Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 127: Chương 43.3




Vì thế, nàng không chút do dự nuốt xuống.

Thủy Nhược kinh ngạc nhìn Quân Lam Tuyết, ngơ ngẩn nhìn nàng: "Vì sao ngươi không sợ? Vì sao không cầu xin ta? Vì sao không cầu xin ta thả ngươi ra ngoài?"

Vì sao lại quên đi hết thảy?

Thuỷ Nhược tựa hồ như đang hỏi nàng, lại như đang hỏi chính mình.

Lúc này, bọn Quân Tương Đình sớm đã bị giọng nói đánh thức trong phòng giam cách vách chửi ầm lên.

"Thủy Nhược, đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, Quân gia chúng ta cao thấp đều xem ngươi như đại tiểu thư mà đối đãi, ngươi lại hồi báo Quân gia chúng ta như vậy sao?"

"Lúc trước thật sự là mắt lão tử bị mù mới đi tin tưởng tiện nhân này!"

"Thì ra hết thảy đều là do ngươi ở sau lưng giở trò quỷ, Thủy Nhược, ngươi đối đãi với chủ tử như vậy sao? Ngươi đối với đại tiểu thư như vậy sao! Sao ngươi có thể làm như vậy?"

"Mệt ta còn cảm thấy ngươi thật tình cảm, cảm thấy ngươi là một cô gái tốt, phi! Thật sự là mắt lão tử bị mù!"

Tiện nhân! Chờ đến lúc bọn ta đi ra ngoài, nhất định phải bầm thây ngươi vạn đoạn, nợ máu phải trả bằng máu!"

Mọi người mỗi người một câu tức giận lên tiếng khiển trách mắng mỏ, Thủy Nhược nghe vào trong tai, cũng chỉ thờ ơ.

Cuối cùng, Quân Mạc Thiên chậm rãi chuyển thân mình, lúc này hắn, sắc mặt cũng giống như Quân Lam Tuyết, tái nhợt như giấy trắng, hoàn toàn không thấy được một tia huyết sắc.

Hắn xoay người, lẳng lặng liếc mắt nhìn Thủy Nhược một cái, cánh môi khô nứt mở ra, ngữ điệu nhẹ nhàng cuối cùng cũng không còn tìm thấy sự yêu thương cùng dung túng mở hồ kia nữa.

"Đường Tuyết Nhu thất sự là mẫu thân của ngươi, không phải lời nói dối, không phải là ván cờ lừa gạt."

Nghe vậy, Thủy Nhược điên cuồng hét to một tiếng: "Ngươi gạt người! Ta chỉ được Khúc gia nhận nuôi, phụ mẫu ta là người trong hoàng thất, ta cùng với Vô Nham đại ca tuyệt đối không có khả năng là huynh muội ruột thịt."

Quân Mạc Thiên cũng không nói nửa tiếng.

Là phải hay không phải, bất quá cũng chỉ là nàng lừa mình dối người thôi, vì tình cảm cấm kỵ kia, vì tình cảm lưu luyến kia, tìm lấy một cái cớ mà thôi.

Quân Lam Tuyết cũng không nói gì, lẳng lặng cảm thụ dược liệu, sau khi ăn vào như nàng sở liệu, quả nhiên dễ chịu hơn không ít.

Thủy Nhược không biết khi nào thì rời đi, Quân Tử Y bọn họ náo loạn khóc một trận, mỏi mệt lại ngủ.

Nàng ngồi ở góc sáng sủa, nghiêng dựa vào vách tường, chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần, từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế kia, vẫn không nhúc nhích.

Đêm dần dần càng sâu, xung quanh an tĩnh lại, chỉ có âm thanh của chuột cùng gián lẳng lặng vọng lại, Quân Lam Tuyết đột nhiên cảm thấy khác thường, xung quanh rất im lặng, nhưng thật ra lại giống như lâm vào ngủ say.

Nàng đột nhiên mở mắt.

Một bóng người, liền cứ thế mà đập vào trong mắt.

Quân Lam Tuyết nhìn hắn, một hồi lâu sau, mới phun ra một cái tên:

"Tô Lăng Trạch."