Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 119: Chương 41.3




Thấy nàng không nói, giọng nói của Thủy Nhược bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt: "Tiểu cô nãi nãi, ngươi không thể hiểu được người của hoàng thất, vì chuyện gì bọn họ cũng có thể nhẫn nại, không có chuyện gì là không làm được. Có lẽ chuyện tình tam trưởng lão cũng Tô Lăng Trạch không có quan hệ, nhưng trước mắt Tô Lăng Trạch không quyền không thế, nếu như có thể mượn lần hỗn loạn này thu phục Quân gia, đem thành quqr của người khác vào tay mình, bị một thực lực lớn như vậy mê hoặc, rất ít người có thể cự tuyệt."

Quân Lam Tuyết nghe vậy, thân hình khẽ cứng đờ, lại kiên định như cũ nói: "Trước khi chưa đủ chứng cứ chính xác, ta sẽ không tùy tiện định tội người khác."

Nhất là Tô Lăng Trạch.

Thủy Nhược mắt đẹp híp lại, cũng không nói nữa, mà nói: "phía trước người tới, trước trốn đi."

Quân Lam Tuyết gật đầu, cẩn thận giấu mình trong chỗ tối.

Mười mấy tên ám vệ đi ngang qua, nhìn thấy đội ngũ bọn họ rời đi, hai người nhìn nhau, nhanh chóng tiến vào bên trong.

"Đến rồi, hẳn chính là nơi này." Thủy Nhược nói : "Đây là nơi Đô Sát viện giam giữ phạm nhân, tiểu cô nãi nãi, ngươi vào một mình, ta ở chỗ này trông chừng, có gì khác thường sẽ lập tức thông báo cho ngươi."

Quân Lam Tuyết gật đầu, thấp giọng nói: "Ngươi cẩn thận một chút."

Thân thể Thủy Nhược khẽ cứng đờ, thanh âm trở nên thấp hơn: "Ta sẽ."

Quân Lam Tuyết không hề do dự, trực tiếp theo cửa hông tiến vào.

Nhìn bóng lưng toàn tâm tín nhiệm của Quân Lam Tuyết, Thủy Nhược khẽ cắn môi, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khàn khàn: "Tốt lắm, làm không tồi."

Thân thể Thủy Nhược lại cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, mặt không chút thay đổi gọi một tiếng: "Đại trưởng lão."

Đại trưởng lão Quân gia thản nhiên gật đầu một cái: "Hiện tại còn thiếu tên tiểu quỷ của Quân gia kia, diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại sinh, tốt nhất là có thể kéo Khúc Vô Nham đến đây, như vậy, chúng ta thật sự thành công."

Hơn ba mươi năm chờ đợi, chính là vì một ngày thành công kia!

Thủy Nhược cũng không đáp lại, yên lặng cúi đầu, đang nhìn cánh tay phải đã mất của mình, trong ánh mắt phức tạp.

Một đường thông suốt chậm rãi bên trong ám lao, vẻ mặt Quân Lam Tuyết bình tĩnh, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy cổ quái.

Rất dễ dàng.

Theo lý thuyết, Đô Sát việ n là tối cao của Hình bộ, giam giữ đều là phạm nhân quan trọng, sao có thể để người vào dễ dàng như vậy?

Nàng không cho rằng mình cùng Thủy Nhược có bao nhiêu lợi hại.

Cho dù Thủy Nhược có quen thuộc nơi này, cũng không có khả năng dễ dàng như vậy.

Chẳng lẽ nói.

Vẻ mặt Quân Lam Tuyết đột nhiên biến đổi.

Là bọn họ cố ý!

Cố tình làm như không phát hiện bọn họ, để cho nàng cùng Thủy Nhược một đường đi sâu bên trong Đô Sát viện, vì chính là muốn đưa một lưới bắt hết bọn họ!

Đáy lòng Quân Lam Tuyết lạnh lẽo, nếu như nói bọn họ cố ý, như vậy, sao bọn họ lại biết hôm nay nàng cùng Thủy Nhược sẽ đến?

Điểu này chứng minh cái gì? Chứng minh trong bọn họ giữ lúc đó có gian tế!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Quân Lam Tuyết ngưng trọng, kiềm chế nội tâm khiếp sợ, không một tiếng động đánh giá bốn phía, nơi này là ngục tối, bốn phía đều bị tường vây kín, trên tường chỉ có một cái của sổ nho nhỏ gần mái nhà.

Một khi đã vào muốn ra lại càng khó, huống chi đối phương cư nhiên lại đánh chủ ý gậy ông đập lưng ông, nhu vậy nhất định bày biện phòng thủ kiên cố rất tố, nghĩ đến việc Khúc Vô Nham sẽ cùng nàng hội họp tại nơi này, Quân Lam Tuyết kinh sợ chỉ thấy toàn thân mồ hôi lạnh, nay thân nàng đã bị giam tại chỗ này, muốn đi ra ngoài sợ rằng sẽ không dễ dàng như vậy, nếu Vô Nham lại bị vây khốn, hậu quả kia sẽ không thể tưởng tượng nổi!

Nghĩ đến đây, Quân Lam Tuyết không nói hai lời đưa tay bắn một viên đạn tín hiệu theo hướng cửa sổ nhỏ hẹp trên mái nhà ra ngoài, một tiếng không khí bị phá tan, không trung bùng nổ một đạo hồng quang!

Tiếng nổ kinh người vang lên, huyền thiết ám vệ đang ẩn náu lập tức hành động. Quân Lam Tuyết không ngoài ý muốn nhìn những người dột nhiên xuất hiện, lạnh lùng nở nụ cười.

Quả là thế.

May là nàng báo cho Vô Nham đúng lúc.