Tần Sương Kích vội hôn môi hắn, đưa lời nói làm nhiễu lòng người đau như muốn toàn bộ nuốt vào trong miệng, buông hắn ra, mềm nhẹ nói: “Phụ thân không có nổi giận với Y Nhi.” Tiểu Đông Tây này, sao cái gì sự đều trút hết lên người mình như thế?

Phong Nhã chồm ngang mặt bàn đem Y Ân kéo vào trong lòng ngực của mình, trước hết cắn lấy môi hắn một hồi, mới nói: “Ngoan, phụ thân đang tức giận, Y Nhi đừng đi nhiễu hắn, hôm nay liền theo Nhã được không?” Nói lời này giống như là lợi dụng thời cơ bỏ đá xuống giếng.

Y Ân rất nhanh gật đầu. Y Nhi nào dám đi làm cho phụ thân tức giận a? Chỉ hai ba câu nói mà có thể ôm ấp Y Ân cả ngày, Phong Nhã tất nhiên là cao hứng, vừa lúc tiểu nhị đưa đồ ăn sáng tới, liền ôm Tiểu Đông Tây, thổi lương thịt cháo đút cho hắn. Tần Sương Kích thoáng qua một chút khinh thường …, sau đó đáy mắt lại nổi lên mỉm cười. Biết hắn là đau lòng Y Nhi, lúc này liền không cùng hắn cãi, thân là huynh đệ, tạm thời cứ cho hắn giữ lấy cũng chẳng sao.

Đồng lại không biết sống chết sáp lại, bị Mạch Thiên Tuyết ôm chặt, chỉ phải nửa người trên ghé vào trên bàn, tay đặt ở trên vai Y Ân, hỏi hắn: “Không vừa yêu, ngươi kêu cái gì tên?” Hỏi lời này, hàm xúc một ý đùa bỡn, hai người bên cạnh trong mắt đều phiếm ra sát khí, Đồng như cũ làm như không thấy.

Y Ân từ trước đến nay sợ người lạ, chẳng biết tại sao, chỉ nghe thanh âm dễ nghe của người này lại phát sinh hảo cảm, nhẹ giọng đáp: “Ta gọi là Y Ân.”

“Y Ân, tên rất hay!”Đồng cười nói: “Ta gọi là Cô Đồng, ngươi có thể bảo ta Đồng.”

“Cô Đồng? Tên rất hay!”Y Ân học theo hắn, mặc dù không giống Cô Đồng như vậy hào phóng, ánh mắt hắn dẫn theo chút bướng bỉnh, nói: “Ngươi có thể bảo ta Y Nhi!”

Hai tiểu hài tử nắm tay nhau cười khanh khách, Y Ân lần đầu cười đến không hề gánh nặng. Bàn tay Đồng cùng hắn bình thường lớn nhỏ, lại ấm áp hữu lực, cảm giác cùng Y Nhi hoàn toàn bất đồng, nhất định là một người phát ra hào quang ấm áp. Thích người này. Chẳng biết tại sao, chính là như thế cảm thấy được. Thích người này cười đến trong sáng, thật thích thật thích!